Kiều Dĩ Thương vẻ mặt khinh khỉnh: “Cho dù cô Hà đây không phải là hát cho tôi nghe, nhưng tôi ngồi đây rồi dù thật lòng không cố ý vẫn là nghe được hết thảy, mà Chu Dung Thành thì lại không có phúc khí ấy.
Cho nên tôi vẫn rất cao hứng.”
Giọng điệu của tôi lạnh lùng: “Một người vui không bằng tất cả đều vui, hơn nữa tôi cũng không phải người hát hí kịch.
Anh Thương nghĩ mình có thể bức tôi hát?”
Kiều Dĩ Thương nghe ra giọng điệu coi thường của tôi, hờ hững “Hừm” một tiếng liền không nhắc đến vấn đề này nữa: “Điệu Thanh Bình rất có ý vị.
Tôi lúc ở Hải Châu từng xem qua một vài buổi diễn, đối với giọng hát, tư thái, dáng điệu yêu cầu vô cùng khắt khe.
Hát có thể không là vấn đề, nhưng nhắc đến Thủy Tụ Vũ thì làm khó không ít diễn viên.
Ông ta nhìn tôi tiếp tục nói: "Nữ diễn viên nổi tiếng Thiên Nga của Hải Châu được coi là người hát điệu Thanh Bình trọn vẹn nhất, thân thể vô cùng mạn diệu, uyển chuyển , nhưng hôm nay gặp được cô, tôi nhận ra rằng, tiểu vu kiến đại vu, Thiên Nga so với cô lại thật tầm thường." Ánh mắt ông ta lưu luyến đặt trên miếng bông tẩy trang: “Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi”, đơn giản nhưng vẫn khiến người ta không khỏi bị mê hoặc”
“Anh Thương có vẻ rất nhàn rỗi.” Ông ta nói bản thân rất bận.
“Bận như vậy mà vẫn có nhã hứng xem hí kịch?”
Ông ta cười nói: “Cô Hà không phải cũng rất cô đơn sao, chúng ta đều giống nhau, đều muốn tìm gì đó giải sầu mà thôi.”
Tôi nhìn quanh rạp hát này, không cần nói đến quan chức cấp cao, người bình thường cũng không muốn bước vào, nơi này quá hẻo lánh, buôn bán vắng vẻ, người ta thích tìm đến vũ trường náo nhiệt, lâu ngày tự nhiên chỗ này thành bị lãng quên.
Tôi hỏi Kiều Dĩ Thương có phải là ông ta vô tình đi ngang qua không.
Ông ta chạm vào đường viền cổ áo: "Là do tôi và cô Hà có tâm linh tương thông."
Tôi cười nhạt: “Anh Thương vẫn là nên để người của mình quay về đi.
Tôi không có bất kỳ thông tin giá trị nào ở đây.
Lén lén lút lút ở cùng một người phụ nữ, thông tin này truyền ra ngoài có vẻ không hay lắm?” Tôi gỡ chiếc kẹp tóc xuống, đặt lên chiếc ghế trống trước mặt rồi đi về phía lối ra, lúc này ông ta đột nhiên ngăn lại: “Tình hình bây giờ của Tam Giác Vàng như thế nào? Cô có muốn nghe không?”
Hai chân đang bước đi lập tức dừng lại, đồng tử của tôi bất giác giãn ra.
Tam Giác Vàng.
Tất nhiên tôi muốn biết hơn ai hết, Chu Dung Thành đã tới đây đối mặt những kẻ liều lĩnh không sợ chết, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Kiều Dĩ Thương ở đặc khu cách xa biên giới vạn dặm, Triệu Long bị bao vây, chắc công ta không có cơ hội để truyền thông tin ra ngoài.
Vậy ông ta lấy tin tức từ đâu? Đội trưởng Vương mỗi ngày báo về vẫn chỉ là một câu cục trưởng Chu hết thảy bình an.
Có gặng hỏi ông ta như thế nào vẫn không có thông tin gì hơn.
Cho dù thế lực của Chu Dung Thành ở nơi đó lớn thế nào cũng không thể một chút nguy hiểm cũng không có.
Tôi quay đầu nhìn Kiều Dĩ Thương: "Anh biết những gì."
Ông ta cười nhạt mang theo thâm ý: "Nhóm người ở Cục Thành phố đều là một lũ vô dụng, e là không có được tình hình chính xác như tôi.
Thế lực của Kiều Dĩ Thương này ở Tam Giác Vàng đủ khiến nơi đó gió động cỏ lay thế nào cũng nắm chắc trong lòng bàn tay."
Tôi bình tĩnh siết chặt nắm tay: “Chỉ cần tin tức là sự thật, điều kiện không thành vấn đề.”
Ông ta nhướng mày ngạc nhiên: “Tôi như này có bị coi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà dở trò bỉ ổi không? Cô Hà khẳng đình muốn cùng tôi giao dịch?”
“Anh Thương đã gọi tôi lại cho thêm một cơ hội.
Mục đích không phải vì muốn giao dịch sao? Ưu ái này tôi muốn nhận, nhất định tuân thủ quy tắc trò chơi.”
Tôi dừng lại và nói thêm: “Miễn là không vượt quá giới hạn”.
Ông ta cười: “Cô Hà biết điểm cám dỗ nhất ở cô là gì không?"
Những ngón tay mảnh khảnh thon dài của ông ta hơi cong lên, đặt lên trên đôi môi mỏng ướt át: "Đoán thử xem" Tôi vốn cho rằng đoán bừa một cái ông ta sẽ tự khắc nói.
Nhưng sau khi kể ra liên tiếp mấy thứ ông ta vẫn không ngừng lắc đầu, tôi hỏi ông ta rốt cuộc là cái gì.
Kiều Dĩ Thương để lộ ra hàm răng trắng bóc thẳng hàng, cười một cách phóng đãng: “Chỗ nào cũng vô cùng hấp dẫn”
Lại là một câu trêu đùa.
Con người này lúc cần nghiêm túc mà vẫn có thể bỡn cợt được, tôi căn bản khó lòng phòng bị.
Sắc mặt tôi nhất thời âm trầm, ông ta nhận thấy vẻ mặt tôi không vui cũng không tiếp tục trêu đùa nữa: “Chỉ cần cô có thể giúp tôi hoàn thành một việc, tình hình ở Tam Giác Vàng tôi tức khắc đưa cô đầy đủ.”
Nói xong chậm rãi cầm chén trà lên, cẩn thận nhấp một ngụm, chờ tới lúc tôi đưa ra quyết định, ông ta đã uống được nửa chén, vừa cười vừa nói trà ngon, thanh thanh mát mát nhưng tiếc là có chút đắng.
Tôi nhìn kỹ nửa khuôn mặt bên này của ông ta, tôi bây giờ vô hình đã bị Kiều Dĩ Thương nắm thóp, ngoại trừ ông ta không ai có khả năng nắm trong tay tin tức về Tam Giác Vàng.
Chu Dung Thành sống chết chưa biết ra sao sợ là lành ít dữ nhiều, tôi thực sự rất muốn nghe tin tức về ông.
Suốt bốn ngày đêm ông mất tích, mỗi phút mỗi giây đều như dày vò tâm trí này, cơ hồ muốn phát điên mất rồi.
Tôi trầm tư hồi lâu: “Nếu tôi đi rồi mà việc không thành thì sao? Sợ là đi một chuyến vô ích.” Kiều Dĩ Thương nói ít nhiều gì cũng sẽ cho tôi một số tin tức.
Ông ta đặt tách trà xuống, đứng dậy tiến hai ba bước về phía tôi, dừng lại trước mặt, đưa tay ra lau vết son trên môi tôi rồi kéo búi tóc sau đầu của tôi ra, ngay lập tức mái tóc đen mượt như thác nước được buông xuống.
Ánh nắng nhờn nhợt ngoài cửa sổ như có như không chiếu xuống khuôn mặt tôi khiến Kiều Dĩ Thương không khỏi đắm chìm mà vuốt nhẹ lên mái tóc.
“Thực ra, cho dù không đi, chỉ cần là thứ cô muốn tôi cũng sẽ không cự tuyệt.” “Đây là anh nói đấy nhé.” Ông ta bày ra nụ cười khổ, dùng đầu ngón tay lấy mấy sợ tóc vương trên trán tôi, đưa tới trước mũi khẽ ngửi: “Nói như vậy, lần sau tôi muốn ở một mình với cô Hạ, lại không thể viện ra bất kỳ lý do nào khác thì phải làm sao? Vì vậy tôi không thể bỏ lỡ lần này."
Tôi lạnh nhạt gạt tay ông ta, lướt qua bên cạnh bước ra khỏi rạp.
Bên ngoài có một người rất lạ đang đứng đợi ngay cạnh xe, vừa thấy tôi bước ra, anh ta mỉm cười gọi cô Hà rồi mở cửa xe mời tôi lên.
Tôi nhíu mày hỏi: “Anh và tôi có quen biết?”
Anh ta nói hôm nay là lần đầu cùng Kiều Dĩ Thương đến gặp tôi.
Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trông không giống kiểu xã hội đen, khí chất nho nhã, còn có phong thái người làm kinh doanh, với tính cách này lại ở cạnh Kiều Dĩ Thương, hẳn là làm ăn cho anh ta.
“Anh là thư ký của anh ấy.” Anh ấy gật đầu và nói chính xác, cô Hà thật là có mắt nhìn người.
Tôi nhìn bóng dáng phản chiếu trên tấm kính: “Cái hang ổ của tên cướp đó, nhìn thoáng qua loại người nào cũng có thể biết rõ.” Nói xong liền xoay người tiến vào trong xe.
Kiều Dĩ Thương cũng vào ngay sau đó, ngồi sang phía bên phải tôi, ra lệnh cho người lái xe đến sòng bạc Hoa Chướng.
Tôi mới biết mấy ngày nay Quảng Đà không được yên ổn, sòng bạc lên xuống thất thường, có một đại ca xã hội đen mới tới.
Tên trùm xã hội đen này giới giang hồ thường gọi là anh Hổ, đại danh là Hổ Trắng.
Ông ta ở Chương Thanh tham gia kinh doanh nội dung khiêu dâm, cờ bạc và ma túy.
Cũng xem như là một người có máu mặt trong giới.
Hổ Trắng rất ít khi đặt chân tới Quảng Đà, nhưng cùng một con đường làm ăn, Kiều Dĩ Thương và ông ta ít nhiều cũng có quen biết.
Hổ Trắng gần đây đã kiếm được không ít từ sòng bạc Hoa Chướng, ông ta trước sau chơi được tổng cộng ba vòng, cuốn đi hơn hai tỉ, điều này đã đả động tới những con bạc giàu có và quyền lực khác.
Nếu sòng bạc để ông ta đi, họ sẽ ngừng chơi ở đây.
Đây là một sự việc phức tạp buộc Kiều Dĩ Thương phải lộ diện.
Hoàng Mao vẫn luôn phụ trách sòng bạc, lén lút để ý Hổ Trắng nhiều lần nhưng không phát hiện ra ông ta dở trò gian lận gì, cũng không thấy ông ta bị đẩy vào thế khó, chính là một ván cũng không thua.
Hoàng Mao cho tất cả các áp bàn tới chỗ ông ta, cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, miễn cưỡng chỉ có thể hòa.
Áp bàn là một từ tiếng lóng, ám chỉ người trong sòng bạc, ngón tay vô cùng linh hoạt, thông thạo những chiêu trò ăn gian, dễ dàng tráo đổi bài.
Những người này bình thường sẽ không lên bàn, trừ khi gặp người đặc biệt giàu có hoặc người có kỹ thuật chơi khó nhằn họ mới cho áp bàn ra.
Có thể thấy Hổ Trắng không phải là người dễ chơi.
Tôi hỏi Kiều Dĩ Thương không thể không tiếp đón ông ta sao.
Ông ta nói không thể, mở cửa tiếp khách đều có quy tắc, người cùng trong giới lại càng phải nể mặt: “Áp bàn nhanh nhẹn như vậy vẫn không qua được ông ta, chẳng lẽ mỗi lần ông ta đều được sáu điểm?”
Kiều Dĩ Thương nói chủ yếu là sáu, thỉnh thoảng sẽ ra năm.
Tôi cau mày quả quyết: “Không thể nào”.
Tôi cũng từng cùng Ma Tùng trong sòng bạc nửa năm.
Dân cờ bạc lớn nhỏ đều đã gặp qua, chưa từng có ai chơi toàn thắng.
Tôi không quá thông thạo lĩnh vực này, nhưng chắc tám chín phần, làm gì có người “trăm trận trăm thắng”, ngay cả vua cờ bạc Áo Môn cũng phải giở trò, cái gọi là bất khả chiến bại, tuyệt đối không thể.
Qủa thực có điều bất thường.
Nhưng những thủ hạ của Kiều Dĩ Thương tay chân nhanh nhẹn thủ thuật cao siêu như vậy tôi nghĩ không ra sao ông ta có thể thu nạp được.
Tôi hỏi Kiều Dĩ Thương liệu ông ta sử dụng người từ sòng bạc hay tự đưa người của mình đến.”Những người chơi thực sự đều là tự mang tới, dùng của sòng bạc sợ sẽ bị mưu tính." Tôi hai mắt sáng lên: “Anh mang theo người như thế nào?"
Kiều Dĩ Thương châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống, nhả khói ra ngoài: “Người mua vui và Dealer.”
Không nên dùng người của sòng bạc vì rất dễ bị dẫn.
Đây là một loại chiêu trò của sòng bạc.
Tai của những người được đào tạo ở đây rất nhạy cảm, có thể nghe thấy âm thanh va chạm.
Từ đó, họ có thể đoán được mặt trên là gì.
Áo Môn và Hải Châu là hai sòng bạc quyền lực nhất Ngọc Đông.
Những nơi này ngọa hổ tàng long, ngay cả khi rađa quét qua cũng không thể nghe thấy sự khác biệt.
Vừa đến sòng bạc đã thấy Hoàng Mao đang đứng ở cửa chờ vẻ mặt đầy sốt ruột lo lắng.
Kiều Dĩ Thương dáng vẻ khẩn trương, tiến về phía bậc thềm hỏi anh ta tình hình thế nào, Hoàng Mao hừ một tiếng giọng điệu đầy tức giận: "Vừa rồi áp bàn ra tay hai ván, bất phân thắng bại.
Hôm nay ông ta vừa vào liền đặt cược ba trăm triệu.
Tên tinh trùng xông não này càng ngày càng bành chướng, không mang đi đủ hai vali tiền quyết không dừng.”
Sòng bạc chơi mười ván mỗi vòng, trong nửa giờ, điểm mấu chốt là ba trăm triệu là tiền cược tổng, một ván là ba mươi triệu.
Ở Ngọc Đông, những người chơi lớn như vậy, trừ khi là họ gấp rút thu tiền.
Hổ Trắng này nếu chơi cả một đêm có thể chơi được mấy chục vòng.
Nói như vậy danh tiếng của Hoa Chướng đều bị ông ta san bằng rồi.
Kiều Dĩ Thương dập tắt tàn thuốc bước vào trước, tôi định đi theo, Hoàng Mao vừa thấy liền đưa tay ra ngăn lại, bày ra vẻ mặt cảnh giác: “Chị vào đốt sòng bạc ư? Chị Hà à tuy nói di tử vô tình hí tử vô nghĩa, nhưng chị cũng đừng quá tàn nhẫn.
Anh Thương đối với chị không tệ, vì chị mà nhiều lần vuốt mặt nể mũi.
Thử đổi thành người khác, mẹ kiếp chắc bị coi thành súc vật từ lâu rồi.”
Tôi nhìn anh ta mặt không để lộ chút biểu cảm khiến anh ta có phần lo sợ.
Vài giây sau, tôi đẩy cánh tay đang ngăn mình lại trước mặt ra, cùng Kiều Dĩ Thương lên lầu mà không nói một lời.
Hoàng Mao bị ánh mắt của tôi dọa cho sợ rồi, một lát sau mới kịp phản ứng đạp mạnh vào cửa nói: “Bà chị ngang ngược." Chúng tôi bước vào trong, bàn cờ hình chữ nhật được phủ bằng vải nhung đỏ, đây là một thói quen của dân bài bạc, chỉ cần vừa mở cửa sẽ nhìn thấy màu đỏ tượng trưng cho đại cát đại lợi, trong tâm liền cảm thấy may mắn ắt thu được bội tiền.
Ngồi ở phía nam là một người đàn ông cao lớn thô kệch, khoảng hơn bốn mươi tuổi, áo trắng, quần lụa đen, cổ đeo dây chuyền vàng, đang ôm một cô gái nóng bỏng và đầy đặn trong lòng.
Hai người họ cùng nhau ăn dưa hấu, người kia đưa hạt dưa hấu vào miệng cô gái, cô ta liền yêu kiều cười khúc khích nói rằng thức ăn của anh Hổ thật là ngon, một ngày mà không được ăn thì thật nhớ.
Ông ta vô tư đưa tay phải vào trong váy cô gái, cô ta khẽ rên rỉ bị làm cho thoải mái, uốn éo tựa đầu lên vai người đàn ông này, cắn nhẹ lên vành tai ông ta, bộ ngực nở nang kịch liệt phập phồng lên xuống.
Người đàn ông hài lòng cười nói: “Tôi thích bộ dạng mơn chớn này."
“Không còn muốn sờ nữa ư?”
Cô gái đè tay người đó không cho ông ta bỏ tay khỏi váy mình, vặn vẹo người cố ý cọ sát, khẽ rên một tiếng trực tiếp cởi bỏ váy ra, lộ ra chiếc quần lót màu trắng gần như trong suốt.
Người đàn ông này chính là Hổ Trắng.
Tôi che miệng cố tình ho khan một tiếng.
Hổ Trắng quay đầu nhìn sang, đẩy cô gái ra khỏi lòng mình, đứng dậy cười cười đưa tay ra: “Anh Thương đến thật sớm, tôi vốn nghĩ kiểu gì cũng phải chờ anh một tiếng nữa."
Kiều Dĩ Thương liếc nhìn đầu ngón tay nhớp nháp của ông ta, không đưa tay ra bắt lại, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
Hổ Trắng có vẻ không hề cảm thấy đây là chuyện xấu hổ, ngang nhiên lau lau tay lên chiếc khăn trải bàn.
“Ông Hổ vận may thật tốt.
Khánh quý đến nhà thực muốn luận bàn một chuyến, không dám chậm chễ, nên phải đích thân đến đây.” Hổ Trắng cười: “Ai cũng vậy thôi, tôi đều là do may mắn.
Ông chủ Kiều bản lĩnh lớn, vận khí chắc chắn hơn tôi."
Ông ta vỗ nhẹ vào mông cô gái, ra hiệu bằng mắt về phía Kiều Dĩ Thương, cô gái rất tinh ý, lập tức chủ động đưa cho Kiều Dĩ Thương một điếu thuốc, Kiều Dĩ Thương lấy tay đẩy ra từ chối: “Nhãn hiệu này tôi không quen hút, mạn phép từ chối.”
Cô gái chỉ biết mỉm cười, vẻ mặt bối rối cố nịnh nọt: “Nghe danh anh Thương đã lâu.” Hổ Trắng chỉ vào cô gái: “Tôi có thể làm chứng Tuyết Nhi rất ngưỡng mộ những việc anh Thương đã làm được.”
Tôi bật cười một tiếng "Tuyết Nhi? Tôi có nuôi một con chim, cũng gọi là Tuyết Nhi, mẹ nhà nó, ngày nào cũng rụng lông."
Kiều Dĩ Thương ở bên cạnh không nén được cười chỉ có thể lấy bật lửa đưa tay che trước miệng bày ra bộ dạng muốn hút thuốc.
Tuyết Nhi nghe được ý mỉa mai trong lời nói của tôi, vẻ mặt liền biến sắc.
Cô ta không chút ý tứ nhìn tôi một lượt đánh giá từ trên xuống dưới, hỏi: "Đây là?" Tôi đang định khai tên giả, Kiều Dĩ Thương đã nắm lấy tay tôi, nói: "Linh San."
Đỉnh đầu tôi tê dại, da gà cũng muốn nổi hết lên.
Kiều Dĩ Thương dường như cũng cảm thấy không quen, nói xong liền lấy bật lửa lại bày ra bộ dạng châm thuốc lúc nãy che hết phân nửa khuôn mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...