Chiếc xe đậu ở bãi đất trống bên ngoài một nhà hàng năm tầng, trên bậc thềm trải một tấm thảm đỏ dài, phía cuối tấm thảm đỏ là cánh cửa pha lê to đẹp lộng lẫy, nhìn xuyên qua có thể thấy được ánh đèn sáng rực rỡ sắc màu.
Tại sảnh yến tiệc, có vô số những cô gái cao ráo diễm lệ đang cùng mấy người đàn ông nói cười không ngớt, xinh đẹp vô cùng.
Hai vòng hoa khổng lồ cùng thác phun nước tạo nên cảnh tượng kì thú, phản chiếu vẻ lịch lãm của đàn ông cùng nét đẹp tuyệt trần của phụ nữ.
Đây dường như là địa điểm tổ chức tiệc tối.
Hồng Bách đậu xe ở một chỗ rộng rãi, ra hiệu cho nhân viên trông xe, nói với anh ta rằng đây là chiếc xe có nhiệm vụ đưa đón ông Kiều từ đặc khu, hai bên trái phải không cho phép đậu xe, để tránh những rắc rối sau khi rời đi.
Khi nhân viên trông xe nghe thấy đó là Kiều Dĩ Thương, dù cách một tấm kính tối đen như mực cũng lập tức cúi chào, Kiều Dĩ Thương hạ tấm kính che xuống phân nửa, đưa cho anh ta hai tờ tiền.
Tôi mỉm cười tựa vào ngực ông ta: “Tối nay toàn là những vị khách quý có máu mặt, những nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Quảng Đà không phải chỉ có hơn trăm người thôi hay sao? Gặp rồi sẽ quen mặt mất.”
Ông ta dùng đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài: “Cô Hà vậy mà cũng có lúc sợ hãi.”
Tôi nằm bò trên ngực ông ta như thể người không xương, phà nhẹ hơi thở vào mặt ông ta: “Những người quen tôi đều biết rằng tôi là một con điếm.
Tôi sinh ra để hút máu đàn ông và gặm xương tủy của họ.Ngày nào đó tôi mà trở nên lương thiện thì họ lại không quen mất.
Tôi đâu có điều gì đáng để sợ, thật đáng tiếc cho ngài Kiều đây rồi.”
Tôi áp sát người vào mặt ông ta: “Phong Tuấn Trường nói rằng anh là một chính nhân quân tử và sẽ không bao giờ làm khó phụ nữ.
Tôi sợ rằng tiếng tốt này sẽ bị hủy hoại trong tay của tôi.”
“Cô Hà không phải cố ý muốn như vậy sao?”
Tôi nhướng mày nói đâu có, ông ta là tình nhân của tôi, nhờ có ông ta, tôi nở mày mở mặt còn không kịp, sao có thể kéo ông ta xuống vũng lầy được chứ.
Nhân lúc tôi không để ý, ông ta nhanh chóng dùng môi cắn ngón tay tôi: “Cho dù có là như vậy, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Hồng Bách nhảy ra khỏi ghế lái, từ bên ngoài mở cửa xe, dùng tay đỡ tôi xuống, anh ta cười nói cũng có lúc không kịp nhìn bà lớn trưng diện, đã phải trực tiếp đưa vào yến tiệc rồi, không hay lắm khi lần đầu tiên bà lớn lộ diện đã để mọi người đợi, dẫu sao bà lớn cũng nên chú ý đến phép xã giao.
Tôi mỉm cười và phủi phủi cổ áo anh ta: “Sẽ ổn thôi.
Đợi lúc quay về sẽ để ông Kiều nói chuyện với chủ nhân của anh vài lời tốt đẹp, thưởng cho anh vài em gái xinh tươi.”
Anh ta được ưu ái mà lo sợ, đóng cửa xe, chạy tới tấm thảm đỏ dài, kéo ra một chút, chỉ mấy cô gái lễ tân nhìn qua đây rồi hét lớn: “Ông Kiều với bà lớn đến rồi, thảm trải ngắn quá.
Bùn đất làm bẩn chân bà lớn rồi, các cô đền được không.”
