Hai em trai Hứa Tịch bữa này đánh Đoạn Ngân Táp không nhẹ, khi đưa Đoạn Ngân Táp đến bệnh viện, y đã muốn hôn mê, các bác sĩ lập tức đẩy y vào phòng cấp cứu.
“Hai tiểu hài tử các người, thật là không có nhân tính! Lại đánh tiểu bảo bối của anh thành như vậy, các em tốt nhất nên cầu nguyện y không có việc gì, nếu không đừng trách anh cho các em khó coi.” Bên ngoài phòng cấp cứu, Hứa Tịch tức giận điên người, chỉ hai em trai nổi giận mắng. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn tức giận đến như thế, hắn không thể ngờ rằng hai đứa em trai hắn khuya khoắt thế này lại tìm được nhà Đoạn Ngân Táp, nghe giọng nói không giống liền đạp cửa đi vào, còn tưởng rằng Đoạn Ngân Táp là biến thái cưỡng gian hắn, đánh Đoạn Ngân Táp thành biến dạng.
“Tôi kháo! Anh mắng bọn tôi để làm gì? Bọn tôi chính là hảo tâm muốn cứu anh nha! Ai sẽ nghĩ các anh đang sắm vai nhân vật, mắt tam giác kia giả trang như vậy, tôi cam đoan ngay cả mẹ y cũng nhận không ra y nữa.”Hứa Lạc không phục.
“Em đánh người, lại còn cãi à!” Hứa Tịch liếc mắt, “Anh nói các em là heo sao? Sao không dùng đại não ngẫm lại, nếu không phải anh tự nguyện ai có thể có bản lĩnh cưỡng gian anh?”
“Nhìn cái loại hình ảnh này, ai cũng sẽ tưởng như vậy! Thật sự là hảo tâm không hảo báo, lần sau cho dù anh bị người đùa chết, tôi cũng sẽ không xen vào nữa!”
“Em đây là cái thái độ gì! Xem ra anh lâu lắm rồi chưa giáo huấn em, tiểu tử em da lại ngứa!” Hứa Tịch sinh khí mà cho mông Hứa Lạc một cước.
“Cái đồ nhân yêu bất nam bất nữ chết tiệt, cũng dám đánh tôi! Tức chết tôi!” Hứa Lạc nổi trận lôi đình, kéo tay áo cùng Hứa Tịch ganh đua dài ngắn.
“Được rồi!” Hứa Linh vẫn luôn lặng yên không nói cuối cùng mở miệng, thanh âm lãnh như hàn băng, khuôn mặt tuấn tú có thể khiến các cô gái điên cuồng, một chút biểu tình cũng không có.”Tam mao, chúng ta đi!”
“Hứa Nhị Mao, ai cho các em đi! Các em còn chưa giải thích với tiểu bảo bối của anh đâu!” Hứa Tịch nhíu mày, giương giọng mắng.
“Anh thật sự là sỉ nhục của Hứa gia!” Hứa Linh lãnh đạm nhìn thoáng qua Hứa Tịch, xoay người bước đi.
“Hứa Nhị Mao, xem ra em cũng muốn tạo phản!” Nhìn bóng dáng cao lớn lạnh như băng kia, Hứa Tịch nhướn mày.
“Nhị Mao nói rất đúng, mặt mũi tổ tông đều bị anh làm mất hết! Mệt tôi sùng bái anh như vậy, không nghĩ tới anh lại là ở phía dưới!” Hứa Lạc cũng đi lên trước, khinh bỉ cười nói, nói xong cũng xoay người rời đi.
Hứa Tịch buồn cười giơ lên khóe môi, phượng mâu tươi đẹp hiện lên một đạo u quang, thật sự là lâu lắm không xử bọn họ, hai tiểu tử này giống như thật sự quên ai mới là lão Đại, một người so một người còn kiêu ngạo. Không ngoài sở liệu của hắn, bọn Nhị Mao sau khi biết hắn ở phía dưới, đối với hắn đều thực thất vọng, hình tượng của hắn trong cảm nhận của bọn họ bị đả đảo nặng nề a! Nhưng đau đầu nhất vẫn là cái nằm ở bên trong kia!
Hứa Tịch xoay người, nhìn đèn đỏ vẫn sáng ngoài phòng cấp cứu, sâu kín thở dài. Phát sinh loại sự tình này, tiểu bảo bối của hắn nhất định sẽ vô cùng sinh khí, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không gặp mặt hắn! Ai! Đáng tiếc a!
Hắn thật vất vả mới kích phát bản tính S bên trong y, cho rằng sau này sẽ được chơi, hiện tại hoàn toàn xong rồi! Đều là hai tiểu tử chết tiệt kia làm hại! Hừ! Bọn họ dám phá hư chuyện của hắn, hắn nhất định phải hảo hảo đáp lễ mới được! Nét mặt mỹ diễm biểu lộ một nụ cười siêu cấp khủng bố, khiến người mao cốt tủng nhiên(xương cốt rã rời). Đồng thời Hứa Linh và Hứa Lạc mới vừa ra khỏi bệnh viện, không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
### ### ###
“Vĩnh viễn đừng để anh gặp lại em!” Đây là câu đầu tiên Đoạn Ngân Táp nói với Hứa Tịch sau khi tỉnh lại, đúng như Hứa Tịch sở liệu, Đoạn Ngân Táp hận hắn thấu xương.
Đối với Đoạn Ngân Táp mà nói bị đánh vẫn là việc nhỏ, quan trọng là … Bị đệ đệ của Hứa Tịch nhìn thấy y và Hứa Tịch chơi cái loại trò chơi biến thái này, y thực hận không thể chết đi. May mắn hai em trai Hứa Tịch không tới bệnh viện thăm y, nếu không y thật không biết đối mặt với bọn họ làm sao.
“Tiểu bảo bối, không nên tức giận! Người ta biết sai!” Trong phòng bệnh, Hứa Tịch đáng thương hề hề nhìn Đoạn Ngân Táp nằm trên giường chơi game. Đoạn Ngân Táp mắt điếc tai ngơ, đem hắn trở thành không khí, tiếp tục chơi game.
“Tiểu bảo bối, người ta thật sự biết sai, anh tha thứ cho người ta đi! Người ta cũng thật không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy!” Hứa Tịch chu đôi môi hồng diễm, điềm đạm đáng yêu khóc ròng. Vì muốn làm Đoạn Ngân Táp thương tiếc, còn thật sự chảy ra hai giọt nước mắt, đáng tiếc Đoạn Ngân Táp như cũ không để ý tới hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...