Sắc Dụ


Sau khi Hàn Bắc rời đi, Kiều Dĩ Thương nắm tay tôi, ôm tôi vào lòng, ông ta nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ và những vệt nước mắt mờ mờ trên mặt tôi: “Cô đã khóc.”
Tôi ừ một tiếng, ông ta hỏi tôi tại sao tôi khóc.
Tôi rũ mắt xuống, âm thầm đảo mắt, nhanh chóng suy nghĩ và đưa ra kết luận.

Hôm nay tay sai của ông ta không đi theo tôi, chắc chắn Kiều Dĩ Thương cho rằng tôi sợ ông Thường sẽ lạm dụng uy quyền, lo rằng bản thân sẽ bị bắt cóc nên mới không dám ra khỏi nhà.

Vì thế ông ta mới cho người rút hết, buông lỏng đề phòng với tôi.
Tôi chẳng hề kiêng dè gì, mở miệng nói dối rằng có một người chị em bị kẻ thứ ba cướp mất vị trí, chồng cô ta có niềm vui mới, cô ta bị đuổi ra khỏi cửa nên tìm tôi uống rượu khóc lóc kể khổ, tôi có chút xúc động.
Ông ta cười nói chuyện như vậy sẽ mãi mãi không bao giờ xảy đến với tôi, tôi không cần xúc động.
Tôi giả vờ trừng mắt, để khiến lời nói dối của tôi càng thêm chân thật: “Sao, anh nguyền rủa tôi sau này không thể làm vợ của đàn ông, tôi đáng sống kiếp làm người tình hả?”
Ông ta cười nói đàn ông có niềm vui mới, chuyện này không có khả năng.
Tôi hỏi ông ta tại sao lại không thể.
Ông ta đưa tay lau vệt nước mắt trên mặt tôi, đáp: “Đàn ông ngủ với cô còn ngại chưa đủ, nào có sức mà trả bài với người phụ nữ khác.

Nếu không thì chắc phải mệt chết mất.”
Tôi bật cười: “Anh Thương, miệng lưỡi trơn tru này của anh là học với ai vậy, đúng thật là dày công luyện tập.”
Ông ta ừ một tiếng: “Nhìn thấy cô, sự bỉ ổi của tôi không thể nào nén lại được, cứ thế bộc lộ ra hết.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Kiều Dĩ Thương không hề ngủ lại, ông ta nói với tôi rằng phải về nhà mới ngủ một đêm, mấy ngày tới ông ta đều bận chút việc nên không thể ở cùng tôi.
Ông Thường và bà vợ hai có thể sẽ ở lại đặc khu khoảng một tháng.

Trong thời gian này, phải liên tục dâng hương cúng bái trên chùa, một ngày ba lượt dập đầu làm lễ, phải vô cùng thành tâm cầu xin đường con cái.

Trong khoảng thời gian này, Kiều Dĩ Thương không chỉ không thể thường xuyên quay lại mà còn phải cố gắng hết sức tránh xa tôi, để lại mặt mũi cho người làm vợ ông ta, Thường Cẩm Hoa.
Bởi vì tôi mà ông Thường và ông ta, hai bên giằng co rất căng thẳng.

Cả hai đều không biết xấu hổ, ông ta thì không chịu nhượng bộ, ông Thường đã không lấy được người lại còn không thoát ra được, thẹn quá hóa giận, nếu thật sự làm ra chuyện gì đó, thì thế lực hiện tại của Kiều Dĩ Thương chưa chắc đã chống đỡ nổi.

