Người ông Tào hơi cứng lại, ông ta lướt qua đầu tôi, bỗng sau lưng có bóng của một người, ánh trăng rất rõ, đường đi giống như nước sông trắng đang chảy, lá cây che gần hết, ánh sáng ngọn đèn bên đường trở nên mờ nhạt, chiếu vào giống như hai gương mặt của hai người đàn ông kẹp lấy tôi, bọn họ không nói gì hết, khí thế của bọn họ xuyên qua cả da và xương, đang đối đầu kịch liệt.
Kiều Dĩ Thương cầm chặt tay ông Tào, kéo tôi về phía người ông ta, người kia cũng không thuận theo, ông ta cười nói: “Anh Kiều, nếu tôi rút tay lại thì Hà Linh San sẽ ngã mất.”
Kiều Dĩ Thương vẫn mặc bộ đồ Âu màu đen đó, có điều, áo sơ mi bên trong hơi nhăn chút, mấy cái cúc áo tự long ra, lộ cả xương quai xanh, có vẻ không nghiêm túc cho lắm.
Hình như ông ta uống không ít rượu, ở sảnh tiệc tôi cũng không nhìn thấy ông ta, trên người toàn mùi nước hoa, chắc là lại bị mấy quý cô nổi tiếng của khách sạn mời nhảy trên tầng hai.
Tôi phát ra tiếng giễu cợt, chủ động nằm lên vai của ông Tào, khi nằm êm ái ông ta liền nói: “Hèn gì đàn ông đều không thích mang vợ của mình ra ngoài, rất nhiều chuyện cũng không tiện.”
Ông ta cười nói: “Chẳng hạn như.”
Tôi liền nháy mắt: “Trên người anh Kiều có nhiều mùi thơm như vậy, không giống bà vợ của anh ta gì cả.”
Tôi ôm lấy ông Tào, dùng tay cầm chiếc cà vạt, kéo cổ ông ta xuống, những đường kẻ sọc màu xanh da trời xếp thành từng lớp, giống như một cây kem mát lạnh đầy hấp dẫn, tôi cuộn đầu ngón tay rồi kéo mạnh: “Anh không lấy vợ chắc cũng vì lý do này, muốn trêu hoa ghẹo nguyệt mà không bị ai quấy rầy.”
Ông Tào biết thừa chuyện tôi uống rượu say, cũng nhìn ra sắc mặt của Kiều Dĩ Thương lúc này đang sầm xuống, ông ta không dụ tôi nói lung tung nữa mà nhẹ nhàng bảo tôi: “Tôi với Anh Kiều đều là người cùng tầng xã giao, là mấy quý cô chủ động tới gần anh ta, nhưng đối phương không được chiếm tiện nghi.”
Ông ta nói xong rồi cười mà như không cười, lườm về phía Kiều Dĩ Thương: “Thật hiếm thấy, người đẹp của anh Kiều đã ở trong lòng người khác rồi mà vẫn không loạn.”
“Anh Tào.” Kiều Dĩ Thương cắt ngang ông ta, đưa tay kéo tôi về lồng ngực của ông ta rồi quay lưng về cái cửa sổ duy nhất của quán rượu có thể nhìn sang bên này, làm vật che chắn cho tôi cực chặt.
“Hà Linh San bên này không làm phiền anh nữa, tôi đi đây.”
Ông ta hơi tức giận, kéo tôi rất mạnh, tôi đau đến mức muốn thoát ra nhưng ông ta nắm quá chắc, thấy tôi có ý vùng vẫy, cứ tưởng là tôi muốn quay về chỗ ông Tào, ông ta lập tức nắm chặt hơn giống như là muốn bóp nát tôi ra vậy.
Ông ta nghiến chặt răng cảnh cáo tôi: “Nói thật đi, nếu anh không lên xe lo cho em.”
Tôi mượn rượu, ra sức vung vẩy: “Anh định xử lý tôi như nào.”
Ông ta nói là dùng công cụ.
Tôi rũ hết quần áo của ông ra, không thấy có chỗ nào giấu được, tôi không thèm tìm nữa: “Ở đâu, là dao hay là búa.”
Lông mày ông ta nhíu xuống, đầy u ám: “Lên xe mà nhìn, còn mạnh hơn với mấy thứ cô nói.”
Người tôi lung lay, đôi lúc lại chạm vào khu vực biên giới nguy hiểm của ông ta: “Anh Tào? Anh nói thật không vậy.”
