Tôi tỉnh dậy sau cơn đau mê man vì bị đánh sau gáy, cau mày phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, toàn bộ cơ thể cứ nhấp nhô trên chiếc giường nước mềm mại, giống như bị người khác rút xương đến tê liệt vậy, ngay cả một chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một ánh nắng yếu ớt vừa ló dạng, cố gắng nhìn xem rốt cuộc là mình đang ở đâu, nhưng bốn phương tám hướng đều là một màu đen mênh mông và lạnh lẽo, chiếc giường màu đen, đồ đạc đều màu đen, trần nhà cũng là màu đen, giống như một vòng xoáy đen khổng lồ vậy.
Ký ức về khoảnh khắc trước khi ngất xỉu hiện lên cứ như một bộ phim thoáng qua trong tâm trí tôi, bóng dáng run rẩy, tiếng gào khóc thảm thiết trước khi người vệ sĩ ngã xuống đất, tất cả đều chỉ ra đây rõ ràng là một cuộc đánh lén đã được tính toán từ trước.
Người đánh lén nhất định là có liên quan đến xã hội đen ra tay dứt khoát và nhanh gọn, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, đến một vệ sĩ vô cùng giỏi võ nếu như không cảm nhận được thì cũng sẽ gặp bất lợi.
Quan trọng hơn là người đánh lén rõ ràng đang nương tay với tôi, cho dù là liên tục đánh tôi hay là đỡ tôi khi tôi ngã xuống, thì đều chứng tỏ rằng đối phương không muốn tôi bị thương và đối với tôi rất ưu ái.
Kẻ thù của Chu Dung Thành nhiều không đếm xuể, ông ấy vừa không muốn tôi bị tổn thương vừa không muốn để tôi đi, trong lúc này tôi thực sự không thể đoán được ý định của ông ấy là gì.
Tôi dùng hai bàn tay chống xuống giường để có thể ngồi dậy và hét lên, dù đã cố gắng thử vài lần nhưng tôi vẫn không thể đỡ nổi sức nặng của cơ thể, sự phản kháng càng ngày càng yếu ớt, khung cảnh xung quanh đều xa lạ, nỗi sợ hãi cứ ập đến như thủy triều vây quanh lấy tôi.
Tôi nghiến răng, trong lúc tôi vùng vẫy bằng đôi chân đang bị treo lên không trung, tôi cảm thấy giống như có kim châm ở phần dưới cơ thể của mình, khó chịu như thiêu như đốt không thể tả nổi, tôi chợt sững người, mặt tái đi ngay lập tức.
Tôi phải mất một thời gian dài để cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây không phải là mơ mà là sự thật, tôi duỗi những ngón tay đang run rẩy của mình ra và chạm vào thì thấy đồ lót mặc trên người còn nguyên vẹn, cũng không có cảm giác chua và dính sau khi quan hệ, mà chỉ giống như có thứ gì đó đâm vào và rút ra một cách nhanh chóng.
Tôi không dám nghĩ về những gì đã xảy ra với cơ thể mình trong lúc hôn mê nữa, trước giờ chưa từng có sự hoang mang và sợ hãi nào làm tôi rơi nước mắt, nhưng bây giờ tim tôi đập dữ dội, hơi thở nặng nề như va vào không khí, tôi đang cố gắng ngồi dậy thì đột nhiên chỗ cánh cửa phát ra tiếng động nhẹ, một tiếng tách, nắm cửa màu trắng bạc bỗng xoay sang trái, cánh cửa từ từ mở ra một khe hở hẹp.
Tôi nín thở nhìn sang, ngón tay bất giác co lại, cánh cửa càng lúc càng mở rộng, một bóng người cao lớn và rắn chắc từ bên ngoài xuất hiện, hành lang không có một chút ánh sáng nào, chỉ có một làn gió u ám tràn vào.
Khi bóng dáng ấy dần dần hiện rõ trước mắt tôi, ngay cả khuôn mặt đó cũng không thể né tránh được nữa, ông ta liền cười vô cùng khiếm nhã, một tay đút vào túi quần, một tay từ từ rút lại khỏi nắm cửa.
Người đàn ông vừa bước vào chính là Kiều Dĩ Thương.
Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng đang kẹt trong cổ họng vậy, không phải là kẻ xấu thì tốt rồi, ít nhất tôi tin ông ta sẽ không hủy hoại tôi, cũng sẽ không đê tiện tới mức điều khiển tôi một cách tùy tiện.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt ông ta và lạnh lùng hỏi: “Là anh làm đúng không.”
Ông ta đóng cửa lại rồi bật đèn lên, trong luồng ánh sáng trắng lóe mắt đó thì màu đen xung quanh ông ta càng thêm ảm đạm và lạnh lẽo, ông ta cười nhếch mép: “Thất vọng hay vui mừng.”
Tôi hỏi ông ta có muốn nghe sự thật không.
Ông ta cau mày một cách vô thức.
Tôi nói rằng nếu so với những người khác thì chắc là vui mừng, nhưng tôi rất thất vọng vì đây không phải là người mà tôi hy vọng được nhìn thấy.
“Đáng tiếc là người mà cô đang muốn gặp bây giờ lại không đến, cho nên kết quả này không tính, tôi có thể cho rằng giây phút mà cô nhìn thấy người đó chính là tôi thì cô đã hạnh phúc hơn bao giờ hết.”
Tôi đã bị ông ta chọc vào nỗi đau, mới bắt đầu mà tôi chẳng nói được câu nào.
Ông ta cười đen tối hơn: “Cô đoán thử xem tại sao cô lại ở đây.”
Ông ta quay lại và nhặt miếng Phật ngọc từ chiếc khung cổ lên, cầm nó trong lòng bàn tay và nhìn nó dưới ánh sáng của những ngọn đèn vỡ một cách chăm chú, mặc dù ông ta không nhìn tôi, nhưng dường như ông ta cảm nhận được tôi đang nhìn chằm chằm, ông ta thản nhiên nói: “Tôi chỉ tin vào bản thân mình, đối với tôi Phật chỉ là một món đồ chơi thôi.”
Tôi cười mỉa mai: “Vậy thì âm phủ cũng là đồ chơi của anh rồi.”
Ông ta nói rằng nó cũng như nhau thôi, nhưng cách chơi cụ thể như thế nào thì đợi đến khi chết xuống dưới đó thì mới biết được.
Tôi sớm nhìn ra Kiều Dĩ Thương là một loại ma quỷ tim đen, nội tạng đen, máu cũng đen, giống như căn phòng này hoàn toàn là một màu đen, đến cả ma quỷ ông ta cũng không không sợ, trên đời này không có gì có thể khiến ông ta cúi đầu.
Tôi nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng của những ngọn đèn: “Cô Thường đang mang thai, cho nên anh đưa tôi đến đây để thỏa mãn nỗi cô đơn đúng không.”
Ông ta hơi cau mày: “Ai nói là cô ấy có thai.”
Ông ta lật Phật Ngọc lại và nhìn vào mặt sau: “Ai nói cô là thứ mà tôi dùng để thỏa mãn nỗi cô đơn.”
Ông ta cười đểu, giả vờ hỏi Phật ngọc trong lòng bàn tay: “Ông nói phải không.”
Khuôn mặt của Phật Ngọc được tạc với đôi lông mày nhân từ, kích thước chỉ bằng lòng bàn tay, yên lặng ở giữa năm ngón tay của ông ta, ông ta thở dài một hơi rồi lấy ngón tay lau đài sen ở phía dưới Phật Ngọc: “Còn gì nữa không.
Ví dụ như những chuyện liên quan đến trẻ con thì sao.”
Nghe vậy sắc mặt tôi bỗng thay đổi, từ trên giường cố gắng ngồi dậy: “Anh đã làm cái gì vậy?”
Chắc chắn cảm giác đau ở phía dưới là do có người làm ra, Kiều Dĩ Thương bắt đôi đến đây, ông ta biết tôi đang mang thai, ông ta cũng không phải loại bừa bãi, vào lúc này sẽ không chiếm hữu thân xác tôi, rõ ràng sự đụng chạm của ông ta là có mục đích khác.
Ông ta chậm rãi đem Phật Ngọc để lại chỗ cũ, khiến cho ánh mắt tôi hiện rõ sự sợ hãi đến ớn lạnh: “Tôi đã làm cái gì đều không quan trọng, cô còn giấu giếm tôi cái gì không?”
Tôi lớn tiếng nói rằng đây là con của tôi và Dung Thành, tôi không cần phải nói với anh, không cần phải nói với người không liên quan!
Ông ta nói: “Có liên quan gì đến tôi hay không, thì đợi đến khi xem kết quả xét nghiệm rồi chúng ta lại nói tiếp.”
Tôi cảm thấy giống như sắp chết ngạt, nước, nước phun ra tràn qua đỉnh đầu khi đôi môi mỏng của ông ta vừa khép lại, tôi bất chấp tất cả để có thể nổi lên nhưng vô ích, bên dưới có thứ gì đó cứ cuốn lấy tôi như muốn kéo tôi xuống đáy.
Tôi nắm lấy khăn trải giường, giọng nói của tôi run rẩy một cách không thể kiểm soát được: “Kết quả gì?”
Ông ta nhìn tôi chằm chằm và nói từ từ từng chữ một: “Tất nhiên là kết quả xét nghiệm của đứa bé rồi.”
Như một tiếng ầm của sấm chớp vào ngày nắng, tôi nằm trên giường choáng váng, cảm giác giống như có dòng điện cứ chạy qua cơ thể tôi làm cho tôi bị đứng hình một lúc.
Một lúc lâu sau tôi mới có thể nhận thức được, tôi lớn tiếng phản bác lại ông ta: “Liên quan gì đến anh chứ? Dù tôi có mang thai chó mèo, cũng không cần anh phải xác định.
Anh đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa, tại sao anh lại tự ý làm điều đó khi không có sự cho phép của tôi hả?”
“Chu Dung Thành đã biết rõ về quá khứ của cô, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ làm thôi, cô đừng nghĩ rằng ông ta sẽ không làm vậy, chẳng lẽ tình cảm của ông ta dành cho cô còn quan trọng hơn tổ tiên của ông ta sao.
Chẳng qua là tôi chỉ đi trước một bước thôi, dù sao thì kết quả đó cũng chính là những gì tôi muốn.”
Ông ta vừa nói đến đây thì dừng lại, tôi nhìn thấy một ham muốn rất tàn nhẫn trong mắt của ông ta, tôi giận dữ hét lên một tiếng: “Anh đừng có ăn nói bậy bạ!”
Ông ta chỉ cười và không nói lời nào, tôi có chút kích động, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ rồi tối sầm lại: “Bây giờ vốn dĩ là không có kết quả nào.”
Kiều Dĩ Thương im lặng đi về phía ban công, vươn tay kéo tấm màn che cửa sổ, ông ta dựa vào tường nhìn tôi một cách thích thú: “Là cô y tá ngu dốt nào đã nói rằng cô không thể nói dối một cách hài hước như vậy được nhỉ?”
Cơ thể của tôi cảm thấy có chút lạnh, rồi từ từ lạnh đến vô tận: “Đứa trẻ là con của Dung Thành, cho dù có xét nghiệm ba mươi triệu lần đi nữa thì cũng chỉ có một kết quả, anh đừng tốn công vô ích.”
Tôi lẩm bẩm câu này một cách cố chấp, lặp đi lặp lại nhiều lần, ngay cả khi tôi cảm thấy có lỗi nhưng tôi vẫn không muốn dừng lại.
Kiều Dĩ Thương từng bước đi về phía tôi, ông ta mặc một cái áo sơ mi trắng sáng như có thể nghiền nát ánh trăng rồi rắc bột lên trên đó.
Ông ta nghiêng người xuống giường, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi, ánh mắt đùa cợt và nụ cười đầy cám dỗ: “Vội vàng phủ nhận như vậy cũng không tốt đâu.
Kết quả chưa có thì ai cũng không thể đảm bảo được.”
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh nhìn ông ta: “Đứa bé đang ở trong bụng tôi, không ai có thể hiểu rõ con mình hơn một người mẹ cả, ngoài Chu Dung Thành ra, làm sao tôi có thể mang thai con của người đàn ông khác được, đặc biệt là anh.”
Trên đầu ngón tay của ông ta hình như có mùi rượu đã để lại một chút cay thoang thoảng trên môi tôi.
Ông ta im lặng, lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay, vô cùng tỉ mỉ lau từng ngón tay rồi nói: “Nét bướng bỉnh của cô bây giờ thực sự khiến tôi vừa yêu vừa hận.
Có vô số lần tôi có ý định muốn hủy hoại, nhưng cũng vô số lần trái tim tôi lại không nỡ.”
Nụ cười vô vị trên khuôn mặt ông chợt dừng lại, ông ta ném chiếc khăn xuống đất, bàn tay to lớn của ông ta bóp chặt hai má tôi, tôi cảm thấy giống như ông ta sắp bóp nát tôi vậy: “Cô chẳng qua chỉ là dựa vào chút hứng thú và nuông chiều mà tôi dành cho cô nên cô mới không kiêng nể ai cả, từ trước tới giờ không có một người phụ nữ nào dám tát vào mặt tôi, cũng không có người phụ nữ nào dám đối xử với tôi như vậy.
Hà Linh San, cô cũng phải biết chừng mực chứ.”
“Là do anh quấy rầy tôi.”
Ông ta đưa tay từ mặt xuống tới cổ, ngón tay cái thô ráp và lạnh lẽo của ông ta cứ đung đưa qua lại ở cổ họng tôi: “Cô Hà cũng không thích kiểu quấy rầy này sao, có một số việc dù chỉ muốn làm một lần nhưng số mệnh đã định sẵn rồi thì vẫn phải tiếp tục làm, chỗ của tôi không phải là nơi mà cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi như vậy, trừ khi tôi muốn thì tôi sẽ dừng lại.”
Mắt tôi có một chút ươn ướt như bị sương mù che đi, vẻ đẹp trai và rắn chắc của ông ta cũng trở nên mờ nhạt: “Tại sao trước đây anh không nói như vậy.”
“Tôi đã hối hận rồi, không được sao?”
“Dung Thành yêu tôi.”
Tôi dứt khoát thốt ra bốn chữ này, hai hàng nước mắt từ khóe mắt tôi lăn dài, ông ta đặt một ngón tay lên môi tôi, suỵt một tiếng như muốn tôi im lặng.
Chuông điện thoại di động quen thuộc ở đầu giường vang lên, là Chu Dung Thành, tôi vô thức muốn nhấc máy trả lời, đưa tay ra định với lấy nhưng bây giờ thì không thể, năm ngón tay tôi run lên bần bật trong không khí vài lần rồi sau đó nắm lại.
Ông ta cười và hỏi tôi tại sao không nghe máy.
Tôi hỏi anh sẽ cho tôi nghe máy sao.
Ông ta sờ lên chóp mũi của tôi một cách tình cảm: “Tôi cũng đang lưu giữ một hạt giống, bây giờ thực ra tôi có một hy vọng là hạt giống mà tôi để lại sẽ nảy mầm trong người cô và giết chết ông ta.”
Tôi liếc nhìn xuống dưới, nhìn chiếc quần tây gọn gàng và sạch sẽ không một chút bụi của ông ta: “Tôi muốn báo chị Bối biết là tôi vẫn an toàn, chị ta đang rất sốt ruột.”
Ông ta nheo mắt lại không đồng ý.
Tôi nói: “Anh không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập có đúng không? Lâm Bảo Bối cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, chị ta đánh không lại anh, chơi cũng không chơi lại anh được, bây giờ chị ta không biết gì nữa, chị ta còn không thể khuấy nổi một nồi canh.”
Kiều Dĩ Thương im lặng một lúc, bình tĩnh cầm điện thoại lên, lúc này Chu Dung Thành cũng đã tắt máy, ông ta gọi vào số điện thoại của chị Bối, bấm máy rồi đưa cho tôi.
Chị Bối lẽ ra nên đợi một chút, mới chỉ sau ba tiếng bíp chị liền bắt máy và hỏi là ai.
Tôi cố tình nói đó là tôi gọi với một giọng điệu vô cùng thoải mái.
Chị ta gần như bật khóc và hét lớn: “Bà cô của tôi ơi, em đang chết ở đâu vậy hả? Bây giờ em đang có chuyện gì sao? Em có biết rằng suýt nữa thì chị đã gọi cho cảnh sát không! Em có xảy ra chuyện thì em cũng phải nói để cho chị đến cứu chứ?”
“Chị yên tâm, bây giờ em rất an toàn.”
Chị Bối không nghe tôi nói, chị ta gào lớn: “Vệ sĩ đã bị ai đánh gục hả? Rốt cuộc thì em đang ở đâu vậy?”
Tôi nói ông Kiều đang ở đây
Chị ta sửng sốt: “Ông Kiều nào, là hổ Nam Hoa Kiều Dĩ Thương?”
Tôi nói ừm.
Chị Bối hét lên bằng một hơi dài: “Bắt cóc?”
Tôi úp úp mở mở nói là có việc riêng như một cái cớ để cho qua chuyện.
Chị bắt đầu hạ thấp giọng, giọng điệu có ý cảnh cáo: “Đừng để bị ngấm sâu, có thể chạy thì chạy đi, giữa nam và nữ có sự khác biệt, cục trưởng Chu và ông ta có một mối quan hệ rất tế nhị đấy, Hà Linh San, em thật bẩn thỉu, loại người phụ nữ như chúng ta nếu có thể được bước đi trên con đường đúng đắn, thì em không thể phạm thêm một chút sai lầm nào nữa, nếu không sai lầm nhỏ nhặt đó cũng sẽ trở nên to tát trong mắt của đàn ông, em có hiểu không hả?”
“Được rồi đấy.” Kiều Dĩ Thương đột ngột nói, ông ta không một chút do dự giật lấy điện thoại di động của tôi và kết thúc cuộc gọi.
“Tôi đã đáp ứng yêu cầu của cô rồi, bây giờ cô có thể yên tâm mà ở lại đây đi.”
Tôi lạnh lùng liếc ông ta một cái, nằm xuống và đắp chăn bông lên, không thèm đếm xỉa đến ông ta.
Khoảnh khắc yên tĩnh đó kéo dài chưa tới mười giây, Kiều Dĩ Thương thở nhẹ vài cái từ trên đỉnh đầu tôi làm tôi phải cười lên vì khó chịu, ông ta hình như vừa hôn lên trán tôi, những sợi râu cứng của ông ta cứ đâm vào da, vừa ngứa vừa đau làm cho cơ thể tôi cử động một cách không thoải mái, ông ta nhận thấy tôi hơi cau mày nên đã ngừng lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...