Hứa Tình Thâm đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, quả nhiên là xe của Tưởng Viễn Chu đã đỗ ở đây, cô bước nhanh tới, Lão Bạch xuống xe, mở cửa xe ra cho cô.
“Tưởng phu nhân.”
“Đã trễ thế này, Lão Bạch, sao anh cũng ở đây?”
“Vâng, Đề Lạp hẹn tôi ra ngoài.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào bên trong xe, Lão Bạch đóng cửa xe, đợi khi anh ấy ổn định chỗ ngồi, Hứa Tình Thâm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
“Em có thể tự về, nghĩ như thế nào lại tới đón em vậy?”
“Lâm Lâm và Duệ Duệ đều ngủ, anh biết hôm nay em sẽ về muộn, một mình em lái xe, anh thấy lo lắng.”
Lão Bạch ngồi ở phía trước nhìn điện thoại di động, điện thoại di động được mở âm nhỏ, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn có thể thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Là Tô Đề Lạp sao?”
“Đúng vậy.”
“Lúc nào hẹn nhau ăn cơm?”
Lão Bạch ngẩng đầu lên: “Tưởng phu nhân, khi nào thì cô nghỉ?”
“Ngày mai.”
“Nếu không, đêm nay chơi với nhau luôn?”
Tưởng Viễn Chu nhíu vùng xung quanh lông mày lại.
“Đêm nay?”
“Đề Lạp hẹn đám chị em của cô ấy tới quán bar chơi, bảo tôi nhất định phải tới, thật ra là tôi không có thói quen tới những nơi như vậy. Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, nếu không, hay là tất cả mọi người tới thư giãn đi?”
Hứa Tình Thâm nâng tay lên xem đồng hồ, cô khẽ huých khuỷu tay vào Tưởng Viễn Chu.
“Bảo bối đều ngủ rồi?”
“Ngủ.”
“Vậy cùng đi chơi một chút, gần đây nhiều chuyệnem cũng muốn mình được thả lỏng một chút.”
Đối với những nơi như vậy, Tưởng Viễn Chu không có ấn tượng tốt đẹp gì, đặc biệt là sau một lần tới nhầm quán bar đồng tính.
“Đã trễ thế này, được không?”
“Tưởng tiên sinh yên tâm, bình thường Đề Lạp cũng rất biết thưởng thức, tìm quán bar nhất định là mang phong cách mới.”
Tưởng Viễn Chu đang trầm tư, ngón tay anh gõ nhẹ hai cái ở trên trán.
“Hay là để tôi thu xếp một chỗ tốt.”
“Vậy thì gì vui chứ?”
Hứa Tình Thâm biết, quán bar do Tô Đề Lạp đã đặt trước, mời bọn họ tới, cô và Tưởng Viễn Chu là khách, nào có khách còn săm soi nơi chủ đã hẹn trước chứ? Hơn nữa Tô Đề Lạp còn dẫn theo bạn tới.
“Cứ tới thẳng đó là được rồi, hơn nữa không phải tất cả các quán bar đều là vàng thau lẫn lộn, thích hợp để tới nghe nhạc, ăn uống chút gì đó.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, gật đầu một cái: “Được rồi.”
Đi tới cửa quán bar, tài xế xuống xe mở cửa ra cho Hứa Tình Thâm, Lão Bạch đi trước dẫn đường.
Hứa Tình Thâm kéo tay của Tưởng Viễn Chu đi vào, cho tới tận lúc đi tới cửa, bọn họ cũng không nghe thấy những âm thanh chát chúa thường có trong các quán bar khác truyền tới.
Lão Bạch đi ở phía trước, sau khi vào trong quán bar, ngọn đèn khá mờ tối, thế nhưng bốn phía đều rất an tĩnh, trên sân khấu, một cô gái mang trang phục biểu diễn đang cầm micro, đang hát bài Dũng khí của Lương Tịnh Như.
“Tưởng tiên sinh, ngài xem, tôi đã nói Đề Lạp tìm địa điểm sẽ không tệ!” Vẻ mặt Lão Bạch đắc ý, càng phát hiện ra nơi này thực sự là rất tốt.
Cách đó không xa, Tô Đề Lạp vẫy tay về phía bên này, mấy người đi tới, Tô Đề Lạp không nghĩ tới Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm thực sự sẽ đến, vội đứng dậy bắt chuyện.
“Mau, mau ngồi đi.”
“Đây là mấy người bạn của tôi, Trừu Trừu, Xuyến Xuyến, Lạc Lạc, Manh Manh, còn vị này là Trường Nhu Nhu.”
Tô Đề Lạp nói ra một chuỗi tên, tất cả đều là từ láy, Tưởng Viễn Chu chỉ nhớ kỹ một Trừu Trừu.
Trừu Trừu?
Trong nhà có rất nhiều Trừu Chỉ* sao?
[ * Tên một thương hiệu chuyên sản xuất giấy ăn ]
Hứa Tình Thâm vươn tay, nắm tay từng người một.
“Xin chào, xin chào.”
“Tớ giới thiệu với mọi người một chút, hai vị này là ông bà chủ của bạn trai tớ.”
Tô Đề Lạp giới thiệu với mọi người xong, lúc này vẻ mặt thẹn thùng kéo Lão Bạch qua.
“Vị này, là bạn trai tớ.”
“Oa, không tệ nha, thật là đẹp trai, thật là đẹp trai.”
Lão Bạch cũng là một người không thích bị khen ngợi, người ta vừa nói mấy câu khách sáo, tức thì không biết nói tiếp như thế nào.
Tô Đề Lạp kéo tay Lão Bạch ngồi xuống, trên bàn đã bày đầy rượu, Trừu Trừu nghiêng người qua tò mò nói: “Đề Lạp, lúc trước cậu thần bí nói dối bọn tớ, sao lúc này mới cho bạn trai lộ diện?”
“Bây giờ tình cảm ổn định, thì đương nhiên là muốn dẫn tới cho các cậu gặp rồi.”
Lão Bạch vừa nghe lời này, trong lòng vui như mở cờ, tình cảm ổn định! Đúng vậy, tình cảm của bọn họ rất ổn định.
“Đề Lạp, hôm nay bọn tớ chuẩn bị cho cậu một sự ngạc nhiên vui mừng.”
Trong lòng Tô Đề Lạp nảy sinh một dự cảm không tốt.
“Mấy cậu đừng dọa tớ.”
“Tớ xin cậu, đây là sự ngạc nhiên vui mừng, chứ không phải kinh hãi.”
Tô Đề Lạp ngồi xuống, nhìn thật ra vẫn rất an tĩnh, chí ít đây là ấn tượng mà cô để lại cho Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm nghĩ thầm, hẳn là bạn của cô sẽ không đùa kiểu khác người.
Lão Bạch gọi cho Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu hai ly rượu khác, cô gái trên sân khấu có giọng hát khá hay, Hứa Tình Thâm liếc mắt nhìn ra ngoài, tâm tình cũng trở nên thả lỏng.
Đêm nay Lão Bạch là nhân vật chính, mấy tên ‘Tham mưu’ này nhất định phải vây quanh anh ấy hỏi lung tung hết chuyện này tới chuyện kia.
Tưởng Viễn Chu nâng ly rượu, khẽ chạm với Hứa Tình Thâm.
Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên: “Cụng ly.”
Tưởng Viễn Chu vừa muốn uống một hớp rượu, chợt nghe đám phụ nữ kia bắt đầu điều tra hộ khẩu.
“Anh rất cao nha?”
“Nhà anh ở đâu?”
Ngay từ đầu, những vấn đề kia còn tương đối bình thường, cũng có phần buồn chán, Tưởng Viễn Chu nghe xong nửa bài hát, đợi tới khi người ca sĩ tiếp theo lên sân khấu, hình như cảnh tượng có chút thay đổi.
“Bình thường anh có vận động sao?”
“Đúng vậy, tôi có tập thể hình.”
“Một phút đồng hồ có thể bao nhiêu động tác tập cơ bụng?”
“Chuyện này…” Lão Bạch có chút hơi khó hiểu. “Cũng không ít.”
Tô Đề Lạp nghe không nổi nữa.
“Hỏi chuyện này để làm gì?”
“Xin cậu đấy, chúng tớ đang kiểm tra giúp cậu đó, thực hiện được nhiều động tác tập cơ bụng chứng tỏ thắt lưng của người đó tốt.”
Tô Đề Lạp mơ hồ, Lão Bạch cũng mơ hồ.
“Thắt lưng tôi rất tốt.”
“Ha ha ha ——” Mấy cô gái nở nụ cười.
Tưởng Viễn Chu đưa ánh mắt sâu xa nhìn về phía Hứa Tình Thâm, đồng thời khẽ nhướn mày với cô, Hứa Tình Thâm giả vờ như nghe nhưng không hiểu, tiếp tục nghe nhạc.
“Anh chứng minh thắt lưng của anh tốt như thế nào?”
“Vậy tôi nên chứng minh thế nào?”
“Vậy thì cứ hỏi Đề Lạp…”
Lão Bạch chợt phản ứng kịp, ngã ngửa, đám phụ nữ này cũng phóng khoáng quá đi, anh hoàn toàn không nghĩ tới đó.
Tô Đề Lạp sờ sờ cái mũi của mình.
“Được rồi, đổi đề tài.”
“Đến phiên tớ!” Nhu Nhu ngồi ở bên cạnh giơ tay lên. “Xin hỏi, bình thường anh thích ở khách sạn nào?”
Bình thường Lão Bạch chỉ khi nào đi theo Tưởng Viễn Chu, mới có thể tới khách sạn, chưa nói tới thích hay không thích mà, chỉ nói là chỗ nào thấy thoải mái thôi nha.
“Khách sạn Quốc Tế.”
Tưởng Viễn Chu đang cười, Hứa Tình Thâm không nhịn được tiến lại gần.
“Anh cười gì đó?”
“Anh sắp nội thương tới nơi rồi.”
“Vì sao?”
Không đợi Tưởng Viễn Chu mở miệng, Nhu Nhu liền vỗ tay cười nói: “Mỗi khách sạn đều sự đặc sắc riêng, giường của Khách sạn Quốc Tế là tốt nhất, thoải mái nhất! Được mệnh danh là “Tùy bạn lăn qua lăn lại ba trăm sáu mươi độ, cũng không sao”.”
Tô Đề Lạp cầm miếng hoa quả, không nói hai lời nhét vào trong miệng Nhu Nhu.
Mặc dù Nhu Nhu bị chặn miệng lại, thế nhưng hai bên còn có người khác nữa.
“Cho nên… Đề Lạp, có phải hai người đã ngủ chung rồi có đúng hay không?”
Khuôn mặt Tô Đề Lạp tươi cười căng ra đến nỗi đỏ bừng, cô không ngừng xua tay: “Không, không có!”
“Nói ra ai tin chứ!”
“Đúng đó, không ai tin được!”
“Các cậu thật là…” Tô Đề Lạp đầy bất đắc dĩ, bàn tay chống trán. “Không nói với các cậu nữa, đồ đểu.”
Hứa Tình Thâm dựa vào Tưởng Viễn Chu, Tô Đề Lạp và Lão Bạch vẫn còn đang ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cho nên da mặt đặc biệt mỏng, nếu như chuyện này mà xảy ra với Tưởng Viễn Chu, nhất định là đã sớm oán hận về chỗ từ lâu.
Âm nhạc êm dịu, bỗng nhiên bị một vũ khúc sôi động lấn át, Hứa Tình Thâm ngồi dậy, chợt thấy mấy bóng đen đi tới.
Khi bọn họ tới gần, Hứa Tình Thâm mới nhìn rõ là mấy cô gái mặc áo tắm hai mảnh, dáng người họ nóng bỏng, ăn mặc hở hang, theo vũ khúc sôi động, họ uốn éo lắc lư vòng eo, sau đó giang hai cánh tay đi tới đi lui…
Hứa Tình Thâm vội vàng đặt ly rượu trong tay bỏ lên trên bàn, nghiêng người sang lấy tay che hai mắt Tưởng Viễn Chu theo phản xạ.
Tưởng Viễn Chu đưa tay áp vào tay cô đẩy ra.
“Làm gì vậy?”
“Đừng xem, cay mắt.”
Tô Đề Lạp nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhưng cô lại không thể che ánh mắt của Lão Bạch, cô vội chỉ vào mấy người đó hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Vài cô gái mặc áo tắm bỗng nhiên tiến lên, kéo Lão Bạch Tô Đề Lạp, để cho bọn họ đứng dậy.
Tô Đề Lạp không ngừng quay lại hỏi bạn mình: “Chuyện gì xảy ra hả?”
“Cậu tới là biết!”
Tô Đề Lạp và Lão Bạch bị kéo lên sân khấu, một đám người vây quanh bọn họ khiêu vũ, Tô Đề Lạp thì không sao, nhưng Lão Bạch thì không được, anh là một người đàn ông chính trực đứng đắn.
Tô Đề Lạp một tay kéo Lão Bạch đến phía sau mình, rõ ràng là không muốn để cho người khác xâm phạm, cho dù là xâm phạm bằng ánh mắt cũng không được.
“Không sao, họ nhảy kệ họ, anh không nhìn là được.” Lão Bạch cúi người xuống, thì thầm bên tai cô.
Tô Đề Lạp oán hận nghiến răng: “Yên tâm, chờ lát nữa em xuống dưới em sẽ tìm họ tính sổ, em sẽ khiến cả đám phải nằm xuống!”
“Chắc là họ muốn thử anh, xem anh có thể tới gần mỹ sắc mà không loạn hay không.”
“Đương nhiên là anh có thể!”
Lão Bạch có chút cảm động trong lòng, không ngờ Tô Đề Lạp lại tin tưởng mình như vậy.
Mấy cô gái mặc áo tắm hai mảnh còn đang nhảy múa sôi nổi, Hứa Tình Thâm buông lỏng tay ra, Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài thì thấy ánh đèn trên sân khấu sáng ngời, mọi cử động của Lão Bạch đều được nhìn thấy rất rõ.
Tô Đề Lạp muốn dẫn Lão Bạch xuống phía dưới, nhưng bọn họ còn chưa nhảy hết vũ khúc, nên họ không tìm được cơ hội rời đi. Cô xoay người, ánh mắt nhìn về phía Lão Bạch, người đàn ông yên lặng nhìn cô.
“Yên tâm, anh không nhìn người khác.”
“Nhưng của ánh mắt anh cũng sẽ thấy.”
“Anh nhắm mắt lại, được chưa?”
Tô Đề Lạp kiễng chân lên, hai tay ôm mặt của Lão Bạch, cô hướng về môi anh. Lão Bạch chạm đến đôi môi mềm mại của cô, trong đầu anh chợt trống rỗng, dưới sân khấu bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đám bạn Tô Đề Lạp cười đến phát điên.
“Ai nha má ơi, Hỏa tinh đụng phải sao Mộc đó nha, trước đây chúng ta luôn nói Đề Lạp là một người thanh tâm quả dục.”
“Chủ động rồi, chủ động rồi, xem hay chưa kia!”
“Ra sức hôn đi, Đề Lạp, đừng khách sáo!”
Hứa Tình Thâm bật cười, Tưởng Viễn Chu nhìn trên sân khấu chằm chằm, ánh mắt phức tạp, tâm tình phức tạp, ngay cả thể lực cũng phức tạp.
Hứa Tình Thâm đụng vào cánh tay anh.
“Làm sao vậy? Bày ra vẻ mặt ghen tuông.”
“Anh không nghĩ tới Lão Bạch cũng có ngày hôm nay.”
“Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, Lão Bạch có bạn gái, sớm muộn cũng có ngày anh ấy phải đem sự quan tâm từ trên người anh…”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô.
“Anh nói, anh không nghĩ tới Lão Bạch cũng có thể có khung cảnh lãng mạn như vậy, sao em không làm vậy với anh đi?”
“Anh cũng ước ao?”
“Ước ao, nếu không bây giờ em làm thử?”
Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra, Lão Bạch và Tô Đề Lạp vẫn còn hôn nhau ở trên sân khấu, không buông lỏng, cho đến khi khúc vũ hoàn tất, mấy cô gái mặc áo tắm hai mảnh lùi ra, Tô Đề Lạp mới dẫn Lão Bạch trở về.
“Đề Lạp, bái phục cậu đó nha!”
“Rất thành thục! Nói, không phải là bình thường rèn luyện không ít đó chứ?”
“Đúng vậy…” Tô Đề Lạp dứt khoát nói hùa theo ý của họ. “Bọn tớ là người yêu, sao không được làm vậy chứ? Không phải là hôn môi sao? Các cậu người nào chưa từng có chứ?”
“Cậu xem một chút, trên sân khấu đã nói lên tất cả rồi! Vậy cậu nói giường ở Khách sạn Quốc Tế thoải mái sao?”
Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, khóe miệng không giấu được ý cười, Tô Đề Lạp ngồi bên cạnh anh, cô đưa tay đặt vào lòng bàn tay Lão Bạch.
Cô ngước cổ lên nói: “Thoải mái nha, các cậu ghen tị sao?”
“Rất ghen tị ấy, lăn lộn sao?”
“Lăn đó nha!”
Lồng ngực Lão Bạch không nhảy múa, tuy rằng hai người còn chưa tới bước này, nhưng không phải chuyện này đã nói rõ rằng Tô Đề Lạp không ghét anh…
“Cậu thành thật khai báo, đã lăn qua mấy đêm?”
Tô Đề Lạp đầy khí thế vung tay lên.
“Tớ không nhớ rõ!”
Đề tài kế tiếp, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng không bị cản trở, toàn bộ cuộc hành trình Lão Bạch không cần mở miệng, tất cả đều là Tô Đề Lạp trả lời.
Nói ví dụ như: “Hỏi cảm giác của tớ làm gì? Các cậu không hiểu sao? Ai mà chưa trải qua chứ?”
Thậm chí, còn hỏi tư thế một cách chi tiết nữa, Hứa Tình Thâm cảm giác mình phun máu mũi tới nơi, Tưởng Viễn Chu không nhẫn nhịn nổi nữa, anh không nghe thấy người khác nói với anh hai chữ tư thế. Trong đầu anh sẽ hiện lên những hình ảnh, ví dụ như dáng vẻ Hứa Tình Thâm quỳ ở trên giường…
Tưởng Viễn Chu cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, mặc dù nồng độ cồn là cực thấp, nhưng vẫn khiến trong lòng anh càng lúc càng như thiêu đốt.
Anh cầm tay của Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn anh.
“Làm sao vậy? Tay nóng như thế.”
“Chúng ta đi.”
“Còn chưa tan cuộc mà.”
Tưởng Viễn Chu sợ mình chờ không nổi nữa, thế nhưng đám bạn Tô Đề Lạp, một người trong đó uống một ly rượu xong, hỏi: “Đề Lạp, hôm nay cậu có muốn đi đặt một phòng với bạn trai cậu hay không?”
Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy khó thở, bây giờ mọi người toàn chơi như vậy hay sao?
Trước đây cô nghĩ Tống Giai Giai không đáng tin cậy, hóa ra là “nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn”*.
[*Người tài còn có người tài giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.]
Thiếu chút nữa thì Tô Đề Lạp bị sặc rượu.
“Cũng gần giống, không đùa với các cậu như vậy.”
Xuyến Xuyến ở bên cạnh la hét: “Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu nói gì cũng phải theo ý của tớ, khiến cho tớ thật vui vẻ, mau lên, trả lời đi!”
Lão Bạch vểnh tai lên lắng nghe, anh ấy cũng rất chờ mong đáp án này nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...