Cô lễ tân nghe thấy vậy liền lập tức chạy ra khỏi cửa lớn, vội vội vàng vàng đến chỗ tôi, tôi không vội bước lên thảm đỏ mà nhàn nhã nhìn lên tấm bảng rồng bay phượng múa của nhà hàng, Phù Dung viên
Tên rất tao nhã, trang trí cũng rất tinh tế, không xa xỉ phung phí nhưng rất có phẩm cách, tôi chỉ vào ba chữ Phù Dung viên: “Tên này ai nghĩ, so với Đình Mẫu Đơn ở đặc khu nghe hay hơn nhiều.”
Hồng Bách nói: “Trước đây nó có tên là Phủ Đường Tống nhưng công việc kinh doanh không tốt lắm, sau đó đổi thành Phù Dung viên và trở nên rất hot.
Giá cả cũng tăng vọt, bây giờ một bàn tiệc cưới thấp nhất cũng không có giá dưới mười năm triệu.”
Sau khi Hồng Bách nói xong những điều mình nhớ, anh ta cười và hỏi Kiều Dĩ Thương: “Ông Kiều với bà lớn có phải là chưa tổ chức hôn lễ không? Hoàng Đông chưa nghe nói đến.”
Kiều Dĩ Thương ừ một tiếng, tôi quay mặt lại hỏi anh ta, anh sao lại biết tôi là bà lớn của anh.
Hồng Bách nói điều này không phải từ chính miệng ông Kiều vừa nói hay sao.
Tôi nở nụ cười xấu xa: “Anh ấy lừa anh rồi.”
Hồng Bách sững người, tôi ôm lấy cánh tay của Kiều Dĩ Thương: “Vợ lấy đâu ra quyền thế như tôi thế này? Người được yêu được cưng chiều vĩnh viễn chính là tình nhân, loại trường hợp phú hào đỉnh cao này có thể đi khoe khoang được rồi, mang danh bà lớn vướng tay vướng chân thật không thoải mái biết bao.
Tình nhân có thể vừa uống vừa nói nũng nịu mà anh ấy vẫn có thể diện.
Loại phú hào hạng hai là dựa vào sự khoe khoang của bà lớn rằng bản thân mình là một người chồng tốt, tình cảm chân thành e là không có nhiêu.”
Tôi duỗi tay một cái, chọc vào trán Hồng Bách một cái, anh ta không có phòng bị, luống cuống lùi về phía sau nửa bước.
“Thoạt nhìn là đã biết chưa từng kết hôn, để ông Kiều từ từ chỉ bảo bà lớn, thế nào là khác giữa vợ với tình nhân, tránh cho sau này sống mà không thông.”
Kiều Dĩ Thương bóp chóp mũi của tôi, vừa bất lực vừa buồn cười: “Đồ nghịch ngợm.”
Ông ta ôm lấy eo của tôi, trực tiếp thực hiện nghi thức chào hỏi xã giao, nghi thức thảm đỏ.
Sau khi Kiều Dĩ Thương ký tên, tôi vốn là muốn nhân cơ hội mà tiến vào luôn, kết quả là ông ta đưa tay cản tôi lại để tôi cũng phải ký tên.
Tôi có chút bai rối cắn môi: “Tôi ký cái gì đây.”
Ông ta cười và nói ký tên của mình là được rồi.
Hà Linh San tôi đương nhiên là không thể ký, thậm chí ngay một chữ trong tên cũng không thể được, thói đời tham lợi trước mắt quên họa sau lưng được nhiều rồi đương cũng sẽ mất đi thôi.
Tôi đang do dự thì Kiều Dĩ Thương giật cây bút từ tay tôi, dáng vẻ tiêu sái viết ra ba chữ bà lớn của ông Kiều rồi hỏi cô nhân viên lễ tân như vậy đã ổn chưa.
Ông ta cứ vậy mà nở nụ cười cười điềm đạm, ngay cả bầu không khí cũng như cô đặc lại, đây chính là vẻ tuấn lãng quỷ mị, cô nhân viên lễ tân cứ thế ngây ngốc gật đầu đương nhiên là được ạ.
Ông ta kéo tay tôi, đặt lên khủy tay ông ta, chúng tôi bước vào phòng tiệc rực rỡ ánh đèn, khắp nơi đều là xuân sắc.