Kiều Dĩ Thương tức đến nỗi, chân mày như muốn nhảy ra, ông ta nâng cằm tôi lên: “Nhìn rõ xem đang nói chuyện với ai.”
Tôi cười khúc khích, hé đôi môi đỏ mọng, phả hơi rượu vào mặt ông ta nhưng ông ta cũng chưa từng trốn tránh, đều hít tất cả vào.
“Anh tức giận trông xấu thật đấy.”
Lông mày ông ta liền giãn ra, ông ta không có cách nào để giữ tôi, ông ta sợ nhất là hai đòn giết người của tôi, khóc và say, dù tôi có dùng bao nhiêu, ông ta cũng không thể ngăn cản tôi, chỉ có thể bị tôi dày vò.
Kiều Dĩ Thương nhận ra ông Tào vẫn chưa rời đi, ông ta liếc mắt hỏi: “Còn việc gì nữa sao?”
Ông Tào cười nói: “Tôi vì giải thích và làm chứng cho Kiều tổng, mới bớt đi một chút cãi lộn, Kiều tổng không cảm ơn tôi lại còn coi tôi như người thừa thãi sao.”
Mặt Kiều Dĩ Thương không chút thay đổi: “Anh nên bắt đầu đổi cách nghĩ đi, động vào người không nên động là tôi đã nể mặt mũi lắm rồi.”
Ông Tào đứng hình, ông ta nhẹ nhàng nhìn tôi, ông ta chỉnh lại, không để cho sợi tơ màu đỏ rơi vào vai tôi: “Anh ta đã nói như vậy phải không?”
Tôi lắc đầu, sắc mặt của Kiều Dĩ Thương trầm xuống, khuỷu tay ông ta có hơi run lên, tôi liền trượt vào sâu trong lồng ngực ông ta, áp vào lồng ngực đang nóng bỏng, ông ta tiến gần sát lỗ tai mắng một câu: “Cô có muốn chết không hả?”
“Trong tình yêu nam nữ, tôi quả thật còn hạn chế hơn ông Tào.”
Ông Tào bình tĩnh sửa sang Âu phục: “Tạm biệt.”
Ông ta quay người về hướng một con đường khuất, đèn giao thông ở ngã tư nhấp nháy hai lần, đó là một cái ngõ hẹp, dài, không có ánh sáng, rất nhanh đã che khuất hình bóng của ông ta.
Khuôn mặt tôi mềm mại, men say khiến đáy mắt trở nên mông lung, làn da trắng như tuyết đã đã phủ một lớp sương, tôi không để ý tới Kiều Dĩ Thương đang toả ra cái lạnh u ám không hề che dấu, liền nũng nịu nói: “Tôi uống hơi say, nhưng sao anh lại có hai cái đầu thế.”
Ông ta nhìn từ trên xuống bao cả người tôi, cả người tôi uốn cong, vòng ba căng cứng của tôi bị bàn tay hung hăng của ông ta vuốt ve đến biến dạng: “Say như vậy còn làm dáng, về sau không được phép làm như thế trước mặt người đàn ông khác.”
Tay ông ta cố đẩy quần lót ra, lướt qua vào nơi kín đáo mỏng manh của tôi, tôi vặn vẹo rồi rên rỉ một tiếng, ôm lấy cổ ông ta, dùng môi để tiếp cận, ông ta đã hé miệng chờ tôi hôn, đúng lúc này tôi ợ một hơi rượu ngay trước mũi ông ta, sắc mặt Kiều Dĩ Thương tối sầm lại, ngón tay dùng sức, suýt chút nữa thì sườn xám bị ông ta xé rách: “Hà Linh San.”
Tôi yếu ớt run rẩy: “Sao thế.”
Tôi dùng ánh mắt gợn nước nhìn lồng ngực trần của ông ta, cố ý dùng một ngón tay đè cổ áo xuống, khi sờ hai lần đầu ngực ông ta: “Đừng đưa cái bộ dạng oán trách hận thù ra, anh nói xem có thích không.”
Tôi đã hỏi ông ta rất nhiều lần, nhưng cũng không trả lời, tôi liền tăng thêm sức lực và tốc độ, tiếng ho khan của người lái xe đang chờ đằng xa, hình như là muốn nhắc nhở chúng tôi đừng quá trớn, Kiều Dĩ Thương kép tôi vào trong áo sơ mi của ông ta, ép tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đó, tôi liền giật mình: “Lá gan càng lúc càng lớn, nếu tôi không đến, anh ta động chạm gì cô cũng không từ chối à.”
Tôi biết thừa nhưng vẫn cố hỏi là ai.
“Tào Kinh Dĩnh.”
Tôi ồ một tiếng, cười đến mức không kiềm chế được: “Hoá ra anh bảo cái tên này.”
Đầu lưỡi tôi tiến tới mút ngón tay ông ta, theo như kinh nghiệm từng trải với đàn ông của tôi, chuyện giường chiếu của anh Tào nhất định rất lợi hại.”
Ông ta lạnh lùng nhìn tôi: “Đã thử chưa.”
Còn thiếu chút nữa, nếu vừa ông ta không đến, đêm nay tôi nhất định phải thử.
Kiều Dĩ Thương nhéo cằm tôi một cái, khuôn mặt tuấn tú của ông ta nhanh chóng đọng thành một tầng băng, cách tôi có mấy xen-ti-mét, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận trên người ông ta: “Tôi đã nói như nào rồi.
Lúc trước khi chúng ta chưa chấm dứt, phải tự bảo vệ bản thân.”
Giọng tôi như nước chảy mây trôi: “Anh Kiều tức giận sao? Nhìn không quen lắm.”
Ông ta hỏi tôi tại sao lại không quen.
Điệu cười trên mặt tôi đột nhiên dừng lại, móng tay nhọn gạt mở áo sơ mi, trực tiếp đâm thẳng vào tim, cào lên da mỏng thành một vệt máu: “Bây giờ đến chỗ nào.
Anh Kiều câu dẫn rồi đùa giỡn với tôi, dụ tôi vào sâu, kết hợp với bố vợ để giết chồng tôi, không chịu trả thù vì cái chết non của Kiều Từ, đi du lịch cùng với cô vợ qua rất nhiều thành phố trong đám tang của Kiều Từ, làm nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, mà quên đi cái chết oan uổng của con gái.
Từng người, từng người một, chẳng lẽ không muốn tôi cho phép anh không được thoải mái ư.”
Đáy mắt lạnh lùng của ông ta không giảm đi, ngược lại còn gia tăng: “Bao giờ cô cũng để cho tôi không thoải mái, Hà Linh San, cô quả là có loại năng lực này.”
Ông ta ôm tôi một cách thô bạo, vài tên vệ sĩ đi theo ông ra đến quán rượu đã đợi một hồi lâu, bọn họ thăm dò để xác định xung quanh không có người, nhanh mở cửa xe, nhưng đó không phải là cỗ của Thường Bình Ngô, mà là chiếc Bentley màu bạc của Kiều Dĩ Thương, ông ta đặt tôi ngồi phía sau, rồi đóng cửa ngay lập tức, tôi nằm ở trên chân ông ta, mái tóc đen dài như thác nước ngả xuống ngón chân ông ta: “Anh Thường rất nhanh sẽ ra luôn, anh muốn mang tôi đi đâu.”
Ông ta không nói gì, châm điếu thuốc, ông ta đưa tay ra khỏi cửa xe, xem sương mù tan hết chưa, tôi nghiêng đầu, mũi gần sát đũng quần của ông ta, dùng răng cắn vào chiếc khóa bằng kim loại, nói mập mờ: “Đó là nơi hoa tửkinh nở rộ, tôi nhớ có một bãi cỏ, thật tiếc nếu không ân ái với anh Kiều ở đó, thì sẽ là nuối tiếc cả đời tôi.”
Mắt ông ta dừng lại nhìn tôi: “Cô đang ở Thường phủ, mọi cử động đều có người theo dõi.”
“Tôi cũng không để anh Kiều giúp tôi về nữa đâu, tôi chỉ cần búng ngón tay một cái, sẽ có ngay một vùng thảo nguyên trên đầu anh.
Cho nên lần tới tôi sẽ cưỡi lên đầu anh, anh phải lấy lòng tôi.”
Kiều Dĩ Thương dùng đầu lưỡi liếm môi, ông ta im lặng hít một hơi khói rồi phả về phía tôi, khuôn mặt thanh tú mê người thấu qua màn sương, nụ cười quyến rũ càng thêm sâu.
“Tôi thật sự không có cách nào khác để chiếm được cô.
Tôi chỉ thấy bây giờ cô vui cười hơn lúc bị tôi giam cầm bên cạnh.
Nếu cô muốn làm gì đó ở đây, tôi ngăn cô, cô sẽ càng thêm hận tôi.”
Ông ta dừng một chú: “Danh giới cuối cùng chưa bị phá, tôi mới chiều cô, nếu như bị phá thì tôi sẽ giam cầm cô đến chết, tất cả thời gian của tôi sẽ cho trong chiếc lồng đó.”
Xe chạy qua một đoạn ổ gà, lắc lư kinh khủng, tôi không đoán được trước, suýt nữa rơi xuống chân ông ta, ông ta lập tức giữ người tôi lại khiến tay chạm vào ngực tôi, dưới lòng bàn tay nóng mềm, xe cứ lức lư rung chuyển, mãi đến khi hoàn toàn chạy qua đoạn đường đó, ông ta mới bỏ tay ra.
Tấm kính trong veo trước mắt không biết bao giờ mới hạ xuống, ánh sáng lấp lánh tràn ngập bên ngoài cũng bị những toà nhà cao tầng và màn đêm nuốt chửng, chúng không chịu cô đơn, lại không muốn biến thành một cảnh yên ắng, lặng lẽ.
Hình như tôi đang ở trong mơ, và tôi nói những chuyện không đâu vào đâu: “Đường Vân Lan từng nói, tôi chưa bao giờ tin tưởng anh.”
Tôi quá mệt mỏi, nhíu mày nhắm mắt lại, gió ngoài cửa sổ thôi vào, nhẹ nhàng rồi lại đau như dao cắt.
Im lặng một lúc, trên đầu tôi truyền đến một tiếng ừm.
Từ này động trúng vào nỗi lòng, trái tim và từng tấc xương của tôi, tôi với Kiều Dĩ Thương cùng mở mắt, bốn con mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ông ta cười: “Ngoài hận tôi, cô không hề cho tôi những thứ khác, dù là sự chờ đợi hay tin tưởng.”
Khuỷu tay ông ta dựa vào tấm kính, cả người như bị bao trùm bởi màn sương.
Tôi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ đang bị màn đêm nhuộm đen, và không thể phân biệt được đây là cảnh ở đâu, tôi đã sống ở thành phố này bao nhiêu năm như vậy, nhiều khi lại cảm giác như chưa bao giờ gần gũi với nó, giống như Kiều Dĩ Thương, chúng tôi biết rõ nơi nhạy cảm và sở thích của đối phương, nhưng lại không bao giờ chạm vào đến trái tim.
Anh cũng không bao giờ cho tôi sự tin tưởng hứa hẹn.
Ngoài thân thể này ra, anh quá máu lạnh.”
Sau khi xe đến Thường phủ nhưng tài xế lại không đỗ ở chỗ cửa ra vào, mà là ở một con đường nhỏ cách đó xa một chút, anh ta quay lại nói với tôi: “Xin lỗi cô Hà, lời đồn của cô với anh Thương nhiều, không muốn dính thêm tai vạ, tôi không thể tiễn cô vào nữa.”
Tôi rời khỏi chân ông ta để đứng lên: “Không sao, chỉ có vài bước thôi mà, tôi tự đi được.”
Tôi đẩy cửa xe ra, một chân vừa chạm xuống mắt đất, bỗng Kiều Dĩ Thương giữ chặt cổ tay tôi, tài xế nâng vách ngăn lên, phía trước yên lặng không một tiếng động.
Tôi nghi hoặc nhìn ông ta, ông ta không nhìn tôi mà lại chằm chằm vào chiếc quần Âu nhăn nhúm do tôi nằm lên: “Nếu có một ngày, tôi có thể ly hôn, em có theo tôi không.”
Ngực tôi bỗng thít lại, suýt chút nữa đã không thở được.
Tôi liền cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không thể kìm được trái tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi thậm chí còn không dám tin ông ta sẽ nói ra lời này.
Ông ta không giống như đang vui đùa, cũng sẽ không dùng chuyện này để làm trò đùa với tôi.
Một cái xe phía sau đang bấm còi thúc giục vì chiếc xe này đang chắn đường đi, tôi không kịp đáp lại gì cả, tài xế đánh bẻ lái bên phải để tránh, vội vàng xuống xe, chờ chiếc xe đi qua, khuôn mặt Kiều Dĩ Thương biến mất sau lớp kính màu trà, ông ta cũng không đợi câu trả lời, cũng không nhắc lại lần nữa, hình như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Tửu lượng của Thường Bình Ngô khá tốt ở mặt xã giao, nhưng quá nhiều người mời rượu trên bữa tiệc, bà Hai có thai nên không có cách nào để thay ông ta cản bớt rượu, bà Ba thì không thể uống được rượu, cho nên ông ta đã rót khoảng chừng năm mươi chén, cả người say mèm, được vệ sĩ đỡ lên phòng của Đường Vân Lan, một đêm bất tỉnh nhân sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...