Sắc Đỏ Của Hòa Bình

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, với bao sự thay đổi mà bản thân con người không thể sắp đặt được. Thấm thoát đã mười năm trôi qua kể từ lúc Linux rời xa Rill. Đó là một khoảng thời gian dài với bao điều mà số phận đã sắp đặt. Thật chẳng biết cuộc đời một con người phải trải qua bao điều biến đổi, để rồi liệu có thể tìm thấy một kết thúc tốt đẹp hay không?

Mười năm trôi qua, Ati - Laua chưa từng một ngày yên bình. Đất nước từng được xem là hùng mạnh nhất giờ lại đang trên bờ vực suy tàn. Thời gian qua đi, con người thay đổi. Giờ đây Rill đã là một chàng trai chững trạc của tuổi hai mươi. Mang trong mình dòng máu của những chiến binh, giờ đây anh đã trở thành một chiến binh thực thụ. Anh gia nhập và là thành viên của một tổ chức hoạt động gần thị trấn trước đây. Một trong những tổ chức nổi dậy để chống lại sự cai trị của vua Aftiji.

Rill đứng từ trên cao nhìn xuống, dưới chân anh vẫn là mảnh đất Malia - vùng đất thánh năm nào, nhưng giờ đây mọi thứ đã khác, năm đó khi lễ hiến tế được thực hiện cũng là lúc Vua Aftiji cho quân tiêu diệt tất cả các thế lực tại đền Malin. Các quan Tư Tế luôn cho mình là đấn thần linh tối cao, tạo nhiều sức ép cho triều đình. Vậy nên việc nhà Vua muốn thâu tóm nơi đây là chuyện khó tránh khỏi. Danh xưng vùng đất thánh cuối cùng cũng lụi tàn, nhưng Rill vẫn ở đây, đã mười năm, không biết vì chờ đợi điều gì?

Từ phía Chanry gửi đến một số lượng lớn vũ khí, và Rill không ngờ người mang chúng đến lại là một người mà anh đã quen biết từ lâu.

- Xuống nhận hàng thôi.

Lack vỗ vai Rill, anh quay lại đi theo Lack.

Người dẫn đầu đoàn người mang vũ khí tới là một cô gái. Khi vừa trông thấy Rill cô vội nhảy xuống ngựa.

- Anh Rill.

Lack đưa mắt nhìn. Đôi mắt đen, gương mặt tròn, mái tóc đen ngang vai, một cô gái xinh xắn. Anh quay qua khẽ thì thầm bên tai Rill.

- Cậu quen sao?

Rill đưa mắt nhìn.

- Không quen.

Đứng cạnh xe vũ khí là Shel, anh đang mân mê một thanh kiếm, nghe thấy Rill trả lời anh cũng đưa đôi mắt nhìn qua, chờ đợi một điều gì đó thú vị.

- Em là Angela đây. Anh nhớ chứ?

Cô gái nói, đôi mắt đầy vẻ đợi chờ hướng về Rill.

- Angela? - Rill nghĩ. Một điều gì đó chạy ngang đôi mắt đen tuyền.

- Không!

Rill nhả ra một chữ, khiến Angela không thể tin vào tai mình.

- Em là Angela. Anh.. anh thực sự không nhớ ư?

Angela nhẫn nại, cố gắng đợi cho Rill nhớ ra. Còn Rill thì vẫn lặng thinh. Không phải anh không nhớ, thực chất là anh không muốn nhớ tới mà thôi. Anh đã muốn rủ bỏ đi mọi thứ, vậy tại sao cô gái này lại xuất hiện tại đây chứ? Tại sao lại hiện diện trước mắt anh ngay lúc này? Nhắm mi mắt trong chốc lát, ghì chặt mọi thứ trong nó, Rill thở hắt ra một tiếng.

- Là.. cô sao?

Câu trả lời của Rill khiến Shel bất giác mỉm cười.

Angela trở nên vui mừng khi Rill nhận ra cô. Cô cũng biết khi nãy Rill chỉ nói thế thôi, nhưng trong lòng anh chắc chắn sẽ nghĩ khác.


- Phải, phải, là em.

- Này, các cậu định đứng đó đến bao giờ, nên thu sếp mọi thứ sớm đi.

Eris bây giờ mới xuất hiện, cô lên tiếng. Mọi người nhanh chóng kiểm tra lượng vũ khí, Shel đứng cạnh Rill khoé môi khẽ nhếch.

- Không ngờ bên ngoài cậu cũng trăng hoa đến như vậy.

Rill sững lại khi nghe Shel nói.

- Đừng xen vào chuyện của tôi.

Ánh mắt tỏ vẻ quan tâm đến kẻ bên cạnh, đôi môi Shel vẫn mỉm cười, tay đặt nhẹ lên vai Rill.

- Tôi chỉ là quan tâm đến cậu một chút thôi mà.

Hất tay Shel ra, Rill không nói và bỏ đi. Shel nhìn theo, sắc thái trong mắt thay đổi tức khắc, khóe môi bất giác mở rộng hơn. Lack cũng nhìn theo Rill.

- Sự lạnh lùng đáng sợ.

Suy nghĩ và khẽ rùng mình quay sang thấy Eris đứng cạnh, với ánh mắt nghiêm nghị ở cô, vẻ mặt Lack lúc này mới tỏ ra một sự am hiểu thật sự. Đây mới là kẻ lạnh lùng nhất mà anh từng thấy.

Thấy Rill đã bỏ đi. Angela định đuổi theo nhưng bị Lack kéo lại.

- Này cô định làm gì thế. Định nhờ vả gì kẻ lạnh lùng vô cảm ấy ư? Chẳng có kết quả gì đâu.

- Lạnh lùng vô cảm ư?

Angela lẩm nhẩm, một khoảng không nào đó rơi trong đôi mắt. Nhìn theo Rill, ánh mắt có chút thay đổi của sự nghi hoặc rồi cũng sải bước chạy theo.

- Anh Rill! Anh đi đâu thế?

Angela gọi, Rill quay lại.

- Đó không phải là việc của cô. Hãy quay về đi.

Lời nói của Rill khiến Angela như lặng đi. Xem ra thì sự nghi hoặc của cô là sự thật. Rill vẫn thế, vẫn là sự thay đổi từ cái ngày ấy. Thế mà trước giờ Angela vẫn cứ nghĩ đó là một sự thay đổi nhất thời, chỉ diễn ra trong khoảng thời gian đó. Cô đã hi vọng biết bao, đã mong chờ biết bao để chờ đến ngày gặp lại Rill. Vậy mà trong cái khoảnh khắc tưởng chừng vui sướng nhất ấy cuối cùng lại bị Rill bóp nát trong một câu nói.

- Anh sao thế?

Angela nắm lấy tay Rill, anh rút tay lại, đôi mắt trừng lên, trao cho Angela một cái nhìn vô cùng khó chịu, nhưng rồi cũng kiềm nén lại. Chớp mi mắt, che đi mọi thứ trong ánh mắt đen vốn dĩ đã trống rỗng từ rất lâu, quay mặt đi hướng khác.

- Angela, chúng ta đã không còn là những đứa trẻ. Tôi và cô đều đã thay đổi.

Rill vẫn tiếp tục bước đi. Angela nhìn theo anh, lời nói này liệu có khiến cô tổn thương? Chính cô cũng không biết, chỉ biết trong ánh mắt cô lúc này tràn ngập sự đau thương. Cô đã quá mong chờ, đặt hi vọng quá lớn nơi con người đó, để rồi tất cả vỡ vụn ngay thời khắc này khiến cô không thể nào chấp nhận. Rill đã thay đổi kể từ cái ngày đó? Angela không thể tin được, gương mặt và ánh mắt khi ấy của Rill. Sự lạnh lùng ấy đã ăn sâu vào Rill, trở thành bản năng thật sự của hiện tại. Linux thật sự quan trọng thế sao? Đã khiến Rill thay đổi lớn đến thế sao?


Hai bàn tay đặt lên vai khiến Angela giật thót người.

- Cô là người quen của Rill sao?

Angela quay lại. Kẻ phía sau cô là một gã với mái lòa xòa gần như che hết nửa khuôn mặt. Màu tóc hung đỏ, đôi mắt hắn sắc lẹm. Trong ánh mắt lại ẩn chứa sự tinh ranh gian xảo khó lường.

- Điều đó thì liên quan gì tới anh?

Angela đáp lại. Shel nhìn cô với ánh mắt tìm hiểu. Anh tiến đến gần cô hơn, gương mặt cuối xuống khẽ thì thầm.

- Đừng bận tâm đến Rill. Cô thấy đấy, hắn vốn không hề quan tâm đến cô. Nhưng tôi thì khác, tôi có thể giúp cô bất cứ thứ gì nếu cô cần.

Shel mỉm cười quay đi, ánh mắt như nắm bắt được thứ mình muốn. Angela nhìn theo.

- Tên này.. tâm thần chắc?

* * *

Chiều dần tàn, Rill rảo bước trên con đường quen thuộc. Con đường dẫn đến cánh đồng hoa Linux. Vẫn như mọi khi, nhưng sao hôm nay khi Rill đặt chân lên cánh đồng lại thấy hồi hợp một cách lạ thường, cảm xúc trong anh đang có nhiều thay đổi. Nắng chiều vàng chiếu xuống cánh đồng làm không khí xung quanh thay đổi, nó khiến sắc màu hoa tím trở nên đậm đà và đẹp một cách lạ thường. Hằng in trong đôi mắt anh.. vẫn là màu hoa của thương nhớ.

Trời bắt đầu vào đông, gió se se lạnh. Lại một mùa đông nữa sắp đến, lạnh giá và dường như càng làm đóng băng trái tim Rill. Linux vẫn không xuất hiện kể từ ngày đó, nhưng Rill vẫn không nguôi hi vọng, anh vẫn chờ đợi dù đôi lúc đó là sự vô vọng. Từ khi mất đi những người thân, Rill những tưởng bản thân sẽ chỉ là một kẻ cô độc và lãnh cảm với mọi thứ xung quanh. Cho đến khi Linux xuất hiện, cô bé lại khơi gợi mọi cảm xúc nơi Rill, giúp cậu nhóc như tái sinh một lần nữa.

Cái tên Linux giờ đã trở nên quá xa vời trong kí ức của Rill, khi đó anh vẫn chỉ còn là một đứa trẻ, và trẻ con thì rất dễ bị tổn thương. Đối với Rill, không có sự mất mác nào có thể lớn hơn việc anh mất đi Linux, anh đã nuôi dưỡng sự tổn thương ấy khi còn là một đứa trẻ cho đến khi trưởng thành. Angela xuất hiện, điều đó làm cuộn trào trong anh một làn sóng, quá khứ lại ùa về, kéo theo cho anh biết bao nỗi niềm. Sự hạnh phúc lẫn sự thương đau.

Rill đứng đó, dưới ánh chiều tà, đôi mắt nheo lại nhìn ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt. Màu mắt nhòa đi in bóng những sắc màu xung quanh. Trưởng thành - thay đổi. Rill của lúc này không còn là một cậu bé với trái tim ấm áp nữa, những va chạm trong cuộc sống rồi sẽ khiến bản thân của mỗi người phải thay đổi. Khiến họ tự tạo ra lớp vỏ bọc phù hợp nhất, thích hợp nhất đối với họ. Gương mặt chìm đắm trong ánh nắng mặt trời, vẫn mái tóc đen không quá dài, nhẹ lòa xòa che lấp một phần gương mặt góc cạnh mỗi khi gió thổi qua.

Gió kéo đến làm cho những cánh hoa tách rời khỏi nhau bay lả tả khắp nơi. Cánh hoa tím phủ xuống mắt Rill khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, Rill đưa tay lên hứng lấy những cánh hoa ấy.

Thật đẹp và không có gì thay đổi

Kí ức phải chăng chỉ là giấc mơ tuyệt đẹp?

Hay chỉ là giấc mộng khiến lòng người đớn đau?

Nếu có thể đánh đổi..

Chỉ một khoảnh khắc hạnh phúc ấy thôi

Dù bất cứ giá nào cũng cam lòng..

Ấm áp, mềm mại như cánh hoa.. một bàn tay ai đó chạm vào tay Rill khi đang hứng những cánh hoa.. nhẹ nhàng, mỏng manh, bất giác khiến tim anh thổn thức.

- Linux!


Rill thốt lên, tiếng gọi không thể kiểm soát, những cánh hoa dần rơi xuống.. nổi bật giữa nền tím là sắc vàng óng ánh.. như ánh mặt trời.. Một cô gái hiện ra trước mắt anh. Như một ảo giác, mờ nhạt rồi rõ dần. Cô gái trước mặt Rill, mái tóc dài vàng óng, tung bay trong gió. Tay cô vẫn đang chạm vào tay anh, thật ấm áp. Rill buông tay xuống, trong mắt anh vẫn là một sự ngỡ ngàng. Cô gái nhìn anh với ánh mắt và khuôn mặt dạn dĩ, tràn đầy sức sống của tuổi trưởng thành. Đôi mắt sâu, cùng màu lam làm nổi bật vẻ tinh anh trên gương mặt. Hàng mi cong dày khẽ chớp rồi lại đánh thẳng về phía Rill. Ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt anh không một chút sợ sệt làm cho anh cảm thấy khó chịu. Một cảm xúc gì đó khó nói bất chợt dâng lên trong anh. Như cướp đi mọi phản ứng, hay lời nói, khiến anh lúc này trở nên như một cái xác vô hồn. Anh chỉ đứng đó nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái ngã xuống, bất tỉnh trước mắt Rill, anh tìm mọi cách để có thể giúp cô tỉnh lại nhưng vô ích. Không những thế, trên người cô còn có khá nhiều vết thương khác nên anh không thể bỏ mặc. Cuối cùng Rill quyết định đưa cô gái trở về mong Lack có thể giúp đỡ.

Theo suy đoán của Lack thì cô gái bị hương của một loại thảo dược làm cho thần kinh bị tê liệt, khiến cho cô bị chìm vào giấc ngủ. Ngoài ra, trên đầu cô bị va đập khá nặng cần được băng bó.

Shel cũng có mặt, anh ta nhìn cô gái với một ánh mắt khác thường. Lack cũng thấy được sự kì lạ trong đôi mắt Shel.

- Có chuyện gì sao?

Lack hỏi. Shel bật cười quay đi.

- Không! Chỉ là cô ấy quá xinh thôi.

Lack nhẹ lắc đầu.

Hắn lại thế nữa rồi.

Một ngày trôi qua, cô gái dần tỉnh lại. Nhưng cô lại không hề nhớ gì về quá khứ của mình. Trước mắt họ tạm để cô ở lại, cũng không có cách nào khác. Rill và Lack đứng từ xa quan sát cô gái. Cô ngồi trước cửa phòng, mắt nhìn lên bầu trời quan sát những án mây lơ lửng.

- Cậu thấy thế nào?

Rill quay sang hỏi Lack.

- Tôi đã kiểm tra kĩ, vết thương ở vùng đầu khá nặng. Có lẽ cô ta bị mất trí nhớ thật.

Rill nhìn vẻ thẫn thờ của cô gái, rồi nhìn Lack.

- Vậy giờ chúng ta phải giải quyết sao đây?

Lack nhướng vai, đưa tay đặt lên vai Rill, mắt nhắm vờ như đang suy nghĩ.

- Chuyện này tôi nghĩ, cậu nên tự lo liệu đi nha.

Lack nói, và nhanh chóng lẩn đi. Rill chỉ biết thở dài nhìn theo.

Cô gái nhìn lên khi thấy Rill lại gần, bốn mắt chạm nhau, im lặng không nói. Đôi mắt Rill đang xoáy sâu vào cô, ánh mắt đen, cái nhìn đó mang ý nghĩa gì? Lạnh lùng khôn tả. Khẽ có gió khiến mái tóc xòa xuống che khuất đi một phần khuôn mặt. Sau mái tóc đen, ánh mắt Rill lúc ẩn lúc hiện, màu mắt nguyên chất, không vương đọng bất cứ một thứ gì. Cô gái lặng đi trong chốc lát, cô đang bị cuốn vào đó, cảm giác bản thân đang bị tiêu khiển.

- Anh.. anh ta đáng sợ quá! - Cô vội quay đi, cố gắng trấn tỉnh và tránh né sự xâm nhập đáng sợ của ánh mắt đó.

Mắt Rill bất giác căng lên, trên tay cô gái là một nhánh hoa Linux nhỏ.

- Cô.. lấy nó ở đâu thế?

- Tôi thấy nó vướng vào áo của tôi. Nó thật đẹp.

Cô gái nói, đôi mắt nhìn nhánh hoa, ánh lên vẻ tò mò và thích thú. Điều đó làm Rill bất chợt nhớ đến hình ảnh của Linux năm nào, những cảm xúc trên gương mặt trước một vẻ đẹp mới lạ làm Rill không thể quên. Xong, mọi thứ chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc nhớ nhung trôi qua chóng vánh trong anh. Anh vẫn giữ im lặng, im lặng như chính bầu không khí lạnh lẽo bao quanh anh vậy.

- Nó tên gì vậy nhỉ?

Cô gái lại hỏi. Không gian xung quanh vẫn lặng thinh, trong chốc lát một điều gì đó khiến Rill phải phân giải.


- Linux! Đó là hoa trên cánh đồng. Nơi..

Rill nói và bất chợt im bặt. Anh không nghĩ bản thân sẽ nói với cô điều đó.

- Linux? Cái tên nghe lạ quá. Mà có cả một cánh đồng hoa sao? Anh có thể dẫn tôi đến đó chứ?

Cô gái tiếp tục hỏi. Rill nhìn cô, trong đôi mắt có điều gì đó thay đổi.

- Ở đây gió lớn, cô nên vào phòng nghỉ ngơi đi.

Rill tránh câu hỏi của cô gái. Một sự ích kỉ trỗi lên trong lòng, anh không muốn bất kì ai xen vào những kỉ niệm đẹp đó. Đặc biệt là một người xa lạ như cô gái này.

- Tôi..

- Mà cô cũng nên tìm cho mình một cái tên. Như vậy sẽ dễ dàng cho mọi người hơn trong việc nói chuyện.

Rill nói chen ngang trước khi cô gái nói nên một điều gì khác mà anh không muốn nghe, và dường như điều đó có tác dụng.

- Một cái tên ư?

Cô gái nhướng đôi mắt, lẩm nhẩm nhìn Rill.

- Đúng vậy. Tôi nên gọi cô là gì?

Rill hỏi, cô gái suy nghĩ. Tên của cô.. sẽ là gì? Cô nhìn nhành hoa trên tay bất giác mỉm cười.

- Linux! Hãy gọi tôi là Linux.

- ?

Nét mặt Rill thay đổi, đôi mắt nheo lại, ngạc nhiên trước câu trả lời của cô gái. Linux ư? Anh làm sao có thể chấp nhận với cái tên đó.

- Sao thế? Không được ư?

Cô gái hỏi, các đường nét trên gương mặt Rill dần dãn ra, quay trở lại dáng vẻ ban đầu của nó.

- Không! Tùy cô.

Rill quay đi. Anh lo sợ gì chứ? Dù gì thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến anh. Việc gì anh phải quan tâm đến vấn đề đó. Thôi thì cứ để mặc mọi chuyện.

Angela đứng từ xa nhìn Rill và Linux.

- Anh Rill có vẻ quan tâm đến cô ta? - Thật khó có thể chấp nhận với suy nghĩ đó. Cô đã đến và quyết định sẽ ở lại đây, vì Rill cô có thể làm tất cả, và cô không cho phép kẻ xa lạ nào chen chân vào giữa cô và Rill.

- Sao thế? Sợ mất hắn ta sao?

Shel nói. Hắn lại xuất hiện một cách bất chợt. Đứng cạnh, và thì thầm bên tai cô lúc nào. Angela bước tránh xa Shel vài bước, nhìn anh không một chút thiện ý. Cái gương mặt không một chút gì khiến cho cô ưa cả. Đặc biệt là đôi mắt chứa đựng đầy âm mưu đen tối đó và đôi môi lúc nào cũng nhếch lên nhưng không rõ một nụ cười.

- Anh biết gì mà nói chứ?

Angela bỏ đi, Shel tựa vào hành lang hướng mắt về phía Rill và Linux, suy nghĩ trong hắn có chút tư vị hào hứng.

- Thú vị thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận