Tôi hoảng sợ muốn xông tới đoạt lấy điện thoại của ông ta, ông ta cũng sớm biết tôi muốn làm gì cho nên giơ cánh tay lên cao không cho tôi lấy được.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hàn Bắc: “Anh Thương muốn xử lý người nào ạ.”
“Vợ trước Chu Dung Thành.”
Hàn Bắc trầm ngâm một lát rồi nói: “Mấu chốt của cái này là có gây ra chuyện rắc rối gì không.”
“Có chuyện thì tôi tới giải quyết, không thể giữ người lại.
Cô ta tát Hà Linh San một cái, tôi còn không nỡ đánh cô ấy, ai cho cô ta cái lá gan đó chứ.”
Hàn Bắc nói trong ba ngày em cho anh kết quả.
Hàn Bắc ở đầu dây bên kia đang muốn cúp máy, tôi liền rống lên với cái điện thoại: “Đừng động vào bà ta, nếu như bà ta xảy ra chuyện gì thì Chu Đức sẽ trở thành trẻ mồ côi mất!”
Vốn dĩ màn hình sắp chuyển sang màu đen lại được bật sáng lên, Hàn Bắc không nói gì, tôi mồ hôi đầy đầu nhìn sang Kiều Dĩ Thương nói: “Chu Đức là đứa con duy nhất của Dung Thành, nó đã mất đi người ba rồi, bất luận thế nào đi nữa cũng phải giữ lại người mẹ cho nó, hổ dữ cũng sẽ không ăn thịt con, chỉ cần bà ta có thế toàn tâm toàn ý chăm sóc cho huyết mạch của Dung Thành thôi.”
Kiều Dĩ Thương im lặng nghe tôi nói xong, ông ta cong khóe môi lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Cô nói xem hai người này có liên quan gì đến tôi không.”
Ông ta mở rộng cổ áo càng tăng thêm phần hoang dã, tôi nhìn thấy được sự tàn nhẫn trong mắt của ông ta, cái tát mà Thẩm Quỳnh Tư tát tôi, không chỉ là đánh tôi một cái, mà còn là đánh thẳng vào mặt Kiều Dĩ Thương, đặc khu đều biết tôi đi theo ông ta, bà ta lại công khai đánh tôi như vậy, chẳng khác nào không thèm để ông ta vào trong mắt.
Năn nỉ là vô dụng rồi, Kiều Dĩ Thương mềm cứng gì cũng không ăn, tôi chỉ có thể đổi cách khác, tôi ngồi trong lòng anh ta hơi rướn người lên một chút, ghé vào ngực anh ta, ngẩng đầu lên cười như không cười nói: “Nếu Thẩm Quỳnh Tư chết rồi thì tôi muốn nhận nuôi Chu Đức về sống cùng, anh Kiều có đồng ý mỗi ngày đối mặt với đứa con mồ côi của đối thủ sống chết không? Không chỉ vậy đâu, tuổi nó còn nhỏ, tôi còn muốn cùng ngủ với nó nữa.
Dù sao cũng phải cùng ngủ cho đến khi nó mười ban tuổi mới được.”
Tôi làm ra vẻ bẻ ngón tay đếm nói: “Cũng không tính là lâu lắm, chỉ có sáu năm mà thôi.”
Kiều Dĩ Thương híp đôi mắt lại, ngữ khí ý vị sâu xa của ông ta là như thế này sao.
Tôi cố nhịn cười lại: “Bà ta chỉ tát tôi có một cái mà chúng ta đã lấy mạng của bà ta, vậy thì đương nhiên tôi phải làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng Chu Đức rồi, đến lúc đó lạnh nhạt anh thì anh không được trách tôi đâu, dù sao anh còn có cô Thường mà.”
Ngón tay Kiều Dĩ Thương điểm điểm hai lần trên môi, ông ta bỗng nhiên bật cười nói: “Có phải cô cảm thấy tôi không có cách nào với cô đúng không.”
Tôi cười quyến rũ hôn lên chóp mũi anh ta, cũng chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước rồi rời đi, khiến trong lòng ông ta ngứa ngáy: “Vậy anh nghĩ cách hàng phục tôi đi.”
Ông ta nhìn chằm chằm tôi một lát rồi dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt của tôi chỉ lộ ra một khe hở, tôi từ khe hở đó nhìn ông ta, trên mặt ông ta xuất hiện một tầng bất đắc dĩ mang ý cười nhàn nhạt rồi nói với Hàn Bắc đang đợi ở đầu dây điện thoại bên kia: “Tạm thời không động tới.”
Kiều Dĩ Thương chịu nhượng bộ khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi không hề nghi ngờ việc ông ta ở trong đặc khu có thể khiến một mạng người không có dấu tích gì mà biến mất.
Tôi không phải là không muốn Thẩm Quỳnh Tư đền mạng cho cốt nhục chết yểu của mình, từ việc Kiều Dĩ Thương không tiếp tục nhắc tới kia tôi cũng biết là ông ta muốn giết Thẩm Quỳnh Tư có liên quan đến đứa trẻ đó.
Tôi với bà ta thù hằn nhau đến tận xương tủy, nhưng không thể phủ nhận là tôi đã đập tan hôn nhân cùng với tương lai của bà ta.
Mà bước tiếp theo này lấy đại cục làm trọng tôi không thể không bảo vệ với tha thứ cho Thẩm Quỳnh Tư.
Tôi không biết rõ được bản thân mình còn có thể trụ được đến bao giờ, nếu như có một ngày tôi cướp lại những thứ thứ của Dung Thành, lại không có phúc hưởng thụ, vậy thì Chu Đức sẽ là người thừa kế, nó nhỏ như vậy, không thể nào chống lại được xã hội đen tối này, chỉ có Thẩm Quỳnh Tư mới có thể giúp đỡ nó, sẽ không bởi vì lòng tham mà giết chết nó.
Thân thể mềm mại của tôi ghé vào lồng ngực của Kiều Dĩ Thương vẫn không nhúc nhích, nằm nghe hơi thở cùng nhịp tim của ông ta.
Bên ngoài tia nắng cuối cùng cũng đã rơi xuống, chìm về phía nơi xa của thành thị này, đó có thể là đại dương, cũng có thể là ở một đất nước khác, tôi híp đôi mắt lại, giống như một con mèo buồn ngủ, tùy ý để ông ta vuốt ve khuôn mặt mình.
“Mệt à?”
Tôi gật đầu: “Có một chút, nhưng tôi vẫn có thể kiên trì không ngủ.”
Ông ta ừ một tiếng, đẩy tôi xuống khỏi người mình, ông ta mặc quần áo chỉnh tề rồi dắt tay tôi đi ra ngoài cửa: “Ban ngày không phải tôi nói có một bất ngờ cho cô à.”
Tôi hơi ngẩn ra, cười tươi nói hóa ra thật sự có, tôi còn tưởng anh ta sợ tôi tiếp tục quẹt thẻ nên mới nói cái này để ngăn cản tôi nữa.
Ông ta bật cười nói: “Chút tiền này tôi vẫn chưa coi ra gì cả.”
Tôi đi theo ông ta ngồi vào trong xe, xe chạy như bay về hướng Tây Nam, ông ta chẳng nói gì cả cũng không cho tôi hỏi cái gì hết, mỗi lần tôi muốn mở miệng là ông ta lại dùng ngón tay chặn môi tôi lại, bảo tôi đợi.
Lúc đó đường phố đã lên đèn rực rỡ.
Bên ngoài cửa sổ, có vô số ánh đèn neon xẹt qua, những bóng người mơ hồ, còn có một dòng sông chảy dài.
Năm nay là năm thứ sáu tôi ở thành phố này.
Một mặt tôi đã trở nên cứng cỏi tàn nhẫn hơn, mặt khác cũng trở nên yếu đuối mong manh, là Chu Dung Thành che chở cho tôi quá tốt, khiến tôi bắt đầu sợ hãi mưa gió, có khi suốt nhiều đêm tôi ôm lấy quần áo của anh ấy ngửi mùi hương ở trên đó, nghĩ đến tôi cứ thể để anh ấy đi.
Để thù hận, hối hận, tiếc nuối, chật vật đều biến thành tro tàn, biến mất khỏi cõi đời này.
Không tồn tại đôi khi cũng là một chuyện tốt.
Không phải giày vò tâm can, cũng không cần đau đớn muốn chết.
Đã lâu vậy rồi mà tôi vẫn còn giữ một suy nghĩ, thậm chí có thể nói là một giấc mơ đi.
Anh ấy không chết, ở một thành phố xa xôi, nơi chúng ta không thể nhìn thấy nhau được, anh ấy vẫn còn sống, nhưng cuộc đời của anh ấy không còn hào nhoáng, cũng không còn tươi đẹp nữa.
Tôi không tin một người không tìm thấy thi thể, chỉ sợ rằng ngay cả khi chúng thối rữa, cũng sẽ không ở đó.
Tôi đối mặt với gió đêm lùa vào ngoài cửa sổ, âm thầm che lấy ngực mình, bên trong rất lạnh, bên ngoài lại rất nóng.
Tôi nhớ đến anh ấy là một người khô khan như sa mạc hoang vu vậy.
Tôi nhắm mắt ngủ thiếp đi trong lúc xe đang xóc nảy, cho đến khi đường đi đã ổn định, chiếc xe từ từ dừng lại ở một góc phố, Kiều Dĩ Thương mở cửa xe ôm tôi xuống, tôi lười mở mắt ra nên hỏi ông ta đã đến rồi sao.
Lòng bàn tay rộng lớn của ông ta nắm trọn lấy các đốt ngón tay nhỏ của tôi, anh ta đặt tôi trên bãi cỏ mềm mại rồi lại dỗ dành tôi đi dạo với anh ta, tôi không biết đã đi được bao lâu, cứ lắc lư nằm ườn trên lưng ông ta thôi, tôi nói có phải là ông ta định bán tôi đi không.
Ông ta cười hỏi có người mua không.
Tôi nói có, rất nhiều, một hàng dài rất dài nữa kìa.
Ông ta tiếp tục đi tiếp mấy bước rồi đột nhiên dừng lại, tôi không kịp thu chân lại nên đi đến trước mặt ông ta, lòng bàn tay ấm áp của ông ta ở sau lưng buông tôi ra nói: “Mở mắt ra.”
Giọng nói của anh ta khàn khàn trầm thấp mang theo sự mê hoặc lòng người, tôi cầm lòng không được sự dụ dỗ này nên chầm chậm nâng mí mắt lên, dưới ánh đèn đường mờ nhạt là một căn biệt thự vô cùng tráng lệ, trong sân có một cây gai đỏ xanh tốt, những đóa hoa đón gió nở rộ, tầng tầng lớp lớp mùi hương tỏa trong không khí.
Đất trồng rễ cây còn rất mới, dường như vừa mới được cấy vào, ánh trăng rải rác đan xen vào ánh đèn đường, chiếc xích đu che biển hoa nhẹ nhàng đung đưa.
Không có tiếng động nhưng lại rất đẹp đẽ, cực kỳ giống sau lưng sườn núi ngày ấy.
Tôi hơi mấp máy môi, nhưng nửa ngày cũng không nói được tiếng nào, cổ họng tựa như bị cái gì lấp kín lại, ngay cả một hơi thở cũng khiến tôi kiệt quệ sức lực.
Tôi còn tưởng rằng cả đời này cũng không thể buổi sáng sớm ngày hôm đó nữa, mà buổi tối ngày hôm nay lại tới một cách thầm lặng nhưng cũng khiến người ta kinh tâm động phách, nó khiến tôi chấn động, cũng khiến tôi tan vỡ.
Kiều Dĩ Thương đưa bàn tay ra ôm lấy eo tôi, dẫn tôi qua khu vườn phủ đầy hoa, đẩy cảnh cửa trước mắt ra, tất cả những thứ ở nơi này đều được trang trí dựa theo sở thích của tôi, bất luận là ngọc lưu ly, bức tranh treo trên tường hay là tấm rèm cửa sổ kiểu dáng biển cả, mỗi một chi tiết đều là thứ tôi thích, là điều tốt đẹp nhất trong giấc mơ của tôi.
Ta quay mặt lại nhìn ông ta: “Đây là cái gì.”
Môi ông ta áp sát tai tôi, nói từng chữ một: “Là nhà của chúng ta, có thích không?”
Nhà của chúng ta.
Ban chữ này khiến trái tim tôi rung động, người tôi như mất đi hồn phách bị ma nhập vào vậy, tôi đứng sững sờ tại chỗ, hồi lâu không đáp lại.
Kiều Dĩ Thương nắm lấy bàn tay tôi, dẫn tôi nhìn lên trên trời trên đỉnh đầu, muôn vàn tua vàng lơ lửng từ trong ngọn đèn pha lê bị tia sáng xuyên qua, giống như mặt trời cực lớn, bao phủ ban bức tường thành ánh hào quang, say mê lại mộng ảo.
Tôi ngẩng đầu ngây ngốc nhìn lên, thật sự rất đẹp, tôi đã từng thấy nhiều đèn rồi, nhưng chưa bao giờ thấy những ánh đèn xinh đẹp như vậy cả, thậm chí còn đẹp hơn biển lửa đầy trời trên phố đèn lồng nữa,
Cái đó thuộc về người khác, mà những ánh đèn này thuộc về tôi.
Đẹp nhất trên thế giới không gì khác ngoài thứ thuộc về riêng mình.
Tôi khẽ nghiêng đầu lại nhìn về Kiều Dĩ Thương đứng phía sau, ông ta ôm lấy tôi, khuôn mặt ông ta ở gần tôi, tôi có thể nhìn thấy nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt ông ta, nhìn thấy cả nụ cười nhẹ trên khóe môi và đôi mắt của ông ta, giờ phút này ông ta không có sát ý, không có lạnh lùng, ông ta của lúc này rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến ngọn lửa hận thù trong lòng tôi lóe lên rồi suýt chút nữa vụt tắt.
Giọng tôi hơi run run nói tôi rất thích
Ông ta ôm lấy tôi, vùi mặt vào trong làn tóc tôi nói: “Thích thì tốt rồi.”
Tôi ngâm mình trong bồn tắm trong phòng ngủ chính trên lầu một lúc lâu, từ khi nước ấm đến khi nước lạnh cũng không ra, Kiều Dĩ Thương thay quần áo trong phòng ngủ, ông ta gọi điện cho Hoàng Mao bảo sáng mai mang một người trông trẻ tới.
Sau đó không thấy có tiếng động, hình như cửa mở đi ra ngoài.
Tôi chìm cả người xuống nước, kể cả mặt mình cũng chìm xuống, tôi đếm thời gian, cứ mỗi giây trôi qua, cho đến khi tôi không thể nín thở được nữa thì tôi mới đột ngột ngồi dậy từ bồn tắm làm dòng nước lạnh lẽo vẩy ra đầy đất, tôi vùng ra, bỏ chạy, cứ để cơ thể trần truồng chạy ra khỏi phòng tắm, chạy đến cạnh giường được bật đèn sáng, há mồm thở dốc trong căn phòng ngủ vắng lặng trống trải.
Tôi tự hồi thần lại rất lâu mới mặc váy ngủ vào, tôi tự vào phòng bếp pha một tách trà, đi dọc theo chùm ánh sáng lờ mờ của hành lang để tìm đến phòng sách, cánh cửa mở toang, để lộ một ngón tay cái qua khe hở, giọng nói của Kiều Dĩ Thương ở bên trong đang nói chuyện với một người đàn ông khác.
“Anh Thương, cô Thường nói rằng không gọi điện được cho anh, nên cô ấy gọi cho em, để em bảo anh có thời gian thì gọi lại cho cô ấy.”
Kiều Dĩ Thương lấy điện thoại ra xem: “Cô ấy nói gì.”
“Ngày mai ông Thường sẽ đưa vợ hai đi lễ phật, xuống núi vào khoảng giữa trưa và ăn tối ở nhà hàng Hướng Nguyệt.
Cô Thường muốn anh cùng cô ấy đi cùng hai người họ.”
“Tôi biết rồi.”
Kiều Dĩ Thương mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng rất tinh xảo, ông ta bỏ năm viên đạn vào đó rồi bỏ vào túi quần áo của mình.”Mọi chuyện ở đó làm thế nào rồi.”
Người đàn ông kia nói anh Bắc đã sắp xếp ổn thỏa sẽ không xảy ra chuyện gì.
Kiều Dĩ Thương ừ một tiếng, cúi đầu lật xem một tập tài liệu, người đàn ông vẫn không định đi, ông ta hỏi còn chuyện gì nữa không.
“Ý của cô Thường là anh đưa cả cô Linh San cùng đi ạ.”
Đầu ngón tay của Kiều Dĩ Thương hơi dừng lại, ông ta cau mày ngẩng đầu lên: “Đưa cô ấy theo làm gì.”
“Chuyện của Chu Dung Thành ông Thương cũng hiểu rõ, anh thu mua Đế Hào và kiểm soát công ty này, cô Linh San là cổ đông, ông ta cũng biết rõ.
Chỉ sợ chuyện này là muốn thăm dò hay còn có ý gì khác thì em không nắm chắc được.”
Kiều Dĩ Thương không nói lời nào, vẻ mặt nguy hiểm và nghiêm nghị, ông ta cởi dây áo ngủ ra, im lặng ngồi trên ghế một lúc lâu: “Đây là lời cô Thường nói à.”
Người đàn ông suy nghĩ một lát: “Ông Thường nhắc đến cô Linh San trước, cô Thường nói anh và cô ấy không có nhắc tới.”
Đáy mắt Kiều Dĩ Thương ấy có qua lại, đề nghị cùng nhau ăn bữa cơm, ông Thường cũng rất vui vẻ, vốn dĩ cô càng thêm tàn nhẫn, tôi không tiếp tục nghe nữa, trực tiếp đẩy cửa bước vào, người đàn ông nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn tôi, vô cùng cung kính mà chào hỏi tôi, tôi cũng gật đầu coi như đáp lại anh ta, tôi để tách trà ở trước mặt Kiều Dĩ Thương: “Mới mở hộp trà phổ nhĩ thượng hạng, bên trong có bỏ nấm tuyết táo đỏ, nếm thử xem tôi pha trà thế nào.”
Sự hung ác nham hiểm trên khuôn mặt của ông ta thu liễm lại một chút, lại lộ ra vẻ tươi cười đùa giỡn: “Tôi đang ở cữ đấy à.”
Tôi nhìn chằm chằm ông ta rồi phàn nàn ai quy định rằng đàn ông không được ăn nấm tuyết táo đỏ chứ?
Ông ta cười nói cũng đúng rồi đưa ra nhận lấy tách trà uống một ngụm: “Đắng quá.”
Tôi sững ra, trà phổ nhị thượng hạng sao lại đắng được, anh ta thấy tôi không tin, đưa chén trà tới miệng tôi nói: “Cô thử xem thì biết.”
Tôi đang muốn nhận lấy, ông ta lại né sang một bên: “Tôi đút cô uống.”
Tôi cúi người nhấp một ngụm nhỏ, chưa kịp uống một ngụm nào thì Kiều Dĩ Thương đã kéo tôi vào lòng, anh ta bắt lấy môi tôi một cách chính xác, sau đó mút hết nước trà trong miệng tôi.
Ông ta nuốt nước bọt rồi nói tại sao bỗng nhiên thấy hết đắng rồi, chắc là ngụm đầu tiên uống sinh ra ảo giác.
Ông ta hỏi tôi có muốn thử thêm một hớp nữa không.
Lời ông ta còn chưa nói hết đã lần nữa hồn tôi môi tôi, bây giờ ông ta quá bá đạo, chỉ cần ông ta muốn thì sẽ không cho tôi quyền từ chối, tôi dùng sức đẩy lồng ngực anh ta ra, hơi mơ hồ không rõ nói là còn có người ở đây.
Kiều Dĩ Thương mở mắt liếc về phía người đàn ông kia, người đàn ông lập tức cúi đầu rời khỏi phòng sách, không khí trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng đóng cửa, Kiều Dĩ Thương càng không thèm kiêng nể gì, ông ta vừa cuồng nhiệt hôn tôi thật sâu, vừa luồn bàn tay vào trong váy ngủ dọc theo cẳng chân tiến về phía trên, mỗi một nơi lòng bàn tay anh ta vuốt ve qua đều khiến tôi ngứa ngáy đến mức kêu ra từng tiếng rên rỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...