Kiều Dĩ Thương khi nghe tối hậu thư của tôi cũng không nói gì.
Ông ta biết rằng nếu cổ tay của tôi thật sự vùng lên thì Thường Cẩm Hoa có thể không phải là đối thủ của tôi chỉ cần miễn là ông ta không can thiệp vào.
Bà ta thực sự rất thông minh và cũng có chút can đảm.
Đáng tiếc là khi những cảnh sắc mưu mô trên người đàn ông người lừa ta gạt chung quy đúng là đấu không lại tôi.
Người vệ sĩ đóng cửa xe, tôi chỉ vào ngã tư phía trước, ra hiệu rẽ phải, khua tay múa chân dùng khẩu hình miệng để diễn tả “thẩm mỹ viện”, sau khi xe chạy vào đường, tôi hỏi ông Thường đã đi chưa.
Kiều Dĩ Thương nói chưa, vẫn còn ở lại thêm vài ngày nữa.
Trong lòng tôi biết rõ nếu không phải vì ông Thường đang ở đặc khu thì Thường Cẩm Hoa lá gan cũng không lớn như vậy mà đi tìm tôi gây sự, cô ta đoán chắc rằng Kiều Dĩ Thương cho dù có ấy nghi ngờ cô ta thì cũng sẽ không thể hỏi tội cô ta, chính vì vậy cô ta mới dám không kiêng nể gì mà bắt tôi chịu gian khổ.
Có được chỗ dựa từ dòng họ quả thật rất là tốt, nhưng nó không thể tồn tại suốt đời.
Thật khó để bước đi trên con đường này chỉ dựa vào sự trợ giúp từ gia đình.
Cô ta khiến tôi rất xấu hổ như vậy, rất thiếu tôn trọng.
Khi ông Thường rời đi, tôi tự nhiên cũng muốn làm cho cô ta hiểu rằng, có một số người thật đúng là không nên di chuyển.
“Vẫn còn tức giận sao?”
Tôi nói tất nhiên rồi, nếu ông chủ Kiều muốn bảo che cho vợ mình thì đừng bước vào cửa nhà tôi lần nữa.
Ông ta buồn bực cười: “Cô Hà muốn thế nào mới hết giận đây?”
Tôi dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên mặt kính: “Nhìn tâm trạng của tôi mấy ngày nay, sẽ không quá phận mà làm gì khiến ông chủ Kiều phải xấu hổ, nhưng anh phải giải quyết tốt hậu quả cho tôi.”
Tiếng cười của ông ta ngày càng thú vị: “Được rồi, tôi sẽ giải quyết.”
Tôi lúc này mới hài lòng cúp điện thoại, đến thẩm mỹ viện, vệ sĩ hộ tống vào cửa, quẹt thẻ và trực tiếp đi vào đường dành cho khách quý, khách hàng của cửa hàng này được phân loại theo cấp bậc thành khách phổ thông, khách VIP và kim cương.
Dựa theo lệ phí hàng năm để phân chia cấp bậc, dưới ba trăm năm mươi triệu là khách phổ thông, dưới hai mươi tỷ là khách VIP, và trên hai mươi tỷ là khách kim cương.
Ở Quảng Đà có rất nhiều bà lớn giàu có, nhưng để tìm được một bà lớn chịu chi ra hai mươi tỷ để làm đẹp cũng không tìm ra được mấy người.
Nghe nói ở thẩm mỹ viện này chỉ có hai người ở cấp bậc kim cương và tôi chính là một trong hai người đó.
Người quản lý nghe nói tôi đến đây, lập tức chạy xuống chào hỏi, tôi đem ví đưa cho anh ta, sờ sờ chạm vào chiếc nhẫn ngọc lục bảo: “Công việc làm ăn của anh gần đây như thế nào?”
“Nhờ cả vào phúc lớn của bà Chu, công việc coi như vẫn hưng thịnh.”
Tôi bật cười thành tiếng: “Phúc gì mà của tôi chứ, là do các người kinh doanh tốt”.
Từ đầu đến cuối người quản lý luôn khom lưng đi theo phía sau tôi: “Cô đúng là quý nhân, cũng may nhờ có sự chiếu cố của cô.”
Tôi liếc nhìn về phía tầng hai: “Tôi nghe nói rằng bà Kiều đang ở đây.”
Vẻ mặt của quản lý có chút khéo léo, anh ta thử thăm dò đánh giá mà nhìn tôi: “Nếu bà Chu không muốn chạm mặt thì tôi sẽ tìm cho bà một nơi yên tĩnh...”
Tôi rút từ trên cổ tay rút ra một chiếc vòng tay đắt tiền nhét vào túi của anh ta: “Ai nói tôi không muốn, sắp xếp cho cô ta ở gian phòng kế bên phòng của tôi, nhớ phải mở cửa sổ.”
Người quản lý sờ sờ xuyên qua tấm vải, mỉm cười gật đầu nói được.
“Cô ấy là khách kim vương mà.”
“Không phải cô ấy, là bà Cố.”
Tôi kêu lên một tiếng: “Tổng giám đốc Cố rất cưng chiều người vợ này, chẳng trách cô ta lại kiêu ngạo như vậy.”
Người quản lý khinh khỉnh nói rằng viên kim cương của cô ta không thể tái tạo được nữa, người đàn ông của cô ta đã sụp đổi rồi.
Tôi sửng sốt: “Người đàn ông của cô ta không phải là rất có thế lực sao?”
“Điều đó phụ thuộc vào việc được so sánh với ai.
Tại thời điểm này, ai không biết rằng tổng giám đốc Kiều của Thịnh Thái đã ra tay chèn ép ông ta.
Tổng giám đốc Cố bị ép đến thở không ra hơi.
Dưới áp lực từ ban hội đồng quản trị, ông ta đã đã bị cắt chức tạm thời.
Liệu ông ta còn có thể đứng dậy được hay không còn tùy thuộc vào sự may mắn.”
Giới kinh doanh là một vòng tròn liên tục đẩy người xuống, chỉ có may mắn cùng quý nhân phù trợ mới có thể trở lại, hiển nhiên là Kiều Dĩ Thương làm loạn với ông ta, ai cũng không dám đụng đến người đó.
Tôi nhớ rằng Trần Khiết đã cầu xin tôi làm cho Kiều Dĩ Thương buông tha cho người đàn ông của cô ấy đi, tôi mơ hồ đã có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù Kiều Dĩ Thương không đụng đến quân sư phía sau của Thường Cẩm Hoa, nhưng ông ta đã di chuyển tất cả những người đang hoạt động, hơn nữa bọn họ còn vô cùng ngoan ngoãn mà làm theo.
“Bên ngoài có tin đồn gì không?”
Người quản lý nói rằng có một số và hỏi tôi có muốn nghe không.
Tôi thót tim: “Tôi tự có cân nhắc.”
Tôi đi được vài bước thì thấy vệ sĩ vẫn không nhúc nhích, liền hỏi tại sao không rời đi, vệ sĩ nhìn nhau và nói rằng cô không muốn chúng tôi đến gần.
Tôi cười ranh mãnh: “Đó là vừa mới ban nãy, nhưng bây giờ thì khác.”
Tôi ngoắc ngoắc ngón tay và ra hiệu cho bọn họ đi lên lầu cùng tôi.
Người quản lý mở một cánh cửa ở giữa hành lang.
Người vệ sĩ đứng bên ngoài và chờ đợi.
Một kỹ thuật viên đi theo tôi và bước vào.
Người quản lý chỉ vào tấm rèm bên phải.
Bên trong thấp thoáng truyền đến tiếng cười, tôi hiểu ý anh ta, liền phất tay để anh ta đi xuống.
Tôi nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ được che khuất bởi tấm rèm, đặt một ngón tay trên môi và ra hiệu cho kỹ thuật viên hạ giọng xuống một chút, giọng bà Cố đanh thép phát ra từ trong đó: “Bà Kiều, bà cũng thật là bình tĩnh, bà thật sự có thể nhẫn nhịn được sao? Hà Linh San không phải là một tình nhân tầm thường, cô ta dựa vào cái này để kiếm ăn, những người đàn ông mà cô ta câu dẫn được không phải hàng trăm thì cũng là hàng chục, đó đều là những nhân vật đáng kinh ngạc, tôi tự hỏi, cô ta có gì tốt như vậy, ngoài khuôn mặt ra thì không phải cả người cô ta đều thối nát rồi sao, lũ đàn ông tại sao cứ hết lần này đến lần khác muốn ăn cô ta như vậy.”
Người phụ nữ kỳ kỳ quái quái kia nói: “Chúng ta không có cái bản lĩnh đi dụ dỗ người khác như cô ta, có mắng có chửi cũng vô dụng thôi.
Mấy năm trước, người đàn ông của tôi ở trên bàn rượu uống quá nhiều còn nói đã vừa ý thuộc hạ dưới trướng của Lâm Bảo Bối chính là Hà Linh San, thế nhưng Lâm Bảo Bối nhất quyết không chịu bán, giữ lại cô ta để chuẩn bị bán cho các quan chức cấp cao.
Không nghĩ tới cô ta thế nhưng lại trở thành bà Chu, lại còn tiếp cận ông chủ Kiều.”
Một người phụ nữ với giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, có vẻ còn rất trẻ nói: “Đâu chỉ những người đàn ông đó, ngay cả những người đàn ông bình thường cũng muốn ăn lắm, chẳng qua là do người nhà không cho ăn mà thôi.
Tôi cũng là người thứ ba, nếu tôi có thể tuyên ba chính thức.
Tôi thà rằng gặp mười đối thủ cũng không muốn đụng vào cô ta, Hà Linh San móc nối với người chống lưng, chỉ cần nhìn những người đàn ông từng qua tay cô ta thì biết, đều đã biến thành tinh rồi.”
Tôi đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Thường Cẩm Hoa nói, bà ta nói chậm rãi, nhẹ nhàng và còn rất trôi chảy: “Tôi mới kết hôn được hai tháng.
Với những âm mưu trong và ngoài vòng vây tôi đều không quen.
Còn phải nhờ các cô chỉ dạy thêm.
Tôi chỉ muốn giải quyết mọi việc mà không phải lo lắng cho người khác, cô ta cũng không dễ dàng gì.
Nhà họ Thường là một gia tộc được giáo dục tốt và không phải người nào cũng để vào trong mắt.”
Bà ta vừa cầm cốc trà lên vừa nói chuyện, gạt đi mùi vị không tốt, yêu cầu người phục vụ đi vào đổi cho bà ta một cốc trà sữa Pháp, người phục vụ nói rằng không có nhãn hiệu này, và hầu hết các bà vợ đều không quen uống không đường, vì vậy họ cũng không có đồ dự phòng.
“Không có thì cậu không đi mua được sao? Tôi cũng không thiếu cái phí chạy sai vặt này của cậu.”
Một bà lớn tức giận sai người phục vụ đi mua nhanh một chút, họ mua được hai cốc, một nóng và một lạnh, để cho bà Kiều muốn uống loại nào thì uống.
Cánh cửa kêu cót két một tiếng, có vẻ như người phục vụ đã đi mất, bà lớn kia mỉm cười mà nịnh bợ Thường Cẩm Hoa: “Bà Kiều tuy là có ít kinh nghiệm, nhưng lại thật thông minh.
Chỉ cần cô đi ra ngoài, Hà Linh San định làm cái gì, cô so với cô ta vẫn cao hơn vài phần, cũng chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay cô mà thôi.
Cô chính là có được gia thế tốt chống đỡ, còn cô ta chẳng qua cũng chỉ là một góa phụ, rời khỏi người đàn ông thì cô ta còn lại cái gì chứ?”
“Không vội.” Thường Cẩm Hoa bật cười: “Cô nói lời này tôi cũng chưa từng nói qua, cô ta nếu không có chọc giận tôi thì tôi cũng cảm thấy thương xót cho cô ta còn không kịp chứ làm sao mà có thể nghĩ xấu cho cô ta.”
Những vị bà lớn này cho dù có đứng thành hàng cũng sẽ không được chọn, lông mày, ánh mắt, cử chỉ của Thường Cẩm Hoa rất tinh vi và xảo quyệt, làm sao mà có thể để cho các bà lớn này chơi đùa được, có khi bọn họ bị bán lúc nào cũng không biết.
Tôi cởi váy và thay một chiếc áo ngủ, để kỹ thuật viên chuẩn bị, cô ta hỏi tôi vẫn theo thói quen cũ sao.
Tôi nghĩ về điều đó rồi nói: “Sữa Úc nhập khẩu bỏ vào trong kem dưỡng da và hương thơm từ sữa của hoàng gia Pháp là tốt rồi.
Không cần phải rườm rà như vậy.
Giảm một vài bước đi, tôi đang không có nhiều thời gian.”
Cô ta kêu tôi đợi một lát, tôi đang nằm trên giường với ngọn đèn xông hơi, bỗng nhiên chợt thoáng nhìn thấy cái bụng của mình, trong đầu tôi chợt ý thức được điều gì đó, vội vàng gọi cô ta lại và bảo cô ta là không cần tinh chất hay kem dưỡng da gì hết.
Chỉ là sữa tươi, sữa tươi nguyên chất.
Cô ta suy nghĩ một chút: “Ý cô là tôi không thêm bất cứ thứ gì khác sao?”
Tôi nói đúng vậy.
Nét mặt cô ta trông giống như đối diện với một việc vô cùng khó khăn: “Việc đó e là không có hiệu quả.”
Tôi kéo chăn bông lên để che rốn, yêu cầu cô ấy chỉ cần làm vậy là đủ rồi.
Bên kia im lặng khoảng nửa tiếng đồng hồ, hình như đã đi xông hơi, tôi đang nằm xoa bóp thì nghe thấy tiếng bà Cố nghiến răng nói: “Hà Linh San nhất định là được sinh ra để phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Ông chủ Kiều đã ra tay vô cùng tàn độc với người đàn ông của tôi.
À, bà Tô và bà Khâu cũng đều giống nhau.
Trong bữa tiệc hôm đó, mọi người đã nói vài câu khó nghe với Hà Linh San.
Người đàn ông đó hoặc tạm thời bị đình chỉ công tác hoặc là bị đối xử ghẻ lạnh.
Có trời mới biết, cô ta có đánh lại hay không.
Ông chủ Kiều thậm chí còn không quan tâm đến thể diện của bà, cứ ngang nhiên mà vì tiểu tam đòi lại công đạo.
Bà Kiều, tất cả chúng tôi đều đứng về phía bà.
Bà nhất định phải thay chúng tôi đòi lại sự tức giận này và làm cho người đàn ông của chúng tôi quay trở lại sớm nhất có thể.”
Trong miệng Thường Cẩm Hoa đang ăn cái gì đó vừa mơ hồ nói: “Tôi đương nhiên sẽ không để cho cô ta kiêu ngạo như vậy, nhưng mọi việc phải từ từ, nếu không sẽ phản tác dụng.”
“Ai ui, bà Kiều của tôi ơi, cô có thể chờ nhưng người đàn ông của tôi không thể đợi được.
Nhiều người trong gia đình đều đang chờ để nhận lương của ông ấy.
Ông ấy bị tạm thời đình chỉ công tác chính là không được trả lương.”
“Được rồi bà Cố.” Một người phụ nữ ngắt lời bà ta: “Người đàn ông của bà khi còn là ông chủ đã vơ vét nhiều đến đáng hận.
Ba trăm năm mươi tỷ lấy không ra nổi thì tôi tin chứ mười tỷ này không phải chỉ là cơn mưa phùn thôi sao.
Làm sao mà có thể làm khó bà trong việc sống phóng túng vui vẻ được.”
“Này, cái người này...đau quá!” Bà Cố đột nhiên hét lên, vươn tay túm lấy vành tai của kỹ thuật viên đang xoa bóp cho mình: “Cô muốn chết đúng không! Bóp nhẹ thôi cô có hiểu hay không hả? Ngay cả cô cũng dám không nể mặt tôi.
Ngày xưa lúc còn giàu có thì cô coi như phượng hoàng, bây giờ thì đối xử với tôi còn không bằng một con gà!”
Người kỹ thuật viên hét lên vì đau đớn và nói với đôi mắt đỏ hoe nói rằng bản thân cô ấy không phải người như vậy.
Người phụ nữ bên cạnh dùng giọng điệu hòa giải và kéo tay bà Cố ra: “Được rồi, nhanh đi đi, đổi một người hiểu chuyện hơn đến đây.
Đừng để cho bà Cố bực bội.
Các bà ở đây đều là những khách hàng lâu năm, mỗi năm đều chi trả trên chục tỷ, đắc tội với các bà ấy thì cô còn được trả lương sao?”
Bà Cố đá vào người kỹ thuật viên một cái, cánh cửa đóng sầm lại.
Bà ta chửi rủa bằng tiếng địa phương, đầy giận dữ mà nói: “So với Hà Linh San thì còn chưa bỉ ổi bằng, con tình nhân đó đã khắc chết chồng, lại còn muốn cướp lấy ông chủ Kiều, lại vẫn có thể thuận lợi mà làm việc, cô ta thật đúng là không có liêm sỉ.
Bà Kiều, khi nào bà có ý muốn đi xử lý cô ta thì nhớ dẫn tôi theo với.
Chỉ cần không xảy ra việc đại sự thì tôi cũng cần phải đi nhìn xem cô ta khốn đốn đến mức nào.”
Kỹ thuật viên lấy khăn tắm lau những giọt nước trên người và mặc lại váy cho tôi, tôi lại đặt ngón tay lên một bên môi ý nói cô ấy im lặng để tập trung nghe âm thanh từ phía đối diện: “Cửa sổ mở và cách âm không tốt, những âm thanh nói xấu tôi đều có thể nghe rõ mồn một.
Gà mái điên, heo nái vui vẻ, quả là một căn phòng vô cùng náo nhiệt.
Ai không vui vẻ trước mặt tôi đều rõ ràng, nếu có thể thành thật một chút, sau lưng cầm dao cẩn thận đâm vào trên người chính mình thì cả gia đình đều sẽ gặp họa ở đường phố thôi.”
Nói xong tôi còn cố ý cười ra tiếng, cười đến mức vừa cợt nhả lại vừa quyến rũ, nhưng chắc hẳn truyền đến bên tai bọn họ sẽ rất u ám, tôi cười rất lâu, bên kia im lặng như tờ, không có một tiếng động gì, im lặng giống như bên đó không có người vậy.
Tôi nhìn xuyên qua khe hở trên tấm rèm thì nhìn thấy biểu cảm của những người phụ nữ trong căn phòng ấy thay đổi rõ rệt, đặc biệt là Thường Cẩm Hoa và bà Cố.
Họ cùng nhìn ra phía cửa sổ, nhưng không ai dám đưa tay ra để vén tấm rèm lên nhìn.
Ngày thường, Thường Cẩm Hoa biết tôi ở đó nhất định sẽ tới chào hỏi, tuy rằng chúng tôi không hòa hợp với nhau nhưng mặt mũi cũng không đến mức phải phá quá rách nát, hay khi gặp mặt nhau phải cố gắng né nhau, nhưng hôm nay không còn cách nào để tôi cùng với cô ta mặt đối mặt mà xung đột với nhau.
Chỉ có thể lợi dụng người khác để người ta ghét bỏ tôi, cô ta sẽ không bao giờ tự chui đầu vào lưới và thừa nhận rằng bà ta ở sau lưng vẫn luôn tính kế với tôi.
Tôi bước ra khỏi phòng, dựa vào tường, ra lệnh cho vệ sĩ đi qua gõ cửa phòng bên cạnh: “Bên trong này có người đang cởi trần, nhớ kỹ không được nhìn lung tung.”
Đám vệ sĩ đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của tôi, dùng tay đóng sập cửa một cách trực tiếp, những người phụ nữ kích động mà hét lên đầy kinh ngạc, tiếng hét gần như làm nổ tung cả hành lang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...