Sắc Dụ


Lời của chị Bối khiến tôi không rét mà run, trở thành người đàn bà của Kiều Dĩ Thương sao? Trở thành người đàn bà của cái tên ma quỷ giết người không chớp mắt, cực kỳ máu lạnh, lúc nào cũng muốn lấy mạng chồng tôi, một tay che trời ở đặc khu đó.

Cho dù tôi và ông ta đã cùng nhau phóng túng đến mức độ này, chuyện này tôi cũng chưa từng nghĩ tới.

Tôi chỉ thuộc về Chu Dung Thành, tôi nên yêu ông ấy, bất chấp tất cả để yêu ông ấy, bất lu ận là trong mơ hay trong thực tế, người đàn ông tồn tại trong lòng tôi đều không nên là bất kỳ ai khác.
Ông ấy vì tôi không tiếc thân bại danh liệt, không tiếc bỏ vợ bỏ con, nếu như tôi không yêu ông ấy, thì tôi còn xứng với ông ấy sao, thì tôi có thể vượt qua được chướng ngại tâm lý trong lòng mình sao.

Tôi có thể phạm sai lầm, có thể mê man, có thể dao động, thậm chí trong lúc ân ái có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Kiều Dĩ Thương, tưởng tượng người đàn ông trên người tôi là ông ta, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không rời bỏ Chu Dung Thành.
Tất cả mọi thứ tôi, Hà Linh San, có được hôm nay đều là do ông ấy ban cho, ông ấy cho tôi hào quang, cho tôi chỗ dựa, cho tôi cái vốn liếng trở thành kẻ đứng trên người khác, không có ông ấy tôi chẳng là gì cả, lấy cái gì để hoa chân múa tay, ngang ngược ngạo mạn.
Tôi cầm điện thoại, vô cùng kiên quyết nói, không thể.
Chị Bối cười khổ: “Đàn ông giỏi nói dối và tự phụ, đàn bà giỏi che mắt chính mình, em hiện tại chỉ là đang lừa mình dối người, lòng em biết rất rõ em đã đi vào ngã rẽ, không cách nào quay về đường ngay được nữa.

Không có người đàn bà nào có thể chạy thoát khỏi sự khống chế như ma túy mà đàn ông dùng tình dục làm mồi nhử.”
Ở phía bên chị có tiếng bước chân, tiếng cười và tiếng hát, chị dường như vừa từ trong phòng bước ra, đang đi trên hành lang mà tôi vừa rời khỏi.
“Chị đang ở hội sở Nam Giang dắt mối, nghe được không ít lời đồn về ông ta.

Em có biết về những người đàn bà trước đây của ông ta không, có hai người theo ông ta được nửa năm, không thể tính là thích, nhưng ngủ với nhau lâu như vậy, cho dù có là chó là mèo cũng phải có chút cảm tình, vậy mà hai người đó chỉ nói sai mấy câu, muốn có vài lời hứa hẹn, hiện tại đã ở dưới âm tào địa phủ uống canh rồi.”
Hô hấp của tôi không khỏi nghẹt lại, thủ đoạn dày vò đàn bà của Kiều Dĩ Thương lợi hại đến đâu, nhìn Thẩm Quỳnh Tư và vợ của Kim Đại tôi cũng có thể thấy được.

Ông ta không đánh đàn bà, đó là trò trẻ con, ông ta dùng lửa nhỏ để nấu ếch, từng chút từng chút một ninh chết đàn bà.
Chị Bối lên tới sân thượng, tiếng gió rít vang lên, còn có tiếng nút bần của chai rượu bị khui ra, chị uống một ngụm rượu lớn, nuốt xuống rồi nói một cách mơ hồ: “Một ông trùm ghét cùng đàn bà nói chuyện tình cảm đột nhiên có hứng thú, thì mặc kệ là ai cũng không có chuyện ông ta không có được.

Anh Thương là loại người gì, ngay cả người lão luyện già đời như cục trưởng Chu cũng không xử lý được, em còn không nhìn ra được anh ta là hạng người hung ác đến mức nào?”
Chị cười lạnh mấy tiếng: “Em không theo? Anh ta đầu tiên sẽ loại bỏ trở ngại, ép em vào đường chết, để xem em theo hay không.

Cố chấp và trung trinh là tốt đấy, nhưng đừng làm hại cả người đàn ông của em.”

Mắt tôi đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Đời này Dung Thành là người đàn ông cuối cùng của em, là người chồng duy nhất của em.

Kẻ nào muốn làm hại chồng em, em sẽ cùng kẻ đó sống chết đến cùng.”
“Hà Linh San, haizz.” Chị Bối không nhịn được phải thở dài: “Cục trưởng Chu đã bảo vệ em quá tốt rồi, sao ngay cả chút lanh lợi của em khi còn trong nghề cũng không còn nữa vậy.

Bao nhiêu năm nay những kẻ muốn sống chết với anh Thương còn ít sao, đó đều là những người đàn ông gan góc cứng rắn, thế lực hùng hậu, có ai thủ đoạn thua kém em chứ? Nhưng đến cùng ông trùm ở Quảng Đà là ai chứ, vẫn là ông ta.”
Dằng dai lâu như vậy trời cũng sắp sáng rồi, tài xế ngồi ở vị trí lái lấy tay ra hiệu cho tôi, tôi gật đầu, anh ta bẻ tay lái về phía bên trái, chạy thẳng đến bệnh viện cảnh sát.
“Anh Thương có tiếng là bạc tình, có thể đối xử với em như vậy cũng có thể tính là không thua kém gì cục trưởng Chu.

Tình cảm của cục trưởng Chu với em thật sự là tình yêu sao, đàn ông leo được đến địa vị nhất định thì tình yêu sớm biến thành tro bụi rồi, có thể câu lên và giữ được hứng thú của loại đàn ông này không dễ dàng gì, mà với bọn họ, khi cái hứng thú này còn chưa hết thì em đừng hy vọng thoát.”
Chị thấy tôi mãi không nói gì, chỉ nghẹn ngào thở dốc, chị nói chỉ cảm thấy rất có khả năng tôi sẽ trở thành nguyên nhân chủ yếu khiến Kiều Dĩ Thương công kích Chu Dung Thành.

Vợ thương chồng thì cũng cần phải biết nên thương như thế nào.

Giả như có một ngày cục trưởng Chu không gánh được nữa, thì cố chấp cái gọi là đạo đức luân thường sẽ chỉ khiến càng nhiều người gặp họa.
Chị đột nhiên đổi giọng: “Ma Tùng đem em tặng cho cục trưởng Chu không phải là vì có chuyện muốn cầu xin anh ấy.

Anh ấy nhìn trúng em, không tặng cũng không được, Ma Tùng không có thế lực mạnh đến vậy, có thể đối chọi với cục cảnh sát, cùng một đạo lý, người đè người, để xem bản lĩnh của cục trưởng Chu đến đâu.

Em cứ chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu có thể dùng một người đàn bà giải quyết chiến tranh, sẽ chẳng có ai muốn đụng đến súng ống đao kiếm, nếu không ngày xưa cũng đã không có nhiều cuộc liên hôn như vậy.”
Chị nói xong liền chấm dứt cuộc gọi, trong lòng tôi biết rõ Chu Dung Thành tuyệt đối sẽ không dâng tôi cho Kiều Dĩ Thương để cầu hòa, ngược lại rất có thể sẽ vì muốn giữ tôi lại mà đánh một trận sứt đầu mẻ trán với Kiều DĨ Thương.

Thể diện của đàn ông quan trọng hơn bất cứ thứ gì, dâng vợ cho kẻ khác, kẻ nào có thể nuốt trôi được nỗi nhục đó.

Tôi dựa vào mặt kính cửa sổ, không nói tiếng nào, nếu có thể tôi cũng muốn làm một người con gái vô tư, yếu đuối, chỉ biết lo chuyện sinh hoạt thường ngày cho chồng con, mỗi tối ngồi bên bàn ăn chờ chồng mình tan ca, sống một cuộc sống bình yên, ấm áp, nhưng cuộc sống đó bởi vì ông ấy là cục trưởng mà căn bản không thể thực hiện được.
Người lừa ta gạt, mưu ma chước quỷ.


Một bàn cờ không thấy khói lửa, chỉ thấy những cuộc chém giết máu tươi tung tóe.

Đây mới là thiên hạ thật sự của đàn ông, quan trường, bang phái, biển cả, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ lập tức làm mồi cho cá.
Tôi hiện giờ chỉ có một lợi thế, một lợi thế mà không kẻ nào lấy đi được, sự mềm lòng của Kiều Dĩ Thương.

Bất luận là tôi giở trò gì, chỉ cần không động chạm vào mệnh mạch của ông ta, không đâm chọt vào tử huyệt sâu kín nhất của ông ta, ông ta đều sẽ chỉ cười cho qua, không nỡ lòng đánh trả lại tôi, sự mềm lòng của đàn ông chính là thứ vũ khí tốt nhất mà người đàn bà có thể lợi dụng.
Chiều ngày thứ hai sau khi Kim Đại bị bắt, Mạnh Duy Tới đến bệnh viện cảnh sát thăm Chu Dung Thành, trên danh nghĩa là đến thăm hỏi nhưng sự thật là đến thăm dò tình hình.

Hai quả núi sau lưng Kim Đại là Kiều Dĩ Thương và Triệu Long, ông ta bị tôi lấy phó thị trưởng ra ép đến mức không có cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý hỗ trợ, nhưng khi Kim Đại thật sự bị bắt rồi thì ông ta lại bắt đầu mập mờ, sợ dẫn lửa thiêu thân.
Sau khi ông ta đi vào, tôi rót cho ông ta một ly nước, mời ông ta ngồi xuống, ông ta không hỏi han câu nào, giống như không kịp chờ mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi cục cảnh sát của Chu Dung Thành tính xử lý tiếp chuyện này thế nào.

Chu Dung Thành nói lấp lửng nước đôi rằng đang giao cho cục phó xử lý, chỉ là một tên trùm nhỏ, không cần ông ta phải hỏi đến.
Mạnh Duy Tới vẫn không yên lòng: “Sợ là liên lụy đến không ít người, phía trên đến tận trên tỉnh, phía dưới xuống tận địa phương, một mẻ hốt gọn.”
Chu Dung Thành giả vờ như không hiểu, Mạnh Duy Tới thấy ông ấy không quan tâm, liền vội vã hỏi: “Cục trưởng Chu sắp xuất viện chưa?”
“Tối đa là tuần sau.”
“Vậy là tốt rồi, cục trưởng Chu ra viện, tự mình giải quyết, dù sao cũng là nhắm vào ông, cục phó không nắm rõ tình huống, lỡ làm lớn chuyện lên thì lại không tốt.

Chuyện đầu tiên là phải nhớ thân phận của chúng ta, lúc cần thiết có thể bảo thì bảo, có thể ép thì ép, dù sao thì ở trên cũng không nói gì.”
Ông ta ngạc nhiên hỏi Mạnh Duy Tới vì sao lại quan tâm chuyện của công an như vậy.

Mạnh Duy Tới bị hỏi, nét mặt có hơi không tự nhiên: “Anh và tôi chiến đấu bên nhau bao nhiêu năm nay, tôi cũng là lo lắng cho anh.”
Chu Dung Thành cười cảm ơn ông ta: “Đợt này vợ tôi đã làm phiền kiểm soát trưởng Mạnh rồi.”
Mạnh Duy Tới xua tay: “Bà Chu là cân quắc anh hùng, tính tình thẳng thắn, tôi rất khâm phục.

Phụ nữ có thể vì chồng mình mà làm được đến mức này, cục trưởng Chu thật có phúc, tôi hết sức hâm mộ.”

Chu Dung Thành cũng không ngờ để báo thù cho ông ấy, tôi lại dám liều như vậy, thật sự là đã xông vào điện Diêm La, trèo qua núi đao biển lửa, ông ấy nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Nếu như có thể, tôi vẫn hy vọng vợ mình có thể được bình an, không nhúng tay vào việc này, càng không phải vì tôi mà lo lắng, sợ hãi.”
Mạnh Duy Tới đặt ly nước xuống, xúc động nói: “Đồng cam cộng khổ, cùng trải sóng gió, đây mới là tình cảm vợ chồng sắt son nhất.

Chuyện này về sau tôi sẽ không nhúng tay vào nữa, nói cho cùng thì tôi cũng chỉ ký giấy tờ mà thôi, không có tác dụng gì lớn.

Đã có cục cảnh sát thành phố can thiệp, tôi tin rằng sẽ vô cùng ổn thỏa, vừa trả lại sự công bằng cho cục trưởng Chu, vừa không liên lụy đến những người vô tội.”
Ông ta hơi chúi người về phía trước, thân mật vỗ vai Chu Dung Thành: “Anh Chu, chúng ta đã làm việc chung với nhau hai mươi năm rồi, tính cách của anh tôi hiểu rất rõ, quá ngay thẳng, quá công chính nghiêm minh, phía trên thưởng thức anh, nhưng cũng không biết làm sao với cái tật này của anh.”
Chu Dung Thành cười đầy bất đắc dĩ: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sau này kiểm soát trưởng Mạnh hãy nhắc nhở thêm, tôi sẽ chú ý thu lại bớt.”
Bọn họ nói xong bật cười ha hả, hai lão cáo già trên chốn quan trường ngầm đấu đá nhau, mỗi câu nói là một cái hố lửa, cũng thật là nhấp nhô trập trùng, đạo mạo trang nghiêm, Chu Dung Thành rõ ràng là trầm ổn hơn, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, bộ dạng ung dung thong thả khiến Mạnh Duy Tới đến rắm cũng không ngửi thấy còn tự khiến mình nhạt nhẽo.
Ông ta không ngồi được bao lâu thì mượn cớ viện kiểm soát còn có công việc đứng dậy ra về, tôi tiễn ông ta ra ngoài phòng bệnh, ông ta nhìn một vòng xung quanh, giọng nói có vẻ khó xử: “Bà Chu, có việc này tôi không tiện nói với cục trưởng Chu, trước đây là cô đến nhờ tôi, hiện tại tôi cũng muốn làm phiền cô, yêu cầu cục thành phố ém xuống một số tin tức.”
Tôi hỏi ông ta ém chuyện gì.
Ông ta xoa tay, có vẻ ngại ngùng nói: “Tôi và Triệu Long trước đây có chút qua lại, hồi anh ta đến đặc khu có đi ăn cơm chung, Kim Đại cũng có tham gia.”
Trên mặt ông ta lộ ra vẻ khó xử: “Mấy chuyện trên bàn ăn, bà Chu cũng biết đấy, có được bao nhiêu phần chân tâm thật ý đâu, chẳng qua đều chú trọng đến lợi ích, uống nhiều rồi lại giơ tay ra khi không nên giơ tay, nói những chuyện không nên nói, hiện nay Kim Đại bị cục thành phố bắt được dù gì cũng là thông qua tôi, tôi có chút…”
Ông ta dò xét sắc mặt tôi: “Bà Chu cũng không nên qua cầu rút ván chứ.”
Tôi lập tức hiểu được ý tứ của ông ta, tôi nói ông ta cứ yên tâm, chuyện không nên rờ vào tuyệt đối sẽ không rờ vào, mà có rờ vào cũng phải theo quy tắc, trình tự, làm sao có thể dấy lên sóng gió gì được.
Mạnh Duy Tới nghe tôi hứa như vậy liền như trút được gánh nặng, ông ta bắt tay tôi, cười nói, như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Tôi hỏi đùa ông ta không phải là cả đêm không ngủ đấy chứ.
Ông ta lúng túng lắc đầu: “Quan trường nhiều biến số, ai không suốt ngày nơm nớp lo sợ, nhất là khi trong lòng không sạch sẽ, ngủ cũng không yên.

Nhưng có những chuyện không thể không làm, nước chảy bèo trôi là xu thế của xã hội, quá khác biệt sẽ bị loại bỏ.

Trên quan trường không có đồng sự, bị cô lập, thì trừ khi có năng lực thật sự như cục trưởng Chu bằng không sớm muộn cũng sẽ bị hạ bệ.”
Tôi nói ông ta tuyệt đối có thể yên tâm, tôi không phải là loại người lấy oán báo ơn.
Ông ta liên miệng nói nào có, bà Chu là người thông minh, làm việc với cô là chuyện hết sức vui vẻ.
Hôm trước khi Chu Dung Thành ra viện, Thường Cẩm Lệ đột nhiên hẹn tôi, nói rằng đã mời vài bà lớn có quan hệ không tệ với cô ta giúp cô ta ổn định, Kiều Dĩ Thương đã mua một căn biệt thự để làm phòng cưới khi kết hôn, vừa mới sửa sang xong.
Cô ta sau này sẽ thường ở đặc khu, đương nhiên cần phải móc nối quan hệ với với đám nữ quyến trong giới thượng lưu.

Ăn bữa cơm làm quen nhà mới là một lý do rất tốt, không khiến người khác phản cảm, lại thể hiện được quan hệ quen thuộc, thân mật.
Tôi vốn không tính đi, nhưng cô ta lại chủ động đề nghị đến bệnh viện đón tôi, tôi nghe thấy kiểu nói đó biết rằng cô ta không định bỏ qua cho mình, cũng không lập lờ nữa.

Tôi nói tôi sẽ tự qua, không dám phiền đến bà Kiều.

Khoảng chạng vạng tối, tài xế lái xe đưa tôi đến chỗ của Thường Cẩm Lệ.

Cô ta đứng trong sân, mặt mày rạng rỡ hướng về phía tôi vẫy tay, quần áo đẹp đẽ, trang điểm tinh tế.

Ở nhà mình mà ăn mặc, trang điểm chăm chút đến vậy dĩ nhiên là để cho người khác xem, đàn bà nha, ai không có chút sĩ diện, gả cho kẻ đứng trên vạn người như Kiều Dĩ Thương, ít nhiều cũng có điểm kiêu ngạo.

Căn biệt thự này của Thường Cẩm Lệ phi thường hoành tráng, gạch ngói màu xanh trắng, ánh sáng chiếu vào vừa khiến người ta cảm thấy lấp lánh chói mắt, cũng vừa cảm thấy tươi mát thoải mái.

Trong sân phía trước, hương hoa thơm ngát, một gốc cây Tương tư rất to nở đầy hoa màu hồng nhạt, cô ta đứng giữa biển hoa, cực kỳ xinh đẹp.
Tôi mở cửa bước xuống, người giúp việc kéo hàng rào sắt ra, cô ta bước đến nắm lấy tay tôi: “Thật sợ cô không đến.”
“Thịnh tình của bà Kiều khó thể từ chối, Dung Thành cũng đã phục hồi không ít, tôi rảnh ra rồi sao lại có thể không nể mặt cô mà đến chứ.”
Cô ta giơ tay ra hiệu tôi đi vào trong, bốn bà lớn khác đều đã đến rồi, đang ngồi trên xô-pha quây xung quanh bàn trà nói chuyện, đều là những người tôi biết, nhưng không có quan hệ.

Bọn họ đều rất tâng bốc tôi, cười tủm tỉm nói bà Kiều thật không đơn giản, có thể mời được cả bà Chu đến đây.
Thường Cẩm Lệ tiếp lấy trà nước từ tay người giúp việc, rất khách sáo mời tôi ngồi xuống, đưa ly trà cho tôi trước rồi mới lần lượt đến những người khác.

Tôi thông qua thứ tự mời trà của cô ta nhận ra được mức độ cao thấp trong thân phận của bọn họ.

Bà Hạ ngồi bên phải tôi là quý trọng nhất, tiếp đến là người mặc bộ sườn xám màu lam ở phía đối diện, hai người còn lại còn rất trẻ, khoảng ngoài ba mươi, đoán chừng không phải là vợ cả.
Người phụ nữ mặc sườn xám màu lam nhìn quanh một chút, rồi thắc mắc, sao không thấy anh Thương, Thường Cẩm Lệ ngồi xuống bên trái tôi, kéo tay tôi một cách thân thiết như chị em, phàn nàn với giọng đầy nũng nịu.
“Anh ấy chỉ biết lo làm ăn thôi, thường thường bốn năm ngày không thấy về, cũng không gọi điện báo cho em biết, làm em cứ luôn phải lo lắng, sợ hãi.”
Bà Hạ hướng về phía hai người phụ nữ còn lại vỗ tay khen ngợi: “Vẫn là bà Kiều rộng lượng, nếu người đàn ông của tôi mà như vậy, tôi bước vào cửa là sẽ bắt anh ta quỳ xuống, không quỳ đến khi đầu gối sưng lên thì đừng hòng đứng dậy.”
Mấy bà lớn còn lại phá ra cười: “Cô nằm mơ đi, ai tin là cô dám chứ, cô mà làm vậy thật chồng cô quay đầu qua cưới bà nhỏ vào, đạp bay vị trí bà lớn của cô.”
Bà Hạ trừng mắt tính cãi lại, Thường Cẩm Lệ đột nhiên phi thường vui mừng kêu một tiếng, anh Thương! Cô ta buông tay tôi ra, lao về phía cửa trước, Kiều Dĩ Thương không ngờ có nhiều phụ nữ trong nhà như vậy, nhất thời ngẩn người, đến khi tỉnh người thì trong lòng đã có thêm đóa ôn hương nhuyễn ngọc Thường Cẩm Lệ.

Ông ta lấy tay vuốt ve khuôn mặt của cô ta, hỏi cô ta hôm nay đã làm những gì, Thường Cẩm Lệ xòe tay ra đếm từng chuyện một, ngay cả đi vệ sinh mấy lần cũng kể ra, ông ta kiên nhẫn lắng nghe, từ đầu đến cuối nụ cười ôn nhu trên mặt vẫn không hề thay đổi, không hề cảm thấy phiền toái.
Bà Hạ nhìn chằm chằm mặt Kiều Dĩ Thương một lúc rồi bật cười nói: “Ôi chao, cái vết đỏ rực trên mặt anh Thương là gì vậy nha, sao lại giống môi đàn bà thế kia.

Này cũng rất dữ dội nha, bà Kiều phải yêu anh ấy đến mức nào mới để lại được vết đậm như vậy nha.”
Giữa tiếng cười liên tiếp không ngừng, thân thể của Thường Cẩm Lệ trong lòng Kiều Dĩ Thương hơi cứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui