Lần đầu tiên vẻ mặt Chu Dung Thành âm u đến thế, khiến tóc gáy trên người tôi dựng đứng lên.
Ngón tay ông ta nâng vành tai tôi lên, nhéo mạnh một phát, sau đó thô lổ đẩy tôi ra từ trên người ông ta, tôi không ngồi vững nên bị ngã trên giường.
Giọng nói âm trầm của ông ta vang lên trên đỉnh đầu của tôi: “Em thiếu một chiếc bông tai.”
Tôi sửng sốt, lập tức sờ lên tai trái của mình, quả nhiên trống trơn, chỉ có bên tai phải còn đeo.
Bông tai phỉ thúy mà Chu Dung Thành tặng cho tôi hơi giống với đai trinh tiết, đeo vào thì không thể gỡ ra được, móc vàng quấn lấy thịt cách vòng tai mỏng manh, trừ phi dùng sức kéo rất mạnh, không thì sẽ không có khả năng làm rơi.
Lúc đó tôi vừa đeo vào thì thấy là lạ, rất đau, nhưng lúc lúc tháo ra càng đau nên tôi vẫn đeo nó.
Bây giờ lại bị thiếu mất một cái, hiển nhiên không phải là do tôi tự làm.
Kết hợp với chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, chắc chắn Chu Dung Thành đã nghi ngờ tôi dan díu với người khác sau lưng ông ta.
Tôi kinh hoàng đứng dậy giải thích với ông ta, nhưng tôi không có chuẩn bị nên nói rất lộn xộn, ngay cả chính tôi cũng không tin.
Tôi thật sự không dám nói cho ông ta biết chuyện xảy ra hôm nay, ông ta là cục trưởng cục cảnh sát, muốn xem ghi hình là chuyện quá đơn giản.
Nếu ông ta thấy tôi lên xe của Kiều Dĩ Thương, lúc xuống dưới quần áo xộc xệch thì chắc chắn sẽ bắn tôi.
Chỉ cần nhớ tới cảnh tượng nóng bỏng trong xe thì tôi lại vô cùng chột dạ.
Ông ta tháo vòng tai của tôi lúc nào mà tôi lại không cảm thấy đau vậy?
Chu Dung Thành tựa lưng vào tường châm điếu thuốc, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt bối rối của tôi, đáy mắt đen tối.
Tôi biết rõ chỉ cần vòng tai không lấy lại được thì Chu Dung Thành sẽ vẫn nghi ngờ, ông ta là cảnh sát hình sự, cực kỳ nhảy cảm với dấu vết để lại.
“Hôm nay em đi dạo phố với bạn bè, cô ấy cảm thấy vòng tai của em đẹp nên hỏi em mua ở chỗ nào, em nhớ rõ anh nói là đặt làm ở tiệm vàng nên kêu cô ấy lấy một cái đi làm mẫu, mấy ngày nữa cô ấy sẽ trả cho em.”
Vẻ mặt Chu Dung Thành hơi dịu đi, hỏi tôi có đúng thế không.
Tôi không hề do dự nói đúng vậy.
Tôi đi theo ông ta hai năm, chưa bao giờ lừa gạt ông ta, cho nên lần này ông ta thấy tôi khẳng định thì cũng dao động, hỏi tôi tại sao vừa rồi không nói.
Tôi làm nũng nhào vào lòng ông ta, ông ta không đẩy tôi ra, mặc cho tôi ôm: “Em sợ anh không vui.
Anh quên à? Bông tai này là món quà đầu tiên anh tặng em.”
Ông ta híp mắt hút thuốc, không nói một lời, mãi tới khi ông ta hút hết cả cây thì mới nắm mặt tôi, đối diện với tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén của ông ta nhìn chằm chằm vào tôi một hồi, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Sau này có gì thì nói nấy, tôi sẽ không trách em.”
Tôi quyến rũ nghiêng người tựa vào lòng ông ta, vuốt ve lồng ngực rộng lớn nóng bỏng của ông ta: “Em sợ anh trách em thôi mà, anh cũng không phải là chưa từng nổi giận với em, thảm lắm.”
Ông ta mặc đồ ngủ cho tôi, nhìn chằm chằm dấu răng bị tôi cắn trên ngực: “Ngày mai lấy bông tai về đây.”
Nụ cười của tôi cứng đờ.
Thấy vậy, ông ta hỏi tôi khó lấy lắm à? Tôi chảy mồ hôi lạnh, càng không nhìn thấu Chu Dung Thành.
Ông ta vẫn chưa hết nghi ngờ, chẳng qua là đang cho tôi cơ hội mà thôi.
Tôi lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay, lắc đầu.
Sau khi hành sự xong, Chu Dung Thành cũng không vào phòng tắm tắm rửa.
Có vẻ ông ta rất mỏi mệt, tối nay đã cứng ba lần, dù gì cũng là đàn ông trung niên, cạn kiệt như vậy thì chắc chắn sẽ hơi thận hư.
Ông ta ôm tôi nằm xuống không lâu sau đã ngủ.
Nhưng tôi lăn qua lăn lại, không buồn ngủ chút nào.
Sáng sớm hôm sau tôi với ông ta đồng thời tỉnh dậy.
Lúc ăn sáng, ông ta nói với tôi là tối nay sẽ không về nhà, giải quyết xã giao công chuyện ở cục thành phố.
Tôi hỏi ông ta xã giao ở đâu, ông ta không đáp lời, đưa cà vạt cho tôi để tôi thắt cho ông ta.
Nếu không phải gần đây vợ Chu Dung Thành xuất hiện quá thường xuyên trong cuộc sống của tôi, nhắc nhở tôi chỉ là bà hai thì tôi cứ có ảo giác như mình mới là vợ của Chu Dung Thành.
Tôi rất thành thạo với những gì mà vợ phải chăm lo cho người chồng.
Trước kia tôi đều không biết, vì Chu Dung Thành nên tôi mới học.
Khi tôi quỳ trên mặt đất vuốt phẳng nếp gấp trên quần tây cho ông ta, ông ta bỗng hỏi tôi: “Trước kia em từng nghe nói tới Kiều Dĩ Thương bao giờ chưa?”
Tay tôi run lên, trái tim suýt nữa nhảy ra từ cổ họng.
Kiều Dĩ Thương ở trên đường quá trâu bò, nói chưa từng nghe thì quá giả dối, tôi nói rừng nghe ông Rỗ đề cập tới hổ Nam Hoa.
“Từng gặp anh ta chưa?”
Tôi chỉnh lý xong rồi đứng dậy, lấy áo vest từ trên giá xuống, bình tĩnh nói: “Lần đầu tiên gặp là ở bữa tiệc của sở trưởng Hồ, sau đó lại gặp lúc bàn chuyện với anh.”
Chu Dung Thành nhìn chằm chằm mặt tôi, vươn tay để tôi khoác áo cho ông ta: “Em cảm thấy anh ta thế nào?”
Tôi giả vờ suy nghĩ: “Rất âm u, anh cố gắng đừng tiếp xúc với anh ta thì tốt hơn, lỡ mất mũ cánh chuồn thì mệt lắm.”
Ông ta không hỏi nữa, lẩm bẩm chuyện làm ăn thì không có nhiều sự lựa chọn, có tiền kiếm được thì phải xông lên.
“Kêu nhân viên công ty vợ anh đi đàm phán, anh cứ phải ra mặt sao? Trong mắt người khác anh là cục trưởng, đều muốn lợi dụng quyền lực trong tay anh, lỡ bị người khác gài bẫy, anh xảy ra chuyện thì em làm sao đây?” Nói tới đây đôi mắt tôi đỏ hoe.
Chu Dung Thành không ngờ tôi lại phản ứng dữ dội như vậy, cười nói được rồi, không đáng sợ như vậy đâu, ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tôi đưa ông ta rời khỏi biệt thự.
Khi xe của ông ta chạy ra khu nhà, biến mất trên con đường xanh um tươi tốt, tôi như bị một tảng đá trầm xuống vực sâu vạn trượng, không còn sức lực đâu mà tiếp tục trèo lên nữa.
Quả nguy hiểm, tôi cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.
Gần vua như gần cọp, người làm quan đều thành tinh, không muốn chết khó coi thì phải thành thật.
Chu Dung Thành còn có chút tình cảm với tôi, nếu là kim chủ khác thì thậm chí sẽ không cho tôi cơ hội giải thích, đánh một trận rồi đuổi ra khỏi nhà.
Tôi không thể để mình rơi vào kết cục đó.
Chu Dung Thành vứt bỏ tôi, sau này tôi còn sống được sao? Ai dám nhặt chiếc giày mà ông ta không cần?
Tôi gọi điện cho chị Bối xin chị ta giúp tôi hỏi thăm Kiều Dĩ Thương đang ở đâu.
Chị ta hỏi tôi tìm ông lớn không sợ chết đó làm gì, tôi bảo tìm ông ta cứu mạng.
Thấy tôi kiên quyết, chị Bối biết tôi từng có khúc mắc với ông ta, chị ta tìm mấy lưu manh giang hồ, hỏi ra tin tức là ở sòng bạc Hoa Chướng.
Sòng bạc Hoa Chướng ở khu Đầu Mối, là sòng bạc ngầm lớn nhất thành phố, có thể xếp hạng đầu trong tỉnh, mỗi ngày tiếp đã không trên vạn thì cũng có mấy ngàn dân cờ bạc, kiếm được rất nhiều tiền, cả cớm cũng không dám quản, nghe nói là vì âm thầm hiếu kính cho cục cảnh sát nên thượng cấp áp chế không cho gây sự ở đây.
Tôi không ngờ Kiều Dĩ Thương mở sòng còn lớn hơn cả ông Rỗ, hơn nữa còn im lặng phát tài, không bị thượng cấp quấy rối.
Lúc đi vào nơi này, tôi hơi lo lắng.
Sòng bạc còn loạn hơn cả kỹ viện, mặt hàng nào cũng có, du côn lưu manh hạ đẳng, thường xuyên gây ra án mạng, người thua đỏ mắt thậm chí có thể đặt cược cả vợ con gái mình.
Tôi đứng bên ngoài nghe tiếng mắng chửi dữ dội bên trong, cẩn thận vén rèm cửa lên hỏi có bồi bàn không? Một người lắc lư từ trong phòng đi ra, đó là một người đàn ông tầm hơn hai mươi tuổi, mặc áo vest trắng, tóc húi cua, quan sát tôi rồi nói sòng bạc không tiếp khách nữ.
“Tôi tìm Kiều Dĩ Thương.” Tôi nói thẳng một câu khiến nhân viên sửng sốt, có lẽ cả Quảng Đà này không ai dám gọi thẳng tên ông ta.
Anh ta cau mày hỏi tôi là ai của anh Thương.
“Nếu anh ta có ở đây thì cậu vào báo cáo một tiếng, cô Hà tìm anh ta.”
Bồi bàn liếm răng cửa: “Chờ chút.”
Không lâu sau cậu ta lại di ra, biểu cảm nhu hòa hơn nhiều, giọng điệu cũng trở nên cung kính: “Cô Hà, anh Thương bảo nơi này quá loạn, kêu cô lên lầu tìm một phòng riêng chờ anh ấy.”
“Tôi không rảnh để chờ.
Tôi tìm anh ta lấy đồ.”
Bồi bàn hít hà một hơi, cảm thấy khó xử.
Tôi đẩy anh ta ra xông vào trong.
Bồi bàn đi theo sau không dám ngăn cản, liên tục giải thích anh Thương đang xã giao với một ông quan chức, tạm thời không rảnh.
Tôi tìm hết phòng này tới phòng khác, cuối cùng phát hiện Kiều Dĩ Thương trong một sòng bài nhỏ kín đáo nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...