Dù sao ông Thường cũng là người từng trải, lăn lộn mấy chục năm trong giới xã hội đen, uy danh cũng không phải đùa.
Tôi cố ý ngang ngược, ôm lấy cổ ông ta không buông: “Đây gọi là có người thương thì vội vàng đi lấy lòng sao? Nói chuyện đường hoàng như vậy làm gì, đàn ông muốn yêu đương trai gái đều nói dối như vậy, thật ra nào có bận tới thế.”
Ông ta cười nói thật sự có một hai người như vậy.
“Này, tôi muốn xem xem là thần thánh phương nào, ngay tới tôi cũng không phải đối thủ của cô ta, cướp đàn ông, cướp tới tận giường của tôi rồi.”
“Cô Hà có cách đối phó sao.”
Tôi nói thích đến thì đến, bản thân tôi sống càng thoải mái, tự do.
Ông ta ngẩn người, chợt bật cười, ngón tay véo mạnh mông tôi.


Cảm xúc mềm mại, co dãn khi chạm vào khiến ông ta yêu thích không muốn rời tay, vốn dĩ ông ta đã buông tay nhưng lại một lần nữa sờ lên, không ngừng vuốt ve, xoa nắn: “Tôi rất thích dáng vẻ phóng đãng này của cô.”
Tôi vặn vẹo cơ thể, vòng eo nhỏ săn chắc vô cùng lẳng lơ trước mắt ông ta, hai bầu ngực trắng nõn, no đủ bày ra một độ cong vô cùng mê người.

Ánh mắt ông ta tối sầm lại, hỏi tôi có muốn làm một trận rồi mới thả ông ta đi không.
“Anh Thương giữ lại mà để làm với niềm vui mới đi.

Mấy lần đầu càng dũng mãnh thì phụ nữ càng một lòng một dạ theo mình.

Đã là một tay điêu luyện trên giường thì thằng nhỏ bên dưới cũng phải thể hiện gì đó chứ.”
Tôi rời khỏi người ông ta, giơ hai ngón tay thon dài lên, lắc lắc trước mắt ông ta sau đó túm lấy cà vạt của ông ta rồi kéo ông ta đẩy ra khỏi cửa.

Sau đó tôi khoanh tay, lạnh lùng nói: “Chờ tới lúc anh quay lại, nếu không làm đủ một tiếng đồng hồ thì tôi sẽ coi như anh đi tìm người phụ nữ khác, lúc ấy đừng hòng đụng vào tôi.”
Dáng vẻ quyến rũ trời sinh của tôi đã khiến lòng ông ta ngứa ngáy khó nhịn, ông ta đưa lưỡi điên cuồng liếm môi trên, sau đó dùng một tay kéo lỏng cà vạt ra, vừa kéo vừa bước tới chỗ tôi.

Tôi nở nụ cười duyên dáng, né ông ta, lúc ông ta sắp ôm tôi vào lòng thì thư ký đứng ngoài cửa hỏi một câu ông Kiều đi chưa?
Thân hình ông ta hơi ngẩn ra, tôi nhân cơ hội đó thoát khỏi tay ông ta, ánh mắt đầy quyến rũ hất mái tóc dài: “Hay là lên ban công?”
Trong mắt ông ta, lửa dục mập mờ, chỉ thiếu một cây đuốc là sẽ bùng cháy, thư ký thử đẩy cửa thăm dò, thò nửa người vào nói: “Ông Kiều, tôi đưa ngài qua đó, cô Thường đã gọi hai cuộc điện thoại rồi.”
Khả năng tự kiềm chế bản thân của Kiều Dĩ Thương khá tốt, vào thời lúc này, ông ta vô cùng bình tĩnh, hít thở hai hơi đã có thể áp được cơn nóng trong người, một lần nữa sửa sang lại cà vạt và quần áo của mình: ‘Trên đường đi, thuận tiện ghé qua quán trà cầm hợp đồng rồi mới qua đó, thời gian vẫn kịp.”
Thư ký nói xong thì cúi người chào tôi, sau đó đi ra ngoài trước.

Kiều Dĩ Thương đứng trước cửa, cách tôi không xa, khuôn mặt lộ ra một nụ cười vừa khí phách vừa quyến rũ: “Khi về sẽ xử lý cô.”
Sau khi ông ta lái xe rời đi, tôi cầm điện thoại quay về phòng ngủ, khóa kín cửa lại rồi trốn trong phòng tắm gửi tin nhắn cho đội trưởng Vương.

Dù không nói quá rõ ràng nhưng ông ta có thể hiểu được, gọi điện thoại quá nguy hiểm, ai biết trong phòng này có giấu máy ghi âm không chứ.
Lúc Chu Dung Thành vẫn còn, ông ta phát hiện ra trong cục cảnh sát có nội gián của Kiều Dĩ Thương, bên phía Kiều Dĩ Thương cũng có tai mắt của cục cảnh sát.

Nhưng kẻ này đã bị lộ từ lâu, bị Kiều Dĩ Thương phái đi hộ tống Triệu Long trở về Tam Giác Vàng, và ra lệnh cho anh ta ở bên đó.
So sánh với sự tỉnh táo, sáng suốt của ông ta thì bản lĩnh tìm ra nội gián của cục cảnh sát thật sự kém hơn một chút.

Đến hiện tại họ vẫn chưa biết kẻ nằm vùng này là ai, nhưng tên nằm vùng đó không lấy được bí mật gì.

Ở cục cảnh sát, ngoại trừ những cấp dưới mà Chu Dung Thành vô cùng tin tưởng thì những cảnh sát khác đều làm việc luân phiên, tin tức mà họ nắm giữ chẳng qua chỉ là mấy án chống khiêu dâm, căn bản không liên quan tới xã hội đen, nội tình không hề có tác dụng gì với Kiều Dĩ Thương.
Đội trưởng Vương nhanh chóng nhắn tin trả lời, ông ta nói tôi biết rằng hôm đó sau khi gặp mặt, lúc trở về cục cảnh sát ông ta đã sắp xếp xong người đợi lệnh bất cứ lúc nào, theo dõi chặt chẽ lô hàng này, nhất định sẽ không xảy ra sai xót.
Tôi xóa tin nhắn đã gửi đi sau đó ôm ngực, bản thân đã sắp không hít thở nổi rồi, cả người không còn chút sức lực nào nằm vật ra giường.
Có một số việc không phải tôi trốn tránh thì nó sẽ không xảy ra, dù sao chuyện tôi và Kiều Dĩ Thương đi đến bước trở thành kẻ thù của nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nào là thù giết chồng, mối hận chiếm đoạt gia nghiệp, với những cách trở như thế, sao tôi có thể yên tâm thoải mái ở bên cạnh ông ta.

Hai ngày một đêm sau khi Kiều Dĩ Thương rời đi, tôi đều trong trạng thái đứng ngồi không yên.

Khó khăn lắm mới đợi được tới ngày hôm nay, tôi vẫn luôn chống cự tới tận rạng sáng, tới khi đội trưởng Vương gọi điện tới.

Ông ta nói với tôi rằng hàng đã đến nhưng đám tay sai kia canh giữ quá nghiêm ngặt, trên người bọn họ ai ai cũng quấn lựu đạn, tư thế sẵn sàng chết chung với kẻ thù và hàng hóa nếu có chuyện xảy ra.

Vì vấn đề an toàn nên ông ta không tùy tiện tấn công mà tiếp tục đi theo họ tới một nhà xưởng bỏ hoang và phát hiện ra kho chứa lô heroin tạm thời.
“Phải đợi thời cơ sao?”
Ông ta nói phải đợi tới khi ông chủ Tưởng tới giao dịch ở đặc khu.
Tôi liếm môi: “Ông chủ Tưởng sẽ trực tiếp giao dịch với Kiều Dĩ Thương, hai người họ đều là thủ lĩnh của xã hội đen, đàn em chịu chết vì họ nhiều không đếm xuể, tôi sợ rằng khả năng thành công sẽ không cao.”
Đội trưởng Vương im lặng trong chốc lát rồi nói: “Ý của bà Chu tôi hiểu, nhưng bây giờ đám tay sai kia vô cùng cẩn thận, các đồng chí của chúng tôi cũng chỉ là người bằng xương bằng thịt, chuyện này quá mạo hiểm.

