Sau khi ăn cơm xong, tôi với chị Bối đi ra nhà hàng, di động của chị ta vẫn reo lên, nhưng chị ta không nghe máy.
Tôi mượn cớ mua hạt dẻ để tránh mặt, mua xong đang định trở về tìm chị ta thì bỗng một người phụ nữ trung niên mập mạp từ đáng đông cách đó không xa đang chửi bới một người phụ nữ tóc tai bù xù: “Con kỹ nữ Lâm Bảo Bối này, mày xúi giục chồng tao ly ôn với tao, ông ta bị mày quyến rũ từ Hải Long đuổi theo tới đây, mày muốn ông ta thân bại danh liệt hả?”
Tôi giật mình.
Người bị đánh là chị Bối sao?
Người phụ nữ kia nhổ một bãi đờm lên mặt chị Bối, mắng chửi rồi xông lên đánh.
Dân chúng thích nhất là xem chính thất cấu xé với tiểu tam, không một ai ra tay ngăn cản, chị Bối cũng không biết là bị động kinh ở đâu mà lại không dánh trả, mặc cho mụ béo kia điên cuồng túm tóc bạt tai.
Người phụ nữ đó lột tất chân của chị Bối, dùng sức xé váy chị ta, thậm chí lộ ra cả lớp lông màu đen: “Lâm Bảo Bối, mày đừng giả vờ đáng thương, mày là ai tao thừa biết, mày chính là thứ dơ bẩn ngàn người cưỡi, chỉ bằng mấy chuyện dơ bẩn không thể cho người khác biết của mày mà còn vọng tưởng ông ta sẽ cưới mày sao? Mày hủy bao nhiêu người đàn ông này biết không?”
Chị Bối run lên, gương mặt đỏ bừng, môi run rẩy, cuối cùng không nói được một chữ.
Tôi chen vào đám đông, ôm lấy chị Bối ngã trên mặt đất.
Người phụ nữ cầm ví da định đánh xuống, bị tôi đẩy ra: “Bà Cát, vừa vừa phải phải là được rồi, nơi này không phải là địa bàn của tổng giám đốc Cát.”
Bà ta híp mắt nhìn tôi: “Cô là ai?”
Tôi lau vết máu trên khóe miệng với trên trán chị Bối, chị ấy nắm tay tôi nháy mắt ra hiệu cho tôi mau rời đi, sợ làm liên lụy tới tôi.
Tôi kéo chị ta đứng dậy, dùng vai chống đỡ cho chị ta, nhìn về phía bà Cát càn quấy om sòm kia.
“Tổng giám đốc Cát cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh Hải Long, vợ ông ta lại càn quấy ngay bên đường, truyền ra ngoài thì cũng chẳng có ích lợi gì cho danh tiếng của chồng bà đâu.
Bao nhiêu người đang nhìn, truyền tới truyền lui cũng không biết cuối cùng bà Cát sẽ bị nói xấu thành đức hạnh gì ấy chứ.”
Sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi.
Đương nhiên bà ta không muốn chồng mình bị mất hết thanh danh, lập tức thu liễm hơn nhiều, chần chờ muốn xoay người rời đi.
Đúng lúc này bỗng có tiếng còi xe inh ỏi truyền tới từ đằng sao, một người đàn ông già mặc tây trang giày da chạy xuống từ ghế sau, chạy vào giữa đám đông giữ chặt bà Cát: “Bà đang càn quấy gì thế hả? Ai bảo bà chạy ra đây? Ở nhà làm ồn xong thì ra ngoài đường làm ồn tiếp, có phải bà muốn công ty phá sản thì mới bỏ qua không?”
Tổng giám đốc Cát nhìn gương mặt chị Bối đã bị đánh đến biến dạng, chỉ vào chị Bối lớn tiếng chất vấn vợ mình: “Bà đánh? Có phải bà chê tôi kiếm được nhiều tiền quá nên muốn làm tôi tốn nhiều tiền không hả? Cô ta là loại đàn bà như thế nào? Loại đàn bà như cô ta thấy tiền sáng mắt, chắc chắn sẽ lừa gạt tôi tới chết!”
Cả người chị Bối trở nên lạnh buốt, khó tin nhìn tổng giám đốc Cát.
Chị ta không ngờ trong mắt ông ta, mình lại là loại người như vậy.
Tổng giám đốc Cát nổi giận đùng đùng đẩy bà ta ra.
Bà ta đứng không vững ngã ngồi dưới đất.
Bà Cát vốn đã định dừng tay giờ lại nổi trận lôi đình, đứng lên bất chấp phủi bụi đất trên mông, tiến lên cũng đẩy ông ta một phen.
“Ông dám bao bồ nhí, tôi cũng dám đồng quy vu tận với ông! Ông đừng quên trước kia ông là thứ chó má gì, dựa vào ai mới có ngày hôm nay!”
Sắc mặt tổng giám đốc Cát tái mét, nhìn gương mặt dữ tợn của vợ mình, tất cả lòng tin đều biến thành một vũng nước: “Tôi đã cắt đứt với cô ta rồi, tôi đến đây là để đi công tác, chưa từng tìm cô ta bao giờ, bà đừng nghe bóng nghe gió được không?”
Nghe lời nói dối của ông ta, bà Cát cười khẩy, vươn tay vỗ lên mặt ông ta, mỗi lần đều là sự sỉ nhục đối với một doanh nhân thành đạt như ông ta.
“Cát Vinh Quốc, cánh cứng rồi, dám lừa tôi đúng không? Tôi biết thừa hành tung của ông khi tới đây, tôi chừa thể diện cho ông, ông đừng có được nước lấn tới!”
Bà ta trượt tay từ trên mặt tổng giám đốc Cát xuống dưới, kéo cà vạt của ông ta lôi đến trước mặt mình: “Nhớ kỹ, không có nhà mẹ đẻ của tôi thì bây giờ ông chỉ là một con chó chạy chân thôi.
Ông tự soi lại bản thân mình đi, phần mộ tám đời tổ tiên nhà ông từng có khói trắng bao giờ chưa? Không có cha tôi bố thí thì ông chẳng là cái đinh gì hết! Nhà mẹ của tôi có thể nâng ông lên thì cũng có thể hạ bệ ông!”
Lời nói của bà ta khiến tổng giám đốc Cát xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất.
Sự cao quý của ông ta đều bị bà ta lột trần, ông ta không nói một lời, nhìn từ góc độ của tôi, ông ta còn không bằng một con chó.
Bà Cát đá bay quần áo rơi vương vãi trên mặt đất của chị Bối, cảnh cáo tổng giám đốc Cát chỉ có một phút, giải quyết xong chuyện này thì cùng bà ta về Hải Long.
Tổng giám đốc quay lưng về phía bà Cát, ngồi xổm xuống lau vết máu trên mặt chị Bối, lạnh lùng nói: “Lâm Bảo Bối, việc này là tôi xin lỗi cô, tôi sẽ gửi cho cô một khoản tiền coi như bồi thường hôm nay cô bị đánh.
Giữa hai chúng ta, cô không nên có tình cảm, tôi cũng không muốn bàn chuyện tình cảm với cô, không thì chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục.”
Chị Bối cứng đờ, xuyên qua mái tóc bù xù nhìn tổng giám đốc Cát.
Trên mặt ông ta có rất nhiều nếp nhăn, đều được chị ta tự tay hôn môi vuốt ve, nhưng bây giờ chị ta chỉ cảm thấy thật xa lạ.
“Vậy tại sao anh lại tới tìm tôi?”
Tổng giám đốc Cát nói Lâm Bảo Bối, chẳng lẽ cô lại ngu ngốc đến thế, cô cũng là loại đàn bà lăn lộn trong chốn phong nguyệt gần nửa cuộc đời, đàn ông đi công tác cơ đơn thì kiếm thức ăn ngoài, còn cần lý do sao? Vẻ mặt khinh miệt buồn cười của ông ta khiến môi chị Bối khẽ run lên, cuối cùng không nói được một lời nào.
Chị ta thừa biết sự xấu xa của đàn ông hơn bất cứ ai, nhưng tới lượt mình thì lại hồ đồ.
Chị Bối mắng tôi rất lớn tiếng, nhưng chị ta lại là người động tình thảm thiết nhất trong ngành chúng tôi.
Chị ta cho rằng mình có thể khống chế cục diện, nhưng thực ra dù chị ta có bản lĩnh lớn cỡ nào thì nếu đàn ông ban đầu không có tâm tư đó, dù có nhiều chiêu trò cỡ nào thì cũng không thể thay đổi kết quả.
Những người phụ nữ làm tình nhân đều không nằm ngoài ba loại tham tiền tài, tham quyền thế, tham tình cảm.
Hai loại trước quá phổ biến, hầu như chỉ cần nhắc tới tiểu tam thì người ngoài đều sẽ cho rằng có mưu đồ, thực ra loại cuối cùng cũng có, bồ nhí yêu phải kim chủ thì không cần gì hết, thậm chí còn lấy tiền tiết kiệm của mình ra cho kim chủ làm ăn, mua quà cáp lấy lòng họ, nghe thấy kim chủ ở bên cạnh vợ mình thì ghen ghét đến mức vặn vẹo, vội vàng mang thai thượng vị, chỉ hận không thể chiếm được trái tim của người đàn ông đó.
Kết cục cuối cùng của loại phụ nữ này chính là mất cả người lẫn tiền.
Đàn ông có thể dùng tiền đuổi phụ nữ, không bao giờ trả giá thứ khác.
Trong lòng họ phân chia rất rõ ràng về phụ nữ, bàn chuyện tiền bạc với tình nhân, bàn chuyện ân tình với vợ, đối với tình nhân đi quá giới hạn thì chỉ còn lại bạc tình.
Tham lam không thể biến chất, bất cứ thứ gì biến chất đều sẽ xấu xí, huống chi là có tình cảm thật trong khi bên kia chỉ chơi đùa, đó là quy tắc của thế giới người trưởng thành.
Chị Bối có ơn với tôi, tôi có thể được như hôm nay đều nhờ chị ta bảo kê cho tôi.
Chị ta bị đánh ở bên đường, đương nhiên tôi phải đòi một lời giải thích.
Tôi đứng dậy đi đến trước mặt bà Cát, cho bà ta một cái tát thật kêu, bà ta còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã xé rách áo bà ta, để lộ chiếc áo lót màu gạo trắng cùng với bộ ngực nhão nhoẹt khiến người ta buồn nôn.
Bà ta sợ hãi kêu lên một tiếng, nhe răng trợn mắt muốn túm tóc của tôi.
Tôi trốn không thoát, đã chuẩn bị tinh thần ăn một cái tát này.
Nhưng bàn tay bà ta bỗng bị một bàn tay lớn bắt lấy, thoắt cái như bẻ gãy, bà ta đau đớn kêu thảm thiết, tổng giám đốc Cát vội xông lên muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng khi thấy rõ mặt người này, ông ta lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cười hèn mọn kêu ông chủ Kiều.
Kiều Dĩ Thương buông bà Cát ra, nhưng cổ tay bà ta đã trật khớp.
Ông ta tiếp nhận tấm khăn từ vệ sĩ lau tay, ghét bỏ vứt trên mặt đất.
Tổng giám đốc Cát không ngờ lại gặp phải Kiều Dĩ Thương lo chuyện bao đồng.
Ông ta kêu thư ký đưa vợ mình về trong xe.
Bà Cát không biết Kiều Dĩ Thương, bị tôi cho một tát thì kiên quyết không tha, túm cổ cáo tổng giám đốc Cát hỏi việc này cứ thế cho qua sao? Nửa chừng lòi ra một thằng đàn ông mà ông ta lại sợ rụt cổ như vậy, bà ta bị đánh oan hay sao? Tổng giám đốc Cát nhỏ giọng nói bà cũng đánh Lâm Bảo Bối rồi, ông chủ Kiều đều ra tay, còn càn quấy nữa thì tôi sẽ xong đời.
Bà Cát quay sang nhìn Kiều Dĩ Thương một hồi: “Anh cũng là tình nhân của con tiện nhân Lâm Bảo Bối kia sao?”
Kiều Dĩ Thương cau mày.
Vệ sĩ của ông ta giơ tay cho thêm một cái tát vào bên má còn lại của bà Cát.
Bà Cát suýt nữa bị đánh ngã ngửa, lảo đảo ngã vào lòng tổng giám đốc Cát, hai bên má nhanh chóng sưng đỏ.
Vệ sĩ nói dám hủy hoại danh tiếng của anh Thương, không muốn về Hải Long muốn bỏ mạng ở đây thì nói thẳng.
Vợ bị đánh ngay trước mặt mình, tổng giám đốc Cát hơi mất mặt: “Ông chủ Kiều, ngài có ý gì vậy? Vợ tôi lại không đụng vào tình nhân của ngài, ngài ra tay thì quá mạo phạm rồi.”
Kiều Dĩ Thương cười lạnh: “Sao ông biết bà ta không đụng vào tình nhân của tôi?”
Tổng giám đốc Cát nghi hoặc nhìn Lâm Bảo Bối.
Vệ sĩ chỉ vào tôi: “Tay của cô Hà mà ai cũng sờ được sao? Làm bẩn cô Hà, ăn một tát là còn nhẹ.”
Tổng giám đốc Cát chợt hiểu ra, khó tin hỏi Kiều Dĩ Thương thì ra cô Hà này là tình nhân của ngài, sao lại không nghe thấy tiếng gió gì hết? Tôi đang định phủ nhân, Kiều Dĩ Thương lại ôm chặt eo tôi, ông ta làm hành động rất thân thiết tự nhiên, ngay cả tôi cũng hoảng hốt.
Vệ sĩ đẩy tổng giám đốc Cát ra: “Ông là cái thá gì mà cũng xứng biết chuyện của anh Thương?”
“Cát Vinh Quốc, nghe cho kỹ đây.
Quảng Đà là địa bàn của tôi, tôi định đoạt, đến trước mặt tôi thì ông phải tuân theo quy củ của tôi.
Vừa rồi vợ ông không thật sự đánh xuống, không thì tôi đã cho ông chết vợ rồi.
Ông biết rõ phong cách làm việc của Kiều Dĩ Thương tôi rồi đấy.”
Tổng giám đốc Cát run rẩy vì mặt mày sắc bén âm trầm của Kiều Dĩ Thương, vội vàng nói cảm ơn ông chủ Kiều giơ cao đánh khẽ.
Bà Cát cũng nhận ra Kiều Dĩ Thương không dễ chọc, không dám gây chuyện nữa, tổng giám đốc Cát dẫn bà ta xoay người muốn rời đi, tôi lớn tiếng kêu họ đứng lại.
“Cứ thế là xong hả?”
Trán tổng giám đốc Cát đổ mồ hôi.
Tôi nói chị Bối không thể tự dưng bị đánh một trận.
Kiều Dĩ Thương im lặng châm điếu thuốc, híp mắt nhả khói, không có ý định ngăn cản tôi.
Thuộc hạ của ông ta lập tức hiểu ý, thô lỗ đè tổng giám đốc Cát với bà Cát lại, bắt họ cong lưng đứng trước mặt Lâm Bảo Bối.
Vệ sĩ hỏi tôi đã hài lòng chưa, tôi cười lạnh nói đầu gối của người giàu đúng là quý giá.
Kiều Dĩ Thương khẽ ngửa đầu, phun ra một hơi khói thuốc: “Quỳ.”
Vệ sĩ đá một phát vào sau gối, tổng giám đốc Cát và bà Cát lập tức quỳ xuống trước mặt chị Bối.
Lúc này tổng giám đốc Cát thực sự sợ, ông ta nào chống lại được với thế lực của con hổ Nam Hoa là Kiều Dĩ Thương, ông ta năn nỉ chị Bối bỏ qua cho mình.
Chị Bối bình tĩnh đến kỳ lạ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng, cứ như một tòa hoang đảo, không còn chút ngọn cỏ nào.
Chị ta cầm áo khoác bọc lên người mình, kêu Hà Linh San.
Tôi đáp lại một tiếng, chị ta bảo cho họ cút đi, chị ta không muốn thấy gương mặt dơ bẩn dối trá đó nữa.
Vệ sĩ đè vai bà Cát để bà ta dập đầu cho chị Bối, lúc này mới buông tay ra.
Tổng giám đốc Cát không dám dừng lại, kéo vợ mình lên xe chạy như bay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...