Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành thực sự là kẻ thù không đội trời chung, trong khi người đàn ông của tôi bị trọng thương nằm trong bệnh viện, ông ta lại khỏe khoắn thoải mái, chạy đến đây thừa cơ hãm hại khiến tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thuộc hạ của anh làm tốt đấy.”
Ông ta nhướng mày cười: “Tôi làm gì có thuộc hạ.”
Tôi đột ngột cúi xuống, dùng cánh tay chặn cửa sổ xe lại, tôi chỉ cách ông ta một tầng không khí mỏng manh: “Ở trong đặc khu, người dám chặn đường sát hại Chu Dung Thành có thể là ai, chắc trong lòng anh cũng biết rõ.
May mà kĩ năng của anh ấy tốt, đổi lại là người thứ hai thì chắc hôm nay cả thành phố mặc đồ tang rồi.
Cục trưởng cục công an thành phố hi sinh không rõ nguyên nhân, đến lúc đó chắc anh dễ chịu lắm.”
Ông ta bị ánh mắt đầy sát khí của tôi làm cho hoảng sợ, rồi ông ta nghĩ thật thú vị, một người phụ nữ lại tỏ ra tàn ác như vậy, quả thực rất hiếm gặp.
Ông ta đã quen nhìn thấy những cô gái nũng nịu, sự kiên cường khí thái này càng khiến ông ta hứng thú hơn.
Có lẽ ông ta và Chu Dung Thành đều có một đôi mắt tinh tường.
Những người đàn ông khác chỉ nhìn thấy vẻ đẹp gợi cảm và mê hoặc của tôi nhưng họ đã nhìn thấu được tận sâu bên trong con người tôi, một cái đầu lạnh, bản chất nham hiểm đáng sợ.
Họ muốn thử thuần hóa tôi nhưng Dung Thành đã bị tôi thuần hóa ngược lại, tôi và Kiều Dĩ Thương cùng lúc bóp cổ đối phương, không ai nhường ai.
Ông ta không những không lùi lại mà còn tiến đến gần hơn, làm cho khoảng cách vốn dĩ đã rất gần giữa chúng tôi lại càng không có khe hở.
Mũi của hai chúng tôi chạm vào nhau, hơi thở nóng rực của ông ta phả ra.
Tôi vô thức muốn né tránh nhưng ông ta lại nhanh chóng giữ lấy gáy tôi làm cho tôi muốn lùi lại cũng không được.
"Sao anh dám giở trò ngang ngược với tôi, sao lại không tiếp tục nữa? Lẽ nào anh định nhân cơ hội này cắn tôi sao?”
Ông ta dừng lại một lúc, ánh mắt ông ta dấy lên ác khí mạnh mẽ, một sự phong lưu khó tả, dùng một ngón tay khác chỉ vào mặt tôi: “Hay là hôn ở đây, hôn thành một vết hôn luôn, để khi về nhà tôi không thể giải thích được với Thường Cẩm Lệ, khiến tôi không còn mặt mũi nào đi gặp bạn bè nữa, phải trốn ở trong nhà đợi nó mờ đi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Dĩ Thương, đây là ban ngày, là bệnh viện, cảnh sát của Chu Dung Thành đang ở bên kia đường."
"Vậy thì sao, không phải là cô Hà đột nhiên đè xuống sao, cô đã có tốt như vậy, tôi nỡ lòng nào không hưởng thụ chứ.”
Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng tôi phát hiện ra tôi càng vùng vẫy thì càng bị ông ta kìm chặt, môi ông ta dường như sắp chạm vào tôi, mỗi chữ ông ta nói ra, tôi đều có thể cảm nhận được sự mềm mại của lưỡi hắn ta khi chạm vào môi tôi.
“Tôi rất nhớ em.”
Bốn chữ này của ông ta khiến mọi cử động của tôi đều ngưng lại, ánh mắt ông ta vô cùng dịu dàng, không hề đùa cợt hay trêu chọc, giống như lời thủ thỉ, tâm sự với người yêu.
“Tôi không thích dáng vẻ nhe nanh múa vuốt, ánh mắt thù hận lạnh lùng của em khi nhìn thấy tôi.” Dưới cằm ông ta là đám râu mới mọc, đôi môi mỏng mở ra rồi nhẹ nhàng mấp máy chạm đúng tầm nhìn của tôi.
“Tại sao em không thể cho tôi một chút dịu dàng như cách em đối với hắn ta, tôi sẽ rất hạnh phúc.”
Kiều Dĩ Thương, một người đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại luôn cho mình là nhất nay lại dùng giọng điệu van xin như vậy, trong khoảnh khắc trái tim tôi có chút rung động, nhưng tôi đã nhanh chóng thoát khỏi vòng xoáy cám dỗ của ông ta, nhân lúc ông ta phân tâm, tôi đã thoát khỏi lòng bàn tay ông ta.
“Sự dịu dàng ấy, đã có người phụ nữ danh chính ngôn thuận hơn tôi để trao cho anh.”
“Em ghen sao?” Ông ta nhướng mày, đưa tay ra đẩy cửa xe, một luồng khí mát lạnh từ bên trong phả ra, khiến tôi run lên vì lạnh: “Cô Hà mặc phong phanh quá, nhưng không sao sau khi lên xe chúng ta sẽ làm gì đó, rất nhanh sẽ cảm thấy nóng thôi.”
Kiều Dĩ Thương nhìn qua đầu tôi, nhìn sang tòa nhà cao ốc màu trắng xám của bệnh viện phía sau: “Làm ở đây thật là kích thích.”
Những ngón tay ông ta bên ngoài cửa kính ô tô cuộn vào lọn tóc dài của tôi, đưa xuống mũi ngửi ngửi và nói với vẻ thích thú: “Cô Hà đoán xem lúc này tôi đang mong muốn điều gì”.
Tôi không nói gì bình thản rút lại lọn tóc trong tay ông ta nhưng ông ta không hề nổi giận vì sự thờ ơ của tôi, vẫn cười vui vẻ như cũ: “Tôi hy vọng em trở thành góa phụ.
Tôi chỉ những người góa phụ, giống như cô Hà, một góa phụ trẻ và xinh đẹp, trên giường vạn kiểu lẳng lơ, xuống giường hàng trăm mưu kế, tôi nguyện ý phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ để được nạp thiếp.”
Ông ta nguyền rủa Chu Dung Thành không chút giấu giếm khiến tôi lập tức sôi gan sôi máu: “Mong anh Kiều giữ lại một chút đạo đức trong lời nói, trong từ điển của Hà Linh San tôi đây không có từ “góa phụ”, nếu người đàn ông của tôi hy sinh, tôi sẽ chỉ đi theo ông ấy.”
Ông ta cười rồi “ừm” một tiếng: “Có chí hướng đấy nhưng e rằng việc Chu Dung Thành hy sinh là điều không thể tránh khỏi, bởi vì hắn ta không hiểu đạo lý thấy tốt thì nhận.
Việc hắn ta điều tra thị trường buôn bán ma túy ngầm, hắn ta cứ tưởng rằng mình làm rất nghiêm ngặt nhưng thực tế thì những kẻ cầm đầu trên con đường này đều là người có số má, nếu hắn ta cứ cố chấp đụng vào những việc bản thân không có khả năng kiểm soát thì chính là hắn ta đang tự tìm đường chết.”
"Cái ác không đàn áp được lẽ phải.
Nếu anh ấy chẳng quan tâm tới cứ để cho chúng tự tung tự tác thì không phải chức vụ cục trưởng cục công an thành phố như không làm hay sao và nếu như thế thì anh ấy cũng không phải là Chu Dung Thành người đàn ông của tôi.”
“Người đàn ông của em.” Nụ cười trên gương mắt ông ta vụt tắt.
“Một câu người đàn ông của em, hai câu người đàn ông của em nhưng nếu hắn ta bị một viên đạn bắn làm vỡ một quả trứng, để xem hắn ta lấy gì để thỏa mãn em.”
Những ngón tay mảnh khảnh và đẹp đẽ của ông ta lướt qua tay vịn trong cửa xe.
“Cô em ở trong độ tuổi này không thể thiếu sự ẩm ướt, nếu không sẽ héo tàn như hoa, nhìn lại tình cảm ngày trước của chúng ta, tôi có thể dành ra hai tiếng, cơ hội này không thể đánh mất, đã đánh mất rồi thì không thể lấy lại được nữa.”
Dáng vẻ lẳng lơ, vô lại của ông ta tôi nhìn thấy nhiều rồi, tôi không để ý đến ông ta, quay người đi bước hai bước, rồi tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu cảnh sát đó, cậu ta ngồi trong xe đang nhìn sang đây, phát hiện ra tôi đang nhìn cậu ta, cậu ta giơ tay về phía tôi ra hiệu nhưng tôi không đáp lại, tôi quan sát kỹ càng từ góc độ đó cậu ta sẽ không phát hiện chuyện gì xảy ra bên trong khi cửa sổ bị tôi chặn, cậu ấy chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng tôi và cánh cửa xe lắc lư.
Tôi mỉm cười ranh mãnh rồi quay lại lần nữa, Kiều Dĩ Thương vẫn đang đợi tôi, ông ta tưởng rằng tôi đổi ý, thật sự muốn vào xe cùng ông ta mây mưa.
Ông ta đang định vào trong để lại một chỗ cho tôi, tôi đưa cánh tay vào sâu trong xe, nắm chặt lấy cổ áo ông, nhân lúc ông ta đang hơi ngơ ngác tôi kéo mạnh ông ta về hướng tôi.
Tôi đặt môi mình lên má ông ta, kề sát cạnh gò má.
Đây là bộ phận dễ dàng lộ ra nhất trên khuôn mặt.
Bất cứ dấu vết nhỏ nào chỉ cần liếc qua có thể nhìn thấy, tôi dùng hết sức lực, đến mức lưỡi tôi gần như bị đứt lìa, Tôi dùng rất nhiều sức, và lưỡi tôi gần như đứt lìa, Kiều Dĩ Thương rên rỉ, ông ta theo phản xạ muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi không những không bị khống chế mà ngược lại mở to miệng cắn vào da thịt ông ta, ông ta biết tôi tàn nhẫn đến mức nào và cũng không muốn làn da mịn màng của ông ta bị hủy hoại nên chỉ có thể mặc kệ tôi.
Sau khi trút hết hận thù tôi mới buông ra, trên da ông ta có một vết cắn rất sâu và đỏ ửng, cho dù có chăm sóc cẩn thận cũng không biến mất trong vòng một tuần.
Tôi đắc ý cười lớn: “Anh Kiều lúc nào cũng tươi đẹp như hoa thế này, trong trắng ửng hồng thật là xinh đẹp, thật khiến phụ nữ chúng tôi phải xấu hổ.”
Kiểu đau đớn bỏng rát này sẽ từ từ tăng lên cho đến cực điểm, đợi đến ngày mai chỉ cần chạm nhẹ vào nó cũng sẽ đau rát vô cùng, nói trắng ra nó chính là…
Loại đau đớn bỏng rát này sẽ dần dần tăng lên cho đến cực điểm, sẽ bị đâm xuyên tim khi nó chạm vào ngày mai.
Nói trắng ra đó chính là một vết tụ máu ở nơi mềm mại nhất trên khuôn mặt.
Kiều Dĩ Thương thường đeo kính râm, cạnh của kính sẽ vừa hay vướng vào đấy, ông ta muốn che cũng không che được.
Ông ta liếm môi, ngón tay vừa chạm vào liền chau mày rồi liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt không biết là đang ôm hận hay là gì khác.
“Sao em lại nóng bóng như thế, càng khiến tôi muốn chiếm lấy em.”
Tôi chỉnh lại các nếp gấp của váy: “Anh Kiều đường vội muốn có tôi, trước tiên hãy nghĩ làm sao để khi về nhà có cách ứng phó với cô vợ mới cưới.
Người đàn ông của tôi đang nằm trên giường bệnh, tối hôm qua còn chưa biết sống chết thế nào, cô ấy nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ rằng tôi lại an nhàn thoải mái đi hôn anh.”
Kiều Dĩ Thương biết rằng mình đã bị tôi bẫy, ông ta vẫn không biết phải làm gì với tôi, ông ta có thể làm gì với tôi, giết hay là lọc thịt róc xương, cho dù thế nào thì ông ta cũng không nỡ.
Tài xế của Kiều Dĩ Thương bước ra từ một cửa hàng với một vài hộp điểm tâm, anh ta vừa bỏ nó vào trong cốp xe vừa chào tôi, lúc đi qua cửa xe vô tình nhìn vào bên trong, khi nhìn thấy một vết đỏ lớn trên mặt Kiều Dĩ Thương, anh ta ngơ người: "Anh Kiều, anh..."
Tôi cố nhịn cười, vẫy vẫy tay chào ông ta, quay lại đi về phía cậu cảnh sát đang đợi tôi bên kia đường.
Người lái xe hỏi ông ta thế này là bị làm sao vậy, Kiều Dĩ Thương im lặng trong hai giây mỉm cười, một nụ cười bất lực nhưng lại thú vị: “Không có gì, vừa nãy tôi không cẩn thận bị con mèo hoang động dục cắn thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...