Hơn nữa, không bắt được tận tay, day tận trán, cũng không động được vào Kiều Dĩ Thương thì ban trăm cân heroin này cũng vô dụng, cùng lắm là thiêu hủy chúng.

Mục đích chủ yếu của chúng ta là phải lật đổ tổ chức của Kiều Dĩ Thương.”
Tôi nói không vội lật đổ tổ chức này, đầu tiên phải khống chế không để heroin thâm nhập vào thị trường, hại càng nhiều người hơn, những chuyện khác có thể từ từ giải quyết.
Đội trưởng Vương không hiểu, hỏi tôi xem có phải đã có chuyện gì xảy ra không.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: “Không có gì.”
Ông ta suy nghĩ một hồi: “Xem sắp xếp của cục trưởng Mã thế nào.

Có tin gì tôi sẽ báo cho cô.”
Tôi tắt máy, cơ thể bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Thật ra ông ta không hề hiểu ý của tôi, chỉ là tôi vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để tranh đấu trực tiếp với Kiều Dĩ Thương.

Khẩu vị của Cục cảnh sát quá nặng, rất có thể sẽ không nuốt trôi miếng thịt này mà e rằng còn hoàn toàn ngược lại.
Tôi mang tin về lô hàng heroin này nói với Cục cảnh sát chỉ vì muốn mượn lô hàng này thăm dò xem ông Thường liệu có nhúng tay vào hay không, ngoài bản thân Kiều Dĩ Thương ra thì còn có đồng đảng nào khác hay không.

Nếu ông ta đoán ra kẻ chủ mưu đứng sau bức màn là tôi, liệu có một lần nữa mở rộng giới hạn, buông tha cho tôi, dung túng cho những tính toán của tôi? Tôi nhất định phải làm rõ được những điểm này, như vậy mới có thể thực hiện bước tiếp theo.
Lô hàng này được cất giấu trong nhà xưởng mười ngày, ngày nào Kiều Dĩ Thương cũng quay lại ăn trưa với tôi, thỉnh thoảng cũng ở lại ăn tối, nhưng không hề ngủ lại.

Mấy lần ngồi ăn cơm, tôi có nói bóng gió hỏi thăm tung tích của ông ta nhưng ông ta rất ít khi mở miệng trả lời, giấu vô cùng kỹ.
Cảnh sát của Cục cảnh sát mai phục ở đó nhiều ngày, nhưng không bắt được gì, họ bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn.


Đội trưởng Vương đã đổi vài nhóm người, vẫn kiên trì mai phục ở đó.

Đến chạng vạng ngày thứ mười một, cuối cùng ông chủ Tưởng cũng xuất hiện ở Hội sở Nam Giang lúc tám giờ hơn.
Nhưng người đón tiếp ông ta lại không phải Kiều Dĩ Thương mà là Hàn Bắc, có vẻ như để tung hỏa mù, che mắt mọi người.

Chuyện lớn như vậy mà Kiều Dĩ Thương không có mặt, mọi người sẽ dễ cho rằng đó không phải ngày giao dịch, như vậy ra tay mới an toàn.

Hoặc Kiều Dĩ Thương đã phát hiện ra chuyện lô hàng này bị bọn cớm theo dõi, không thể cắt đuôi chúng được nên tự mình ve sầu thoát xác, kéo một mình ông chủ Tưởng xuống nước.
Ông ta vừa giảo hoạt, lại rất thông minh, lòng dạ sâu xa khó lường, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Tôi cầm điện thoại di động, nằm trên giường chờ mãi tới mười một giờ mà đội trưởng Vương vẫn chưa liên lạc với tôi, mà ngược lại, không ngờ Kiều Dĩ Thương lại trở lại.
Tôi vô cùng kinh ngạc, hỏi ông ta sao lại tới đây vào lúc này, vừa âm thầm lặng lẽ giấu điện thoại xuống dưới gối.
Ông ta không hề phát hiện ra động tác của tôi, ông ta bước tới giường, ôm lấy tôi rồi trực tiếp cởi áo ngủ của tôi ra, triền miên hôn lên cổ và ngực tôi: “Nhớ cô rồi.”
Ông ta lật người tôi lại, khiến tôi đưa lưng về phía ông ta.

Ông ta ở sau lưng tôi sột sột xoạt xoạt cởi áo sơ mi và quần tây, thằng nhỏ to lớn và mạnh mẽ của ông ta tựa như vừa được vớt ra khỏi đống lửa vậy, nó vừa dán vào mông tôi, tôi đã bị nóng tới mức run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Bao ngày rồi không được nếm mùi vị của cô, sao tôi lại mất hồn mất vía thế này.”
Tôi nhìn cái gối đầu kia, chỉ sợ điện thoại di động bất ngờ reo lên.

Vì thế tôi âm thầm thò tay xuống dưới gối, mò mẫm tắt nguồn điện thoại
Điện thoại di động khẽ rung lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay nóng bỏng của Kiều Dĩ Thương trượt từ ngực tôi xuống tới bụng, ông ta vốn muốn tiếp tục đi xuống nhưng lại chợt dừng lại, ông ta cười hỏi tôi: “Hình như đầy đặn, mềm mại hơn nhiều.”
Tôi nghiêng đầu nhìn ông ta: “Không phải anh bảo tôi gầy sao.”
Nửa người trên của ông ta hơi ngửa ra sau, lộ ra một khoảng không gian để quan sát cẩn thận cơ thể trần truồng của tôi: “Trước đây đúng là rất gầy, nhưng một tháng này, không biết có phải tôi nuôi cô béo lên rồi không, bây giờ nhìn đầy đặn, mượt mà hơn nhiều.”
Lời nói của ông ta đã dấy lên những gợn sóng trong lòng tôi, tôi nhất thời ngây người, trong đầu xẹt qua vô số khả năng, cuối cùng tụ lại một chỗ.

Những chữ cái khổng lồ màu đỏ như được viết bằng máu tươi, nhìn vào đã thấy sợ, nỗi sợ hãi đối với những thứ bản thân không biết đã biến thành cái nhíp, níu lấy trái tim tôi.
Trong lúc tôi đang lơ đễnh, không tập trung, Kiều Dĩ Thương hôn lên môi tôi, nụ hôn mãnh liệt như sóng biển, thủy triều, nuốt chửng lấy tôi.
Sau khi làm xong, ông ta còn chẳng buồn tắm rửa, cứ thế vội vàng rời khỏi biệt thự, ngồi xe quay về nhà mới của ông ta và Thường Cẩm Hoa ngay trong đêm.

Tôi nằm trên chiếc giường lộn xộn, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà tới tận khi trời sáng.
Lúc tia sáng mặt trời đầu tiên tiến vào phòng qua cửa sổ, tôi đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy trên giường, quay sang nhìn bàn trang điểm, ngây người hồi lâu.

Đầu óc tôi trống rỗng, trong lòng không ngừng đặt ra câu hỏi, phải không, phải thế không, tại sao kinh nguyệt của tôi lại vô duyên vô cớ đến chậm năm ngày.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lúc này, bảo mẫu gõ cửa đi vào để quét dọn, bà ta cúi đầu, không hề nhìn cơ thể trần truồng của tôi.

Tôi mặc quần áo tử tế, sau đó vô cùng do dự, hỏi xem bà ta có que thử thai hay không.

Bà ta sửng sốt hỏi tôi: “Cô có thai rồi sao?”
Tôi lắc đầu nói không phải, bản thân chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.

Bà ta cau mày nói, đây là nhà mới, trước đó cũng chưa có ai ở nên không có mấy thứ này.
Bà ta ngồi xổm ở góc tường lau sàn nhà, tim tôi thì đập loạn cả lên, trống ngực đập thình thịch, tôi thấy rất bồn chồn, lo lắng không sao bình tĩnh lại được.

Nửa tháng trước tôi đã tìm bác sĩ để kiểm tra, ông ta nói tôi không có thai nhưng lúc ấy cách lần ân ái đầu tiên giữa tôi và Kiều Dĩ Thương sau khi Dung Thành rời đi còn chưa tới nửa tháng, có thì cũng khám không ra.

Hiện giờ có lẽ cũng đủ để kiểm tra rồi.
Tôi nắm chặt tay, cắn răng nói: “Bà đi…”
Thấy tôi nói chuyện, bảo mẫu lập tức quay đầu nhìn tôi: “Cái gì?”
“Bà đi mua một que.”
“Mua que thử thai sao?”
Tôi cứng ngắc gật đầu, bà ta cười híp mặt, vâng một tiếng rồi vô cùng vui vẻ chạy đi, không để ý gì nữa.
Tôi xuống giường, đi chân trần vào nhà tắm, đứng trước bồn rửa mặt, trong gương là khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt của tôi, cộng thêm mái tóc đã mất đi vẻ bóng mượt.

Tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ trên mái, đập vào cánh cửa thủy tinh đang mở tạo nên những tiếng động đứt quãng.
Kiều Dĩ Thương không thích đeo bao, một tháng này, hai người đã làm mười mấy lần, lần nào ông ta cũng đâm thủng tôi mà không hề có trở ngại nào.

Ông ta thích làm tình một cách suồng sã, hòa vào khoái cảm, tôi cũng không hề để ý mà chỉ nghĩ cách để giam giữ ông ta, hấp dẫn ông ta.

Hiện giờ nghĩ lại, nỗi sợ ùn ùn ập tới, tôi thật hy vọng thời gian dừng lại tại giây phút này, đừng tiếp tục trôi, đừng phát triển tới bước tôi không kịp trở tay thêm một lần nữa.

Bảo mẫu nhanh chóng mua được que thử thai rồi quay về.

Tôi lấy que thử thai trong tay bà ta, bà ta vui vẻ nói mợ chủ cảm thấy có vậy tám chín phần là có rồi, linh cảm của phụ nữ đối với chuyện này rất chuẩn.

Nếu thật sự có thật thì lại tới bệnh viện xác định lại lần nữa, ông chủ mà biết chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng phấn khích.
Bà ta ra ngoài rồi đóng cửa nhà tắm lại, dặn dò tôi nếu có chuyện gì thì gọi bà ta, bà ta sơn tường ở ngay hành lang bên ngoài phòng ngủ.
Tôi xé mở bao bì, lấy que nhựa màu trắng ra.

Cơ thể tôi bất chợt không khống chế nổi, toàn thân run rẩy, loại run rẩy này tựa như quyết định sự bi tráng cho sống chết của tôi, nó có hay không sẽ dẫn tôi bước tới một cuộc sống và số mệnh hoàn toàn khác.

Chắc chắn nó không chỉ đơn giản là một đứa bé, mà nó sẽ thay đổi mọi thứ của tôi.

Tôi gần như không có dũng khí nhìn thêm lần nữa, vội vàng vứt lên nắp bồn cầu, rồi ôm mặt chờ kết quả.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng, trong lòng tôi như có một chiếc đồng hồ, tích tắc tích tắc từng hồi, nhắc nhở tôi.

Đây là những giây phút đau khổ nhất mà tôi phải trải qua trong cuộc đời này.

Tôi chậm chạp bỏ tay ra khỏi mặt, run rẩy mà cứng ngắc, đưa tay chạm vào que thử thai, tôi phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân mới có thể cầm nó lên.
Lúc nhìn thấy hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử thai, cả người tôi như bị sét đánh, cơn đau đớn xé ruột xé gan từ đỉnh đầu đổ xuống, xuyên qua mỗi tấc xương cốt của tôi, lan thẳng tới lòng bàn chân, tạo nên một ngọn lửa mãnh liệt nuốt chửng lấy tôi.
Tôi đã có con với ông ta, tôi lại một lần nữa mang thai con của Kiều Dĩ Thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui