Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Sắc mặt bà Mục cũng hoàn toàn thay đổi.

Mục Kính Sâm nắm chặt bàn tay Phó Lưu Âm, kéo tay cô về.

Phó Lưu Âm nhìn chăm chú vẻ mặt mọi người, chỉ cảm thấy thần sắc bọn họ quái lạ, như thể đã bị cô chọc trúng chỗ đau. Mục Thành Quân rất mất tự nhiên, dời tầm mắt, Phó Lưu Âm muốn rút tay mình ra, lại bị Mục Kính Sâm cầm thật chặt.

“Con gái thì dịu dàng chút đi.”

“Là anh cả hỏi em trước.”

Mục Thành Quân chịu đựng cơn tức giận, hắn cắn chặt khớp hàm, trên khuôn mặt tuấn tú hung ác nham hiểm buộc mình nặn một nụ cười nhạt: “Nơi này tốt xấu là chỗ công cộng, tôi đánh giá cao mợ hai nhà họ Mục em đấy.”

“Được rồi.” Bà Mục đúng lúc đứng ra nói. “Ăn cơm đi, cơm nước xong còn phải về bệnh viện, lát nhớ gói một phần mang về.”

Ăn cơm xong xong, Mục Kính Sâm ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

“Mẹ, anh cả, mọi người mau về bệnh viện đi, con đi tính tiền.”

“Được.”

Tình trạng Lăng Thời Ngâm đã như vậy, bà Mục cũng không tiện lôi con trai con dâu tới phòng bệnh. Bà Mục với Mục Thành Quân đi ra ngoài. Phó Lưu Âm muốn đứng dậy, Mục Kính Sâm giữ chặt cổ tay cô, kéo cô lại.

“Gấp cái gì, ngồi lúc!”

“Tôi cứ tưởng tôi nhắc anh cả như vậy, anh ta sẽ vô cùng lo lắng mà mau chạy về bệnh viện chứ.”

Mục Kính Sâm nghe vậy, bật cười, nói: “Em cho rằng anh ta ngốc sao?”

“Có ý gì?”

“Những thứ em nghĩ ra, anh ta đã sớm nghĩ tới rồi.”

Phó Lưu Âm cau mày: “Anh cả thật sự phái người đi bảo vệ người phụ nữ kia?”

“Hẳn là không.”

“Anh làm tôi thấy mơ hồ.”

Ngón tay của Mục Kính Sâm gõ nhẹ trên mặt bàn nhẹ mấy cái.

“Lăng Thời Ngâm và người phụ nữ kia đều đã phá vỡ quy tắc trò chơi; hiện tại Lăng Thời Ngâm đã chịu trừng phạt, còn người phụ nữ kia… để xem số mệnh cô ta.”

“Anh cả của anh, mặc kệ sao?”

“Anh ta?” Mục Kính Sâm ý vị thâm trường mà cười cười.

“Tôi không quan tâm anh ta, mà thật ra tôi quan tâm em. Em với Lăng Thời Ngâm hẳn ở thế không đội trời chung, nếu tôi là em, tôi sẽ hy vọng cô ta vĩnh viễn không bước vào nhà họ Mục một bước nữa.”

“Loại sự tình này cũng không phải tôi có thể quyết định, vả lại, có thể để nhà họ Lăng nói vậy cũng không đơn giản. Nhìn xem người phụ nữ ở ngoài của anh cả kia sẽ biết, có thể đánh thẳng Lăng Thời Ngâm cho tàn phế, có thể thấy lòng dạ độc ác bao nhiêu.”

“Đi thôi!” Mục Kính Sâm cầm di động trên bàn. “Tôi còn phải đi giải quyết hậu quả êm đẹp thay anh ta.”

“Dậu quả gì chứ” Phó Lưu Âm khó hiểu hỏi.

“Mợ cả nhà họ Mục nằm viện, tàn phế, cậu cả nhà họ Mục bất ngờ gặp tai nạn xe; em cho rằng truyền thông bên ngoài sẽ không bắt gió bắt bóng? Mẹ tôi sẽ chẳng mong thấy chút tin tức nào liên quan tới, loại chuyện này, thông thường đều là tôi đi lo.”

Ở nhà họ Mục, chuyện của Mục Thành Quân từ trước đến nay tương đối nhiều. Đường đi của Mục Kính Sâm rộng, những việc này từ từ cũng đều biến thành để anh giải quyết.




Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm đi vào phòng bệnh. Người phụ nữ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân, cô ả quay đầu nhìn về phía Hứa Tình Thâm.

“Bác sĩ, tôi muốn ra viện.”

“Cô bây giờ vẫn chưa thể xuất viện.” Hứa Tình Thâm đứng trước giường bệnh. “Người nhà của cô đâu?”

“Bọn họ cũng có công việc của mình cần hoàn thành, ai sẽ ở đây coi tôi?”

Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh nhìn, sắc mặt không có biểu tình, nói: “Cô không sợ sẽ có người lao vào phòng bệnh gây bất lợi cho mình?”

“Có ý gì?”

“Lời này của tôi có ý tứ gì, cô hẳn rõ nhất.” Hứa Tình Thâm vòng qua giường bệnh một vòng, đi tới bên phía tay trái người phụ nữ.

“Chuyện Lăng Thời Ngâm bị đánh phát sinh ở bệnh viện, phía bệnh viện đã báo cảnh sát rồi.”

Cô ả mím chặt cánh môi. Hứa Tình Thâm khom lưng ghé tới trước mặt người phụ nữ.

“Các người coi bệnh viện Tinh Cảng thành cái gì? Công viên trò chơi hả, ở đây đánh tới đánh lui, chơi vui lắm đúng không?”

“Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.”

“Tôi đã cho người canh chừng ngoài phòng bệnh. Yên tâm, cô không cần sợ hãi, người của Lăng Thời Ngâm mà xông tới, cũng sẽ đánh cô thành kẻ tàn tật cả đời. Tôi sẽ cho cô mau chóng xuất viện, nếu sau khi xuất viện gặp việc gì cần cứu giúp thì tốt nhất đừng tới bệnh viện Tinh Cảng nữa, nhìn các cô thật phiền.”

Tầm mắt cô ả nhìn lại về phía cửa.

“Cô nói chuyện thật khó nghe.”

“Những chuyện khó coi nhiều như vậy cô đều đã làm, cô còn sợ người khác nói này nọ khó nghe sao?”

Hứa Tình Thâm một tay cắm trong túi, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện truyền đến.

Cô ả nhìn ra phía ngoài.

“Là bạn trai tôi tới.”

Hứa Tình Thâm nhấc chân đi, cô ả nhìn cô.

“Cô thật sự thu xếp người ở ngoài?”

“Tôi không muốn Tinh Cảng bồi thường cho mấy cô lần này tới lần khác.”

“Cô để bạn trai tôi vào đi.”

Hứa Tình Thâm đi tới cửa, âm thanh bên ngoài dần dần kịch liệt. Hứa Tình Thâm kéo cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy có hai người đàn ông lạ đứng bên ngoài. Vệ sĩ giơ tay ngăn bọn họ. Hứa Tình Thâm đứng ở cửa.

“Các anh đang làm gì vậy?”

Đối phương thấy bên trong còn người liền xoay người muốn đi. Hứa Tình Thâm nhìn bọn hắn bước nhanh rời đi. Cô bước nhanh về phòng bệnh.

“Xem ra đã có người vội vã không đợi nổi để xuống tay với cô.”


“Vì sao cô muốn giúp tôi?”

“Tôi không phải đang giúp cô, bệnh viện Tinh Cảng là của chồng tôi.”

Cô ả nhìn Hứa Tình Thâm rời đi, vệ sĩ đóng cửa lại. Cô ả sờ di động để bên cạnh, muốn gọi điện cho Mục Thành Quân, nhưng đầu bên kia lại trước sau không có người nghe máy.



Trong phòng bệnh của Lăng Thời Ngâm, bà Lăng ngồi bên mép giường; ông Lăng sau khi tiếp một cuộc điện thoại, thần sắc mất tinh thần, đi tới bên giường.

“Xem ra chuyện này rất khó thực hiện trong bệnh viện.”

“Vì sao?”

“Ngoài phòng của con đàn bà kia tạm thời điều động hai vệ sĩ, trừ nhân viên y tế ra, đừng ai mơ bước vào một bước.”

Lăng Thời Ngâm nắm chặt tay.

“Con ả hành động nhanh như vậy?”

“Chuyện này hẳn có quan hệ với Hứa Tình Thâm, người là do cô ta bố trí ở đó.”

“Hứa Tình Thâm? Lại là cô ta, vì sao lại là cô ta? Kia con ả kia với cô ta có quan hệ gì, cô ta dựa vào cái gì luôn muốn làm hư chuyện của con!”

Lăng Thời Ngâm kích động, hai tay đập xuống giường. Bà Lăng thấy thế, vội vàng đè cánh tay cô ta lại.

“Thời Ngâm à, đừng như vậy, bình tĩnh một chút!”

“Mạng con ả kia chính do cô ta cứu trở về, bây giờ lại là cô ta muốn bảo vệ nó, cô ta thế này rõ ràng là nhằm vào con!”

Hai tay Lăng Thời Ngâm chống bên người, muốn dậy. Bà Lăng thấy thế, hai tay đè bả vai cô ta lại.

“Thời Ngâm, hiện tại tạm thời bỏ qua những chuyện sau đó đi, dưỡng sức khỏe cho tốt mới quan trọng à…”



Tưởng Viễn Chu nhúng tay quản chuyện này, người nhà họ Lăng khẳng định không vào phòng bệnh được. Lại mấy ngày qua đi, người phụ nữ đã xuất viện.

Ngày Lăng Thời Ngâm về nhà họ Mục, chính bà Mục và Mục Thành Quân tự mình tới bệnh viện đón cô ta.

Phó Lưu Âm đứng ngoài cổng Mục gia, nhìn thấy xe tới, cô và người giúp việc bên cạnh bước lên mấy bước đón.

Lăng Thời Ngâm ngồi xe lăn, Mục Thành Quân bung dù cho cô ta. Lúc thấy Phó Lưu Âm đứng đó, sắc mặt cô ta khẽ động, cái loại không cam lòng và ủy khuất này, tất cả đều lộ ra.

“Hôm nay trời hơi nóng, Thời Ngâm, chúng ta mau vào nhà đi!” Bà Mục nói, đẩy cô ta vào trong.

Phó Lưu Âm đi tới cạnh bà ấy.

“Mẹ, để con cho!”

Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, Phó Lưu Âm nhận lấy xe lăn từ trong tay bà Mục.

“Âm Âm, Kính Sâm có nhà không?”


“Mới ra ngoài một lúc ạ.” Phó Lưu Âm đẩy xe lăn vào trong, lại không cẩn thận để xe lăn va vào chậu hoa bên cạnh.

Cả người Lăng Thời Ngâm nghiêng về phía trước, nhờ tay còn có chút sức lực, cô ta nắm tay ghế mới không để mình ngã ra ngoài.

“Thực sự xin lỗi chị dâu, chị không sao chứ?”

Lăng Thời Ngâm cắn chặt răng, lắc lắc đầu. Cô ta nhìn vào sân trong nhà.

“Tôi chưa muốn vào nhà, tôi muốn ra vườn sưởi nắng.”

“Thời Ngâm, con tốt nhất đừng ngồi ở đây, hay cứ lên giường nằm đi?”

“Mẹ, không sao đâu, con chỉ muốn sưởi một lúc.”

Phó Lưu Âm nghe vậy, nói với bà Mục: “Nếu chị dâu cảm thấy sức khỏe mình chịu nổi, vậy cứ để chị ấy ngồi trong sân một lúc đi ạ.”

“Vậy cũng được.”

Phó Lưu Âm đẩy xe lăn vào sân. Bà Mục dẫn mấy người giúp việc vào nhà, có mấy lời bà ấy cần phải phân phó cho bọn họ. Phó Lưu Âm nghe phía sau có tiếng bước chân, cô quay đầu thì nhìn thấy Mục Thành Quân cũng đi theo.

“Anh cả, anh đẩy chị dâu đi.”

Mục Thành Quân không trả lời, chỉ đi theo Phó Lưu Âm. Phó Lưu Âm không đi tiếp, từ chỗ này vẫn có thể nhìn thấy cửa sảnh bên kia, nếu có chuyện gì, cô cũng có thể kêu một tiếng. Phó Lưu Âm ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

Trong mắt Lăng Thời Ngâm lộ ra tia lạnh lùng: “Phó Lưu Âm, cô vui lắm?”

“Chị dâu, lời này từ đâu mà nói ra được vậy?”

Mục Thành Quân thu dù trong tay lại, chân thon dài băng qua ngang xe lăn của Lăng Thời Ngâm, hắn ngồi xuống cạnh Phó Lưu Âm.

“Thời Ngâm, lời này của cô thật đúng là oan uổng Âm Âm rồi. Cô đã quên ở phòng bệnh cô ấy đã nói thay cô thế nào?”

Phó Lưu Âm vừa nghe, da gà đều nổi lên.

“Thành Quân, em tin dù cô ta không mở miệng, anh cũng sẽ không vứt bỏ em, anh vẫn sẽ mang em về nhà.”

“Không.” Khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên nụ cười. “Tôi mang cô về nhà, tất cả đều là bị Âm Âm bức.”

Nghe hắn xưng hô như vậy với mình, Phó Lưu Âm khó chịu cực kỳ.

“Anh cả, anh đừng nói đùa.”

“Ai nói đùa với em?” Mục Thành Quân bắt chéo đôi chân dài. “Vì sao tôi phải đem một kẻ thiếu chút nữa hại tôi mất mạng về nhà?”

“Thành Quân…”

“Âm Âm, nếu không phải em mở lời, Lăng Thời Ngâm hẳn phải về nhà họ Lăng rồi.”

Phó Lưu Âm thật cảm thấy người này không thể hiểu được, Mục Thành Quân nếu muốn ly hôn với Lăng Thời Ngâm thì đã sớm ly hôn rồi, còn chờ tới bây giờ?

“Hiện tại, em nói làm sao bây giờ?” Mục Thành Quân nói với Phó Lưu Âm.

“Cái gì mà làm sao bây giờ?”

Tầm mắt Mục Thành Quân nhìn bốn phía, trong sân ngoại trừ bọn họ, không còn người khác.

“Cuộc sống sinh hoạt sau này của tôi, không phải là nên do em chịu trách nhiệm sao? Bộ dạng này của Thời Ngâm em cũng thấy rồi, tôi là người đàn ông bình thường, em bảo tôi mang cô ta về nhà, nhu cầu sinh lý sau này của tôi, ai sẽ thỏa mãn?”

Phó Lưu Âm cả kinh trợn mắt, há hốc mồm, thế nên trong một chốc ban đầu không phản bác được lời nào, khóe môi cô run rẩy, sau đó đưa tầm mắt sang Lăng Thời Ngâm.

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm dĩ nhiên càng khó coi hơn, khuất nhục, phẫn nộ, tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt trẻ trung kia, hai tay cô ta nắm chặt ghế, ngón tay bấu chặt.

Phó Lưu Âm động chân, muốn đứng dậy. Mục Thành Quân lại mở miệng trước một bước.


“Ngồi im!”

“Anh cả, thời tiết tốt như vậy, anh với chị dâu cứ sưởi nắng đi.”

“Âm Âm, tôi không nói đùa với em, người là em bảo tôi mang về, có một số việc tôi chỉ có thể tìm em.”

Phó Lưu Âm cảm thấy Mục Thành Quân giờ này quả thực chính là một con ác lang, không, có đôi khi còn giống một con chó điên hơn. Cũng không phải người tính khí tốt lắm, sắc mặt Phó Lưu Âm lập tức xanh mét.

“Xin anh tự trọng!”

“Hai chữ tự trọng viết thế nào?” Mục Thành Quân nằm ra sau, ánh mặt trời liền rơi xuống trên mặt hắn. “Em thay tôi ra quyết định, vậy chuyện sau này dĩ nhiên cũng phải tìm em.”

Hiện giờ hắn đã công khai, căn bản sẽ không kiêng nể cảm nhận của Lăng Thời Ngâm, thật sự quá mức làm càn.

Phó Lưu Âm mấp máy khóe miệng.

“Anh cả ở ngoài có nhiều hồng nhan tri kỷ như thế, vấn đề như lời anh nói, căn bản cũng không phải vấn đề mà, đúng không?”

“Bên ngoài là bên ngoài, nhưng người là em bảo tôi đưa về nhà, tôi là đang nói ở nhà.”

“Thành Quân!” Lăng Thời Ngâm run rẩy nắm chặt bàn tay. “Anh tốt xấu chừa chút mặt mũi cho em, có phải anh cũng quá đáng lắm rồi không?”

Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu Âm chằm chằm, hỏi: “Có phải nghĩ đến chuyện muốn dọn ra khỏi nhà họ Mục?”

“Phải.”

“Yên tâm, em sẽ không dọn ra.” Mục Thành Quân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Phó Lưu Âm chằm chằm. “Dọn ra ngoài, chơi cũng sẽ không vui.”

Người đàn ông nói xong mấy câu đầy hám ý, đi nhanh khỏi đó.

Cổ họng Phó Lưu Âm nuốt nhẹ, khóe mắt cô liếc qua Lăng Thời Ngâm, lần đầu tiên cảm thấy cô ta thế mà đáng thương như vậy.



Hoàng Đỉnh Long Đình.

Xe băng qua cạnh hồ đi vào, Hứa Tình Thâm từ trên lầu trông xuống, nhìn thấy xe dừng lại, tài xế và Lão Bạch mau chóng xuống xe.

Hứa Tình Thâm không thấy Tưởng Viễn Chu, cô thấy Lão Bạch khom lưng chui vào băng sau xe, không lâu sau, Tưởng Viễn Chu mới từ bên trong đi ra. Hai người một trái một phải đỡ anh, anh như bị say rượu, đi đứng có chút không xong.

Hứa Tình Thâm chạy nhanh xuống lầu, vừa tới cửa, liền nghe bên ngoài truyền đến một tràng tiếng động.

Hứa Tình Thâm vội mở cửa ra, nhìn thấy bộ dạng Tưởng Viễn Chu, cô đưa tay muốn nâng anh lên.

“Thế này là sao vậy? Chẳng lẽ uống rượu?”

“Không có ạ.” Lão Bạch trả lời.

Tài xế lui sang bên cạnh, Hứa Tình Thâm ôm Tưởng Viễn Chu đi về phía trước, vẫn không ngửi được một mùi rượu nào.

“Vậy tại sao lại như vậy?”

“Tưởng tiên sinh nói không có sức, nhưng lúc trên bàn chỉ uống mấy ly nước trái cây, không thể nào say được.”

Hứa Tình Thâm cho Tưởng Viễn Chu ngồi xuống sô pha. Người đàn ông đưa tay ấn mi tâm: “Anh không sao, chỉ hơi khó chịu, chắc dọc đường ngồi xe về, hơi bị say xe.”

Lão Bạch đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu.

“Hay đi bệnh viện coi xem?”

Tưởng Viễn Chu phất tay: “Không có gì to tát đâu.”

Hứa Tình Thâm sờ lên mặt Tưởng Viễn Chu, nóng khủng khiếp.

“Không phải là anh bị bỏ thuốc đó chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui