Chạy hơn hai canh giờ vẫn chưa ra khỏi rừng Ngọc Vân.
Ngọc Vân là khu rừng rậm tự nhiên có diện tích lớn nhất tứ quốc: Hoa Quốc, Đông Quốc, Thu Quốc và Thính Quốc. Nó thuộc quyền cai quản của Đông Quốc. Nơi đây nhiều cảnh đẹp tự nhiên,, thác nước trong xanh, nhiều khoáng vật, thảo dược và gỗ quý đáng ngàn vàng,… Tuy nhiên do địa hình hiểm trở nguy hiểm, một số nơi còn thoát ra khí độc, số lượng mãnh thú hung hãn nhiều nhất nên không ai dám tiến vào…
Ục, ục, ục,…
Bụng cả hai người đều réo lên ầm ĩ, phát ra tiếng kháng nghị bạc đãi bao tử của chính mình. Thôi! Giờ không phải lúc cảm thán rừng Ngọc Vân mà nên tìm chỗ nghỉ ngơi, hảo hảo với bao tử của mình. Đói quá không tốt cho sức khỏe, đặc biệt ảnh hưởng đến nhan sắc. Nghĩ đến đây, thanh y nhìn vào gương mặt cực phẩm của người trong lòng. Không được! Ngừng lại nghỉ ngơi gấp!
Dừng chân gần một con suối nhỏ. Thanh y đặt soái ca hắc y ngồi dựa vào gốc cây sạch sẽ nhất. Nhanh tay nhặt củi khô nhốm lên đóng lửa giữ ấm.
Mau chóng tìm thức ăn, bạc đãi mỹ nhân khác nào chà đạp hạnh phúc của chính mình!
“Ngoan~ ngồi đây chờ ta!” Không đợi hắn trả lời đã nhanh chân chạy đi.
Nói lại, từ lúc hắn được thanh y ôm bế đến giờ tâm tình vẫn chưa ổn định. Đúng! Hắn chưa bao giờ hình dung đến cảnh chính mình, thân nam tử hán đại trượng phu lại bị một gã đàn ông bế như một nữ tử mềm yếu. Lần đầu tiên có người vũ nhục hắn bằng cách này.
“Không phải ta có việc còn dùng đến ngươi thì… Hừ!” Soái ca hắc y hừ lạnh trong lòng thầm nghĩ. Cơn buồn ngủ ập đến, thiết nghĩ cơ thể trãi qua một ngày mệt nhọc cũng nên chợp mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, đang mơ mơ màng màng chìm trong giấc ngủ, một cảm giác lành lạnh trên cơ thể khiến hắn thức tỉnh. Mở mắt ra, trước mặt hắn là khuôn mặt tươi cười sáng lạng của thanh y. Nhìn theo ánh mắt của y… Chuyện gì đây?
“Chậc~ mỹ nam, ngươi có thân hình thật xinh đẹp! Ôi, cơ ngực thật săn chắc! Quá chuẩn!” Thanh y vừa dùng khăn lau sạch cơ thể hắn, vừa sờ đông, sờ tây loạn khắp trước ngực hắn. Nhìn ánh mắt thèm nhỏ dãi của người nào đó, hắn giận run người.
“Biến thái!” Soái ca hắc y gầm lên nhưng người nào đó vẫn vui vẻ vi vu trên cơ thể hắn, còn cười híp cả mắt vì khoái trí.
Trong khi đó, soái ca hắc y phải nén cảm giác muốn giết người, rồi phanh thây thành trăm mảng. Ta chắc chắn, tên xú tiểu tử này là một tên nam phong mà! Chịu đựng! Chịu đựng! Nên nhớ tên này còn có chỗ dùng đến. Hiện tại không thể một mình đi lại, võ công tạm phế không dùng đến được. Nếu một mình đối đầu bọn chúng, khác nào lấy trứng chọi đá. Tên này tuy biến thái nhưng xem võ công cũng thâm hậu, y thuật lại giỏi. Có hắn bên người che không ít tai mắt, chờ đến khi liên lạc được đám thuộc hạ, xử trí hắn không muộn. Đúng, không muộn!
“Ôi~ làn da vừa trắng vừa mịn, sờ vào thật thích! Haha…” Người nào đó còn không biết sống chết cảm thán không thôi.
“Ááááááááá!!! Ta muốn giết hắn ngay bây giờ. Xú nam phong! Xú tiểu tử! Ta mà không trả lại ngươi gấp bội, ba chữ Phùng Khiểu Khan, ta sẽ viết ngược lại. Hừ!” Phùng Khiểu Khan đang cố phát tiết trong âm thầm, tìm cách ngăn hắn không giết thanh y kia.
Đúng! Nam tử hán đại trượng phu co được sẽ giãn được.
“Ăn đi, mỹ nam!” Thanh y cuối cùng cũng xong công đoạn làm sạch cực phẩm, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Phùng Khiểu Khang. Hắn nhìn con cá vàng rụm khiến cho bụng càng kêu gào thảm thiết. Thỏa mãn cái bụng trước, rồi từ từ nghĩ cách hành hạ xú nam phong kia.
Ăn uống no nê, thanh y dùng khăn lau sạch miệng và tay cho hắn. Vì tiêu chí: chăm sóc cái đẹp là niềm hạnh phúc! Thanh y vui vẻ mà thực hiện.
Chuẩn bị nghỉ ngơi lại sức, chỉ thấy thanh y nhanh nhẹn cúi xuống ôm Phùng Khiểu Khan vào lòng, đặt hắn lên đùi mà vuốt ve, tay nhẹ vỗ vỗ sau lưng hắn.
“Ngủ thôi, nương tử!” Thanh y híp mắt cười thật tươi, một lúm đồng tiền ẩn hiện trên má trái, dưới ánh trăng xuyên kẽ lá mỏng chiếu lên gương mặt thanh tú trông thật mị hoặc mà ma mị.
Phùng Khiểu Khan ngây ngẩn người nhìn thanh y không chớp mắt, sau năm giây ý thức lại, vội quay mặt đi che giấu sự bối rối của hắn.
“Tên này…tên này, đúng biến thái! Khoan!…” Hắn sửng người nhớ lại tên nam phong vừa rồi gọi hắn là gì? Nương tử? Ta đường đường là một hán tử tuấn tú, thân hình vạm vỡ, cường tráng thế này mà dám gọi ta là “nương tử”? Gọi tướng công còn suy nghĩ được!
Thấy hắn biến sắc đủ kiểu, thanh y nhịn không được cười phá lên.
Xoạt!
Đột nhiên trước mặt thanh y xuất hiện một nhóm người mới đến.
Lại nói, thanh y đang phá lên cười khoái trá, nhưng ánh mắt lại nhìn về một hướng trong rừng tối, nơi phát ra nhiều âm thanh lạ. Có người đang tiến lại gần đây, chắc do ngọn lửa.
Thanh y vội đưa tay vào túi đồ, lấy cái áo khoác lên người Phùng Khiểu Khan, phủ cả lên đầu hắn. Tuy đã thay cho hắn y phục mới nhưng làm thế này mới yên tâm. Phùng Khiểu Khan cũng nhận ra động tĩnh bên đó nên phối hợp với tên xú nam phong vừa rồi trêu chọc hắn. Thanh y vẫn giữ khuôn mặt ung dung, không căng thẳng, lo lắng, bởi không quan tâm người đến là ai. Ý cười vẫn giữ nơi khóe môi.
Xoạt!
Lúc này một nhóm người xuất hiện trước mặt nhóm hai người thanh y.
Nhìn người đến. Hơn hai mươi người, thân thủ nhanh nhẹn, bước đi trầm ổn. Đặc biệt là người dẫn đầu. Chỉ hai chữ: Cao thủ!
Nhìn một nhóm người mặc sam y gọn gàng thuận lợi cho hành động, trên y phục và giầy bám nhiều bụi đất. Vẻ mặt phong trần vì đường xa nhưng thần sắc không thay đổi, một bộ dạng tập trung. Sau lưng một thanh đao sắc bén. Đao à? Ra là địch nhân truy sát “nương tử”.
Cùng lúc đó, nhóm sam y nhìn sang đánh giá thanh y. Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Dung mạo thanh tú hoạt bát, miệng luôn ngậm ý cười khiến người đối diện vô cùng hảo cảm. Trong lòng thiếu niên là một người được che kín đáo, nhìn vóc người xinh đẹp vận bạch y thoát tục, và hai người đang ngồi ôm nhau dưới gốc cây.
“Xin hỏi, huynh đài có thấy qua một người mặc hắc y bị trọng thương quanh đây không?” Giọng nói có lực, hơi thở trầm ổn hơn những người còn lại, người dẫn đầu là hắn. Thanh y nhìn về hướng vị sam y vừa lên tiếng nhằm… đánh giá.
Một hán tử trung niên, mặc sam y có vẻ khác những người còn lại, tuổi ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ nhan sắc tốt, trông chỉ khoảng ba mươi, chắc chắn lúc trẻ cũng là mỹ nam. Thân hình cao to vạm vỡ, tóc đen búi gọn lên cao và được cố định bởi cây trâm gỗ đơn giản, thanh mà không tục. Trên gương mặt có một vết sẹo nhưng không ảnh hưởng đến ngũ quan căn đối của hắn.
Hảo! Có thể nói chuyện phiếm vui vẻ.
“Nga~tiểu sinh không nhìn thấy.” Thanh y cười nhẹ đáp trả.
Nghe thế, sam y mặt sẹo nghi hoặc nhìn thanh y. Bởi người bình thường nào mà vào rừng Ngọc Vân, lại dám qua đêm ngoài trời, người này nhất định có bản lĩnh. Nếu vậy, hắn có thể tiện tay mà cứu ‘tên kia’ không? Nói thế người đang che kín kia rất có thể là…
“Xin hỏi, huynh đài thuộc môn phái nào? Vì sao lại tiến vào rừng Ngọc Vân?” Sam y mặt sẹo truy hỏi vì không muốn rước thêm rắc rối với môn phái khác, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người trong lòng thanh y.
“Tiểu sinh không môn không phái, mà nơi này thì sao vậy? Nguy hiểm gì sao?” Thanh y ngây thơ cười hỏi mà tim không đập loạn, mặt không biến sắc đi hỏi một vấn đề dở hơi nhất. Hỏi con nít ba tuổi khắp tứ quốc cũng biết: rừng Ngọc Vân có vào nhưng mấy ai đi ra. Vậy nguy hiểm chưa?
“Huynh đài thật không biết?” Sam y mặt sẹo gặng hỏi: “Xin hỏi, vị đây là…” Cuối cùng sam y quyết định hỏi thẳng vấn đề, nhắm người khả nghi vẫn không lên tiếng nãy giờ.
Thanh y cười tà, cúi nhìn người trong lòng.
“Là nương tử của tiểu sinh. Thứ lỗi, nội tử (vợ) hay xấu hổ.” Thanh y nháy mắt đưa tình với người trong lòng. Phùng Khiểu Khan nhìn thấy vô cùng bất mãn, bĩu môi trừng mắt kháng nghị, như nói “ai là nương tử của ngươi!”. Thanh y nhướng mày cười tà. Nhìn đôi môi kia thật chỉ muốn cắn một phát. Cuối cùng, thanh y chịu không được, lấy thế sét đánh hạ xuống môi hắn một nụ hôn nhẹ.
“Oa~ môi nàng hảo ngọt a!” Lại tiếp tục hôn xuống, mặc cho người trong lòng trợn mắt, cứng người. Tay run run, hắn vươn tay thon đẹp nắm lấy vạc áo trước cổ tên làm xằng bậy. Thanh y cũng vươn tay gỡ lấy tay hắn đưa lên môi nhẹ hôn.
Thanh y đưa mắt nhìn nhóm sam y đang há hốc mồm, trợn mắt nhìn một màng “khanh khanh ta ta” vừa rồi, hài lòng với biểu hiện của bọn họ, thanh y khẽ cười: “Các vị nếu không ngại có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, tiếp tục xem. Thứ tiểu sinh nhiều ngày…khụ…giờ không chờ nổi!” Thanh y hì hì cười tiếp tục liếc mắt đưa tình với người trong lòng. Bàn tay không yên phận chạy loạn mơn trớn khắp lưng, miệng khẽ ngậm ngón tay hắn cắn nhẹ khiến tay ai run run không thôi.
Nhóm sam y đờ đẫn nhìn tiếp màng này. Vốn còn nghi hoặc người trong lòng thanh y là ‘tên kia’, nhưng nếu là ‘tên kia’ liệu có để một gã đàn ông vũ nhục thế kia trước bao người? Nếu không phải thì tên thanh y vẻ ngoài nho nhã, hoạt bát đáng yêu này quả thật không biết xấu hổ, định biểu diễn cung xuân đồ sống ngay đây? Trước bao người?
“Ôi, tuổi trẻ thật mạnh bạo!”-Tiếng lòng một vị sam y nào đó.
Nhìn thấy thanh y chuẩn bị thoát áo ngoài của vị bạch y thoát tục kia, vài vị sam y trẻ tuổi chưa nếm trãi tình ái không khỏi đỏ mặt, bối rối cùng với sự ngưỡng mộ và… ham học hỏi.
Sam y mặt sẹo cũng không tránh khỏi một phút ngưỡng mộ, nhìn sang đám huynh đệ đệ tử của hắn còn chút nhỏ dãi, thật mất hình tượng môn phái chính đạo: “Khụ khụ… Đã làm phiền! Đi!” Sam y mặt sẹo vội ho khan kéo linh hồn bọn kia về, ra lệnh lui đi để tránh một kiếp nạn thiếu máu do màng xấu hổ tiếp theo.
Màng xấu hổ tim đập đỏ tai kia vẫn còn tiếp diễn mãi khi tiếng chân nhóm sam y rời xa. Chắc chắn bọn hắn đã rời đi, thanh y mới dừng mọi động tác, ngước đầu, đưa mắt quan sát bốn phía mới thật an tâm. Còn người trong lòng thì cố thở lấy không khí, không biết vì muốn phát hỏa tức giận hay do liệt hỏa đốt thân mà thở dốc không thôi. Chỉ thấy trên gương mặt trắng nõn kia xuất hiện một đám mây nhỏ màu hồng rất khả nghi.
Cổ đại không hiểu vì sao toàn sinh ra tuấn nam, mỹ nữ! Mà người nào cũng cực phẩm, không kìm lòng mà muốn… Ôi con tim nhỏ bé của thanh y đang thổn thức khôn nguôi.
Trong khi đó, người đang thở phì phò kia đang gào thét trong lòng.
“Không nhịn được nữa! Nụ hôn đầu của ta! Dám vũ nhục ta trước bao người. Xú tiểu tử! Xú nam phong chết giẫm! Ta thề sẽ trả lại ngươi gấp mười lần à không, gấp trăm lần, vạn lần chuyện ngày hôm nay. Hừ! Hừ!” Phùng Khiểu Khan đang khó nhọc, nuốt giận trừng mắt, trong đó là tia lửa nóng rực, nhìn vào mỗ nào đó. Nếu nhìn chằm chằm vào một người, mà có thể chết thì thanh y đã chết cháy không biết bao nhiêu lần.
Phải! Chưa bao giờ hắn muốn giết người như lúc này.
“Ngươi…”
“Nương tử ngoan. Ta không làm thế sao bọn hắn tạm tha cho chúng ta. Nàng nghĩ xem, ta thân không có võ, sức trói gà không chặt thì làm sao địch nổi hai mươi người nọ. Nàng lại không tiện ra tay. Đôi đường đều khó, đây là ưu sách rồi.” Không để hắn kịp phát tiết, thanh y cứ thế bẽ gãy lời nói ra đến miệng của hắn.
Không võ công, sức trói gà không chặt? Lừa con nít à? Thế ai ôm hắn chạy mấy canh giờ không đổ một giọt mồ hôi. Khinh công kinh người thế lại bảo không võ công. Lại nói thái độ ung dung tự tại, tự tin đối phó đám người võ công cao cường mà tim không đập loạn, mặt không đổi sắc. Nói ra ai tin!
“Nương tử ngoan, đi ngủ! Vi phu thật mệt, không thể hảo hảo bồi nàng ngủ rồi. Ta cũng tiếc lắm” Trong lúc hắn bận suy nghĩ, thanh y đã nhanh tay sửa sang lại xiêm y tán loạn của hắn. Xong mọi việc, thanh y xoa xoa gương mặt đẹp của hắn mới chịu nhắm mắt nghỉ dưỡng sức.
“Vô liêm sỉ!” Phùng Khiểu Khan tức giận trừng mắt nhìn vào gương mặt ai đó vô sỉ vẫn cười khoái trá kia. Trừng muốn lồi cả mắt. Cuối cùng không trừng nữa, chưa bao giờ hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác của một tiểu tức phụ bị phu quân khinh dễ thật khó chịu. Mà hắn lúc này giống như tiểu tức phụ đó.
“Hay ta tiếp tục làm chuyện…” Thanh y đột ngột ngóc đầu, cười tà, mở mắt nhìn hắn đầy nguy hiểm và ham muốn.
“Ngủ!” Hắn vội quát lên chặt đứt câu chưa nói hết của thanh y, bởi hắn biết nó chẳng hay ho gì.
Thanh y cười ha ha mới chịu nhắm mắt, dựa đầu vào thân cây mặc cho ai buồn bực. Phùng Khiểu Khan chưa bao giờ gặp qua ai vô sỉ như xú nam phong trước mặt hắn. “Xú tiểu tử! Xú nam phong!” những từ này không ngừng lặp lại trong lòng hắn. Buồn bực, hắn quay đầu đi chỗ khác, quyết không dựa vào lòng ai đó mà ngủ, do đó không nhìn thấy khóe môi ai đó cười đang đắc ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...