Sắc Dụ


Mấy ngày nay đặc khu lại gió mưa không ngừng, liên tiếp mưa mấy ngày rồi, dường như nước mưa mưa hoài cũng không dứt, muốn mỗi con đường nào cũng ngập hết.
Cỏ leo tường ngoài cửa sổ dưới trời mưa ngày càng phát triển tốt, đã đâm vào tận phòng, khi cắt cành cho nó, tôi ngạc nhiên phát hiện cỏ trên đời đều có thể nở hoa, hoa của cỏ leo tường một chút cũng không xinh đẹp, thậm chí âm u không sáng, màu trắng pha chút vàng, giống như khuôn mặt của một mỹ nhân đã bị năm tháng đánh bại.
Nhưng nó vô cùng kiên cường, có nét giống tôi khi lưu lạc đến thành phố này mấy năm trước, cái gì cũng không biết, ngây thơ không hiểu gì, dựa vào sự kiên trì và ác độc xé toạc cái lưới lớn của thế giới nam quyền, cắn răng chịu đựng đến hôm nay.
Trên con đường đó thân xác này đã bao lần bị vấy bẩn, đôi mắt này bao nhiêu lần trống rỗng tê dại, trước giờ tôi không dám nhìn lại.
Vào sáng sớm trời quang mây tạnh, bà lớn của phó thị trưởng yêu cầu người lái xe đem đến rất nhiều quần áo trẻ em mới tinh, chỉ là có chút không vừa lắm, giống như đồ của đứa trẻ vài tháng mặc vậy, tôi cần phải tự mình cắt may lại, tôi ở trong bệnh viện vừa lúc đang dưỡng thương không có gì làm, mỗi ngày sẽ ở trên giường may vá vậy.
Lúc Kiều Dĩ Thương không bận việc sẽ ở bên cạnh tôi, nói cho tôi kết hợp màu gì trông đẹp hơn, tôi không bao giờ nghe lời ông ta, ông ta biết tôi vẫn còn giận, dỗ cũng dỗ không được, thực sự hết cách với tôi, chỉ dám nhân lúc tôi không để ý lén hôn vào mặt tôi, sau khi hôn liền cầm lấy cuốn sách lên đọc, giả vờ không phải ông ta.
Lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần, tôi cũng không thèm đoái hoài đến, gan của ông ta càng ngày càng lớn, lúc ngủ trưa sẽ nằm trên giường của tôi, từ phía sau ôm lấy tôi, tôi chen thế nào cũng không chen được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng tên vô lại Ông ta cười khúc khích sau lưng tôi.
Buổi sáng cuối tuần thức dậy phát hiện trên giường chỉ có một mình tôi ngủ, kế bên có rất nhiều nếp gấp, lúc chạm vào có thể cảm thấy được hơi ấm, Kiều Dĩ Thương có lẽ vừa rời đi không bao lâu.
Tôi muốn ngồi dậy, quên mất còn vết thương ở cánh tay phải, lúc tôi chống đỡ đau đến tối sầm mặt và bị ngã xuống, bảo mẫu nghe thấy tiếng động bước ra từ nhà vệ sinh, bà ấy hỏi tôi có phải muốn ngồi dậy đúng không, tôi gật đầu.
Bà ấy đỡ tôi dậy dựa vào thành giường, múc cho tôi một chén cháo.”Ông chủ sáng sớm trước khi đi nói hôm nay có một cuộc gặp gỡ rất quan trọng, đại khái đến tối mới trở về.”
Tôi dùng muỗng múc mấy hạt đậu đỏ thổi nguội đưa vào trong miệng: “Anh ta không về tôi càng ngủ ngon hơn, về rồi lúc nào cũng chen với tôi thôi.”
Bảo mẫu nén cười nói: “Cô nói như vậy, lúc sáng là cô tự mình chui vào trong lòng ông chủ, hai cánh tay ôm rất chặt đấy, ông ấy đẩy cũng đẩy không ra, lại sợ làm cô thức giấc, suýt chút nữa thì trễ giờ.”
Tôi giật mình: “Có sao?”
Bà ấy nói đương nhiên rồi, bà ấy chỉ vào phía bên tôi: “Không ai nằm phía bên giường rộng lớn cả, phía bên ông chủ lại nằm chật cứng.”
Tôi nghĩ đến việc cùng ông ta ôm lấy nhau, giống như bộ dạng mèo con giở trò với chủ nhân, sắc mặt lập tức hồng hào không được tự nhiên: “Vậy là tôi đang nằm mơ rồi, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ai biết được mình đang ôm là cái gì.”
Bà ấy ừ một tiếng “E rằng ông chủ không nghĩ như vậy, tôi thấy ông ấy rất vui vẻ.”
Tôi càng xấu hổ, liền sai bà ấy đi siêu thị đối diện mua nước trái cây, bà ấy cười hì hì đi rồi, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, quay mặt lại nhìn chỗ ngủ bên cạnh Kiều Dĩ Thương, trong đầu tôi hiện ra rất nhiều hình ảnh, đều rất dịu dàng và trìu mến, và những cảnh tượng khiến tôi mềm lòng này, theo tôi mười ngày trước khi rơi từ trên cao xuống mà sụp đổ tan nát, không còn gì tồn tại.
Không bao lâu có người từ ngoài cửa bước vào, tôi tưởng là bảo mẫu, dặn bà ấy rót ly nước trái cây cho tôi uống, tôi đợi hồi lâu vẫn không thấy bà ấy đưa cho tôi, lúc này mới nhìn lên, phát hiện bóng dáng đứng trong phòng vốn dĩ không phải là bảo mẫu, mà là Thường Cẩm Hoa.
Bà ta mặc một chiếc váy lụa màu đỏ tươi, mang chiếc túi bạch kim mới nhất của Hermer, khuôn mặt rạng ngời nhìn tôi chằm chằm diễu võ dương oai.
Tư thế đang may đồ của tôi dừng lại: “Sao lại là cô?”
“Tôi còn tưởng cô sẽ hỏi, tại sao tôi lại đến.”
Ánh mắt bà ta dừng lại ở cái thúng tre, thích thú cầm một cái áo yếm màu đỏ lên xem, tôi không nể mặt giựt lại ngay, phủi bụi một cách ghê tởm, gống như chạm phải thứ gì đó dơ bẩn kinh khủng.
Bà ta nhìn thấy sự bài xích của tôi, không vội vàng không buồn phiền rút tay lại: “Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, chúng ta đã đấu với nhau rất nhiều lần, có thắng có thua, cô thắng tôi nhiều, nhưng cô có thắng tôi một trăm lần, cũng không bằng quan trọng bằng anh Thương thay tôi thắng cô một lần.

Nguồn gốc sự thù hận giữa hai chúng ta, là vì tranh giành một người đàn ông, chỉ có người đàn ông này có thể tuyên bố chúng ta ai thắng, trái tim của anh ấy trong lúc nguy cấp nhất hướng về ai, người thắng cuộc là người đó.”
Bà ta vô cùng đắc ý nhướng mày: “Tôi không hề ngạc nhiên, bởi vì tôi biết rất rõ luật chơi của những người trong xã hội này.


vợ và kẻ thứ ba, ở trong cục diện lớn như vậy, nhất định phải chia ra cao thấp, và kẻ thứ ba luôn luôn là kẻ thua cuộc.”
Tôi dùng ngón tay cái ấn kim vào đế giày, và khâu một miếng cao su, giọng điệu không nặng không nhẹ: “Là cô thắng rồi.”
Bà ta cười rạng rỡ hơn: “Cô Hà nói những lời nảy, tôi lại nghe thấy có chút xót xa trong lòng vậy.”
Bà ta đặt túi xách lên tủ đầu giường: “Còn một chuyện nữa, tôi nên nói với cô.

Mấy ngày trước tôi có hỏi anh Thương, bỏ rơi cô có phải quá tàn nhẫn không? Cô đoán xem anh ấy nói gì.” Bà ta che miệng lại cười chế nhạo: “Anh ấy nói tôi không bị thương là được, còn những người khác không quan trọng.”
Tay tôi run rẩy, suýt đâm thủng ngón tay, tôi sẽ không hoàn toàn tin lời bà ta nói, nhưng ít nhiều gì tôi sẽ lắng nghe một chút, Thường Cẩm Hoa đã thắng đến mức xinh đẹp rạng rỡ như vậy, tôi thậm chí có thể nghĩ đến những tin đồn bên ngoài, sẽ chê bai tôi đến mức độ không chịu nổi thế nào, bà ta thực sự không có lí do gì để tạo ra những lời bịa đặt đả kích tôi cả.
Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng, mặt không còn cảm xúc, tôi cất lên cây kim to và lấy một cây kim nhỏ hơn, vừa xỏ chỉ vừa từ tốn nói: “Có một số phụ nữ, coi chồng là người duy nhất của mình, có thể mất tất cả, duy nhất không thể mất đi đàn ông.

