Tôi thấy rõ gương mặt cười như không cười kia của ông ta, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, trong tay ông ta cầm một chiếc bút kẻ lông mày, ngòi bút nhắm thẳng vào lông mày của tôi, vừa mới nhẹ nhàng xẹt qua một đường, thấy tôi tỉnh lại thì ngừng động tác, hỏi tôi ngủ có ngon không.
Tôi duỗi tay tìm gương, ông ta biết rõ còn cố hỏi: “Có ý gì.”
“Tôi xem xem anh vẽ cho tôi thành hình dáng gì.”
Ông ta cười nói đương nhiên là vô cùng xinh đẹp rồi.
Tôi không tin, cố chấp thò tay ra, ông ta không lay chuyển được tôi, lấy điện thoại di động ra mở camera màn hình lên, đưa tới trước mặt tôi, tôi giành lấy, soi thẳng vào vị trí gương mặt quan sát.
Kiều Dĩ Thương vẽ lông mày không tệ, thế nhưng vẫn không vẽ được mềm mại như tôi, nhưng cũng không có góc cạnh và tỳ vết nào, mượt mà dịu dàng, nét bút hoàn chỉnh, rất duyên dáng.
Ông ta vẽ cho tôi dựa theo dáng lông mày của phụ nữ Giang Vĩ, giống như một vầng trăng khuyết.
Chị Bối nói gương mặt tôi dịu dàng, thế nhưng ánh mắt quá mạnh mẽ, nhìn trông rất khó làm quen, cho nên vẽ lông mày cho tôi để che bớt đi vẻ sắc bén của ánh mắt.
Lúc trước hình dáng lông mày tôi vẫn luôn như vậy, sau đó thay máu theo Chu Dung Thành, ngay cả lông mày cũng đổi thành kiểu đường thẳng, càng không cần kẻ màu lông mày, dùng bút kẻ màu nâu, không ngờ lại nhìn thấy thấy dáng vẻ của nhiều năm trước, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ông ta ôm tôi, môi dán ở sau tai tôi hỏi tôi có hài lòng không.
Tôi ném điện thoại di động cho ông ta: “Bút kẻ mày ở đâu ra.”
Ông ta đầy sâu sa nói: “Việc này không quan trọng.”
Hai đầu ngón tay tôi kẹp lấy chiếc bút kia, cực kỳ nguy hiểm nhìn thoáng qua đôi mắt, mũi, môi, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách yết hầu mấy centimet của ông ta: “Cô Thường thích lông mày đẹp.”
Ông ta nhìn chăm chú vào đuôi lông mày cực kỳ tự nhiên của tôi: “Thật ra cô muốn hỏi có phải tôi đã từng vẽ cho cô ta hay không không.
Cô ta không thích hợp lắm.”
Tôi cười giảo hoạt như một con hồ ly: “Kỹ thuật vẽ lông mày của ông Kiều là xuất chúng của những người đàn ông, việc này là bản lĩnh được luyện tập trên bao nhiêu người phụ nữ.
Nếu như cô Thường biết chồng cô ta che giấu tài năng, ông nói xem cô ta sẽ vui sướng hay là tức giận?”
Ông ta nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của tôi, không nhịn được cười ra tiếng, tôi chọc chọc bút kẻ mày ở trên yết hầu ông ta, lực rất nhẹ, nhưng mỗi một lần chọc xuống vẫn chọc ra một vết màu đỏ.
Tôi có vô số cơ hội có thể giải quyết ông ta, một cái tên cần đầu thổ phỉ như vậy, cho dù chết ở trong tay tôi, cũng không phải một tội lớn, hơn nữa có Chu Dung Thành bảo vệ tôi, nhiều lắm thì tôi cũng chỉ đi ngang qua sân khấu là có thể bình an không có việc gì, ai lại đi so đo với một người giết chết kẻ xấu chứ.
Kiều Dĩ Thương cũng biết rõ điều này, nhưng ông ta chưa bao giờ phòng bị tôi, bất luận là hai đêm cùng chung chăn gối kia, hay là sau mỗi lần tiếp xúc, tôi có thể cắn nát yết hầu của ông ta, cũng có thể đâm thủng trái tim ông ta.
Nhưng mà ông ta giống như là buông lỏng tất cả sự đề phòng và sát khí với tôi, ông ta hận tôi lạnh lùng cao ngạo, hận tôi không biết điều, lại để mặc tôi từng chút một phá vỡ điểm mấu chốt của ông ta.
ngón tay tôi không chịu khống chế mà buông lỏng, chiếc bút kẻ mày nhẹ nhàng rơi xuống trên đùi ông ta, ông ta nhặt lên tiếp tục vẽ bên kia, chúng tôi không ai nói lời nào, không khí yên lặng giống như thời gian đứng im.
Nét mặt Kiều Dĩ Thương chuyên chú nghiêm túc, ông ta cố ý dùng bàn tay nhàn rỗi đỡ eo tôi, phòng ngừa tôi lâu ngồi cảm thấy mệt mỏi, khi ông ta sắp vẽ xong, Hàn Xuân Bắc ở ngoài cửa gọi anh Thương, hỏi ông ta bây giờ đi sao, người tới rồi.
Tôi nghe thấy trên hành lang truyền đến rất nhiều tiếng cười của phụ nữ, có thể bẻ gãy xương cốt của đàn ông, bọn họ nũng nịu hỏi anh Thương trốn ở trong phòng làm gì, sao lại ngửi thấy mùi son phấn của phụ nữ.
Hàn Xuân Bắc quát lớn đừng lắm miệng, tiếng cười của người phụ nữ càng vâng: “Ôi, thì ra là anh Thương xây nhà vàng giấu người đẹp.
Ngày thường đều không nhìn mấy chị em chúng tôi hơn một cái, là quốc sắc thiên hương nào lại giữ chân được anh Thương thế.”
Kiều Dĩ Thương sửa sang lại quần áo trên người, nói tôi ở trong phòng chờ ông ta, đừng ra ngoài đi lại, ông ta hôn một chút lên môi tôi, đứng dậy đi ra ngoài cửa, ông ta đi ra ngoài nói câu gì đó với mấy người phụ nữ kia, bọn họ nhẹ giọng hơn không ít, rất nhanh tiếng bước chân đã đi xa, cho đến sòng bạc phía đối diện.
Sau đó tôi không kìm nén được sự tò mò trong lòng, đáng tiếc tôi đã chậm một bước, không thể thấy rõ mặt bọn họ, chỉ thấy bốn người phụ nữ cực kỳ thướt tha yểu điệu, trên người bọn họ không mặc sườn xám, gần như một bộ váy cực kỳ bình thường, nhan sắc cũng rất tốt, vẫn xinh đẹp không gì sánh bằng.
Bọn họ đi vào sòng bạc, ông chủ Tưởng bị vách tường che chắc rất lâu không lên tiếng, mấy cô gái cười quyến rũ dựa vào cánh cửa và mép bàn, một người trong đó vươn tay đánh vào ngực ông chủ Tưởng: “Ngài là nhìn đến ngây người hay là không hài lòng.
Nếu không hài lòng thì chúng tôi đi đổi người mới, khôn làm chậm trễ ngài vui vẻ hưởng lạc.”
Cho dù ông chủ Tưởng là tay già đời trong tình trường cũng chưa từng gặp tứ đại mỹ nhân và sự khiêu chiến, ông ta có chút nói lắp liên tục nói hài lòng, nếu như bọn họ đều không hài lòng, chỉ có thể xuất gia làm hòa thượng.
Kiều Dĩ Thương kéo ghế ra ngồi xuống đối diện, vừa châm thuốc lá vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho bốn cô gái đi qua đó, bọn họ lập tức vây quanh ông chủ Tưởng, tiếng cười khàn khàn của ông ta lập tức bị phụ nữ nuốt hết.
Trong buổi xã giao không có một ly rượu ngon, một người đẹp không giải quyết được vấn đề, nếu có, vậy thì cả bốn người đẹp cùng lên, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.
Bốn người đẹp thật sự không thể mua được bằng tiền, tứ đại hoa khôi của hộp đêm Giang Vĩ, mời được hai người cùng lúc đã là trường hợp khó gặp, bốn người cùng xuất hiện, chỉ có thể là người cấp kinh thành phó quốc mới có đãi ngộ này.
Quyền thế của ông chủ tưởng trong giới xã hội đen rất lớn, cũng chưa chắc là không có dây dưa tới quan chức, Kiều Dĩ Thương dùng bốn gái điếm đổi lấy thị trường Thanh Xuân, mua bán cũng sẽ không thiệt.
Lúc trước tứ đại hoa khôi của Thiên Thượng Nhân Gian xuất hiện, mười mấy năm một lần, người ngồi bên trong là cấp chính quốc, cả nước chỉ có bảy cấp chính quốc, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hiển hách như thế nào, người đàn ông đó vứt tiền chất đầy bàn tiệc, còn phải lôi ông già ông ta ra mới được.
Tỉnh uỷ nào đó ở từng gọi ba hoa khôi của hộp đêm Giang Vĩ tới chơi Tam Phượng Hí Long cho ông ta, nghe nói nóng bỏng tới mức nhân viên phục vụ mang rượu tới cũng phải nhìn tới ngây người, loại trình độ biểu diễn này, những chiêu lặt vặt tuyệt đối không đáng để mắt tới, không dâm đãng không đắn đắn, rất có tính nghệ thuật, nhưng trong vẻ đẹp lộ ra sự lẳng lơ, không lẫn vào vị trí hoa khôi, cũng không sử dụng năng lực đó.
Kiều Dĩ Thương và ông chủ Tưởng đánh mấy ván bài Poker, tôi ở trong phòng dùng hai tiếng đồng hồ xem hết quyển tạp chí kia, cảm thấy có chút đói bụng, tôi mặc thêm quần áo của Kiều Dĩ Thương định đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, lúc tôi kéo cửa ra cũng là lúc ông ta giơ tay đẩy cửa.
Tôi và Kiều Dĩ Thương nhìn nhau qua làn không khí sương mù được bao phủ dưới ánh đèn, ông ta kéo cổ áo căng chặt ra: “Nói cho cô một tin không tốt.”
Cơ thể tôi cứng đờ, ông ta nhếch nhếch khóe môi: “Về kết quả.”
Ông ta nói tới đây thì dừng lại, vô cùng thú vị nhìn chằm chằm khuôn mặt chợt trở nên hoảng sợ của tôi, ông ta cười nói: “Đứa bé là của tôi.”
Cả người tôi chấn động mạng, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau, Kiều Dĩ Thương vọt vào ôm lấy eo tôi, tôi rơi vào trong lòng ngực ông ta, thân thể vẫn đang không khống chế được mà run rẩy.
Ngón tay của ông ta vuốt ve ở trên gương mặt tái nhợt của tôi: “Đây xem như sự kinh ngạc hay là tin dữ.”
Tôi dại ra trợn tròn mắt, có chút hoảng hốt phản chiếu vào đáy mắt ông ta, tộ không cách nào hình dung ra được tâm trạng của mình vào giờ phút này, loại này tuyệt vọng che trời lấp đất này cắn xé tôi.
Tôi nghẹn ngào nói: “Anh gạt tôi.”
Tôi vươn tay tìm kiếm ở trong túi ông ta, ngoại trừ ví tiền và một khẩu súng thì không có gì, tôi lớn tiếng gào lên với ông ta: “Tôi muốn xem phiếu kết quả.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...