Tôi đứng dậy khỏi ghế: “Kiều Dĩ Thương cũng tham dự à?”
Vương Mãnh nói ông ta là kẻ đứng đằng sau, rất khôn ngoan, những chuyện này ông ta tuyệt đối sẽ không dính vào, đều là do anh Kim ra mặt, nhưng ông ta có tiếng nói, xảy ra chuyện ông ta lo được.
Cục trưởng cục Công an vô duyên vô cớ hy sinh rồi, thứ chuyện này ai cũng không lo được, Kiều Dĩ Thương lại dám đứng ra.
Tôi híp mắt lại: “Chỗ dựa của anh ta trên tỉnh lớn lắm à?”
Vương Mãnh lắc đầu: “Bản thân anh ta chính là chỗ dựa, còn ai cứng hơn anh ta nữa chứ? Cô không phải là người trong nghề, không biết được sự nông sâu của nghề này, hắc bạch va chạm với nhau, chỉ cần hắc đủ hắc, áp bức kẻ khác chỉ đơn giản như một trò đùa.
Mấy tên trên tỉnh còn muốn chạy đến bên cạnh anh Thương kìa, đạo hạnh của anh ấy cao thâm đến đâu ngay cả con cáo già như ông Thường cũng không đoán ra được.
Anh Long đã quen biết với anh ta bao nhiêu năm nay, mà cũng chỉ biết được chưa đến một phần mười thế lực của anh ta.”
Tôi thở ra một hơi thật dài, trong lòng như bị một tảng đá đè lên, tôi vẫn luôn cho rằng Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương có thế lực ngang nhau, nhưng nghe Vương Mãnh nói như vậy, thật giống như bị người ta lấy tay nhéo cho một phát, giật điếng cả người.
Xét bạch đạo, thế lực của Chu Dung Thành ở đặc khu là không cần phải bàn, chỉ cần nhắc đến tên ông ta là mọi chuyện đều thông suốt, nhưng hắc được đến mức của Kiều Dĩ Thương cũng là hiếm có, quan trọng là ông ta thực sự khôn, chỉ áp trận ở đằng sau, đã có người khác thay ông tay làm việc, có móc ra vài trăm tên thì cũng chẳng móc được đến ông ta, chẳng trách Mạnh Duy Tới từng nói không muốn đụng tới bất kỳ kẻ nào dính dáng với Kiều Dĩ Thương, đã gây họa lại vô ích.
Vương Mãnh thấy sắc mặt tôi không tốt, cho rằng tôi sợ bị liên lụy, liền nói: “Anh Thương thích cô, đây là lần đầu nhìn thấy anh ấy vì một người đàn bà mà, mẹ nó, ngay cả mạng cũng không cần, đối đầu với cục trưởng cục công an đến mức kẻ sống người chết thế này, mà anh ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn có đàn bà.
Cô biết cũng không ít chuyện đúng không, nếu là bất kỳ ai khác, cô chắc chắn không thể giữ lại được.
Nếu không phải anh Thương bảo vệ cô, thì anh Long và anh Kim đã xử cô lâu rồi, cô bình thường đi một mình cũng không ít.”
Đầu lưỡi của Vương Mãnh lướt qua hàm răng trong miệng, để lộ ra một cái răng dính máu, hắn nhíu mày nói: “Tôi đã nói hết rồi, cô đừng đụng đến con gái tôi.
Chuyện tôi làm bên ngoài, con gái và vợ tôi đều không biết, trong nhà cần tiền, làm tay sai có tiền nhanh, tôi cũng không phải trời sinh đã là kẻ xấu.”
Tôi lấy mắt ra hiệu cho tay chân của mình, anh ta liền mở cái khóa sắt trên chân Vương Mãnh ra, lại đưa cho hắn ta một bình nước và một điếu thuốc, Vương Mãnh lập tức cầm lấy, xương cốt trên người hắn đại khái đã gãy không ít.
“Xem ra anh cũng còn chút nhân tính, vì muốn nuôi sống gia đình, chỉ cần anh chịu ra mặt làm chứng Kim Đại đã ám sát cục trưởng Chu, tôi đảm bảo tối đa là ba năm anh sẽ được tự do.