Mỗi ngày giống như một cuộc chiến giành chiến thắng trước Phật, vắt óc suy nghĩ để bảo vệ, trong mắt người khác bi thương nực cười.

Cô Thường chính là một người phụ nữ như vậy, nhưng tôi không phải.

Cho nên cô thử dùng cách áp chế tôi như một người phụ nữ giống cô, chỉ có thất bại mà thôi, tại vì tôi sẽ không đi trong tim, trên đời này chỉ có chồng và người thứ ba, là thứ mà tôi khinh thường nhất.”
Thường Cẩm Hoa sa sầm mặt lại, bà ta cười lạnh nhạt nói cô không phải đã làm thú cưng ba năm rồi sao, mới có thể được thừa kế tài sản kếch sù sao, lúc trước khi cô cởi quần áo mua vui so với người phụ nữ mà cô khinh thường bây giờ càng không cần mặt mũi hơn.
Tôi nói rằng người chiến thắng là người chiến thắng.

Bây giờ chỉ có tôi coi thường người khác, và không ai khác coi thường tôi.
Bà ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày pha lê sang trọng và sáng sủa của mình, bước đến cạnh giường hơi cúi xuống, cự li chúng tôi đang ở rất gần, Bà ta hỏi tôi đầy ẩn ý “Anh Thương rất coi trọng đứa vé trong bụng cô, bác sĩ không dám lơ là, có thể tìm được đã tìm rồi, đều tìm xong rồi.

Tiếc là đứa bé này lại thua kém người khác, có chút ngăn cản chân mẹ nó.”
Tôi nheo mắt: “Có ý nghĩa gì.”
“Cô có biết cô đang mang thai gì không?” Bà ta phát ra tiếng cười rất vui vẻ: “Là con gái.”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi có thể thấy sự nhẹ nhõm và hả hê trong mắt Bà ta.


Bà ta vừa vỗ tay cừa vòng qua chỗ đó vài cái: “Con gái tốt đó, con gái thật là tốt, chỉ cần là con gái, thì đã thành công cốc rồi.

Tôi vốn dĩ còn suy nghĩ làm sao để thắng cô, không để cô có cơ hội sinh ra con trai trưởng giành lấy cơ hội, nhưng khi truyền ra ngoài tôi không còn mặt mũi nào cả, không ngờ bản thân cô lại thua rồi.”
Khuôn mặt bình tĩnh vô cùng, lại tiếp tục chuyên tâm khâu chiếc giày nhỏ đó, bỏ cô ấy sang một bên, Bà ta đợi một lúc cũng cảm thấy nhàm chán, đưa tay lục trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng, đưa tay trước mặt tôi “Ba tôi đã gửi một món gì đó từ Hải Châu, kêu tôi phải đưa nó cho cô, đây là mục đích thực sự hôm nay của tôi khi đến đây, cô Hà đừng nghĩ rằng tôi qua đây chỉ để xem cô là trò đùa, tôi cũng nhận được sự giao phó của người khác.”
Tôi cau mày nhìn, không muốn đưa tay ra, Bà ta nóng lòng ném vào người tôi, làm đổ chiếc giỏ tre, chiếc hộp bị ném bật ra, một chuỗi hạt ngọc huyết rơi ra, đây là món trang sức hiếm nhất trên thế gian, lúc tôi ở bên Chu Dung Thành gặp nhiều thứ trên đời, nhưng cũng chưa bao giờ bắt gặp ngọc huyết có màu sắc đẹp như vậy, có tiền cũng chưa chắc đã mua được nó.
Thường Cẩm Hoa nhìn thấy hả một tiếng: “Ba tôi đối với cô thực sự rất chịu chi đấy.”
Tôi không nghe vô lời bà ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phong bì trong hộp, sau khi lưỡng lự hồi lâu mới lấy ra, trong đó chỉ có một tờ giấy, trên tờ giấy chỉ có bảy chữ viết rồng bay phượng múa, sớm ngày hồi phục, rất nhớ em.

Ghi tên là Thường Bình Ngô, tên của ông Thường.
Tôi đột ngột đóng lại, mu bàn tay nổi lên gân xanh, sắc mặt hơi biến đổi, Thường Cẩm Hoa ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, bà ta hỏi không phải ba tôi cho cô tài sản gì rồi chứ?
Bà ta đưa tay ra định giật lấy, bị tôi nhét lại chiếc phong bì rồi ấn xuống gối, lúc này tim tôi đập thình thịch.

Ông Thường là nhân vật thế nào, trùm xã hội đen ở Hải Châu, toàn tỉnh phía Nam ở Quảng Đà, là người đứng đầu của lô hàng đầu tiên liên quan đến thế lực đen, thế lực quyền lực của ông ta,đều không cho phép bất cứ ai gọi tên của ông ta, ông ta cũng không ghi tên như vậy, động tác của ông ta rõ ràng lại tiến thêm một bước về phía tôi, ám sát Phùng Hoài Bạo một trăm phần trăm là vì báo thù cho tôi mà làm, một chút cũng không liên quan đến Thường Cẩm Hoa.
“Ba tôi rất biết ơn cô Hà, suy cho cùng anh Thương đã lựa chọn tôi, để lại cô suýt một xác hai mạng trong vụ nổ, ông ấy cũng hi vọng giảm bớt sự hối hận thay tôi.”
Khi bà ta nói điều này trong giọng nói của bà ta có sự khinh thường dành cho người thắng cuộc đối với kẻ thua cuộc, đối với việc Kiều Dĩ Thương từ bỏ tôi bà ta tràn đầy niềm vui và sự đắc ý không thể che giấu được, tôi hoàn hồn sau cú sốc, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt.”Cô Thường nghĩ cái này đơn thuần chỉ là biểu đạt sự cảm kích của ba cô đối với tôi sao?”
Bà ta nhướng mày nói không phải sao.
Tôi nhìn chằm chằm bộ móng tay nhợt nhạt bị tẩy sạch sơn móng tay của mình, vô cùng thích thú xem: “Hạt ngọc huyết trị giá mấy chục tỷ, ông Thường đúng là có tiền, nhưng cũng không lãng phí như vậy, huống hồ ông ta cũng không cần cảm kích tôi.

Cô Thường phải hiều rằng, đối với đàn ông mà nói, chỉ có người đẹp, người đẹp khiến cho trái tim loạn nhịp nghiêng nước nghiêng thành, mới xứng đáng với tấm lòng quý giá như vậy.”
Nụ cười của Thường Cẩm Hoa nhanh chóng khép lại, bà ta nói dứt khoát rằng ba tôi sẽ không bao giờ hồ đồ như vậy, ông ta thích một một người phụ nữ ác độc như cô sao, quá lắm là ông ta chỉ muốn giỡn chơi một chút, không phân biệt được chút thôi.
“Ồ?” Lần này đến lượt tôi bật cười: “Tôi cũng hy vọng là vậy, cô Thường sau này đừng xem chính mình là người không thể thiếu được, sự quan tâm của ba cô dành cho cô, dường như còn không bằng đối với một người ngoài như tôi.”
Cơn tức giận không kiềm chế được dâng lên trong mắt, tôi đoán bà ta muốn đánh tôi, không, rất muốn giết tôi, nếu không phải thân phận của tôi quá đáng giá, bà ta không chắc chắn có thể lau mông cho bà ta, bà ta đã giết tôi từ lâu rồi, cả cuộc đời này của bà ta chưa bao giờ chịu sự oan ức đến như vậy.
“Kẻ ác tự khắc sẽ có sự giày vò của kẻ ác, Hà Linh San, cô nhất định sẽ không có kết thúc tốt đẹp.”
Nói xong câu đó bà ta tức giận quay người rời khỏi phòng bệnh, đóng sầm cửa lại.

Tôi cười nhạo một tiếng, cầm lấy chuỗi hạt ngọc huyết lên, nhìn hồi lâu qua ánh sáng cửa sổ, thầm nhủ mình biết sẽ không tốt.
Ngày tôi xuất viện Kiều Dĩ Thương đến Hải Châu làm một việc không thể từ chối được, tôi và bảo mẫu ở trong phòng thu dọn, tôi đưa cho bà ấy một chút tiền để bà ấy thưởng cho những nhân viên y tế, bà ấy rời đi không bao lâu, tôi nghe thấy tiếng ai đó thì thầm ngoài cửa, giọng nói lúc đầu rất nhỏ, nhưng sau đó trở không hiểu tại sao lại lớn tiếng lên rồi.
Tôi mở cửa và đi ra ngoài, thấy sở trưởng Hồ và chủ nhiệm Trâu của văn phòng điều tra tỉnh đang tranh cãi trên hành lang với một bó hoa quả, tôi không lập tức gọi họ, đứng im lặng ở cửa.
“Cục trưởng Chu đã hy sinh.

Chúng tôi không chăm sóc tốt vợ của anh ấy, để bà Chu gặp phải nguy hiểm, lỡ như truy cứu lớn chuyện, văn phòng tỉnh mặt mũi sẽ để ở đâu? Danh tiếng ở đặc khu của cục trưởng Chu, uy tín và danh dự vô cùng tốt, có thể tưởng tượng được sẽ xáo trộn thế nào với cấp dưới và người dân thường nhận được ân huệ của ông ta không? Hơn nữa những kẻ buôn bán ma túy ở tam giác vàng đã nhập lậu vào đây, làm nổ nhà máy do chính quyền ngoại ô phía Tây dời đi thành đống đổ nát, chúng ta sẽ phải chịu trừng phạt!”
Chủ nhiệm Trâu có chút tức giận ném xiềng xích của ông ta để vào tay mình.”Ông đừng quên cục trưởng Chu đã dặn chúng ta trước khi đi tam giác vàng, nếu anh ấy gặp việc ngoài ý muốn không quay về được, nhất định phải bảo vệ bà Chu thật tốt, tất cả công lao và thành tích của anh ấy, chỉ muốn đổi lấy thành quả nửa cuộc đời còn lại bình an cho vợ anh ấy.”
“Chuyện đã xảy ra thì có thể làm được gì! Mối quan hệ giữa bà Chu và Kiều Dĩ Thương chúng ta đều biết rõ, có cần chúng ta phải can thiệp không? Ông có phải chán đội mũ quan rồi không, muốn chịu khổ một chút sao? Ông cho rằng ông là cục trưởng Chu, ông ta có công lao bảo vệ, bao nuôi nhân tình đều quang minh lỗi lạc, chúng ta có thể sao? Đổi ngược lại là chúng ta ngày mai sẽ là phạm quy gấp đôi.”
Chủ nhiệm Chu còn muốn nói gì nữa, sở trưởng Hồ ngay lúc này nhìn thấy tôi qua vai của ông ta, mặt ông ta thay đổi đột ngột, giọng điệu có chút run rẩy và gọi bà Chu, chủ nhiệm Trâu chào tôi, giơ tay lên mới nhận ra rằng mình đang mặc bộ quần áo bình thường, ngượng ngùng rụt tay lại.
Tôi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, để lại một câu nói rồi đi vào, quay người trở về phòng bệnh.
Họ theo phía sau tôi, đưa ra nhiều lời giải thích quang minh chính đại, tôi ngắt lời và nói: “Sự trả thù của già K là do tôi kích động, tôi đi tìm chồng của mình, muốn có một chỗ đứng và kết quả, tôi không nghĩ tới hậu quả, không thể trách ai cả.”
Tôi cúi xuống cầm chiếc vali bằng tay trái, sở trưởng Hồ thấy tôi vất vả, liền chủ động cất nó đi giúp tôi, đưa tay quệt vết đỏ trên tay, cười nói: “Vậy thì tôi thật sự cảm ơn cô, văn phòng tỉnh đã biết về vụ bắt cóc ở vùng ngoại ô phía tây, không ngờ con tin lại là cô, gần như hết cả hồn, nhưng những kẻ bắt cóc đã bỏ đi, chúng tôi truy đuổi vụ bắt cóc đến Vân Giang, thật tuyệt nếu nhận được sự lượng thứ từ cô.”
Tôi quay lại nhìn ông ta: “Tôi không phải lượng thứ cho văn phòng tỉnh, tôi chỉ không muốn mọi người nghĩ rằng Dung Thành và quả phụ là không hiểu chuyện.

Vả lại truy cứu ra thì, thân phận của trùm ma túy tam giác vàng Kiều Dĩ Thương sẽ được bại lộ ra, các ông có năng lực can dự không? Dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện cũng coi như tôi bảo vệ các ông một lần.”
Tôi yêu cầu chủ nhiệm Trâu đợi bên ngoài hành lang, để sở trưởng Hồ ở trong phòng bệnh một mình, tôi bước đến gần ông ta và nhỏ giọng hỏi: “Thế lực của ông Thường ở Tam giác vàng, đội trưởng buôn lậu ma túy ở Vân Giang có nghe qua không.”
Sở trưởng Hồ sửng sốt: “Ông ta ở tam giác vàng còn có thế lực sao?”
Tôi nhìn biều cảm trên mặt ông ta không giống như đang cố tình che giấu tôi, tôi vốn dĩ cho rằng Kiều Dĩ Thương không nắm được tin tức này là do chính quyền tỉnh trấn áp, suy cho cùng người bí mật của ông ta không phải là chủ lực, rất nhiều cơ mật đều không nghe ngóng được cũng rất bình thường, xem ra tất cả đều không rõ, ông Thường không nói chuyện này cho ai biết cả.
“Ông bí mật giúp tôi thu thập thông tin về ông Thường, càng chi tiết càng tốt, nếu như có thể thuyết phục đội trưởng buôn lậu ma túy Vân Giang cử một lực lượng cảnh sát đến điều tra ở tam giác vàng thì càng tốt.

Nếu không, tôi muốn tất cả quá trình ở Hải Châu từ khi sinh ra cho đến nay.

Ông ta kinh doanh loại hình gì, ưu nhược điểm sở thích của ông ta, người làm ăn chung của ông ta, đều lấy hết.”
Sở trưởng Hồ hơi kinh ngạc: “Cô lấy những thứ này làm gì?”
“Tôi cần dùng đến.”
Ông ta không hiểu sự hữu ích của việc này, nhưng cũng không hỏi quá nhiều, ông ta nói sẽ sớm giải quyết giúp tôi, nhưng phải cần một thời gian.
Tôi nói tôi rất gấp, rút ngắn thời gian này.
Sau khi sở trường Hồ và chủ nhiệm Trâu rời đi, Hoàng Mao đến bệnh viện đón tôi, anh ta nói anh Thương vừa vào cảng, một lúc sau ông ta xuống thuyền sẽ trực tiếp về nhà.
Sau một đoạn đường dài gập ghềnh xe dừng lại bên ngoài biệt thự, tôi cong lưng bước xuống, sau vài trận mưa lớn, khoảng sân không giống như những gì tôi tưởng tượng, vẫn giống như khi tôi đã rời đi mười lăm ngày trước, ngay cả vị trí của chậu hoa vẫn không thay đổi, chỉ thiếu một con cá mà tôi vô cùng yêu thích, tôi hỏi bảo mẫu về con cá đuôi màu xanh đâu.
Bà ất nói đã chết rồi, vớt ra và chôn nó dưới gốc cây, cũng xem như là đã làm hậu sự.

Tôi nhìn chằm chằm vào ao cá lấp lánh: “Chết ngày nào vậy.”
“Cái đêm cô nhập viện phẫu thuật.”
Lòng tôi run lên, có lẽ trên đời thực sự nhân quả.
Tôi hơi u sầu, chậm rãi bước vào trong, mặt trời lặn trên phiến đá xanh, những bông hoa héo tàn bị côn trùng cắn đến không ra gì, tôi chợt bắt gặp một vật đang lắc lư, rồi dừng lại dưới chân, hơi cứng người quay đầu lại nhìn, một chiếc xích đu đặt ở góc dưới tán cây to lớn.
Những kỉ niệm ùa về, xé nát tôi đến không thở được.
Chiếc xích đu đầy những cánh hoa, bị mưa cuốn đi nhiều lớp sơn, tôi như bị bỏ bùa mê, tôi đôi chân không nghe lời bước qua đó, đưa tay cầm sợi xích hoen gỉ, trên đó có những hạt mưa, chảy dài xuống đầu ngón tay của tôi, rơi xuống, cuối cùng biến mất trong bùn.
Những vết rỉ sét cũ ố vàng như vậy, rơi xuống tay muốn rửa sạch, nhưng lại phát hiện mùi hôi luôn lưu lại.
Vị đắng và chát, ngọt và chua của thời gian yêu nhau, còn cứng đầu hơn đống gỉ sắt như vậy, nó chỉ cần dính vào rồi, thì không thể rửa được nữa.
“Mọi người vào trước đi, ở bệnh viện lâu quá, tôi muốn hít thở một chút.”
Tôi vén váy ngồi xuống xích đu, hai chân cách mặt đất, đung đưa nhẹ trên lớp đất ẩm, ngước lên trời nhìn đàn ngỗng bay từng đàn, ở thành Nam không có gió sương và sương lạnh, chỉ có những cơn mưa dài, nó cũng sẽ bay đi khi mùa xuân hoa nở, bay về thành phố Bắc khác biệt hơn.
Và tôi mãi mãi sẽ ở lại đây, không cần biết nó thay đổi thế nào, nóng nực hay lạnh lẽo.
Đột nhiên tôi cảm thấy chiếc xích đu đưa ra một khoảng cao, nhưng tôi không hề di chuyển, tôi vô thức nhìn về phía sau, Kiều Dĩ Thương mặc một bộ âu phục màu trắng, trên mặt là vẻ mệt mỏi khi lao nhanh trên đường, đôi mắt ông ta đang cười, một bên tay đẩy chiếc xích đu, tay còn lại vừa miễn cưỡng rời khỏi mái tóc dài bồng bềnh của tôi.
Ông ta như tan vào biển hoa trắng xóa này, như một giấc mơ trắng.
Tôi không nói lời nào, để ông ta đu đưa tôi đi thật xa, chiếc xích đu gần với bầu trời xanh, gần với hàng cây tầng tầng lớp lớp, gần với những đám mây trắng sau cơn mưa, nhưng điều đó không thể làm cho tôi vui vẻ, trải qua một số chuyện lại hồi tưởng những gì tốt đẹp, chi bằng nên quên nó đi thì hơn.
“Tôi mệt rồi.”
Tôi dùng sức để chân xuống đất, Kiều Dĩ Thương cầm xích đu để nó dừng lại, tôi nhảy xuống đi qua trước mặt ông ta, ông ta theo sau tôi hai bước, đột nhiên nắm lấy tay tôi, buộc tôi phải dừng lại.
Tôi quay mặt lại nhìn hắn, dưới ánh hoàng hôn mờ ảo thấp thoáng khuôn mặt của ông ta, lốm đốm mắt lưới che lông mày, tưởng như người câu cá ven biển, chỉ là không rảnh rỗi mà dễ dàng đuổi theo, ông ta theo đuổi danh vọng, tranh giành quyền lực, ông ta không yêu cuộc sống không có tranh chấp như vậy, tôi cũng không yêu.
Chúng ta không phải là những người sống bên ngoài cuộc sống xô bồ, mà sống trong ánh hào quang, sống trên vòng xoáy, sống trong cơn bão nghiệt ngã của sinh tử, sống nhung dục vọng bụi trần, tình yêu, chinh phục và thịnh vượng trên thế gian.
Vì vậy định sẵn sẽ va chạm trên con đường này, phiền muộn, hận thù.
Ông ta nhìn khuôn mặt gầy gò của tôi nói: “Là lỗi của tôi.” Ông ta dừng lại: “Cô giận hờn tôi, cô hành hạ tôi, cô làm thế nào cũng được”.
“Anh không hề sai.

Anh lựa chọn vợ anh, từ bỏ tôi, cũng không hề sai.”
Tôi chỉ vào bụng tôi: “Nếu không có đứa bé này, có lẽ đến giây phút cuối cùng anh cũng không ở lại được.

Anh đã có được Đế Hào rồi, ép chết Chu Dung Thành, giá trị lợi dụng của tôi đối với anh, không phải đã cạn kiệt rồi sao.”
Kiều Dĩ Thương luôn im lặng, nếu không phải bộ ngực kịch liệt nhấp nhô của ông ta, tôi còn tưởng rằng ông ta không nghe được tôi đang nói gì.
Tôi đặt bàn tay đặt ở bụng của mình di chuyển tới tim của mình: “Anh đừng tưởng rằng tôi luyến tiếc anh, trước giờ đều không có.”
Tôi hất tay ông ta ra, muốn chạy về phía phòng, ông ta lúc này ôm tôi từ phía sau thật chặt, ôm lấy thân hình gầy gò đang vật vã của tôi trong lòng ông ta, tôi cố gắng không khóc, suýt chút nữa cắn vào môi, ông ta hôn lên tóc tôi và nói: “Cô không hề luyến tiếc tôi, Hà Linh San, là tôi luyến tiếc cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui