Câu nói bất đắc dĩ của ông ta đã chạm vào sợi dây tự ái trong lòng tôi, dây dưa không rõ ràng với Kiều Dĩ Thương bấy lâu nay, tôi không nhớ mình đã chạm vào lòng tự trọng của ông ta bao nhiêu lần và tổn thương ông ta bao nhiêu lần, người đàn ông này đã cho tôi nhiều điều tốt đẹp nhưng cũng khiến tôi đau khổ không ít.
Ông ta đã cho tôi tình yêu điên cuồng và cả sự bỏ rơi tàn nhẫn.
Ông ta đã cho tôi tất cả sự tự do tùy ý, nhưng ông ta không cho tôi những lời hứa đơn giản và chân thật.
Sự ích kỉ và chiếm hữu của ông ta, dưới sự nuông chiều và cho đi của Chu Dung Thành, khiến tôi phát điên lên.
Ông ta nói, ông ta đã nghĩ đến chuyện cưới tôi.
Nhưng suy cho cùng ông ta cũng chỉ là nghĩ đến thôi, ông ta vẫn cưới người phụ nữ khác, chỉ có Chu Dung Thành sẵn sàng từ bỏ danh dự nửa đời người, vì tôi mà vứt bỏ vợ con, đối Thẩm Quỳnh Tư và Chu Đức, anh ấy có thể không phải là một người chồng tốt, một người ba tốt, nhưng đối với tôi anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.
Tất cả sự quan tâm và dịu dàng của anh ấy đều dành hết cho tôi, tôi ích kỷ tận hưởng và phung phí cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Tôi rất ngạc nhiên khi nhận ra sau khi rời xa anh ấy, tôi chẳng là gì cả, mọi người chỉ nhớ rằng tôi là bà Chu, còn ngoài ra, cô Hà dường như chính là một sự mỉa mai bẩn thỉu trong quá khứ của tôi.
Tôi chỉ là một cô gái điếm, một người đàn bà chỉ thích ăn chơi, xinh đẹp mĩ miều nhưng lòng dạ độc ác, chỉ là một thứ đồ chơi dưới đũng quần bọn đàn ông.
Chính Dung Thành đã cho tôi phẩm giá.
Dĩ Thương là như một ngọn cỏ xuất hiện đúng lúc tôi rơi vào khoảng thời gian tuyệt vọng nhất, ông ta có “độc” và có cả những chiếc gai sắc nhọn làm đau từng tấc da thịt của tôi, nhưng lại cũng giống như một vách đá duy nhất còn lại.
Nếu tôi không bám vào đó, tôi chắc chắn sẽ chết, nhưng bám lấy rồi tôi cũng sẽ chịu vô vàn đau khổ.
Tôi đưa tay bóp cổ ông ta, muốn kéo ông ta đến trước mặt mình, nhưng không đủ sức để lay động ông ta, dù vậy tôi vẫn nhào tới.
Giống như quan hệ từ trước đến nay của chúng tôi, ông ta luôn kiểm soát tôi, tôi đầu hàng ông ta, cuối cùng ông ta sẽ sung sức hơn.
Tôi nhìn lên mặt ông ta, tôi không khóc nhưng nước mắt cứ lăn dài trên mặt, mắt anh nheo lại vì những giọt nước mắt tôi rơi.”Anh đang hành hạ tôi.
Anh cho tôi những giấc mơ huyền ảo đẹp đẽ.
Anh từ chối tất cả phụ nữ khác vì tôi nhưng thực ra là vì anh vẫn chưa chơi đủ.
Anh chờ đến lúc hoàn toàn chinh phục tôi rồi, anh coi thường những người phụ nữ không thể chờ đợi để leo lên giường của anh.
Khi người phải tranh dành là Thường Cẩm Hoa, tôi sẽ luôn bị bỏ rơi, tôi ghét cảm giác bị vứt bỏ, tôi không muốn nếm trải cảm giác đó lại một lần nào nữa trong đời!”
Tôi khóc thét đến khan giọng: “Tôi bị anh dụ dỗ mà đi trên con đường không thể quay đầu được nữa, sai đường, phản bội, vô ơn, anh không biết tôi đã hận chính bản thân mình thế nào đâu, anh cho tôi miếng mồi ngon ngọt nhưng phía sau miếng mồi đó là âm mưu, âm mưu này hại chết chồng tôi, hủy hoại cuộc đời tôi, khiến tôi người không ra người, ma không ra ma, suýt bị vạn tiễn xuyên tâm.
Chỉ có tôi mới hiểu được nỗi cô đơn bất an của chính mình, ngôi nhà này không phải là nhà mà chỉ là một chốn vui vẻ của anh, anh thỏa mãn tình dục ở đây, tìm kiếm sự phấn khích, chơi đùa với những con vật cưng khó nuôi nhất trên thế giới.
Khi ngôi nhà của tôi và Dung Thành sụp đổ, anh không phải trả giá, tôi mới là người duy nhất nếm trải đau khổ.”
Đôi môi của Kiều Dĩ Thương khẽ mím lại, hình như ông ta định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng trong tiếng khóc tuyệt vọng của tôi.
Tôi đã chịu đựng suốt mười lăm ngày, tôi không dám nhìn lại, không dám nghĩ về mười lăm ngày đó tôi làm sao để chống đỡ.
Kiều Dĩ Thương cau mày, đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt đang đẫm nước mắt của tôi, nhưng khi ông ta sắp chạm tới lại đột ngột ngừng lại.
Ông ta phải biết rằng ngay cả khi ở trong nhà tang lễ của Chu Dung Thành, suy nghĩ của tôi về việc đi theo ông ta đã không còn, và tôi chưa bao giờ đau khổ, bi thảm đến mức như vậy.
Tôi nghĩ rằng tôi là người bách độc bất xâm, không bị ảnh hưởng vởi bất kỳ điều gì, tôi luôn khoác lên mình một bộ giáp, ngoại trừ sự yếu đuối trước Dung Thành, tôi là bất khả chiến bại.
Thật ra, Kiều Dĩ Thương đã trở thành cái gai nhọn trong trái tim tôi, lấy đi cũng đau, để lại cũng đau, ông ta không nên ở bên cạnh tôi, càng không nên trưởng thành nhanh và mạnh như vậy.
Nếu tôi hận và lợi dụng ông ta, tôi sẽ không tuyệt vọng cay cú khi ông ta chọn Thường Cẩm Hoa và bỏ rơi tôi.
Tôi vẫn có thể nhớ lại cảm giác giống như trong khu rừng hoang vắng không còn lấy một ngọn cỏ đó.
Tay ông ta khi sắp đến gần mắt tôi đã thu lại thành một nắm, sau đó từ từ thả lỏng rồi buông ra, tôi dò hỏi từng chữ một: “Từ lần đầu tiên tiếp cận tôi, anh đã có mục đích rồi đúng không?”
Ông ta không bao giờ trốn tránh, luôn thẳng thắn trả lời tôi.
“Anh đã lợi dụng tôi rất nhiều lần rồi, phải không?”
Ông ta nhắm chặt mắt lại: “Đúng vậy.”
Trái tim tôi như ngọn lửa bỗng nhiên bị gió và tuyết làm cho đóng băng lại, lấp đầy những vết máu lồi lõm do đau đớn mà thành.
Lúc đầu khi tôi gặp Kiều Dĩ Thương, chính là lúc tâm trạng mất cân bằng.
Ông ta tiếp cận tôi mà không có tình cảm, mê hoặc tôi và dùng đủ mọi thủ đoạn, kể cả bản thân ông ta.
Chỉ cần tôi đáp ứng, dù chỉ một chút cũng coi như thua, còn tôi không kìm lòng được mà đáp lại ông ta nhiều hơn một chút đó.
Ngay từ đầu tôi đã bị mắc bẫy ông ta, nếu không thì ông ta sẽ luôn thua kém tôi.
Vì vậy ông ta có thể tự kiềm chế để cứu người phụ nữ quan trọng nhất đời mình vào thời khắc sinh tử, nhưng tôi lại không thể kiềm chế được sự chờ đợi ông ta.
Nếu không mơ thì không cảm thấy thất vọng khi tỉnh dậy, không mắc sai lầm thì sẽ trái tim sẽ không chịu thức tỉnh, cuộc đời là một sự ân hận lớn lao.
“Bây giờ có còn không?” Tôi dùng ngón tay chọc vào tim ông ta: “Dựa vào nó trả lời tôi.”
Ông ta bị tôi làm cho không thể né tránh, nhìn chằm chằm vào tôi giống như gặp phải sóng to gió lớn vậy.
Ông ta nói rằng nếu chiếm hữu cũng tính thì vẫn còn.
Mắt tôi đỏ hoe, ngón tay không kiềm chế được dùng lực siết cổ áo ông ta: “Đối với vợ cũng chiếm hữu, đối với tình nhân cũng muốn chiếm hữu.
Rốt cuộc trong lòng anh, tôi là loại nào?”
Tôi nghe thấy âm thanh quần áo của ông ta sột soạt, cảm nhận được sự đau đớn của lực ma sát giữa vải và làn da.
Những chiếc cúc áo rơi khỏi đầu ngón tay tôi.
Dĩ Thương điên cuồng cởi bộ đồ trắng của ông ta ra và ném nó xuống đất ngay trước mặt tôi.
“Tôi là gì của anh hả?”
Ông ta đột nhiên ngẩn ra: “Cô có ngày nào không nhắc tới Chu Dung Thành, cô có một giây đồng hồ nào từng quên đi anh ta không? Cô chỉ muốn giết tôi, tống khứ đứa bé này đi, tất cả mọi chuyện cô làm ở bên cạnh tôi đều biết rõ.
Tôi đã cố gắng giả ngu cho đến tận bây giờ, cô còn muốn hỏi gì nữa?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi ngẩng cao đầu nhìn ông ta, nhìn lên cả bầu trời, trước mắt mờ mịt sương mù, như là trở về cái đêm bị chìm xuống biển, trong làn nước biển mênh mông ngột ngạt, cảm giác bất lực giống như lúc này, dù là một con vật nhỏ bé hay những hạt bụi lướt qua cũng không thể nhìn thấy được, những gì tôi có thể nhìn thấy chỉ là một tia sáng yếu ớt trên mặt biển xa xa.
Đó là đêm mà gian tình giữa tôi và Kiều Dĩ Thương không thể giấu diếm được nữa, bức màn nghi ngờ được vén lên trước mặt Chu Dung Thanh và trở thành vết sẹo không thể xóa nhòa.
“Ngày anh ấy ra đi đã hỏi tôi có phải trong lòng tôi, anh ấy sẽ không bao giờ so sánh được với anh không.”
Tôi che mặt, im lặng run rẩy nói: “Không phải.
Trong lòng tôi, anh không bao giờ có thể so với anh ấy.”
Kiều Dĩ Thương nghe tôi xong thì bất ngờ nắm chặt tay tôi, nhào đến hôn tôi, như thể trút giận, trừng phạt, ông ta cắn chặt môi tôi, hút từng giọt máu đang rỉ ra trên môi vào miệng.
Tôi vừa tráo lưỡi ông ta vừa mút, vừa nuốt nước miếng, cảm giác mát lạnh vì chiếc áo dài trên người cũng không còn, ông ta cởi áo và rút thắt lưng ra, chúng tôi từ trong sân quay lại phòng khách, quần áo vương vãi khắp nơi.
Ông ta đẩy tôi xuống ghế sô pha.
Ngay lúc tôi ngã xuống mới biết ông ta muốn làm gì, tôi cố gắng hết sức để chống lại.
Lúc tôi muốn đứng dậy, ông ta hống hách và mạnh bạo xoay người tôi lại, tôi bò lên trên chiếc ghế sofa êm ái, ông ta đẩy tôi xuống, đỡ lấy eo tôi từ phía sau, không hề nhẹ nhàng, trực tiếp đẩy vào giữa hai chân tôi.
Ông ta và tôi giống như hai con báo khát máu, cướp đoạt phần rừng duy nhất còn lại, chúng tôi như thể sẽ chết nếu không thể thắng, và thế là chúng tôi cuồng loạn.
Ông ta không thể nhìn thấy khuôn mặt đang méo xệch và tái nhợt của tôi mà chỉ có thể nhìn thấy thân hình nóng bỏng, đường cong gợi cảm, làn da trắng như tuyết của tôi mà thôi, tôi căn bản không hề ướt, không cảm nhận được sự mạnh mẽ của ông ta, tôi đau đến mức nghiến răng nghiến lợi và cho rằng sẽ cứ như thế mà chấm dứt toàn bộ sự đau đớn này, một cuộc ân ái không có tình yêu, nhưng sau khi tôi dần từ bỏ vùng vẫy, Dĩ Thương bắt đầu hôn lên ngực tôi, lên chân tôi và những bộ phận mỏng manh nhất của tôi.
Tôi dần dần có cảm giác, thật đáng ghét, đáng khinh, ghê tởm, nhưng chỉ với anh ta tôi mới cảm nhận được cảm giác nhanh và mạnh đến vậy.
Ông ta lại một lần nữa đâm vào, mạnh mẽ điều khiển tôi, giống như thể điều khiển một con ngựa cứng đầu, lưỡi và ngón tay của ông ta như một vết roi da, lan khắp cơ thể nhạy cảm của tôi khi tôi không chịu khuất phục.
Thời điểm ông ta đi vào bên trong tôi, người tôi cong lại, đầu ngẩng lên như dã thú bị vây bắt, không nhịn được khàn khàn rên rỉ, ông ta ở trên lưng tôi run lên, chừng hơn mười giây, sau đó mới thong thả dừng lại.
Mồ hôi trên ngực ông ta cứ thế tuôn ra, từng dòng từng dòng bao phủ từng lớp da thịt.
Ông ta áp vào lưng tôi thở dốc, tôi biết ông ta vẫn chưa rút ra.
Kiều Dĩ Thương không thích rút ra ngay sau khi ân ái.
Tôi không biết ông ta đã từng làm như vậy với vợ mình Thường Cẩm Hoa hay với những người đó phụ nữ từng bị ông ta chinh phục nhưng mất đi sự ve vuốt triền miên hay chưa nhưng ông ta chỉ như thế này với riêng tôi.
Ông ta khao khát được ở trong cơ thể tôi lâu hơn, thậm chí cả đêm cũng không ra.
Tôi ở trong lòng ông ta chỉ là một con điếm, là người đàn bà dâm loạn, là hồ ly tinh, con đường đến với tâm hồn tôi phải đi qua âm đạo.
Mồ hôi ông ta túa ra trên trán, chảy dài trên vai và má tôi, chiếc lưỡi nóng bỏng trơn trượt của ông ta liếm vào tai và cổ tôi, tôi nghe thấy giọng ông ta trầm thấp nói: “Đừng bao giờ nói những lời độc ác như vậy nữa, càng không được nói sẽ rời bỏ tôi hay trong lòng cô không có tôi, nếu không thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...