Sắc Diện Thần Y


“Ò ó o o o o…….”
Một tiếng gà gáy điểm canh báo hiệu ngày mới sắp bắt đầu. Phố xá yên tĩnh dần không còn, thay vào đó là những tiếng động tưởng chừng như rất nhỏ. Tỷ như, tiếng di chuyển đồ vật chuẩn bị bày bán, tiếng nho nhỏ bàn chuyện của người đi đường hay trong trà lâu, tiếng dao thớt va nhau dưới bếp để chuẩn bị bữa sáng,… Những hoạt động thường nhật, đơn giản vẫn lặp lại mỗi ngày trong trấn nhỏ, người dân vẫn chào đón ngày mới với tâm tình vui vẻ, thoải mái nhất.
Trừ một nơi, tại nhà trọ nhỏ, mọi người lại bắt đầu ngày mới bằng cảnh gà bay chó sủa.
“Cái gì? Đã đi từ rất sớm?” Vệ sam y lớn tiếng truy hỏi tiểu nhị.
“Đúng vậy!” Tiểu nhị không biết sống chết vui vẻ trả lời, cũng khó trách hắn, bởi vì nhận được một nén bạc thưởng từ tay Nguyên Tịnh trước lúc trả phòng, tâm tình vô cùng tốt.
“Trình sư thúc không có trong phòng!” Sam y trẻ tuổi nhất lên tiếng thông báo.
“Cái gì? Đã tìm kĩ chưa?” Vệ sam y lên tiếng hỏi lại tiểu sư đệ.
“Trình sư huynh khi tối cũng không quay về? Buổi tối không có động tĩnh đánh nhau mà…. Lạ thật? Tìm khắp nơi đi! Nhất định phải tìm ra người.” Sam y cao gầy ra lệnh cho đệ tử mình.
“Dạ!”
“Sư thúc! Người ở đâu?
“Sư huynh!”
“………..”
Tiếng ồn ào vẫn chưa dứt mãi đến khi phát hiện ra Trình đại hiệp vẫn nằm trên mái nhà ngay dưới phòng nhóm Nguyên Tịnh nghỉ ngơi. Thần sắc mọi người có mặt nơi đó, mỗi người một vẻ, vô cùng đa dạng. Bởi vì tình trạng Trình đại hiệp muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi. Chỉ một chữ: Thảm!
Khi đó, trong khu rừng nhỏ nối liền giữa trấn này với huyện châu kế bên, trong màng sương sớm xuất hiện hai bóng người cùng nhau cỡi một con ngựa thông dong trên đường. Một thanh y và một bạch y. Thanh y thiếu niên ngồi sau tâm tình cực tốt, miệng không ngừng ngâm nga giai điệu lạ mà nhộn nhàng, còn bạch y nằm trong lòng thanh y không nhìn rõ tâm tình.
“Hờ~ hơ~ hớ ớ ớ…….” Nguyên Tịnh một thân thanh y màu nhạt thanh khiết. Dung mạo thanh tú ưa nhìn, đôi mắt to tròn lay động hoạt bát thập phần đáng yêu. Đôi môi anh đào hồng nhạt luôn hé đóng phát ra âm thanh dễ nghe, cái đầu hay lắc lư theo nhịp điệu bài hát. Mọi động tác kia tạo cho người nhìn cảm giác người này sở hữu một tâm hồn ngây thơ thánh thiện không gây hại cho ai, người nhìn người thích. Nhưng khi mọi người biết được người này đang suy nghĩ đến chuyện gì, không khỏi phải tự vả vào mặt mà đánh giá lại con mắt nhìn người của mình.

“Nương tử, ta thấy vị sam y mặt sẹo kia rất để tâm đến nàng nha!” Nguyên Tịnh bắt đầu giở giọng châm chọc người trong lòng.
“Bớt xàm ngôn đi!” Phùng Khiểu Khan tâm tình không tốt lắm, lên tiếng bác bỏ ý tưởng rợn người của xú nam phong: “Đừng tưởng ai cũng biến thái giống ngươi.”
“Oan quá nương tử~ Khi tối, nàng không nghe được tiếng thở dốc đầy khó nhọc của hắn sao? Là dục hỏa đốt thân nha! Đặc biệt nhất phải nói đến khi hắn nghe được âm thanh rên-rỉ-của-ai-đó!” Nguyên Tịnh bĩu môi bất mãn, không cho là đúng.
Nhớ lại chuyện xấu hổ đó, Phùng Khiểu Khan không khỏi thẹn mà tức. Không thể ngờ, xú nam phong dám giở trò đồi bại với hắn. Nhưng nói lại, đúng là có chuyện như xú nam phong nói, đặc biệt không hiểu sao khi đó tên này lại nói ra những từ rất ám muội, tim đập đỏ tai, khiến người nghe phải nghĩ đến chuyện không đúng đắn: “Ngươi đã giở trò với hắn?” Phùng Khiểu Khan nhíu mày hỏi, chỉ có cách lí giải này thôi.
“Hắc hắc~ nàng nhớ ta có nhắc đến ‘lễ vật’ khi tối ?” Nguyên Tịnh cười rất gian tà mà nói, khiến hắn cũng rất tò mò: “Ta dùng một loại dược dạng bột, gọi là ‘ Xuân Tâm’, một khi tiếp xúc với nó mà nghĩ đến chuyện nam nữ sẽ dục hỏa đốt thân chẳng khác nào trúng ‘Xuân dược’! Hắc hắc…. ta vung khắp mái nhà trên phòng của mình, chưa kể, ta còn cho thêm ‘Nhuyễn Cốt Tán’ khiến hắn muốn phát tiết mà không thể đi được!” Nguyên Tịnh theo lệ thường chớp mắt vô tội, nén cười mà giải thích tình hình khi đó của Trình đại hiệp.
Thật quá quỷ quyệt! Có ai đi chỉnh người kiểu này không? Phùng Khiểu Khan muốn giận giận không được, muốn cười cười không xong. Chỉ bốn chữ: dở khóc dở cười!
Điều này giải thích vì sao Nguyên Tịnh cố tình nói ra những lời ám muội khơi màu dục hỏa của Trình đại hiệp, cũng bởi Nguyên Tịnh đoán được Phùng Khiểu Khan sẽ không khuất phục mà cười lớn tiếng nên mới có đoạn rên rỉ xấu hổ kia. Nhớ đến tiếng rên rỉ ấy, thật sự tâm tình của Nguyên Tịnh không khá hơn vị Trình đại hiệp kia. Theo như ý nghĩ lúc đó của Nguyên Tịnh: mỡ dâng tận miệng mà ăn không được, khổ nào hơn khổ này?
“Người đến là ai?” Nguyên Tịnh giọng nói bỗng đanh lại đầy cảnh giác. Từ lúc bước vào khu rừng này, Nguyên Tịnh đã cảm nhận được nhiều đạo bóng dáng võ công cao cường dõi theo mình, duy chỉ người này công lực thâm hậu nhất, sát khí lại quá nặng. Người đến chắc chắn muốn động sát tâm!
“Các hạ là Sắc Diện thần y?” Giọng nói trầm ổn vang lên văng vẳng bên tai, nghe qua cứ tưởng đối phương đang ở sát bên mà thì thầm vào tai, nhưng đối phương lại đứng đối mặt với nhóm Nguyên Tịnh ở khoảng cách không xa phía trước.
Nhìn lại, người đến là một nam nhân khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Một thân lục y nho nhã, dung mạo tuấn tú hơn người. Mày kiếm, mắt phượng hẹp dài, sóng mũi thẳng cao, bạc môi vừa phải, làn da trắng trắng đến không thấy huyết sắc trông qua chẳng khác Dương Thường đến từ địa ngục. Lại thêm, vóc dáng mảnh khảnh, đầu đội mũ thư sinh, tóc lại xả dài tuỳ ý bay tán loạn. Trông cứ như thư sinh chết yểu! Thật khiến người nhìn lo lắng mà tò mò, không biết lúc nào thì hắn đi gặp tổ tiên?