Ông ta thoáng nhìn gương mặt xinh đẹp của mấy cô gái nhưng chẳng để tâm, ghé môi sát vào tai tôi mà thì thầm: “Họ đều không bằng cô đâu.”
Tôi nghe xong liền ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng tiệc đều là người dưới ba lăm tuổi, mười người thì có đến tám chín người là tình nhân.
Vợ chính sẽ không trẻ được như vậy, cũng sẽ không cao ráo diễm lệ đến thế.
Đây giống như là những bình hoa xã giao di động.
Đàn ông có thể đạt được vị trí này, làm sao lại dưới ban mươi năm mươi tuổi được chứ? Nếu có vợ cả thì cũng có thể có vợ bé, bỏ vợ cả rồi thì cơ hội là của tôi.
Một lớn một nhỏ, vòng vây cuộc chiến giữa vợ cả với nhân tình ví như đấu chiến thắng Phật, sắc mặt bỗng trở nên hỗn độn.
Tôi hỏi Kiều Dĩ Thương đây có được tính là người tình trong mắt hóa Tây Thi không.
Ánh mắt của ông ta rơi vào khuôn mặt của cô người mẫu vừa đi ngang qua: “Mông cô ta không căng tròn được giống như của cô, gầy đến mức quắt queo.”
Ông ta cũng nhìn sang bên cạnh thấy một cô người nổi tiếng đang ôm ấp ông già sáu mươi: “Phẩm vị thật tệ, trang điểm quá dày, trông giống như kỹ nữ.”
Ông ta gật đầu tỏ ý kêu người phục vụ qua, cầm ly rượu trên khay lên, ngón tay không nhúc nhích chỉ vào cặp chị em ở bên phải tôi: “Ngực lớn thật nhưng rãnh ngực giả.”
Tôi sửng sốt một chút, nhịn không được bật cười nói: “Anh đúng là chuyên gia, vừa nhìn là biết đâu là hàng tốt đâu là hàng dỏm.”
Vẻ mặt lộ ý cười, ông ta uống một ngụm rượu: “Phàm là không có khí chất cũng sẽ không có tính chân thực, dù có tinh xảo đến đâu cũng không thể lọt vào mắt tôi.
Thấy được sự dịu dàng của cô Hà, thưởng thức được hương vị của cô rồi, mĩ nhân trên thế gian đều ảm đạm mờ nhạt.
“Nói như vậy, ngài Kiều bây giờ chỉ có cô Thường là một người phụ nữ.
Những cô gái ảm đạm mờ nhạt kia không thể hưởng phúc nữa.”
Ông ta bóp chặt cằm tôi, và khi tôi đang ngỡ ngàng, liền cậy môi tôi truyền ngụm rượu whisky ông ta đang ngậm trong miệng, tôi không có bất kỳ phòng bị nào,vừa nuốt vừa nức nở nghẹn ngào.
Ông ta nở một tia cười tà ác: “Tại sao lại chỉ có cô ấy, cô không phải của tôi hay sao?”
Chúng tôi đang đứng cách xa nơi trung tâm thu hút ánh nhìn nhưng khí thế bức người của Kiều Dĩ Thương cho dù ở đâu cũng khiến người ta không thể lơ là.
Ngay sau khi Kiều Dĩ Thương bước vào phòng tiệc không lâu, có một vị thương gia mặt chữ điền khôi ngô đã phát hiện ra ông ta, dẫn theo bà hai qua chào hỏi.
“Tổng giám đốc Kiều, vậy mà ngài đến Hoàng Đông một chút cũng không có tiết lộ trước, có phải là sợ bị người xin việc cản trở đi không về được hay không?”
Kiều Dĩ Thương cụng ly với anh ta: “Qua đây làm ăn một chút, nhân tiện nghỉ ngơi.
Người tới lui nhiều quá cũng gây đau đầu, chi bằng trốn đi thì hơn.”
Người vợ hai của người đàn ông đó õng ẹo nói rằng đây là ông chủ Kiều tiếng tăm lẫy lừng ở Quảng Đà, người đàn ông liền hỏi cô ta cũng biết ông chủ Kiều hay sao.
“Làm sao mà không biết rằng có bao nhiêu người phụ nữ tuy đã kết hôn rồi nhưng trong lòng vẫn ngưỡng mộ ông chủ Kiều.
Chúng tôi chính là trốn không thoát được rồi.”
Người đàn ông cười lớn: “Xem ra ông với tôi là thân theo Tào Doanh tâm theo Hán rồi.”
Cánh tay Kiều Dĩ Thương ôm eo tôi không rời, ông ta ôm tôi rất thân mật, người đàn ông nhìn nhìn tôi: “Đây là?”
Kiều Dĩ Thương bật cười thành tiếng, tiếng cười khiến người đàn ông đó chợt bừng tỉnh: “Lẽ nào vị đây là vợ của tổng giám đốc Kiều? Cô Thường?”
Kiều Dĩ Thương nói rằng sẽ thật đáng tiếc nếu kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy và giữ ở trong nhà, chỉ nâng niu trong lòng bàn tay thì càng không xứng.
Người đàn ông cười lớn: “Ồ, tổng giám đốc Kiều à, có thể vì tình yêu với hồng nhan tri kỷ mà nói ra lời nội hàm như vậy, thì chỉ có tổng giám đốc Kiều ngài rồi.”
Lúc Kiều Dĩ Thương nói cười với người đàn ông đó, có nhiều thương nhân đến hơn.
Họ không biết tôi và không quan tâm đến phạm vi đặc khu.
Không một ai nhận ra tôi là vợ của Chu Dung Thành.
Họ nghĩ rằng tôi là bà lớn của Kiều Dĩ Thương, đối với tôi rất xu nịnh.
Tôi trò chuyện với họ một lúc liền thấy bơ phờ mệt mỏi, tất cả chỉ là những lời tâng bac giả dối.
Tôi không thảo luận lợi ích thiết thực, ai mà có hứng thú để đối phó với họ chứ.
Tôi duỗi tay áo của Kiều Dĩ Thương ra, chỉ về phía những chân nến yên tĩnh cách đó không xa, ông ta gật đầu ý bảo tôi đừng đi xa, anh ta sẽ đi đến chỗ tôi sau.
Có một người phụ nữ đang đứng bên cạnh chân nến, mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc nhàn nhạt, trắng trong thuần khiết tựa như dòng nước, tựa như ánh trăng, cô ấy đang ngồi uống rượu, không nói không rằng, thực không phù hợp với một khung cảnh huyên náo và ướt át như vậy.
Tôi bước đến và đứng cạnh cô ấy, vốn là không muốn nói chuyện, nhưng cô ấy đột nhiên mở miệng gọi tôi: “Chào bà lớn Kiều.”
Tôi ngừng uống rượu, nghiêng mặt lại nhìn cô ấy, cô ấy cười và nói lúc tôi bước vào là cô ấy trông thấy tôi rồi.
Cô ấy không giống một người phụ nữ nhiều chuyện, tôi nói với cô ấy rằng tôi không phải là vợ Tổng giám đốc Kiều.
Cô ấy cười thành tiếng: “Phải hay không có liên quan gì đâu, phụ nữ ở đây đâu có mấy người thực sự là bà lớn, những người đàn ông ngầm chấp nhận cách người khác gọi như vậy, hà tất gì phải nghĩ là thật.
Hội chợ phù hoa thôi mà cần gì thật giả.”
Cô ấy nâng ly rượu trong tay lên: “Cô uống rượu vang trắng chứ ?”
“Hôm nay tôi rất thích uống rượu whisky.”
“Trước đây tôi thường uống vang đỏ, nhưng gần đây tôi đã thay đổi khẩu vị.
Phụ nữ thích ăn vặt cũng giống như đàn ông mê mỹ nhân, vài ngày đổi một lần.”
Tôi liếc nhìn chung quanh cô ấy và hỏi cô ấy có đi cùng quý ngài nào không.
Khuôn mặt cô ấy mang vài nét thăng trầm: “Tôi không có chồng, tôi chỉ có một người đàn ông tạm thời thích tôi.”
Cô ấy làm tôi thấy rất thú vị: “Những người yêu nhau ở trên đời này, có khởi đầu là thích rồi.”
“Điều đó không giống nhau.
Một nửa những người yêu nhau có thể đi cùng nhau tới bạc đầu, nhưng cũng có một nửa định sẵn là chết rồi.”
Tôi không thể giấu giếm nụ cười trước sự ngây thơ của cô ấy: “Cô có thể sống tới bạc đầu đi nếu không có tình yêu nam nữ.
Yêu cầu một tình yêu mãnh liệt là quá cao, không có người bạn đời nào là hoàn hảo cả, chỉ có bản thân tự sống qua ngày, ngược lại còn gây ra xung đột cả đời.”
Cô ấy quay đầu lại, không biết nhìn người đàn ông nào, ánh nhìn trở nên hoang vắng: “Không phải người bạn đời không hoàn hảo, mà là phụ nữ không thể chịu đựng được tuổi tác và sự xuống sắc.
Đàn ông nào đâu kén chọn điều khác, thứ họ kén chọn chính là dung mạo.
Đẹp rồi sẽ lại già đi, sẽ bị vứt bỏ.”
Cô ấy cực kì chán ghét khi nhìn những người phụ nữ nét mặt vui cười như hoa ở đây: “Bọn họ làm gì có ai không sở hữu tướng mạo xinh đẹp, tuổi xuân phơi phới, dùng điều đó để đi mê hoặc câu dẫn đàn ông, nhưng căn bản có bao nhiêu đàn ông nmuốn ở nhà để nhìn sự già nua của vợ hay chạy ra ngoài lén lút tiêu sái.
Ngày qua ngày, dù kết hôn với bao nhiêu người cũng không thể chịu được việc phụ nữ dần đánh mất tuổi xuân.
Một màn náo nhiệt cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi không muốn một cuộc sống đợi chờ, một cuộc đời ân oán.”
Cô ấy chống hai tay lên bàn rượu: “Có được rồi sẽ càng muốn nhiều hơn, mất đi rồi sẽ càng thêm thống khổ.
Tại sao người ta lại cứ tự làm cho mình đau khổ vậy.
Nếu từ lúc bắt đầu đã không nuôi hy vọng thì sẽ không có ngày mất đi.
Bình bình an an sống một đời.
Đơn giản là không có thăng trầm, sẽ không thấy lồng ngực quặn thắt, cũng sẽ không thấy đau khổ.”
Một người phụ nữ bất không tranh với đời như vậy, ở giới thượng lưu quả là kiếm không ra, tôi cười nói không thể vì sợ sệt tương lai mà ngay cả hiện tại cũng không dám được, mọi vui buồn hợp tan đều không thể nắm chắc được hãy lấy tất cả khi có được, chỉ có liều mình đoạt lấy, ngay lúc thích hợp nắm lấy tất cả, rồi đến ngày phải mất đi cũng có đủ để mình tiêu xài.”
Cô ấy hơi chau mày: “Ý cô là tiền tài?”
“Tiền bạc và tình cảm đều giống nhau.”
Tôi lắc lư ly cocktail đế cao màu trắng sữa được pha chế đặc biệt.
Dưới ánh đèn màu trông nó vô cùng đẹp mắt, giống như được nghiền từ những viên trân châu, khiến người ta không tự chủ mà uống liền.
“Phụ nữ dù có tuổi tác ra ra sao thì cuối cùng cũng sẽ có ngày được gả đi, làm vợ rồi sẽ cùng người ta chung sống qua tháng ngày.
Thật khó để nói kiếm tiền hay không kiếm tiền.
Sống được là nhờ củi, gạo, dầu, muối; chịu được thì là tình nghĩa vợ chồng.
Tất cả sự săn sóc ân cần, e thẹn làm người người khác vừa ý của người vợ lúc mới cưới sẽ để lại dấu ấn trong lòng người chồng.
Năm dài tháng rộng, dù dung mạo không còn, tuổi tác bạc bẽo nhưng con cái vẫn ngoan, tình cảm vẫn tốt thì người đàn ông sẽ luôn có cân nhắc.
Đàn bà chỉ cần sống với thứ tình cảm lâu năm đó, nhớ về những hồi ức tốt đẹp là đủ rồi”
Sau khi nghe xong, cô ấy hỏi tôi có thực là như thế này không.
“Chuyện trai gái, phong hoa tuyết nguyệt, bao nhiêu là cám dỗ, ai có thể yêu đến già được.
Phụ nữ hãy chuẩn bị tinh thần và sức lực cho điều tồi tệ nhất, để cuộc đời không phải tuyệt vọng.
Sợ việc bị mất đi mà không dám kết hôn, điều này làm vơi đi hứng thú của đàn ông, làm mất đi sự van nài của họ, phụ nữ sẽ cô quạnh mà chết mất.”
Cô ấy mím môi trầm mặc, một lúc lâu sau mới thoải mái, mỉm cười gật đầu với tôi: “Cảm ơn cô khai sáng.
Cô quả là một người phụ nữ khôn ngoan.”
Cô ấy băng qua biển người nhìn Kiều Dĩ Thương đang nói cười với mọi người: “Trai tài gái sắc đã định sẵn rồi, người như thế nào ắt sẽ nên duyên với người như thế đó, phá đôi uyên ương sẽ không thu được kết quả tốt đẹp, quanh đi quẩn lại vẫn là nên quay về bên cạnh người đó.”
Người đàn ông của cô ấy mồ hôi nhễ nhại, vừa thoát ra khỏi bữa tiệc, đã vội vàng qua chỗ cô ấy, hỏi cô ấy ăn gì chưa, hay là tìm chỗ nghỉ ngơi, ánh mắt của cô ấy tràn ngập sự dịu dàng, đưa tay ra lau mồ hôi cho người đàn ông của mình: “Anh dẫn em cùng đi ăn nhé, với cả uống ít rượu thôi.”
Người đàn ông đó rất vui vẻ, thậm chí tôi còn nghe thấy lời họ, ôm cô ấy đến khu vực ăn uống cách đó không xa.
Tôi còn đang định rời đi, bỗng nhiên sau lưng có một luồng gió mạnh thổi tới: “Bà lớn Chu, sao bà cũng ở đây?”
Tiếng hét kinh ngạc và chói tai của một người phụ nữ vang lên từ phía đám đông, nhanh chóng áp đảo tiếng người huyên náo trong phòng tiệc.
Tôi quay nhìn lại thì ra đó là một bà lớn tóc ngắn trong bữa tối trên chuyến tàu du lịch, mặc một bộ sườn xám không vừa vặn lại quá bó sát, kiểu dáng thướt tha như vậy không phù hợp với vóc dáng gần bảy mươi ký của bà ta, ngược lại còn rất gượng gạo.
Bà ta õng ẹo bước đến, bắt tay tôi đầy thân thuộc: “Tôi nghe nói cục trưởng Chu xảy ra chuyện, tin tức gì cũng có, nào là ngài ấy bị thương nặng, nào là đi công tác chưa về, về hay chưa tôi cũng không chắc nữa, vẫn là qua một thời gian nữa đến đặc khu thăm hỏi, không ngờ hôm nay gặp cô ở đây.”
“Bà lớn Chu?” Một bà lớn khác vừa buồn cười vừa ghét bỏ: “Bà không nhầm chứ, bà Chu đâu có tới, đây là bà lớn Kiều.”
Bà ta cười giễu cợt: “Xấu hổ nhất là ton hót nhầm người.
Người đàn ông có IQ như ông Kiều đây mà cô dám buông lời thế sao? Mấy câu râu ông nọ cắm cằm bà kia như này ông ấy nghe xong có vui nổi không đây?”
Người phụ nữ tóc ngắn cũng sửng sốt, nhìn xung quanh thì thấy chỉ có tôi và cô ta, mà vị bà lớn kia chắc chắn tôi là bà Kiều.
Sau đó, cô ta không thể tin nổi mà nhìn vào mặt tôi, lắp ba lắp bắp một lúc mới thốt ra vài chữ: “Kiều? Bà lớn Kiều?”
Kiều Dĩ Thương kết thúc bữa tiệc ở đó, không còn thấy rượu trên tay mà thay vào đó là một bó hồng lộng lẫy, ông ta đi về phía tôi và ôm eo tôi một cách tự nhiên, ngắt một đóa hoa cài lên mái tóc tôi.
Ông ta ngắm nhìn vẫn còn chưa đã: “Rất đẹp.”
Bà lớn tóc ngắn đó che miệng, đôi mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...