Ở trong rạp hát không có bất kỳ một người nào cả, giống như cả rạp hát này đều đã được ai đó bao hết cả rồi, đây là con cháu văn sĩ nhà ai mà khoa trương như vậy.
Tôi ngửa về phía sau, muốn nhìn xem người ở phía sau tấm rèm là ai, nhưng đáng tiếc là viên trưởng lại buông tấm rèm xuống, che sân khấu kịch lại.
Qua khe hở ở giữa, tôi thoáng nhìn qua một người nào đó, nhưng chỉ rất nhanh sau đó, người kia lại biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Tận dụng thời gian rảnh, tôi trang điểm lại một chút.
Trang điểm thực sự là một chuyện rất thần kỳ, nó có thể làm cho một người nào đó trở nên hoàn toàn khác biệt, và trái lại, nó cũng có thể giúp cho chúng ta nhìn giống với một người nào đó.
Chu Dung Thành không thích tôi trang điểm, thậm chí có thể gọi là chán ghét.
Ông ta rất ít khi can thiệp vào chuyện của tôi, nhưng đối với việc tôi trang điểm, ông ta lại rất để tâm tới nó.
Mặc kệ là chúng tôi ra ngoài để làm cái gì, cho dù đó có là trường hợp rất quan trọng đi chăng nữa, và trang điểm là một phần không thể thiếu, thì ông ta cũng không cho phép tôi làm như vậy.
Chỉ cần trước khi đi ra khỏi cửa, nếu ông ta phát hiện được ở trên mặt của tôi có một chút kem lót hay là son môi nào, thì chắc chắn khi ấy, ông ta sẽ dùng tay lau sạch chúng đi, không để lại một chút nào cả.
Đến khi khuôn mặt của tôi không còn lại gì cả, ông ta mới có thể hài lòng đưa tôi đi ra ngoài.
Chu Dung Thành mắc bệnh sạch sẽ.
Ông ta thà chấp nhận việc tôi không xinh đẹp, cũng không thể chịu được việc tôi trang điểm.
Chính vì vậy mà khi ông ta biết được chuyện tôi lừa dối ông ta trang điểm, ông ta đã rất tức giận, còn tôi thì vẫn như cũ, vẫn giả bộ ngây thơ, coi như không biết gì cả.
Có lẽ, chỉ tôi mới biết được sự ngây thơ đó đã không còn giống như trước kia nữa rồi.
Khi tôi vừa thoa xong son môi, thì đó cũng là lúc mà tấm rèm được vén lên trở lại.
Bỗng nhiên từ bên ngoài, một cô gái đi vào, cười với tôi, nhẹ nhàng nói: “Viên trưởng bảo tôi tới giúp bà chủ.
Không biết bà chủ có cần giúp gì không ạ?”
Cô ấy tháo trang sức ở trên đầu xuống, đặt ở bên cạnh tôi.
Tôi có chút xấu hổ, chỉ vào khuôn mặt của cô ấy: “Tôi chỉ thoa một chút phấn mà thôi.
Còn lại, tôi cũng không biết phải làm thế nào.” Cô ấy nói không sao, rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của tôi.
Sau một lúc, cô ấy lấy một chiếc bút kẻ vào hai bên mắt của tôi, cũng như lông mày của tôi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy một hồi, cô ấy có hơi chần chờ nói: “Đôi mắt của bà chủ rất đặc biệt, nó vừa trong veo, vừa cuốn hút.
Tôi cũng thật muốn có một đôi mắt như vậy.”
Tôi nhìn cô ấy ở trong gương, lắc đầu nói: “Cô không cần phải lo lắng đâu.
Tôi cũng chỉ là hát chơi mà thôi, không cần phải trang điểm quá kỹ đâu.”
Cô ấy vừa nhìn tôi vừa nói: “Lúc bà chủ lên sân khấu, thực sự là bà chủ nhìn rất kinh diễm.
Vẻ đẹp của bà chủ chính là vẻ đẹp mỹ lệ chân chính.
Chỉ là nhìn bà chủ một chút thôi, bà chủ cũng có thể khiến cho người đối diện thần hồn điên đảo.
Về điều này, có rất ít người có thể làm được giống như bà chủ.”
Tôi ngẩng đầu lên, nói với cô ấy: “Đối với cô, tôi là người phụ nữ như vậy sao?” Cô ấy cười nói: “Trước khi gặp bà chủ, tôi cũng không nghĩ rằng ở trên đời này lại có một người phụ nữ như vậy.
Tiêu chuẩn về cái đẹp của mỗi người là khác nhau.
Từ nhỏ, tôi đã được cho đi học hát hí, từ Bắc vào Nam, tôi cũng đã đều đi qua cả rồi, gặp cũng không ít người đẹp, nhưng tôi phải công nhận một điều rằng, bà chủ chính là người đẹp nhất.”
Sau khi trang điểm cho tôi xong, cô ấy kéo một cái giá để quần áo tới trước mặt tôi, hỏi tôi hát bài gì.
Dù sao tôi cũng không có tiếp xúc nhiều với hí, chỉ đơn giản là thích nó mà thôi, nên tôi đã lựa chọn một bài rất cơ bản.
Cô ấy suy nghĩ một lát, rồi đưa cho tôi một bộ đồ có chiếc áo màu xanh.
Bộ trang phục này về cơ bản là có màu hồng, bên hông và tay áo có một dải lụa màu vàng.
Cô ấy đứng ở phía sau tôi, trầm lặng nhìn một chút, rồi nói: “Bà chủ! Bà chủ thay trang phục đi.
May mắn là bà chủ không có đi theo cái nghề hí kịch này, nếu không, chắc có lẽ, ngay cả chén cơm, tôi cũng không còn giữ được mất.”
Nói xong, cô ấy cười với tôi, rồi vén rèm lên đi ra bên ngoài chờ.
Tôi cố ý đi tới cửa, nghiêng mặt nhìn mình ở trong gương một chút.
Quả thực là tôi xinh đẹp, và thướt tha hơn hẳn so với hằng ngày.
Tôi nâng váy đi ra, bước lên sân khấu.
Tất cả các loại nhạc cụ đều đã được chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng từ trước đó, chính vì vậy mà khi tôi vừa bước lên, tiếng nhạc cũng theo đó mà chậm rãi vang lên.
“Mây tan đi, trăng sáng chiếu xuống, gia đình đoàn tụ sum vầy…” Tôi đứng ở trên sân khấu hát, mái tóc dài che khuất một nửa gương mặt, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió thổi tới, khiến cho tóc bay lên.
Đôi khi cũng sẽ có màn sương mỏng rơi ở trên gương mặt của tôi.
Tôi nhìn xuống dưới thì phát hiện ra có người đang ngồi ở hàng ghế khán giả.
Khán phòng to như thế, vậy mà lại chỉ có một người.
Người đó lúc ẩn lúc hiện, ngồi ở trong bóng tối, khiến cho tôi không thể nhận ra được đó là ai.
Ánh mắt của tôi dừng lại ở trên người của ông ta, tôi lấy tay áo che gương mặt của mình lại, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt.
Ngay lập tức, tôi nhân ra hình dáng anh tuấn đó là của ai.
Lúc này, viên trưởng cũng đi vào từ một cánh cửa khác, trên tay mang theo một bình trà thơm phức, gọi một tiếng “anh Thương”.
Ông ấy còn chưa kịp giới thiệu đó là loại trà, Kiều Dĩ Thương đã giơ tay lên ngăn cản, ý bảo ông ấy đừng nói gì cả.
Bấy giờ, viên trưởng mới nhận ra ông ta đang chăm chú nhìn lên sân khấu, liền ngay lập tức ngừng nói.
Kiều Dĩ Thương bình tĩnh, thâm trầm nghiêng người về phía trước, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng mê người.
Có thể thấy rằng, tia sáng này thể hiện cho sự kinh diễm, ngạc nhiên, hào hứng, và cũng là tia sáng của sự tìm tòi nghiên cứu.
Tôi cùng với ông ta đối mặt ở trong không khí, đầu ngón tay của ông tay đặt ở trên tay ghế, va chạm thành gỗ tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, khóe môi cũng hơi cong lên.
Tôi hát xong bài của mình, liền nhanh chóng đi xuống để nhường sân khấu cho người tiếp theo, đồng thời, tôi cũng trực tiếp đứng ở cầu thang đợi ông ta.
Kiều Dĩ Thương chăm chú nhìn tôi, tựa như đang nghiền ngẫm một điều gì đó.
Có thể là ông ta cho rằng, tôi sẽ đi đến trước mặt ông ta, nhưng mà, tôi lại cố ý đứng ở chỗ cách ông ta không đến nửa mét, rồi định đi về phía cửa ra vào.
Tôi tăng tốc rời đi, ngay cả chào hỏi cùng không chào.
“Cô Hà.” Ông ta gọi tôi dừng bước.
Lúc này, tôi mới dừng lại, quay đầu nhìn ông ta.
Ông ta bình thản uống trà, tôi đứng thẳng nhìn ông ta.
“Thanh bình rất dễ nghe.”
Viên trưởng nhận ra hai chúng tôi có quen biết với nhau, liền mời tôi ngồi xuống, cùng nhau xem tiếp trận hí.
Tôi không để ý tới lời mà ông ấy nói, Kiều Dĩ Thương liền đưa chén trà cho ông ấy, nói: “Ông xuống trước đi.”
Viên trưởng hỏi ông ta không xem hát hí nữa sao.
Kiều Dĩ Thương lại hỏi lại, so với cô Hà thì giọng hát đó tốt hơn sao.
Viên trưởng xấu hổ, cười nói không có.
Ông ấy nói xong chuyện này, thì cũng ngay lập tức rời đi sau đó.
Tôi và Kiều Dĩ Thương không ai chịu mở miệng nói chuyện cả, không khí lặng ngắt, không một tiếng động.
Ông ta híp mắt lại, nhìn vào một khoảng không.
Rốt cuộc thì sau một lúc, ông ta cũng phát ra một tiếng cười nhẹ, giống như vừa lấy lại được tinh thần: “Bộ dáng cô hát hí rất cuốn hút, khiến cho tôi muốn ngừng, cũng không ngừng được.”
Ông ta nắn vuốt ngón tay: “Cô biết thuốc lá đúng không? Hương vị đó làm cho người ta rất dễ bị nghiện.
Nhưng độ nghiện ấy cũng không thể so với màn trình diễn vừa rồi của cô Hà.”
“Tôi hát không phải là vì anh Thương.”
Ông ta cười nhẹ một tiếng: “Nhưng mà, tôi lại cho rằng, cô làm điều đó là vì tôi, dù sao thì tôi cũng vẫn luôn mặt dày vô sỉ như vậy mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...