“Sắc Diện….?” Nguyên Tịnh ngây người lặp lại lời của vị yểu thư sinh kia, sau hướng hắn chớp chớp mắt hỏi, để ý kĩ sẽ thấy tia vui sướng trong đó: “Mọi người đều gọi ta như thế sao? Sắc Diện! Tên hay! Rất hợp với ta nha~ Vậy đúng như ngươi nói, ta chính là Sắc Diện thần y!” Nguyên Tịnh cười tít mắt vô cùng hào hứng khẳng định. Thật không ngờ vào giang hồ hơn hai tháng lại được người tặng danh ‘Sắc Diện’, đáng ăn mừng!
Yểu thư sinh ngây người đờ đẫn nhìn thái độ vui sướng của đối phương. Nhớ lúc hắn nhận lệnh truy bắt người, nghe đến danh hiệu ‘Sắc Diện’ này của người nọ không khỏi buồn bực, nếu người trong giang hồ gọi hắn như thế thà lui về qui ẩn cho xong. Tuy hắn không phải phường chính nhân quân tử gì, cũng rất ham mê nữ sắc, là khách quen của hoa lâu, nhưng rất kỵ ai gọi hắn là ‘sắc’ gì gì đó. Không nghĩ đến, cũng có người vui sướng vì bị gọi như thế.
Trong khi đó, Phùng Khiểu Khan cũng không tránh khỏi sửng người chốc lát. Hắn biết tên này y thuật tài giỏi hơn người nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lại là vị thần y đỉnh đỉnh trong truyền thuyết.
Truyền thuyết kể: vị trang chủ của Tùng Hạc Sơn Trang, Trương Thanh Hà vào hai mươi năm trước, đôi chân bị thương nghiêm trọng trong trận huyết chiến ở Đỉnh Ma Phong huyền thoại, lúc bấy giờ không một ai cứu chữa được phải chịu tàn phế. Vào hai tháng trước, sơn trang bỗng xuất hiện một vị danh y muốn trị chữa đôi chân của Trương trang chủ. Vị danh y này yêu cầu trả công cực kỳ quái gỡ, yêu cầu Trương trang chủ phải cùng y ở trong phòng hơn ba ngày không rời đi. Ba ngày sau, Trương trang chủ xuất hiện vô cùng chật vật, gương mặt đỏ như đít khỉ, hỏi gì cũng không nói, kể cả cách cứu chữa như thế nào cũng không ai biết được. Sau hai tháng, Trương trang chủ có thể đi lại bình thường bằng đôi chân tưởng bỏ đi ấy. Từ đó trong nhân gian người người đều gọi vị danh y kia là ‘Thần Y’. Bàn về y thuật, về cách hành sự cứu người, có thể nói đây là một ‘Thánh Y’ thứ hai hiện nay.
“Sắc Diện? Trăm nghe không bằng gặp mặt! Danh gọi này thật hợp với tác phong làm người của tên này” Phùng Khiểu Khan trong lòng cảm thán không ngừng.
“Ưm… Ngươi không phải tìm ta có việc sao? Đừng ngây ra như thế, người ta thật ngại nha.” Nhìn đối phương cứ ngây ngô không khỏi buồn cười một trận. Có sát thủ nào như hắn không? Định lực bản thân chưa tốt cần rèn luyện thêm! Mới có như thế đã đờ đẫn thế kia, chuyện hay sau này làm sao tiếp tục được đây?

“Khụ…. Nếu đúng là các hạ, xin theo tại hạ đi một chuyến đến nơi này.” Yểu thư sinh biết mình thất thố vội ho khan một tiếng lấy lại tinh thần bàn chính sự.
“Nơi đến chỉ có hai chúng ta?” Nguyên Tịnh cười vô hại hướng yểu thư sinh.
“Chỉ mình các hạ đi, còn người kia không cần đi.” Yểu thư sinh nhìn người trong lòng Nguyên Tịnh nhằm ám chỉ.
Thật giống thư sinh nho nhã, nói chuyện cũng lễ tiết, một tiếng ‘các hạ’ hai tiếng ‘tại hạ’, nhưng lại là một sát thủ? Không kỳ sao?
“Không!” Nguyên Tịnh một lời khẳng định khiến yểu thư sinh thấy đối phương có ý định từ chối không khỏi nhíu mày chuẩn bị động thủ bắt người.
“Ý ta muốn biết, nơi đến chỉ có ta và ngươi thôi đúng không? Không có người nào quấy rầy chứ? Ta không thích có người phá đám chuyện tốt đẹp của chúng ta sẽ chuẩn bị làm khi đến nơi đâu.” Nguyên Tịnh rất vui vẻ giải thích, nụ cười vô cùng gian tà, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cơ thể hắn từ trên xuống dưới và dừng lại chỗ giữa hai chân hắn đầy thâm ý.
Yểu thư sinh trợn mắt, há hốc mồm, cảm giác hai chân như muốn víu vào nhau đứng không vững. Hắn thật không tin những gì mình vừa nghe thấy. Trong khi đó, Phùng Khiểu Khan hai mày nhíu chặt vào nhau vô cùng bực nhọc, sau quyết định đưa mắt lén nhìn đối phương: “Người đến là một nam nhân tuấn tú.” Phùng Khiểu Khan ngẫm nghĩ mà mếu máu lắc đầu: tên này thật có tình nghĩa với chính bản thân, vào chỗ chết hay đi đâu cũng muốn có mỹ nhân đi theo! Không thẹn với danh ‘Sắc Diện’, đại sắc lang, nam nữ không tha!
“Ách…. Tại hạ chỉ đưa người đến gặp chủ nhân rồi rời khỏi.” Yểu thư sinh thật không chịu được những ý nghĩ của người này.
“Không ở lại?”
“Không thể!”
“Chủ nhân ngươi là mỹ nhân chứ?” Nguyên Tịnh chuyển đối tượng quan tâm. Chí ít chủ nhân của ngươi là đại mỹ nhân đi, ta sẽ suy nghĩ lại mà đi theo ngươi một chuyến.
“Ta…..cái này…à….” Nói đến vấn đề này thật làm khó yểu thư sinh, bởi hắn chưa từng gặp qua chủ nhân. Cấp dưới như hắn chỉ nhận lệnh trực tiếp từ Tả Hữa hộ pháp của bản giáo. Nếu hỏi về dung mạo hai người này thì hắn có thể nói, còn về chủ nhân thật nan giải!
“Ngươi không biết?” Nguyên Tịnh nhướng mày hỏi. Không phải chứ, thuộc hạ mà không biết mặt chủ tử, sau này lỡ gặp mặt trên đường đánh nhau người sống kẻ chết cũng không biết lại là người nhà đi.
“Vậy thứ lỗi, ta không đi!” Thấy đối phương khẽ gật đầu, Nguyên Tịnh thẳng thừng từ chối. Không nắm chắc người gặp là mỹ nhân nhất quyết không đi. Chưa nói đến, hiện tại đã có một mỹ nam bên người cần gì đi đến gặp người không nắm chắc như thế.
“Các hạ đã không thuận theo xin đừng trách.” Yểu thư sinh cũng không muốn nói nhiều, vừa dứt lời ám khí đã phóng đến trước mặt Nguyên Tịnh.

“Các hạ đã không thuận theo xin đừng trách.”
Vừa dứt lời ám khí đã phóng đến trước mặt Nguyên Tịnh. Nguyên Tịnh ôm Phùng Khiểu Khan tung người rời khỏi lưng ngựa. Con ngựa liền ngã xuống, nằm bất động, trên người nó là ba ngân trâm tẩm mê dược. Người này mời không được muốn dùng bạo lực cưỡng chế bắt người mà.
Đối phương thấy Nguyên Tịnh trong tay ôm một người mà vẫn có thể nhẹ nhàng tránh khỏi đòn công kích nhanh như chớp của hắn không khỏi sửng người chốc lát. Nhưng hắn không lùi bước, nhanh tay phóng ám khí liên tục về phía đối phương, chớp mắt đã tiếp cận Nguyên Tịnh. Song chưởng phát ra, hai bên đều văng ra xa. Yểu thư sinh lùi ra sau hai bước, tay ôm lấy ngực, bởi ảnh hưởng nội lực từ Nguyên Tịnh mà phun ra ngụm máu. Trong khi Nguyên Tịnh chỉ nhíu mày hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Ai nói không ảnh hưởng? Trong người nội lực cứ chạy tán loạn, không ổn!
“Hắn đến vì ta, nàng ngoan đứng đây đi!” Nguyên Tịnh để Phùng Khiểu Khan đứng một bên dặn dò, vừa dứt lời bóng dáng đã ở bên yểu thư sinh cùng nhau đối kháng quyết liệt. Nguyên Tịnh tay cầm quạt giấy nho nhã phe phẩy trước mặt, đôi khi dùng nó gạt đi ám khí của đối phương. Loạt động tác xếp quạt, xòe quạt vô cùng uyển nhã giống như đang múa quạt hơn là trận ẩu đả lẫn nhau.
“Ngươi đánh một y sĩ yếu đuối như ta mà không thẹn lòng sao?” Nguyên Tịnh nói dứt lời, yểu thư sinh muốn té xỉu. Yếu đuối? Hai chữ này nghe sao muốn bệnh!
“Đừng nhiều lời ! Tiếp chiêu!” Yểu thư sinh quát lên một tiếng vang vọng, tận lực tấn công đối phương.
Từ xa, tiếng vó ngựa dần tiếng lại gần nhóm Nguyên Tịnh và yểu thư sinh. Người đến hơn hai mươi người, trang phục tử y giống nhau, bên eo mang theo bội kiếm, gương mặt mọi người không giấu nổi nét nghiêm nghị nhưng phong trần do đường dài. Người dẫn đầu là một vị hán tử tuổi ngoài bốn mươi, gương mặt góc cạnh, mày rậm, mũi to, miệng khá rộng luôn mím lại, tóc búi cao gọn gàng. Thần thái nghiêm nghị, bộc trực chứng tỏ người làm việc có nguyên tắc. Những người còn lại tuổi ngoài hai mươi, thần sắc khí khái không kém vị tử y trung niên kia.
Nhìn có người đánh nhau phía trước, tử y trung niên cũng không muốn quản, miễn thêm nhiều việc rắc rối ảnh hưởng đến nhiệm vụ quan trọng. Tử y trung niên hất hàm về phía trước nhằm ám chỉ với thuộc hạ tiếp tục đi.
Yểu thư sinh đối chưởng với Nguyên Tịnh hơn ba mươi chiêu, đánh quyền pháp hơn trăm hiệp, phóng ám khí bao nhiêu đều bị đối phương cản lại bấy nhiêu, mãi mà không có gây thương tổn gì đến đối phương, trong khi hắn đã muốn yếu sức. Hắn bèn quyết định ra hạ sách nhắm vào người yếu nhất nhằm gây rối loạn tinh thần của Nguyên Tịnh để tìm sơ hở mà công kích.
Một loạt ám khí phóng đến Phùng Khiểu Khan đang đứng bên cạnh xem kịch nãy giờ. Nguyên Tịnh vội vàng đứng chắn trước người Phùng Khiểu Khan, nhanh tay vung quạt chắn ám khí của đối phương, nhưng một ngân châm lại châm trúng trên người Phùng Khiểu Khan. Hắn loạng choạng muốn ngã, Nguyên Tịnh nhanh tay đỡ lấy cơ thể hắn, khiến áo khoác trên người hắn rớt xuống đất, để lộ diện mạo tuấn mỹ của hắn.
Xoạt!
Bên cạnh bỗng xuất hiện thêm bốn hắc y nhân, thân thủ nhanh nhẹn, võ công không tệ, thần thái lạnh lùng, nghiêm khắc. Lại một nhóm sát thủ. Không phải chứ?
Nguyên Tịnh ngao ngán vô cùng, bây giờ rất muốn mếu máu khóc nhưng sợ mất hình tượng ung dung tự tại của bản thân. Trước mặt một yểu thư sinh gan lì sử dụng mọi thủ đoạn, bên trái một nhóm sát thủ máu lạnh, sau lưng một nhóm người ngựa đang tiến lại gần không rõ bạn hay thù.
Định quần ẩu một trận sao?
“Tham kiến cung chủ!” Nhóm hắc y hướng Phùng Khiểu Khan quỳ xuống kính cẩn.
“Người của nàng?” Nguyên Tịnh kề sát tai hỏi nhỏ, hơi thở phả lên tai khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, nhẹ gật đầu đáp lời. Nguyên Tịnh bỗng nhiên cười sáng lạng, hai tay thon mềm nhẹ áp lên gò má trơn mềm của hắn, bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Tịnh nhẹ cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào kia lần cuối, tít mắt cười tươi.
Hành động này của Nguyên Tịnh khiến người có mặt mỗi người một sắc thái suy nghĩ riêng. Tỷ như:

Phùng Khiểu Khan trợn mắt nhìn gương mặt tươi cười kia, không hiểu sao lại có cảm giác không đành lòng cùng bất an trong lòng. Không muốn!
Còn nhóm hắc y trông thấy cung chủ bị cưỡng hôn mà há hốc mồm. Thật không ngờ có người dám cưỡng hôn ngài giữa ban ngày, mà lại là một nam nhân thanh y trẻ tuổi, dung mạo thanh tú. Càng không ngờ đến, cung chủ dường như không chấp nhất chuyện này. Bọn hắn nhiều lần gặp qua nhóm hai người của vị thanh y này, nhưng không ấn tượng gì, bọn hắn chỉ một lòng tìm cung chủ nên không chú ý. Nhưng hành vi của nhóm người Thương Thức phái khiến bọn hắn nghi hoặc mà theo dõi, từ đó lần ra mà đi theo nhóm thanh y đến đây. Không ngờ gặp được cung chủ chưa hết kinh hỉ lại nhìn qua màng này. Có ai nói cho bọn hắn biết trong thời gian qua cung chủ và vị thanh y kia đã xảy ra chuyện gì không?
Trong khi bọn hắc y nghi hoặc nhìn nhau thì yểu thư sinh bỗng rùng người, tái mặt. Thì ra Sắc Diện thần y lại là nam phong! Nhớ lại những lời trước đây của y nói qua “Ta không thích có người phá đám chuyện tốt đẹp của chúng ta sẽ chuẩn bị làm khi đến nơi đâu”, lời này không ám chỉ muốn thể xác của ta đi? Không thể nào!
Chưa để mọi người kịp hành động tiếp theo gì, Nguyên Tịnh vận công đến bàn tay, chưởng nhẹ lên người Phùng Khiểu Khan khiến hắn văng ra xa, bay về phía nhóm hắc y mà không tổn hại cơ thể của hắn. Nhóm hắc y bất ngờ với hành động này, vội vàng đỡ lấy cung chủ của bọn hắn. Phùng Khiểu Khan lúc này đầu hơi choáng váng muốn ngất nhưng vẫn cố trấn tỉnh nhìn về phía Nguyên Tịnh vẫn mỉm cười.
“Sắc Diện Thần Y, tại hạ khuyên người nên ngoan ngoãn theo tại hạ đi một chuyến đi!” Yểu thư sinh thấy tình thế bất lợi cho bản thân, vội lớn tiếng lấy uy áp đảo đối phương. Tuy sức đánh không lại nhưng cũng không nên để đối phương biết ta yếu thế.
Nhóm tử y vừa tiến lại gần nghe có người nhắc đến ‘Sắc Diện Thần Y’ không khỏi kinh hỉ, không ngờ gặp được người cần tìm tại đây. Đoàn người ngựa dừng lại, nhanh chóng phóng xuống ngựa tiến lại gần nhóm người đang ẩu đả phía trước.
“Muốn Sắc Diện Thần Y đi theo ngươi? Nằm mơ giữa ban ngày.” Nguyên Tịnh hừ nhẹ, sau hướng nhóm hắc y quát lớn: “Còn không mau mang người đi cho ta!”
Nhóm hắc y ngơ ngác nhìn Nguyên Tịnh thần sắc nghiêm nghị tức giận, lại nhìn đến cung chủ đã mất đi ý thức nằm trong tay. Thiết nghĩ thanh y kia có thể đối đầu với địch nhân không khỏi gật đầu đồng ý mang người rời khỏi ngay.
Nguyên Tịnh vội lấy ra viên đạn khói màu vàng, bóp nát vỏ ngoài của nó rồi phóng về hướng nhóm hắc y vừa đứng nhằm che tầm mắt của người khác muốn truy theo nhóm Phùng Khiểu Khan.
Nhóm người tử y vừa đến đã nhìn màng này không khỏi nhíu mày cố tìm theo phương hướng của nhóm hắc y mang người nọ đi, nhưng không ích gì, khói quá dày che cả tầm nhìn. Dám chống đối bọn ta? Tiểu tử muốn chết!
“Ngươi mang hắn đi phương nào?” Tử y trung niên hướng Nguyên Tịnh quát truy hỏi. Thật con bà nó! Người đã ở trước mặt còn chưa được nhìn đến đã bị người đưa đi.
“Ngươi cũng muốn hắn? Xin lỗi, ta không giúp được ngươi nha. Hắn đi đâu ta sao quản được?” Nguyên Tịnh khôi phục vẻ mặt vô hại, hướng tử y trung niên đang bặm trợn muốn phát hỏa mà cười cười khiêu khích.
“Thật muốn chết?” Tử y trung niên hướng hỏi nhưng cũng là đe dọa, bọn tử y trẻ cũng rút kiếm chuẩn bị động thủ.
“Giờ các hạ có muốn đi theo tại hạ không?” Yểu thư sinh thấy tình thế có lợi cho bản thân không khỏi vui mừng mà tiện tay bỏ đá xuống giếng.
“Thực xin lỗi, ta không rảnh đùa giỡn với các ngươi!” Nguyên Tịnh cười tự tin nói, tay nhanh nhẹn bóp nát viên đạn khói thứ hai có sức công phá gấp đôi viên trước phóng về hướng bọn chúng, ném thêm ‘Nhuyễn Cốt Tán’ vào màng khói vàng kia. Một phút suy ngẫm nhanh, tiện tay ném luôn ‘Xuân Tâm’ vào luôn. Ai dại xông vào đám khói đó thì tự chuốc lấy buồn bực vào bản thân cũng đừng oán ta! Nguyên Tịnh cười khẽ khoái trá, vận toàn lực dùng khinh công rời khỏi một cách dễ dàng.
Yểu thư sinh tức giận phóng ám khí loạn xạ vào màng khói vàng đặc kịt trước mặt, nhưng không dám xông vào nửa bước. Nhìn lại kết cục của nhóm người tử y kia vì hấp tấp có vài người xông vào mà nằm im bất động mặc người xử trí không khỏi chùn bước. Biết chắc Sắc Diện Thần Y đã giở trò quỷ trong đám khói này, hắn buồn bực rời đi.
Một khắc sau, nhóm sam y hay nói đúng hơn là nhóm người phái Thương Thức chạy đến, nhìn đến hiện trường cuộc chiến không khỏi sửng người. Cây cối xung quanh đều gãy làm hai, ngã ngổn ngang dưới đất. Trên thân cây là muôn vàn ngân châm, dưới đất nhiều chỗ lởm chởm kinh người. Chỉ bốn chữ: cao thủ loạn đả!
“Giờ đi đâu?” Không biết vị đệ tử Thương Thức nào lên tiếng hỏi, nhưng mãi mà không có người đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui