Cơ thể tôi bất giác cứng lại, trái tim tôi như bị vô số kìm cứng ghì chặt lại, cảm giác ngột ngạt dữ dội, đau đớn và run rẩy khiến tôi gần như đứng không vững.
Kiều Dĩ Thương đã nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi.
Anh ta đúng là bụng dạ nham hiểm, bị tình dục làm xáo động tâm tư hết lần này đến lần khác.
Một người phụ nữ tham lam và độc ác với muôn ngàn tai tiếng xấu xa cũng làm cho trong đầu anh ta xuất hiện ý niệm như vậy.
Nghe tiếng đài phun nước phía sau lưng, tôi sững sờ nói.
“Cái gì là của tôi sớm muộn gì cũng quay về bên tôi, cả đời này tôi cũng dây dưa không nổi.”
Cô ấy nghi hoặc hỏi.
“Không phải cô đang dây dưa với anh ấy sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn màu trắng trên nền nhà.
“Tôi dây dưa với anh ta không phải là vì chờ anh ta, mà là đang chờ đợi thời cơ.”
“Hiện tại thời cơ đã đến, bà Thường tự mua dây buộc mình, dùng thủ đoạn ti tiện để chèn ép cô, mà anh Thương hận nhất là cảm giác bị người ta lừa gạt, cô nói xem lần này kết cục của bà ta sẽ như thế nào.”
Tôi mỉm cười lắc đầu, một bức ảnh lóe lên trước mặt, bức ảnh đó khiến tôi bàng hoàng xúc động.
“Có một cục trưởng cảnh sát đã từng hỏi tình nhân của mình, nếu như ông ta mất chức, trở thành một người bình thường không quyền không thế thì có còn đi theo ông ta không.
Người tình nhân đó im lặng.
Mọi thứ mà bọn họ có được, là bởi vì bọn họ không phải là người bình thường, những thứ mê hoặc, tình ý hướng về ông ta tất cả đều là bởi vì ông ta có quyền.
Vì thế bọn họ mãi mãi sẽ không vứt bỏ những thứ ấy, đã quyết định rằng bọn họ vì tranh giành quyền lực mà đi càng lúc càng sai, ví dụ như giết chết chồng của tôi, khiến cho nỗi thù hận của tôi bộc phát.”
Tôi quay đầu liếc nhìn cô ta một cái.
“Cám ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này.
Nhưng mà tôi nghe xong cũng quên mất rồi.”
Tôi dần hòa lẫn với đám đông bước đi về phía cửa, giọng nói của cô ta ở đằng sau có chút mơ hồ, nhưng tôi có thể nghe thấy.
“Tôi theo anh Thương được một năm, nhưng đối với anh ấy hoàn toàn không biết gì cả, những lúc anh ấy im lặng trầm mặc luôn khiến tôi không khỏi lo lắng, làm cho tôi nghĩ đến chính mình như đã làm sai điều gì.
Chỉ đến khi cô xuất hiện, tôi thấy bộ dạng của anh ấy khác hẳn, mặc dù sự thay đổi đó không phải là vì tôi nhưng cũng xem như một kết thúc viên mãn cho những năm tháng tôi đi theo bên cạnh anh ấy, Tôi hẳn là nên cảm ơn cô vì đã lấp đầy những hối tiếc của tôi.”
Tôi không nói một lời, đang định tiếp tục hòa vào với đám đông, bỗng cô ta đột nhiên hét lên.
“Trước cô, anh Thương chưa từng thích người phụ nữ nào khác.
Anh ấy là người yêu quyền lực hơn ai hết nên khi anh ấy nhìn thấy cô dựa dẫm vào đàn ông vì quyền lực nên sinh ra chút cảm tình, mà những người phụ nữ bình thường như chúng tôi căn bản là không xứng với anh Thương, vậy nên xin cô đừng phụ lòng anh ấy.”
Hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, tôi cảm thấy móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay đau thấu da thịt, thay vì dừng lại, tôi càng bước đi nhanh hơn, sau lưng nghe thấy tiếng bước chân cô ta bước đi về hướng khác, khoảng cách hai người chúng tôi ngày càng xa nhau, cho đến khi đã hoàn toàn biến mất.
Dường như có quá nhiều thế lực vô hình đang xé nát và chia cắt tôi, tôi như bị hành hạ đến sức cùng lực kiệt, tôi trở về biệt thự và ngủ thiếp đi, hi vọng rằng sau khi tỉnh lại tất cả những chuyện xảy ra đều chỉ là một giấc mộng.
Tôi cảm giác như vừa trải qua một khoảng thời gian rất dài, đến khi tôi mở mắt ra thì đã hơn bảy giờ tối, tôi mở cửa ra yêu cầu cô bảo mẫu rót cho tôi một cốc nước, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai đi lên, tôi đứng trên lầu kêu lớn một lần nữa, đáp lại tôi là một bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.
Phòng khách vắng tanh, bảo mẫu cũng không có ở trong phòng bếp, tựa hồ như đã rời đi hồi lâu, tôi mở tủ lạnh lấy một chai nước, chợt thoáng thấy một cái túi đồ ăn đặt trên bàn ăn, trên chiếc túi có dòng chữ Thủy Cung.
Tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, ai lại đi mua đồ ăn muộn thế này, vừa đưa tay ra định cầm lên, còn chưa kịp chạm vào bỗng có hai cánh tay từ phía sau choàng tới ôm tôi vào lòng.
Tôi sợ đến mức hét lên một tiếng, chai nước trong tay rơi xuống đất, vài vệt nước tung tóe văng ra ngoài, tôi chợt hoàn hồn, quay đầu lại nhìn thấy rõ người đang ôm mình.
Khuôn mặt của tôi và Kiều Dĩ Thương gần trong gang tấc, tôi thậm chí còn có thể đếm được trên mặt anh ta có bao nhiêu sợi râu và lông mi.
Khuôn mặt tái nhợt và sợ hãi của tôi phản chiếu trong con ngươi của ông ta, trong đáy mắt ông ta lúc này còn cất giấu một ý cười nhạt.
“Cô không phải là người rụt rè, trừ khi cô đã làm sai điều gì mới có bộ dạng sợ hãi như thế.”
Tôi thở hổn hển, cơ thể nóng bỏng của anh áp vào lưng tôi, đôi môi mỏng của anh ta triền miên mơn trớn sau tai tôi, tôi bất giác run lên vì hơi nóng mà ông ta thở ra, cả người tôi mềm nhũn như biến một vũng bùn, ông ta bỗng nhiên lên tiếng.
“Cô có soi gương hay không? Hình như trên mắt cô đang dính một thứ gì đó.”
Tôi sửng sốt một chút, vô thức đưa tay lên xoa mạnh khóe mắt, ông ta thấy thế liền cười giễu cợt một tiếng.
“Không phải bên này.”
Ông ta ấn ngón tay vào bên kia mắt tôi và vuốt nhẹ.
Tôi lợi dụng ông ta không có phòng bị, nâng cao đầu gối chuẩn bị đánh vào phía đũng quần của ông ta.
Tôi có cảm giác như mình đang đè lên một cục thịt mềm mại, ông ta né tránh không kịp hưởng trọn hết cú đánh này của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng là độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.”
Tôi thoát khỏi cánh tay của ông ta.
“Tôi mới chỉ dùng ba phần lực, nếu ông Kiều lần sau còn bí mật hù dọa tôi như vậy, tôi nhất định sẽ dùng nhiều lực hơn lần này, e rằng đến lúc đó kết của của ông ta cùng cậu chủ Ngô cũng không khác là bao.”
Kiều Dĩ Thương may mắn có thân thể cường tráng cùng kungfu chống đỡ, nghiến răng chịu đựng trong vài giây liền trở lại bình thường, ông ta nói gì mà tôi sẽ không nhẫn tâm đả thương ông ta, nếu ông ta bị tổn hại như vậy thì sau này cuộc sống trên giường của tôi liền trở nên không thoải mái.
Ông ta nở một nụ cười hạ lưu.
“Không phải chỉ ở trên giường, ở nơi đâu cũng không thoải mái.
Trên đời này có biết bao lạc thú, nhất là người có dục vọng mãnh liệt như cô đây, ngay cả tôi phải vô cùng chật vật mới có thể thỏa mãn cô.”
Vẻ mặt tôi âm trầm nhìn ông ta, hỏi xem bộ dạng tôi lúc này có giống như đang nói đùa không.
Ông ta nhìn tôi một hồi với vẻ thích thú.
“Giống.”
Tôi nhấc chân lên định đá cho ông ta một phát.
Nhưng ông ta đã nhanh chóng phòng bị túm lấy được chân tôi, tư thế kim kê độc lập của tôi đứng không vững, lắc lư thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, ông ta dùng tay còn lại giữ chặt eo tôi giúp tôi lấy lại thăng bằng.
Bàn chân trắng nõn, gầy guộc của tôi nằm trọn trong lòng bàn tay ông ta giống như một củ sen trắng, rất nhỏ và nhẹ, thậm chí ông ta có thể cầm ba cái như thế chỉ bằng một tay.
Tôi đứng trước mặt ông ta trong tư thế phóng đãng, hai chân mở rộng, tôi đã cố gắng đặt cái chân đó xuống nhiều lần nhưng không lay chuyển được sức lực của ông ta, ông ta tinh tế cầm lấy bàn chân của tôi thưởng thức một cách tỉ mỉ, đầu ngón tay của ông ta đôi lúc vô thức xẹt qua lòng bàn chân tôi làm tôi có chút ngứa ngáy, ông ta thấy vậy thì bật cười chói tai, tôi đỏ mặt mắng ông ta vô sỉ.
“Chân của cô đây đúng là rất đẹp, nhưng đáng tiếc lại có chút thối, bất quá thối chân cũng không tính là tật xấu.”
Tôi tức giận nhìn ông ta chằm chằm.
“Chân anh mới thối.”
Ông ta thấy mông tôi hướng về phía đũng quần của ông ta, gấu váy bị đẩy lên ngang hông, để lộ chiếc quần lót màu trắng và đám lông nhỏ đang rỉ ra hai bên, tư thế khiêu gợi này khiến ông ta cười càng sâu hơn, ra vẻ kinh ngạc nhướng mày.
“Cô đây là có ý tứ gì, là muốn ở tại đây bắt đầu luôn hay sao?”
Ông ta ôm tôi vào lòng, lòng bàn tay của ông ta chạm vào hông tôi tiếp tục di chuyển lên trên, hai bên mông đột nhiên va vào nhau, tôi cảm thấy ông ta đẩy thật mạnh, ngay trước khi tôi định mở miệng chửi bới, ông ta đã nhanh chóng chặn lại môi tôi, cuốn lấy đầu lưỡi tôi nói nhỏ.
“Trên bàn ăn chưa từng làm.”
Tôi bị ông ta làm cho buồn cười, phun một ngụm nước miếng bay vào miệng ông ta, nhân cơ hội ông ta còn đang thất thần từ dưới nách ông ta chui ra, nhặt hộp thức ăn trên bàn ăn lên.
“Đây là do ông Kiều mua sao?”
Ông ta đem ngụm nước bọt kia nuốt xuống, hầu kết không ngừng lên xuống.
“Nếu cô Hà không chê, về sau mỗi ngày cửa hiệu này sẽ phục vụ đồ ăn cho cô.”
“Còn anh?”
Ông ta cười nói đương nhiên là ông ta cũng cùng phục vụ.
Tôi chống cằm tỏ vẻ kiêu ngạo, lật mở túi đồ ăn ra, dùng tay gắp đồ ăn nhét vào miệng.
“Coi như anh thức thời.”
Tôi trong đôi mắt nhu hòa của ông ta giống như một con mèo nhỏ hung hãn, miệng tham lam, hiếm thấy mất cảnh giác, không chút lưu tình, ngồi ở trên bàn, rung chân phát ra tiếng kêu buồn cười, trái tim ông ta nhất thời trở nên mềm mại, khẽ đi đến trước mặt tôi lau khóe miệng cho tôi, tôi đưa cho ông ta xem đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình, ông ta mắng yêu tôi là một con mèo bẩn thỉu, nhưng vẻ mặt rất dung túng cho hành động của tôi.
Những lần sau đó, Kiều Dĩ Thương liên tiếp mua cho tôi đồ ăn ở Thủy Cung này, các món ăn mỗi lúc một khác, thỉnh thoảng ông ấy cùng tôi ăn, thỉnh thoảng ông ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình gửi nó cho tôi.
Trưa ngày mùng tám, tôi vốn định đi thẩm mỹ viện để tiêm dưỡng chất, chị Bối đột nhiên liên lạc, rủ tôi đến một quán đồ uống lạnh mới mở để nếm thử món phomai đông lạnh, tôi nhờ tài xế chở đi.
Thời điểm nhìn thấy, chị ta đang mặc một chiếc quần dài rộng che khuất miệng vết thương ở đáy quần, một chiếc áo ren trắng, đang ngồi trước cửa sổ trong cửa hàng đợi tôi, khí sắc của chị ta đã trở nên tốt hơn trước, nhưng hai mắt vẫn còn đờ đẫn, chị ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi đã kích sau vụ cưỡng hiếp đó.
Tôi đặt túi xách lên ghế, ngồi xuống đối diện với chị ta.
“Sao chị xuất viện rồi?”
“Chị muốn tránh mặt anh ta.”
Chị Bối cầm ống hút khuấy đi khuấy lại trong cốc.
“Anh ta ngày nào tan tầm cũng đến tìm chị, đến nửa đêm mới chịu quay về, chị đã từng nói qua chị sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, một người coi chức vụ quan trọng hơn tất cả mọi thứ, thậm chí vì bảo vệ tính mạng mình mà bắt tôi phải nhịn nhục, người đàn ông như thế chị không theo nữa, quá mệt mỏi rồi.”
Chị ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Vợ anh ta sau khi phát hiện anh ta lén lút đến tìm chị liền đến gây chuyện, đập vỡ ấm đun nước cùng cặp lồng cơm tan tành, các y tá ở tầng một đã biết chuyện.
Anh ta là cục trưởng, nhiều nhất cấp trên cũng chỉ cảnh cáo anh ta, nhưng chị mới là người gánh chịu tất cả.
Linh San, nếu không có em làm ví dụ, chị vẫn cứ tiếp tục chịu đựng ngu ngốc như thế, nếu không có em ở bên cạnh chị, chị chắc chắn sẽ rất suy sụp.”
Tuổi thanh xuân đẹp nhất của chị Bối đã dành cho cục trưởng Mã trong bảy năm.
Ông ta là người đàn ông mà chị ta qua lại lâu nhất, tôi không tin chị ta ở bên cạnh ông ta lâu như vậy chỉ vì quyền lực của ông ta mà không có tình cảm riêng tư nào khác.
Với tư sắc của chị Bối, chị ta có thể với được những quan chức cao cấp hơn, mấy năm trước mấy lời đồn trong ngành không có nguy hiểm chết người như bây giờ, từ trước đến nay người chị ta quen không chỉ có một người đâu, thế nhưng chị ta chưa từng cắt đứt với cục trưởng Mã.
Khi mọi quan chức xa lánh tình nhân của mình vì danh tiếng của mình, Chu Dung Thành đã bỏ qua tất cả để kết hôn với tôi, không ngần ngại đánh mất danh vọng của mình, điều này đối với những người phụ nữ bên cạnh ông ta là quá sức kinh động, cùng làm cho bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ..
Trong mắt chị Bối hiện lên một tia nước.
“Trong đặc khu có rất nhiều người nói qua, một nửa người giàu có và quyền lực đều đã ngủ với bà Chu, người quyền lực nhất cũng đã từng có quan hệ với cô ta.
Đôi khi cục trưởng Chu gặp người đàn ông cùng em có quan hệ, trong lòng ông ấy cũng không phải không có cảm giác, cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập qua với em những chuyện này, không chỉ trích, không thóa mạ, ba năm nay đối xử với em vẫn trước sau như một, so sánh với ông Mã quả thực là khác nhau một trời một vực, ông ta từ đó đến bây giờ vẫn chỉ xem chị như một con chó trung thành ông ta nuôi trong nhà, ông ta cung phụng cho chị đủ thứ trên đời, chốc lát sau lại đối xử với chị vô cùng tàn bạo, ông ta lại yêu cầu chị phải tôn trọng ông ta, trung thành với ông ta, vì ông ta mà trả giá mọi chuyện.”
Người phục vụ đem đồ uống vừa gọi lên, cả người tôi có chút thất thần nên chưa kịp đưa tay nhận lấy.
Tôi nhớ rõ khi tôi vẫn còn là tình nhân của Chu Dung Thành, mỗi lần anh ấy ra ngoài xã giao, tôi đều lo lắng vì sợ anh ấy gặp lại người bao dưỡng trước đây của mình, rượu vào lời qua tiếng lại đem bộ dáng phóng đãng ở trên giường của tôi kể hết ra bên ngoài, chọc cho anh ấy phát cáu.
Anh ấy đánh tôi, mắng tôi, tôi cũng không sợ, tôi chỉ sợ anh ấy có một ngày nói không cần tôi nữa.
Đó là những ngày tháng tôi ỷ lại vào anh ấy nhất, thậm chí lúc đó tôi còn vô cùng thống hận chính mình tại sao lúc trước vì tiền mà chuyện gì cũng làm ra được,bây giờ để lại biết bao nhiêu phiền phức không thể giải quyết.
Anh ấy chưa bao giờ chất vấn tôi, như thể toàn bộ thế giới đều chống lại tôi, phỉ báng tôi nhưng anh ấy đối với tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng, anh ấy vì tôi mà ngăn cản bọn họ, tẩy sạch danh tiếng cho tôi, dùng thân phận tôn quý của mình để chặn miệng tất cả mọi người, cho tôi một cuộc sống vô cùng an ổn.
Đó là lý do tại sao tôi không thể nguôi ngoai trước cái chết của anh ấy và tự hành hạ bản thân mình như vậy.
Cả người tôi run lên bóp chặt cái cốc trong tay, chị Bối nhẹ nhàng gở từng ngón tay của tôi ra, đưa lên miệng thổi nhẹ.
“Chị hiểu được sự giãy giụa của em, cũng hiểu được vì sao em vẫn luôn luyến tiếc trước cái chết của ông ấy.
Nếu chị có thể lựa chọn, một người cưới tôi yêu chị, đem tất cả tài sản của mình cho chị, một người không tính toán gì bảo vệ cho chị bằng mọi giá, chị sinh con đẻ cái cho người đó, chị tuyệt đối không thể bình tĩnh lí trí như vậy, chị có thể sẽ tự ép bản thân mình đến điên mất.”
Tôi lắc đầu nói rằng tôi không có lý trí như chị ấy nói, cũng có lúc tôi muốn điên rồi, chính là Kiều Dĩ Thương vẫn luôn bên cạnh làm chỗ dựa cho tôi dựa vào, nếu không tôi cũng đã sớm chết.
Cơ thể tôi cứng đờ sau khi tôi nói câu này, chị Bối cũng buông tay tôi ra đầy ẩn ý, chúng tôi im lặng hồi lâu, tôi ăn sạch miếng phô mai trong cốc, cũng không cảm nhận được nó có mùi vị gì, giống như tôi vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, tôi ngẩng đầu lên hỏi chị ta.
“Không đi theo cục trưởng Mã, về sau chị định làm thế nào?”
Chị ta hờ hững lên tiếng.
“Còn biết làm gì nữa, cứ tiếp tục công việc như ban đầu thôi.”
“Chị đơn phương chấm dứt với ông ta, ông ta dù gì cũng là cục trưởng chi cục xã hội, chuyện chống mại dâm này là do ông ta quản.”
Chị Bối chế nhạo.
“Em nghĩ ông ta có năng lực đến thế sao? Ông ta là một kẻ vô dụng, suốt ngày chỉ biết nịnh nọt kẻ khác mới lên được ghế cục trưởng này, vậy nên ông ta đối với ai cũng đều sợ hãi.
Hội sở Nam Giang là sản nghiệp của ông chủ Kiều, đừng nói đến ông ta, có mấy người dám động vào địa bàn đó.
Chị cuối cùng cũng đã thông suốt, đàn ông thật không đáng tin cậy chút nào, người nào có quyền chắc chắn sẽ rất tàn bạo và độc ác, không có quyền thì mặc nhiên cũng không có gì cả, trên đời này không có thứ gì gọi là vẹn toàn đôi bên, chỉ có chúng ta phải học cách thích ứng, không thích ứng ứng được thì sẽ bị loại trừ.”
Thế giới này luôn luôn sòng phẳng, người không phụ ta, ta không phụ người.
Nhớ lại người phụ nữ đó ở đằng sau tôi hét to, cầu xin tôi đừng phụ Kiều Dĩ Thương, tôi không trả lời cô ta và hốt hoảng chạy trốn, bởi vì tôi không thể trả lời, tôi căn bản cũng không làm được.
Ông ta dụ dỗ một người phụ nữ đã có chồng, tôi lại quyến rũ một người đàn ông đã có vợ, tội lỗi của chúng ta trời đất cũng không thể tha thứ, sao tôi dám chống đối lại đạo lý làm người mà không cô phụ ông ta.
Tôi và chị Bối rời khỏi tiệm đồ uống, chị ta lái xe đến hội sở Nam Giang, sau khi tiễn chị ta đi, tôi đi tìm vài góc không thấy tài xế, chiếc xe cũng biến mất, cuối cùng tôi phát hiện ra chiếc xe đang nằm trong một vị trí khuất ở phía sau quán, xe đậu ở vị trí khá kỳ lạ, cửa xe cũng không khóa, tôi mở cửa xe ra và thấy trên miếng bọc vô lăng xe có vài vết xước, tựa hồ như mới trải qua một cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Tim tôi chùng xuống, tôi vội vàng chui ra quay người rời đi.
Tuy nhiên, tôi chưa kịp hành động thì đầu tôi đã bị ai đó dùng cái túi đen từ phía sau chụp tới bao lại, hai cánh tay tôi ra sức giãy giụa, may mắn nắm được một mảnh tay áo, nó có kết cấu là vải lanh, thân hình rất cường tráng nên hẳn người nọ là một người đàn ông, còn chưa kịp suy nghĩ gì nữa thì cổ tôi bị người nọ giáng cho một cú đau điếng, cả người tôi lập tức xụi lơ ngay tại chỗ.
Không biết đã qua bao lâu, tôi bị đánh thức bởi cơn đau từ sau gáy truyền tới, cảm giác như xương cốt hoàn toàn bị chặt đứt, tôi đau đớn cố gắng mở mắt ra, một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mặt tôi, tôi chưa kịp chuẩn bị liền bị mùi tanh nồng này làm ho khan một trận.
Tôi run rẩy, cảm thấy cơ thể tràn đầy trói buộc và giam cầm, hai tay bị trói sau lưng, trước ngực còn bị buộc chặt bởi một sợi dây thừng, tôi như bị sét đánh, nhận ra mình đang bị kẻ lạ mặt bắt cóc.
Ngay cả lái xe của tôi là người không dễ dàng đối phó mà hắn ta cũng giải quyết được, khẳng định là đã theo dõi tôi từ lâu rồi, đối với thân phận của tôi hắn ta cũng không sợ, ngay cả liên quan đến cục xã hội hắn ta cũng không e ngại.
Hoặc là đối phương rất lợi hại, hoặc là người đó đang muốn lao đầu vào chỗ chết.
Tôi hít một hơi thật sâu cố gắng ép mình bình tĩnh lại, trước mắt là từng bao tải lớn cỏ khô được chất thành từng đống, trên sàn nhà còn vương vãi vài vết máu động vật, các cửa sổ trên bốn bức tường đều bị vỡ vụn, một lớp giấy trắng được dán để chắn gió bị gió thổi rách, lộ ra một lỗ hổng lớn.
Khung cảnh ngoài cửa sổ rất vắng vẻ, tôi nhìn xung quanh hoàn toàn không có bóng người, xung quanh chỉ toàn là cây cối, thật lâu mới thấy vài chiếc xe chạy trên đường quốc lộ xa tít ngoài kia.
Từng tầng lớp bụi trên trần nhà rơi thẳng xuống trên đầu tôi, còn kèm theo cả đám mạng nhện bẩn thỉu, khiến da đầu tôi tê dại tê dại một trận.
Tôi nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi thấy tôi không phải là người duy nhất bị trói ở đây, còn có Thường Cẩm Hoa cũng đang bị trói ở bên đó.
Bà ta cũng bị bắt cóc, bà ta khi nào được xuất viện tôi còn không biết, rõ ràng đối phương biết nhiều thông tin hơn tôi nghĩ.
Tôi sợ sẽ thu hút bọn bắt cóc nên không dám nói to, kìm chế không gọi tên bà ta, bà ta lúc này vẫn đang bất tỉnh, tôi tiến mạnh về phía đó và đánh mạnh vào đầu bà ta, bà ta vì bị đau nên cũng dần thanh tỉnh trở lại..
Cùng lúc đó, bọn bắt cóc đang đánh bài sau cây cột lúc này cũng đứng dậy, hướng về phía tôi và bà ta lộ ra nụ cười thú tính.
“Nhìn làn da trắng nõn nà này xem, thật sự là quá tuyệt vời.
Mấy ngừơi phụ nữ mà tôi chạm qua trước đây ai nấy đều đen nhẻm như cục than, da dẻ thì sần sùi, gương mặt thì chảy xệ trông mà phát gớm, thật đúng là quá uất ức cho tôi! Nếu có thể làm cho anh Phùng hài lòng đem hai người bọn họ thưởng cho tôi, còn có thể nhân cơ hội này giáng một cú tát vào Kiều Dĩ Thương, mới nghĩ thôi đã cảm thấy quá tuyệt!”
Thường Cẩm Hoa vừa muốn hỏi tôi tại sao mình lại bị bắt ở đây, sau khi nghe thấy lời nói phóng đãng của người đàn ông, sắc mặt bà ta liền thay đổi trầm trọng.
“Các ngừơi dám bắt cóc tôi sao? Là do mấy người mắt mù hay là đang chán sống? các người có hỏi qua chồng của tôi là ai chứ mà vẫn dám hành động táo bạo như thế.”
“Bà cô kiêu ngạo đủ rồi, chồng bà có năng lực mạnh mẽ cỡ nào chẳng phải bà vẫn đang bị bắt trói ở đây hay sao? Đúng là quen thói lảm nhảm, ông đây sợ chồng bà chắc? Mà cho dù có sợ, ông đây trước khi chết cũng phải lột quần đi tiểu vào miệng bà một lần, có như vậy ông đây chết cũng đáng.”
Người đàn ông bên cạnh hất cằm nhìn tôi.
“Cô ta so với ả đàn bà này nhìn ngon nghẻ hơn, chúng ta tìm đường chủ Phùng báo cáo trước rồi quay lại chơi đùa với cô ta cũng không muộn.”
Anh ta còn chưa nói xong bỗng từ phía cửa chiếu tới một tia sáng chói mắt, một đoàn người quần áo bụi bậm ngược hướng ánh sáng đang dần tiến về phía chúng tôi..
Người đàn ông cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, theo sau là hơn hai mươi thuộc hạ khác của ông ta, trong miệng ngậm một cây tăm, chắc hẳn như vừa ăn qua một thứ gì đó, trên quần áo vẫn còn dính vài ba vết dầu mỡ.
Bọn người trông coi tôi cùng Thường Cẩm Châu ngay lập tức cúi đầu hô kêu một tiếng “đường chủ” với một thái độ cung kính.
Người đàn ông cười lạnh đẩy bọn họ ra, chửi thề một tiếng bảo tên đàn em đừng cản đường rồi đi thẳng về phía Thường Cẩm Hoa.
“Bà Thường hỏi tôi có biết bà là ai không, tôi đương nhiên là biết chứ.
Bà là con gái yêu quý của ông lão Thường, là người vợ yêu dấu của ông chủ Kiều, nếu đã không hỏi thăm rõ ràng sao tôi dám bắt cóc bà chứ.”
Chân mày tôi nhíu lại, quả nhiên bọn họ không phải là những kẻ bắt cóc bình thường.
Biết rõ động đến chúng tôi là chọc tới ông Thường và Kiều Dĩ Thương nhưng bọn họ vẫn dám mạnh động như thế.
Tôi bình tĩnh nhìn đám người này, đặc biệt là vị Phùng đường chủ kia, khí tức trên người ông ta rất mạnh mẽ, giống như một cao thủ vừa đột phá từ hùm ra vậy, ngoài mặt ông ta vẫn bình thường gió yên sóng lặng nói chuyện với mọi người, nhưng chỉ cần một nét cười của ông ta cũng đủ khiến tất cả mọi người một phen khiếp vía.
Thường Cẩm Hoa vẫn đang kiêu ngạo chửi rủa.
“Các người mau biết điều mà thả tôi ra, ít nhất lát nữa trước mặt anh Thương, tôi có thể nói giúp cho mấy người vài lời tốt.”
Phùng đường chủ nói tại sao phải phiền cô Thường biện hộ giúp bọn họ như vậy, bọn họ đã mời ông ta đến đây, có điều gì nên nói trước mặt là tốt nhất.
Phùng đường chủ nhổ cây tăm trong miệng xuống đất, chỉ vào Tên đàn em 马仔 ở phía sau.
“Đi, nhanh nhẹn báo tin cho ông chủ Kiều, đừng để cho hai vị tiểu thư xinh đẹp đợi lâu, bằng không tôi nhất định sẽ giết cậu.
Nói cho ông ta biết, vợ và tình nhân của ông ta đều đang ở trong tay tôi, chuyển lời cho ông ta tự mình đến đây lựa chọn, lão tử chỉ cho phép ông ta mang đi một người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...