Ba năm này cả nhà anh sẽ tuyệt đối bình an, không phải lo cơm áo gạo tiền.”
Hắn ta có phần sửng sốt, mất một lúc mới ngập ngừng hỏi tôi, có thật không.
Vệ sĩ liền chỉ vào mặt hắn quát lớn: “Bà chủ của bọn tao đã hứa thì làm gì có chuyện không làm được.
Đến đặc khu mà nghe ngóng thử xem, bà Chu đã ra tay thì kẻ nào dám không nể mặt.”
Vương Mãnh nghiến răng nói hắn làm, chuyện gì tôi cũng nghe theo cô.
Tôi bảo tay chân đưa Vương Mãnh đến bệnh viện, còn mấy tên còn lại đem quăng ở cái cửa hàng cũ ở phố Tây, đó là địa bàn của Ma Tùng, đem mấy tên này đến tạo cho hắn chút phiền phức, sống chết có số, sống không nổi thì coi như không có cái số đó vậy.
Tôi vừa rời khỏi quán bar thì đội trưởng Trịnh gọi điện đến, anh ta báo tôi biết đã tìm được hành tung của Kim Đại, chính là ở sòng bạc của Phó Bình, từ quán bar qua đó cũng không xa, tôi bèn bảo anh ta chờ tôi.
Vệ sĩ nhanh chóng đưa tôi đến trước cổng sòng bạc, đội trưởng bước đến hỏi tôi thế nào rồi, tôi nói có thể hành động rồi.
Đội trưởng Trịnh phái đến năm đặc vụ và chín cảnh sát hình sự, để tránh đánh rắn động cỏ cũng không dùng xe cảnh sát, đều là xe hơi đen thông thường, dấu trong mấy góc đường mà ánh đèn không chiếu tới được, hoàn toàn hòa vào bóng đêm.
Cảnh sát sau khi tiến vào cổng của sòng bạc lập tức khống chế nữ phục vụ, hỏi Kim Đại đang ở chỗ nào trong sòng bạc, đang ở phòng chữ Thiên trên trên lầu hai.
Tôi và đội trưởng Trịnh đi ở phía trước, cảnh sát đi ở hai bên, đặc vụ cầm súng đi đầu giơ ba ngón tay lên ra hiệu, số ba vừa đến lập tức đá tung cửa ra xông vào.
Kim Đại đang ôm một cô gái ngực to ngồi đánh bài, ở sau lưng là hai tên tay sai.
Đối diện với anh ta, ở ba góc Đông, Nam, Tây là ba tên trùm nhỏ, trên ngực có xăm đầu, thân và đuôi rồng, ắt là thuộc cùng một băng.
Bọn chúng sững người lại, trong miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc lá, cảnh sát hình sự từ hai bên tường bọc qua, bao vây cả căn phòng, cầm súng hét lớn, không được động đậy!
Kim Đại lúc này mới giật mình phản ứng, lập tức lật đổ cái bàn, bài và mạt chược rơi lộp bộp khắp sàn, tranh thủ lúc rối loạn, anh ta hét lớn một câu, bọn cớm vào rồi! Anh ta xô người đàn bà ra, nhảy bổ về phía ban công.
Đặc vụ ở gần anh ta nhất nhanh tay lẹ mắt, lập tức chộp lấy chân anh ta lôi ngược trở lại, Kim Đại té xấp trên đất, bị còng tay lại.
Đội trưởng Trịnh đưa lệnh khám xét và lệnh bắt giam do Mạnh Duy Tới ký đến trước mặt anh ta: “Kim Đại, mày thua rồi.”
Vẻ mặt của Kim Đại lập tức biến đổi, anh ta bị ấn trên đất, trông cực kỳ thảm hại, như con cóc kệch cỡm, vô cùng xấu xí, vô tình lãng phí đi cái bề ngoài không tệ của bản thân.
“Con mẹ nó, là đứa nào bán đứng tao! Là con điếm Tống Thảo Vi phải không, tao ngày trước lý ra phải giết chết nó!”
