Trong không gian nhỏ hẹp nhanh chóng trở nên chật chội bí bức.
Thang máy đi thẳng lên trên, hơi thở của Tưởng Viễn Chu dày đặc, Hứa Tình Thâm cũng không hề lên tiếng. Đến tầng lầu mà cô tùy tiện ấn đại ban nãy, cửa thang máy mở ra, nhưng cũng chẳng có ai bước ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhấn vào nút lần nữa. Tưởng Viễn Chu lui người ra phía sau dựa vào thành thang máy, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng, "em nói hôm qua, em trai em hẹn em đến quán cà phê à ?"
"vâng."Hứa Tình Thâm cũng biết rõ, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở tin nhắn đã lưu kia đưa cho Tưởng Viễn Chu xem, "giọng điệu rất khẩn trương cấp bách, tôi cứ cho là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi."
Tưởng Viễn Chu nhận lấy, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, "sau đó thì sao ?"
"sau đó liền xảy ra tình huống vô cùng quái lạ. Em trai tôi căn bản không hề hẹn tôi tới đó, nhưng tin nhắn kia lại được gửi đi từ số điện thoại di động của nó."
Hứa Tình Thâm không hề giấu giếm chút nào. Thông minh như Tưởng Viễn Chu, khả năng suy đoán của anh đương nhiên sẽ nhạy bén hơn so với cô.
Tội danh này, Hứa Tình Thâm không muốn gánh vác.
"Vạn tiểu thư không sao chứ ?"
Ánh mắt của người đàn ông do dự trên khuôn mặt cô, "vì muốn đính hôn với Phương Thịnh, cô ta cư nhiên dám dùng tới cả chiêu tự sát này."
"chắc cô ấy chỉ định hù dọa anh thôi."Hứa Tình Thâm cố hết sức lựa chọn câu từ thích hợp.
"trước đây, cô ta nhiều lắm cũng chỉ gây chuyện trên người người ta, nhưng bây giờ thì khác. Chảy nhiều máu như vậy, tự mình lại có thể cắt xuống......"
Hứa Tình Thâm không chen lời vào nữa. Người ta đang xót xa thanh mai của người ta đấy, cô vẫn nên ngoan ngoãn giữ im lặng thì hơn.
Tưởng Viễn Chu vươn tay nhấn vào một con số. Đợi sau khi thang máy dừng lại ở tầng lầu đó, anh bước thẳng ra ngoài.
Hứa Tình Thâm vẫn bận rộn đến tận buổi chiều, mệt bở hơi tai.
Sắp đến giờ tan việc, Tưởng Viễn Chu lại gọi điện thoại tới, bảo cô đi ra bãi đỗ xe chờ anh.
Lúc Hứa Tình Thâm dọn dẹp xong xuôi chạy tới, xa xa đã trông thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu. Kính cửa sổ được hạ xuống hết cỡ, người đàn ông ngồi trong xe đang kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Hứa Tình Thâm mở cửa chỗ phụ lái ra, mùi thuốc lá không thể tránh khỏi lập tức chui vào trong cánh mũi của cô.
Tưởng Viễn Chu phát động cơ, lái xe chạy thẳng ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi xe chạy được một quãng, lúc này cô mới hỏi, "đang đi đâu vậy ?"
"dẫn em đi dạo một chút."
Hứa Tình Thâm cứ cho là Tưởng Viễn Chu chỉ nói bâng quơ mà thôi, lại không ngờ rằng anh thật sự dẫn cô tới một trung tâm thương mại sầm uất mới vừa được khai trương. Bước xuống xe, Tưởng Viễn Chu kéo tay của Hứa Tình Thâm. Trong lòng cô bất chợt nổi lên một cảm giác quái dị không nói ra được, muốn tránh né.
"làm gì vậy ?"Người đàn ông liếc nhìn cô.
"Tưởng tiên sinh, anh không sợ bị người khác bắt gặp à ?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tưởng Viễn Chu cuối cùng đã nở một nụ cười, "tựa như em đã nói, người khác không cần phải để ý đến cuộc sống riêng tư của em cơ mà ?"
Anh đan chặt năm ngón tay của cô, sau đó dẫn cô tới cửa hàng trang sức Cartier.
Cửa hàng trưởng trông thấy Tưởng Viễn Chu, đích thân chạy ra chào đón, "Tưởng tiên sinh, chào ngài."
Tầm mắt của cô rơi vào cái nắm tay giữa hai người, trong ánh mắt của Hứa Tình Thâm, rõ ràng mang theo vài phần ý vị sâu xa.
Tưởng Viễn Chu bước tới trước quầy, cánh tay tự nhiên vòng qua bả vai của Hứa Tình Thâm, vùi cô vào trong ngực mình, mà còn cô thì cả người cứng đờ đứng ở trước quầy.
"lấy cho tôi xem thử kiểu này."
"vâng."Cửa hàng trưởng cẩn thận lấy sợi dây chuyền ra. Ánh mắt Hứa Tình Thâm lơ đãng lướt qua, liền trông thấy một dãy số 0 dài dằng dặc chứng tỏ giá cả của nó vô cùng đắt đỏ.
Sau khi Tưởng Viễn Chu đeo lên cho cô, ngắm tới nghía lui, "không hợp, đổi cái khác."
"tôi không thích đeo dây chuyền."Hứa Tình Thâm vội vàng nhân cơ hội này mà từ chối.
"nói nhảm, "Tưởng Viễn Chu cách cô rất gần, hơi thở phả lên gáy của cô, "làm gì có người phụ nữ nào không thích trang sức đá quý chứ ?"
Anh đem sợi dây chuyền trả lại cho cửa hàng trưởng. Dáng người cao lớn dựa vào quầy trưng bày, hình như đang tỉ mỉ chọn lựa. Một hồi lâu sau, ngón tay của Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ về phía góc quầy, "sợi này."
"sợi này......"Giọng nói của cửa hàng trưởng có chút do dự.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn, "sao vậy ?"
"đây là sợi duy nhất của cửa hàng, đã có người đặt rồi."
"vậy à ?"Tưởng Viễn Chu lại cố tình chọn trúng nó, "tôi sẽ ra giá cao."
Cửa hàng trưởng cẩn thận liếc nhìn Hứa Tình Thâm, "Tưởng tiên sinh, là Vạn tiểu thư đặt hàng, chữ ký còn là tên của ngài."
Tưởng Viễn Chu làm như không nghe thấy, kéo tay của Hứa Tình Thâm qua, "thích không ?"
Cô vội vàng lắc đầu."không thích."
"nếu chữ ký là của tôi, vậy chính là đồ của tôi rồi, tôi muốn cho ai thì cho."
Hứa Tình Thâm đối với những thứ kim cương đá quý này cũng không có nhiều hứng thú lắm, "Tưởng tiên sinh, anh đừng để người ta nghĩ rằng tôi cướp đồ của Vạn tiểu thư." "bây giờ mới nói những lời này, có phải hơi muộn rồi không ?"Khoé miệng Tưởng Viễn Chu nhẹ cong lên, ngắm nhìn Hứa Tình Thâm như muốn nhốt cô vào trong mắt, "bất quá, sau này chỉ cần là đồ của cô ta, tôi đều cho phép em cướp."
Hứa Tình Thâm trông thấy biểu cảm quái dị trên khuôn mặt của cửa hàng trưởng, cô khẽ nhướng mày lên, sau đó mỉm cười, "thật à ? Vậy thì sức hấp dẫn này quả thực là quá lớn rồi."
"Tưởng Viễn Chu tôi nói thế nào thì chính là thế đó ! Còn nữa, sau này chỉ cần là đồ tôi đưa cho cô, bất cứ kẻ nào cũng đều không thể cướp đi."
Nghe thử mà xem, lời phát ngôn khí phách tới cỡ nào.
Hứa Tình Thâm mỉm cười. Tưởng Viễn Chu chỉ vào trong quầy, "đây là thiết kế số lượng có hạn đấy, thật sự không thích à ?"
"không thích, "Hứa Tình Thâm nói không chút do dự, "tóm lại là không thích."
"được, vậy thì chọn cái em thích đi."
Thẳng đến khi bước ra cửa tiệm, Hứa Tình Thâm vẫn không thể thích ứng được với sợi dây chuyền lạnh lẽo trên cổ mình.
Suốt một tháng tiếp theo, Hứa Tình Thâm cũng không hề gặp lại Vạn tiểu thư nữa.
Nghe nói, chuyện về nhà họ Vạn bên kia bị mọi người lôi ra bàn tán sôi nổi. Vạn tiểu thư càng lúc càng công khai trắng trợn dẫn theo Phương Thịnh tham dự đủ các loại sự kiện. Hơn nữa hết lần này đến lần khác...... nhà họ Vạn hình như cũng mắt nhắm mắt mở mà xuôi theo.
Hứa Tình Thâm tan việc, không nghĩ tới Hứa Minh Xuyên lại đứng chờ cô ở cổng bệnh viện."sao em lại tới đây ?"
"mời chị ăn cơm tối đó."
"bớt giỡn đi, em có tiền à ?"
Hứa Minh Xuyên cười cười gãi đầu, "vậy chị mời em đi."
Hứa Tình Thâm không nhịn được cười, "đi thôi."
Hai chị em đón tàu điện ngầm rời đi. Chỗ ăn cơm là do Hứa Minh Xuyên chọn. Đi tới quán ăn, Hứa Minh Xuyên còn cố tình đòi vào ngồi trong phòng riêng.
Hứa Tình Thâm chiều theo ý cậu, lại để cho cậu tự chọn món ăn mà mình thích. Nhân viên phục vụ mới vừa rời đi, cửa phòng bao liền bị đẩy ra. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên, người bước vào lại là Phương Thịnh.
Hứa Minh Xuyên thấy vậy, cười hì hì đứng lên, "chị, hai người từ từ ăn nha, em đi trước."
"có ý gì đây ?"
"chị đừng tức giận mà. Chị, anh chị cần từ từ nói chuyện với nhau một chút. Chuyện tai nạn xe cộ lần trước em cũng đã hiểu ra rồi, không có liên quan gì đến anh Phương Thịnh cả......"Hứa Minh Xuyên vừa nói, vừa bước ra ngoài.
Phương Thịnh bước thẳng tới trước mặt cô ngồi xuống. Trong phòng bao rộng lớn nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh. Hứa Tình Thâm nâng ly trà lên nhấp một hớp, tầm mắt vẫn luôn tránh né Phương Thịnh, "anh tìm em có chuyện gì ?"
"nhà họ Vạn đã đồng ý cho anh và Dục Ninh đính hôn."
Hứa Tình Thâm đột nhiên cảm thấy nước trà mát lạnh trong miệng mình hình như đang bắt đầu nóng dần lên, "thế à ? Chúc mừng nhé."
"bọn họ cần anh có một thân thể khỏe mạnh, một bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ toàn diện không có bất kỳ loại bệnh di truyền nào cả. Tình Thâm...... Anh cần sự giúp đỡ của em."
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm về phía Phương Thịnh, "anh nói cái gì ?"
"chỉ có em mới có thể giúp được anh."
"anh điên rồi sao !"Hứa Tình Thâm đặt ly trà xuống mặt bàn, "nhà họ Vạn có bệnh viện riêng, liên quan gì đến em ?"
"anh sẽ thuyết phục Dục Ninh, anh sẽ đến bệnh viện Tinh Cảng để làm kiểm tra sức khoẻ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...