Tôi cầm súng từ cục thành phố đi ra, các tòa nhà và cây cối bốn phương tám hướng đã hoàn toàn bị che khuất trong màn đêm, lính cảnh vệ ở trạm gác làm nhiệm vụ nghiêm hướng về tôi cúi chào, tôi dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của người trẻ tuổi xa lạ kia: “Cậu cũng quen biết tôi.”
“Cục thành phố đều biết bà Chu.”
Tôi nghi hoặc hỏi cậu ta chúng ta đã từng gặp nhau chưa.
Giọng nói của cậu ta âm vang có lực: “Tôi đã từng làm tài xế tạm thời của bộ trưởng Chu, ở trên xe của ông ấy đã từng nhìn thấy ảnh chụp của cô, treo ở trước kính chắn gió.”
Trái tim của tôi chợt nhói đau, hốt hoảng đưa tay ra che lại, hồi lâu mới từ trong cơn nhói đau như vậy mà giẫy giụa thoát ra.
Nó giống như gặp một cơn ác mộng.
Ba năm qua nay tôi cuối cùng đã bỏ lỡ những gì, một mặt của anh ấy mà tôi chưa bao giờ biết đến.
Tôi căn bản không biết rằng anh ấy khắp mọi nơi đều mang theo bên mình ảnh của tôi, đối với tôi như thể không thể cắt đứt được.
Sau khi có được tôi, anh ấy chỉ cùng tôi làm tình.
Anh ấy đã cho tôi sự trung thành, sự nuông chiều và dung túng không hợp với thân phận cao cao tại thượng của anh ấy.
Tình cảm mà anh ấy chôn chặt trong đáy lòng, so với tôi cảm nhận được còn sâu sắc hơn.
Nhưng thật đáng tiếc cuối cùng không giữ lại được.
Cám dỗ trên đời này nhiều như vậy, đẹp đẽ như vậy, con người ta luôn quên hết tất cả những gì mình tranh giành cướp đoạt mà chưa đạt được, quên rằng những gì mình có trong tay sẽ tan biến theo thời gian, chỉ như một nắm cát, một nắm bụi.
Có bao nhiêu đàn ông đối với sự vĩnh hằng của phụ nữ vẻn vẹn chỉ là một câu nói bông đùa.
Mà Chu Dung Thành chưa bao giờ lừa tôi.
Cục trưởng Mã căn dặn một nhân viên cảnh sát đổi gác lái xe đưa tôi về biệt thự, anh ta ngay trước khi tôi khom lưng bước vào chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên đưa tay ra chặn tôi lại.”Bà Chu, mánh khóe của cô bất kể làm gì đều chắc chắn sẽ đánh thắng, nhưng người cô muốn đối phó, sớm đã không còn bị pháp luật kiểm soát, thế lực của bọn họ rất lớn, là ác ma của thành phố, nếu muốn đấu với bọn họ thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”
Tôi đã nói rằng sẽ không để người của mọi người đi tự tìm đường chết, mối thù hận của chồng tôi, là chuyện của tôi, không liên quan gì đến mọi người.
Cục trưởng Mã cau mày và cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ: “Bộ trưởng Chu khi còn sống yêu thương cô như vậy, nghĩ mọi cách để có thể đẩy cô ra khỏi những chuyện rắc rối, anh ấy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cô gặp nguy hiểm vì anh ấy, cô chỉ là một người phụ nữ, muốn lật đổ giang sơn của một người đàn ông, cô có biết đó là chuyện khó khăn như thế nào không.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tòa nhà của cục thành phố uy nghi và trang nghiêm phía sau ông ta, lúc này càng lộ ra sâu hơn, mái nhà bị bao phủ bởi sương mù, tôi không thể nhìn rõ được màu sắc của ngói, nhìn không rõ được trước cửa sổ mờ nhạt, giống như tôi không thể đoán trước được phần cuối hoặc đời người vui hay buồn.
Người đàn ông tôi cưới, anh ấy là người đàn ông oai phong, nhìn xa trông rộng và anh dũng nhất trên đời này, anh ấy cái gì cũng đều tốt, nhưng có một điều duy nhất không tốt chính là đã cưới tôi, hủy hoại danh tiếng trong sạch cả đời của anh ấy.
Tôi tham lam, hư vinh, độc ác, nhưng tôi không phải kẻ hèn nhát chỉ biến trốn chạy.
Tôi sẽ không buông bỏ chấp niệm của tôi, sự kiên trì của tôi, lòng thù hận của tôi, mà làm một người phụ nữ giả vờ mất trí rơi vào trong tình yêu của người khác.
“Tôi hy vọng rằng sau khi anh ấy chết, tôi có thể làm chuyện gì đó xứng đáng với anh ấy, bù đắp, chuộc tội cho anh ấy.
Cho dù cả nửa đời sau phải sống trong tranh đấu, còn tốt hơn tôi bây giờ.”
Cục trưởng Mã không nói thêm gì nữa, ông ta nhìn chiếc xe rời đi với vẻ mặt nghiêm trọng, đầu tôi dựa vào tấm kính, khi xe đi qua ổ gà có một chút tròng trành nhẹ, ánh đèn neon kỳ lạ rơi xuống trên mặt tôi, bên ngoài không biết làm sao đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khí nóng thở ra ở trên cửa xe ngưng tụ thành một lớp sương trắng mỏng, khiến những con đường thiếu đèn đuốc trở nên mờ nhạt không rõ.
Thành phố này từ trước đến nay không bao giờ cô đơn lạnh lẽo, ngay cả bầu không khí của nó đều mang đầy sự phong tình, diễm lệ.
Mỗi một người phụ nữ trang điểm đậm bước đi vào ban đêm đều phóng đãng và ngông cuồng, bọn họ sống không có ngày mai, xưa nay không bao giờ khao khát bình minh trong cát bụi.
Có rất nhiều người bị nó mê hoặc, nó tất cả đều phồn hoa tựa như gấm lụa xinh đẹp óng ánh, giống như thuốc độc bọc trong đường, hấp dẫn người ta nhảy vào.
Chu Dung Thành đưa cho tôi một cánh tay như vậy, đem tôi từ bên trong đó kéo lên, mà bây giờ tôi lại muốn nhảy vào.
Khi tôi trở về biệt thự nhìn thấy bảo mẫu đang cầm một cái xẻng đầy bùn đất, chôn con cá vàng dưới gốc cây, bà ấy nói lẩm bẩm một mình, tôi lặng lẽ bước đến, khẽ vỗ vai bà ấy, bà ấy bị dọa nhảy cẩng lên, cây xẻng từ trong tay rơi xuống, hét lên một tiếng rồi đứng dậy, mặt của bà ấy trắng bệch nói: “Thưa cô, tôi đang niệm kinh siêu độ, vừa mới học được từ trong một cuốn sách, tôi còn nghĩ rằng nó hiển linh nữa.”
Tôi hỏi bà ấy siêu độ cái gì.
Bà ấy nói cho cá, mấy ngày nay cá chết hết con này đến con khác, trong ao vốn là có hơn ba mươi con, nay chỉ còn chưa đến mười con, hầu như ngày nào cũng có cá chết.
Bà ấy chỉ vào mặt nước ánh bạc ở phía xa: “Mấy con chim uyên ương đuôi én mà cô thích đều chết hết rồi.”
Bà ấy dìu tôi lên bậc thang đi vào phòng khách: “Ngày mai trời sẽ mưa to, e rằng cô phải đi bệnh viện sớm, kẻo đường bị tắc, lầy lội khó đi.”
Tôi lơ đễnh ậm ừ, bà ấy đưa tôi đến lối vào tòa nhà, tôi vịn cầu thang đi vài bước, thấy bà ấy đang bận rộn thu dọn: “Tôi có hơi sợ”.
Bà ấy hỏi tôi sợ cái gì.
Tôi chần chừ rất lâu nói sinh con.
Cô gái hai mươi năm trước cùng chị Bối dấn thân, có một cô gái gọi là Tùy Yên, cô ta là loại con gái mà loại trò gian trá gì cũng có thể chơi, không tinh thông nhưng độ phối hợp cao, tùy ý khách làm gì thì làm, vậy nên khách tặng cho cô ta biệt danh Tùy Yên, ban đầu chỉ là một trò đùa, nhưng không ngờ được rằng lại trở nên nổi tiếng, biệt danh Tùy Yên này thực sự trở nên rất hot, vậy nên cô ta dứt khoát vứt nghệ danh ban đầu đi.
Tùy Yên rất nổi tiếng, là món khai vị mà dòng dõi quý tộc luôn gọi, so với chị Bối rẻ hơn, còn làm tốt hơn chị Bối, tuy ca vị chính là địa vị của minh tinh trong vòng tròn giải trí, ca vị càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn không bằng chị Bối, nhưng tiền kiếm được không ít.
Vào cuối những năm một chín chín mươi, là một trong mười gái hồng lâu hàng đầu của các buổi biển diễn tối, trong giai đoạn đẹp nhất có một số quan chức tỉnh đi ăn tối và uống rượu đều gọi cô ta đi cùng, để cô ta giúp vui.
Cô ta rất có đầu óc, biết rằng cuộc sống ăn theo tuổi thanh xuân của mình sẽ không dài lâu, cô ta bí mật tìm kiếm một nhân vật lớn rất tài giỏi, làm quan ở kinh thành, làm bà hai của người đó, hầu hết phụ nữ thông minh đều tham lam, cô ta đi con đường mà tất cả tiểu tam đều sẽ đi, mang thai bức vua thoái vị, nhưng mà vợ người ta cũng không phải người tầm thường, đi Thái Lan tìm đại sư để nguyền rủa cô ta, không biết nội tình thật giả, dù sao khi Tùy Yên sinh con cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi sinh con xong không hiểu sao nước ối bị tắc, còn rong huyết, con trai không được giữ nhiệt trong lòng ấp nhiệt còn cô ta thì chết, mắt không nhắm được, bác sĩ cũng nói không biết làm thế nào có thể như vậy.
Năm đó mọi người trong phạm vi ai cũng biết chuyện này, còn có chị em đi thăm cô ta, từ phòng mổ đẩy ra, máu gần như rút hết, chị Bối luôn lấy cô ta làm nhân vật điển hình để dạy dỗ các cô gái khác, muốn bức vua thoái vị đừng nóng vội, đàn ông là từng chút một đầu hàng khuất phục, không phải thoáng cái đã nắm lấy được, không có phúc khí không có cái mệnh đó, thì đừng tranh giành quá sức.
Bảo mẫu đi đến đưa cho tôi một ly nước, tôi nhận lấy uống vài ngụm, rồi đưa lại cho bà ấy, bà ấy cầm ly nước nói: “Phụ nữ đều phải trải qua cửa này, ông chủ vì cô đã tìm một bác sĩ hộ sinh tốt nhất rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố gì đâu, đợi khi cô thấy được máu mủ của mình, cô sẽ cảm thấy mọi khó khăn vất vả đều rất xứng đáng.”
Tôi hỏi bà ấy có đúng vậy không.
Bà ấy nói đương nhiên, sinh con đối với bản thân trăm lợi chứ không có một hại nào, đó là vũ khí tốt nhất để giữ chồng.
Tôi mỉm cười, đi lên lầu vào phòng ngủ.
Tôi bật đèn nhìn xung quanh tìm những góc khuất có thể cất súng, căn biệt thự này thực ra không an toàn chút nào, hơn nữa lại nguy hiểm chồng chất, mỗi một người hầu hạ tôi đều là tai mắt của Kiều Dĩ Thương, thay ông ta theo dõi tung tích của tôi, vậy nên nên không bị phát hiện mới là con đường duy nhất.
Tôi áng chừng nhấc chân muốn lấy lan điếu trên sân thượng, đem cây súng chôn vào trong đất, lan điếu luôn là tự tôi tưới nước, bảo mẫu và Kiều Dĩ Thương đều không đụng vào nó, nhất định sẽ không sơ hở.
Tôi nắm lấy mép của chậu hoa ra sức kéo nó xuống, nhưng mà lan tiếu bị buộc quá chặt, làm như thế nào đều bất động, cho đến khi tôi nắm lấy sợi dây treo và kéo mạnh nó, nó từ trên cao trực tiếp rơi xuống, gần như đập vào đầu tôi, tôi bị dọa sợ đến mức vội vàng che mặt lại, nhưng mà cơn đau trong tưởng tượng không có truyền đến.
Sau vài giây yên lặng, tôi mở khoảng cách giữa các ngón tay, nhìn về hướng chậu hoa dừng ở trong không trung trước mặt, tôi đưa tay ra đụng vào, thì phát hiện nó thực sự đông cứng trong không khí.
“Cô đang làm cái gì vậy.”
Giọng nói trầm thấp của Kiều Dĩ Thương đột nhiên vang lên phía sau lưng tôi, trái tim tôi chợt cứng lại, mồ hôi lạnh chi chít từ trong da thấm ra, bàn tay đặt ở dưới chậu hoa đó cũng chầm chậm di chuyển, từ đỉnh đầu của tôi dời đi, tôi kinh ngạc đối với thân thủ xuất quỷ nhập thần của ông ta, có thể vứu vãn vật nặng lao nhanh xuống như vậy, giúp tôi bình an vô sự thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa ông ta từ khi bước vào đến lúc đỡ được chậu hoa tôi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ một tiếng động nào, nó gần như được hoàn thành một cách im hơi lặng tiếng.
Tôi hít một hơi thật sâu, thu lại vẻ kinh sợ trên gương mặt, bình tĩnh cầm khẩu súng lục về phía sau lưng của mình, xoay người dùng tay kia đấm vào cánh tay của ông ta, làm nũng và trách móc ông ta: “Anh làm sao đi vào mà không có tiếng động nào như vậy?’’
Ánh mắt trầm tĩnh và sắc bén của ông ta lướt qua phía sau lưng của tôi, đông cứng trong hai ba giây, rồi thu lại không chút dấu vết, đặt chậu hoa lên lại bệ cửa sổ, sửa lại những chiếc lá bị gãy: “Muốn đùa cô một tí thôi.”
Ông ta quay lưng về phía tôi, không quay lại ngay lập tức, tôi nhân cơ hội đó cho khẩu súng vào trong túi, kéo khóa lại, sau khi tôi làm xong thì ông ta mới quay đầu lại, vừa cởi cà vạt vừa hỏi tôi hôm nay đã đi đâu.
Hôm nay tài xế luôn từ đầu đến cuối đều theo tôi, vậy nên tôi không thể giấu được điều gì làm dấy lên nghi ngờ của ông ta, tôi bịa ra một lời nói dối tương đối chân thật, ông ta im lặng nghe xong, cởi quần áo ra chuẩn bị vào nhà tắm để tắm, lúc này tôi vươn tay chạm vào mép quần trong của ông ta, ngón tay gần như vào trong cùng, đầu ngón tay chạm vào thứ tôi muốn, ta cười quyến rũ: “Bên ngoài đã làm chuyện xấu rồi, cho nên một khắc đều không dám đợi, muốn đi tắm, sợ tôi ngửi ra được mùi gì sao?”
Tôi dồn hết tất cả sức lực lên ngón tay đó, nhấc góc áo của ông ta hướng về phía tôi, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ và phóng đãng, ông ta biết tôi muốn làm cái gì, liền cười chế nhạo thuận theo đi qua, tôi dựa vào ngực của ông ta cùng ông ta đảo ngược vị trí, đẩy ông ta lên giường, cười một cách quyến rũ.
Tôi nằm nghiêng ở bên cạnh ông ta, đầu ngón tay lởn vởn quanh vùng mẫn cảm của ông ta, đáy mắt của ông ta mang theo ý cười nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của tôi: “Sao cô lại ưỡn bụng không an phận, có phải là thiếu ẩm không?”
Môi tôi kề sát vào tai ông ta: “Bản lĩnh của anh Thương, khiến tôi ngày nhớ đem mong, nếu không phải biết rằng có người phụ nữ khác còn đang đợi để được hưởng anh Thương, tôi nhất định sẽ ngày ngày đêm đêm bá chiếm anh, hút cạn dương khí của anh.”
Giọng ông ta có chút khàn khàn, nhướng mày: “Cô đừng chỉ nói mà không làm.”
Tách từng ngón tay của tôi ra, lòng bàn tay tinh tế nóng hổi của tôi khiến cho ông ta không kiềm lòng nỗi rên rỉ một tiếng.
Khi ông ta có chút không kiềm chế được, tôi nũng nịu hôn lên ngực của ông ta, Kiều Dĩ Thương thích hôn ông ta một cách cuồng nhiệt và mãnh liệt, khi tôi hôn ông ta cũng dùng rất nhiều sức lực, thân thể của ông ta dần dần chật căng, cổ họng tràn ra một tiếng gầm thét không chịu nổi.
Cái lưỡi đỏ tươi của tôi, giống như một con rắn mảnh mai và uyển chuyển, lướt qua làn da của ông ta, lộ ra biểu tình ngây ngất mê muội.
Khuôn mặt yêu tinh của tôi ở trong đôi tay hơi run rẩy của ông ta lộ ra dáng vẻ vẻ quyến rũ đến cực điểm, cầu vai bị tuột xuống, vô tình càng kích thích thú tính của ông ta, tôi cho ông ta sự dịu dàng, cám dỗ và điên cuồng trước nay chưa từng có, là sự thoải mái mà ông ta ở trên người tôi chưa từng thử qua.
Tôi tham lam thưởng thức, môi không trang điểm vẫn đỏ hồng, như cánh hoa hồng động lòng người, trải qua trận ẩm ướt này, càng thêm tươi đẹp hơn.
Ông ta lúc này đã mụ mị trong phong tình của tôi, ông ta đã ba tháng không chạm vào tôi, cơ thể của Thường Cẩm Hoa đẹp đẽ nhưng lại thiếu mùi bị hoàn toàn không giống tôi, cho dù là đối thủ xinh đẹp tuyệt trần, ông ta nhất định càng nhớ nhung mùi vị của tôi.
Kiều Dĩ Thương yêu nụ cười quyến rũ của tôi, sự mê hoặc của tôi, càng yêu sự thành thạo và lẳng lơ lúc ở trên giường của tôi, khi ông ta khao khát ăn được tôi nhất, cho ông ta một đòn chí mạng khó quên, ông ta sẽ hoàn toàn gục ngã vì tôi.
Chóp mũi tôi áp vào môi ông ta: “Anh Thương có phải càng ngày càng không nỡ mất đi tôi.”
Ông ta im lặng, vẫn thở hổn hển, ông ta cố gắng hôn tôi cuồng nhiệt, quấn lấy môi và lưỡi tôi, bị tôi tinh nghịch tránh ra, tôi chọc vào trái tim ông ta.
“Anh có bao giờ nghĩ rằng, có một ngày nào đó sẽ bị lật đổ bởi sự không nỡ và sự tham lam của anh đối với tôi.”
“Còn muốn giết tôi sao?”
Tôi nói tại sao không muốn, suy nghĩ này chưa bao giờ bị loại bỏ trong tâm trí của tôi.
Ông ta cười một tiếng, mặt tôi tái đi vì đau, sự kích thích khác thường khiến cơ thể tôi căng thẳng.
Kiều Dĩ Thương tiếp tục như vậy một lúc, tôi không còn thấy đau nữa, mà là cực kỳ vui vẻ, ông ta ngậm chặt môi tôi và hỏi tôi: “Tôi làm sao nghiêm phạt cô bạc tình như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...