Trang Ngũ mặc lại y phục, ngồi trong đình nghỉ mát phía sau vương phủ suy nghĩ tâm sự trong lòng. Tiểu mỹ nhân thật sự làm tới, hắn có phải muốn… có phải muốn…
“A—-” Trang Ngũ nhẹ kêu một tiếng, đẩy gương mặt đang tiến sát đến ra.
“Khó tin, khó tin. Lão Ngũ nhà chúng ta bắt đầu biết tương tư.” Trang Tứ nói.
“Lớn rồi.”
“Lớn rồi.”
Hai giọng nói, một trước một sau từ sau truyền tới.
Trang Ngũ xoay người cười nịnh. “Nhị ca! Tam ca!”
“Nhìn nó cười thế này nhất định là biết chúng ta tới để làm gì.” Trang Nhị nói.
Trang Tam gật gù. “Không cần nói gì nữa. Về thôi, Lão Ngũ.”
“Ta không muốn!” Trang Ngũ thừa dịp các ca ca còn chưa hoàn hồn, lập tức đạp chân — chuồn mất!
“Trốn ở đây trước đã.” Trang Ngũ thì thầm nói xong, xoay người, lập tức đứng hình.
Trong phòng tắm lượn lờ hơi nước, Hoàng Phủ Thành ngồi trong bể, nhìn y.
“Ha, ha…” Trang Ngũ há miệng, cười sắp rút gân, “Ta… Ta lập tức ra ngoài.”
Khó khăn lắm mới lần mò được ra cửa đã nghe thấy một tiếng, “Ra đi, Lão Ngũ.” Giật mình lập tức xoay người.
Trang Ngũ mở to miệng, đầu óc trống rỗng.
Hoàng Phủ Thành bước ra từ bồn tắm. Thân thể trắng như tuyết lấp lánh nước, giống như khối ngọc thượng đẳng được chạm khắc, mỗi đường cong trên cơ thể đều vừa vặn, một số gần như hoàn mỹ.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa gấp gáp phía sau thức tỉnh Trang Ngũ, y vội vàng nhảy tới cửa, dùng thân thể chặn cửa, “Không được vào!”
Hoàng Phủ Thành giống như không nhìn thấy gì, chậm rãi mặc quần áo.
“Lão Ngũ! Nếu không ra, chúng ta sẽ phá cửa.”
Trang Ngũ rất căng thẳng, gắt gao chống cửa. “Ta nói không được vào!”
“Ầm!” Tiếng nói của y vừa dứt, bọn họ đã bắt đầu phá cửa.
Trang Ngũ dùng hết sức chặn cửa đến mức đỏ bừng mặt, “Tiểu mỹ nhân, ngươi nhanh lên một chút, ta sắp chặn không được nữa rồi.”
“Rầm!” Cửa phòng lập tức bị đá văng ra.
Yên lặng.
“Tách tách tách!” Nước miếng Trang Tứ rơi trên sàn nhà. Ông trời a, cảnh tượng mỹ nhân ra khỏi bồn tắm tươi mát sống động.
Mái tóc buông thả ẩm ướt của Hoàng Phủ Thành lộn xộn rủ xuống vai, áo khoác mới chỉ mặc được một nửa, nửa khác rủ xuống. Vạt áo rộng mở chưa kịp chỉnh, da thịt trắng như ngọc ẩn ẩn hiện hiện làm người ta mơ màng… Ngón tay Trang Tứ di động, bút của hắn đâu, giấy của hắn đâu, hắn phải vẽ lại…
“A!” Trang Tứ còn đang say sưa với suy nghĩ trong đầu, thân mình đã bị người ta không chút khách khí ném sang một bên như ném rác.
Trang Nhị, Trang Tam!
Vốn tưởng sẽ đau thấu xương, ai ngờ lại rơi xuống một nơi rất mềm mại.
“Đau muốn chết, mau đứng lên!” Trang Ngũ quát.
Trang Tứ sửng sốt, “Lão Ngũ, sao ngươi lại ở trên mặt đất?”
Trang Ngũ nghiến răng nghiến lợi, “Chẳng phải bị các ngươi đụng vào sao!”
Hoàng Phủ Thành nhăn mặt nhíu mày, kéo lại y phục. Trước mắt là hai anh em sinh đôi, gương mặt giống nhau như đúc, quần áo đều màu bạc, cầm quạt lông, mày liễu mắt sáng, cực kỳ nho nhã thanh tao.
Chỉ thấy hai người cười tươi như hoa, chắp tay chào.
“Tại hạ Trang Nhị.”
“Tại hạ Trang Tam.”
“Ngưỡng mộ đại danh Trấn Nam Vương đã lâu.”
“Hôm nay gặp mặt, thật sự là tương phùng hận vãn.”
(Tương phùng hận vãn: ý nói hận đã gặp nhau quá muộn.)
“Không biết Hoàng Phủ huynh có hứng thú nâng chén tán gẫu cùng chúng ta hay không?”
“Ngâm thơ, làm đối.”
“Thổi sáo thổi tiêu…”
“Bẹp! Bẹp!” Trang Ngũ xông lên, xóa sạch hai tay một phải một trái của Trang Nhị Trang Tam đang kéo Hoàng Phủ Thành. “Tiểu mỹ nhân là của ta, các ngươi không được chạm vào!”
Trang Nhị, Trang Tam chớp chớp mắt nhìn nhau.
“Suýt chút nữa đã quên mất chúng ta phải dẫn Lão Ngũ về.”
“Đúng rồi! Lão Ngũ, về với chúng ta.”
“Ta không…” Hai huynh đệ chưa kịp để Trang Ngũ từ chối đã mỗi người một bên kéo Trang Ngũ đi.
“Ngươi đừng tưởng đại ca không ở Đại Ân nên không biết gì.”
“Trước khi đại ca trở về thì ngươi nên ngoan ngoãn một chút, tranh thủ giải quyết xong xuôi đi.”
“Khoan…” Hoàng Phủ Thành chưa kịp phát biểu ý kiến mấy huynh đệ Trang gia đã dùng khinh công trác tuyệt biến mất không còn tung tích.
“Chết tiệt!” Hoàng Phủ Thành hét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...