Tôi co chân đạp vào mặt anh ta, đạp nát bét cái mắt kính anh ta đang đeo trên mũi: “Nếu như không có Tống Thảo Vi, tao đã xử mày từ sớm rồi, mày có thể tiêu sái được mấy ngày vừa rồi đều là nhờ vào mặt mũi của cô ấy.”
“Quả nhiên là mày.” Kim Đại định nhổ nước miếng về phía tôi, nhưng anh ta vừa mở miệng đã bị cảnh sát dí súng vào đầu, đè xuống đất.
“Hà Linh San con đĩ nhà mày, trừ khi mày khiến tao trên trong tù, bằng không chỉ cần tao ra được, tao sẽ giết chết mày!”
Tôi cười lạnh ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, lấy tay vỗ vào mặt anh ta, từ rất nhẹ đến rất mạnh, bốp bốp liên hồi, mãi đến khi hai bên mặt anh ta đều đã đỏ tấy lên, khóe miệng chảy máu, mà lòng bàn tay tôi cũng đau rát, tôi mới dừng lại.
“Mày quên đàn ông của tao là ai rồi sao, nhà tù là nơi tao có thể để mày vào được không ra được.”
“Chu Dung Thành nằm trong bệnh viện thế quái nào có thể làm được chuyện đó?”
Tôi bật cười ha hả: “Đương nhiên không thể, nhưng mày mắng tao như vậy, tao làm sao có thể để mày thất vọng?”
Anh ta nghiến răng nghiến đến mức quai hàm bạnh ra: “May mà mày đầu thai làm đàn bà.
Chuyện đám ở trên không dám làm, mày nói làm là làm, mày gan đấy.”
Tôi tươi cười nhìn anh ta, đây có thể tính là một lời khen rồi, một lời khen cao nhất cho một người đàn bà, chính là may mà cô ta là đàn bà, không thể cùng đàn ông tranh quyền đoạt vị.
Tôi cao ngạo phất tay, phân phó cảnh sát đem Kim Đại đi, đội trưởng Trịnh theo sau tôi, đi về phía hành lang ở ngoài cửa, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, quay đầu nhìn về phía những người còn lại trong sòng bạc.
Sắc mặt người đàn bà vừa rồi bị Kim Đại ôm trong lòng biến hẳn đi, cô ta lớn tiếng nói, không liên quan đến tôi, tôi chỉ là được annh ta dùng bảy trăm triệu bao ba ngày, anh ta làm gì tôi đều không biết.
Cô ta vừa nói vừa bò đến cạnh xô-pha, mở cái ví đỏ ra, run rẩy lấy ra hai xấp tiền: “Tôi xung công, còn sáu trăm triệu ở nhà tôi, tôi sẽ không đưa thiếu đồng nào, đừng bắt tôi, anh ta là trùm bang phái, bị anh ta nhìn trúng tôi không thể không theo!”
Ánh mắt tôi lướt qua mặt mấy tên trùm nhỏ kia, sắc mặt của bọn chúng đều rất khó coi và sợ hãi, cớm trực tiếp xông vào bắt người, ai dám không sợ, trừ Kiều Dĩ Thương loại khó chơi, không ai đụng được vào ông ta ra, thì mấy tên tay sai này có là cái khỉ gì, Chu Dung Thành vừa lộ mặt đã có thể dọa bọn chúng tè ra quần.
“Có biết tên tao không?”
Bọn chúng không lên tiếng, tôi chỉ vào mũi mình: “Hà Linh San, về nói với trùm của tụi bay, Kim Đại là tao đánh bại.”
Tôi cười lạnh mấy tiếng rồi dưới sự bảo vệ của bốn đặc vụ đi ra khỏi sòng bạc.
Xem ra Kiều Dĩ Thương đối với tôi không chỉ là hứng thú nhất thời, ít nhất là ông ta không chỉ muốn chơi vài lần, mà là muốn chơi một thời gian, tôi càng ác càng ngoan, càng có thể kéo dài được hứng thú này của ông ta, khiến ham muốn chinh phục tôi của ông ta càng cao.
Về cơ bản, tôi có thể chắc chắn khu chợ buôn lậu thuốc phiện kia đã đổi vị trí rồi, Kiều Dĩ Thương tuyệt đối sẽ không mạo hiểm để cho tôi cơ hội nắm thóp được mình, đừng nói tôi vốn không thật sự có ý định bán đứng ông ta, cho dù tôi muốn, hiện giờ cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Tôi đi theo phía sau nhóm người này ra khỏi sòng bạc, đang chuẩn bị lên xe, thì ở phía xa chợt lấp lóe ánh đèn xe chói mắt, mấy chiếc xe chống đạn chạy tới, nối thành một bức tường, chiếc Rolls Royce đi đầu đột nhiên thắng lại, dừng ở đầu phố cách bên này khoảng chừng trăm mét.
Tôi vội lấy cửa xe làm vách chắn, đội trưởng Trịnh ở phía sau không hề nhìn thấy đối phương, dùng tay ra hiệu với tôi sẽ dùng một con đường khác đề về trụ sở trong thành phố.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng người to lớn bước xuống từ chiếc Rolls Royce, ông ta đi qua ánh đèn đường mờ ảo và ánh sáng nhấp nháy bước thẳng đến sòng bạc, tôi nhìn rõ được mặt ông ta, nửa bên mặt lốm đốm ánh đèn nhưng hoàn toàn bình tĩnh.
Bất luận là lúc nào thì ông ta cũng vẫn trời yên bể lặng, không chút lay động như vậy, cho dù trời có sập xuống, ông ta dường như vẫn sẽ có năng lực đứng vững giữa chốn nhân thế đang diệt vong.
Ánh đèn vô tình lan tràn khắp mặt tôi, mái tóc tôi và thân thể tôi, bộ đầm màu đỏ tía khẽ lay động trong đêm, tựa như một đóa lan tím đang bừng nở.
Tôi và Kiều Dĩ Thương bị phân cách bởi con đường chật ních xe, cứ thế mà lướt qua nhau, chỉ vài ba giây, ông ta hoàn toàn tập trung lắng nghe thuộc hạ nói gì đó, không phát hiện ra tôi.
Buổi tối như hôm nay tựa một ngọn lửa hung bạo, thiêu rụi cô đơn cùng tịch mịch, gương mặt cương nghị, phong thái lạnh lùng, cùng vẽ ngoài khôi ngô tuấn tú, làm gì có ai có thể chạy thoát được.
Chỉ một cái liếc nhìn, mọi người đàn bà trên thế gian này đều sẽ đổ rạp.
Đó là thứ khí phách mà chỉ khi đã chìm nổi trong giang hồ hơn nửa đời mới có thể có được.
Cuộc ân ái giữa chúng tôi chính là buổi tế lễ long trọng, tôi chính là vật tế được dâng lên, khi nhang đen cháy hết cũng là lúc tôi cùng đường mạt lộ, bị thiêu rụi, bị nuốt chửng, bị mai táng, trở thành nắm tro, rải xuống mặt hồ bạc sẽ nhấn chìm tôi.
Mà ông ta sẽ vẫn là một Kiều Dĩ Thương không ai sánh kịp, ông ta sẽ chỉ đốt một nén nhang.
Ông ta là mặt trời rực rỡ khiến lòng tôi dậy sóng, nhưng cũng là cấm kỵ mà từ nay tôi không thể chạm vào.
Tôi ngồi trong xe nhắm mắt lại, cảm thấy như sức cùng lực kiệt, chị Bối gọi điện cho tôi, chị nói tôi biết, chị đã biết tình hình thế nào rồi, dưới tầng hầm có camera và loa phóng thanh, chị đã nghe được mọi chuyện.
Tôi mệt mỏi ừ một tiếng, hỏi chị còn việc gì nữa không, nếu không thì tôi tắt đây.
Vừa lấy điện thoại ra khỏi tai, chị ở bên kia chợt nói lớn: “Em cuối cùng có định theo anh Thương không?”
Tôi ngẩn người, tức thì mở choàng mắt ra.
Chị nói, Hà Linh San, chị trước giờ nhìn người nhìn chuyện đều rất chuẩn, chị cảm thấy em cuối cùng sẽ trở thành người đàn bà của ông ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...