Editor: Yuè Yīng [NCU Team]
♥♥♥
Lão Bạch liếc nhìn anh, không lập tức nói tiếp, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, kỳ thực đã có dự cảm không tốt lắm. Anh bước tới bàn làm việc, kéo cái ghế qua, ánh mắt nhìn về phía khung cửa, Tưởng Viễn Chu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Nói đi.”
Lão Bạch lấy một tờ giấy ra từ trong túi, mở ra sau đó đặt trước mặt Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa tay cầm lấy, ánh mắt rơi ở phía trên, lần lượt nhìn xuống. Kỳ thực nội dung cũng không nhiều, chỉ có một số ngày tháng mà thôi.
Hứa Tình Thâm thực sự kết hôn rồi, trên ô phối ngẫu viết tên Phó Kinh Sênh.
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm con số kia, ngày Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh kết hôn, hai tháng sau ngày anh nhìn thấy cô một lần cuối. Hai tháng ngắn ngủi, cô đã nhanh chóng kết hôn cùng người khác, nhưng lại mang thai đứa con của người kia. Ngày Lâm Lâm ra đời ở ngay trước mặt Tưởng Viễn Chu, tờ giấy này, giống như là một cái tát đánh vào gương mặt anh. Cú đánh vừa nặng vừa tàn độc, khiến Tưởng Viễn Chu đau tới nỗi tê tâm liệt phế.
Anh đưa tay chống trán, Lão Bạch có chút không đành lòng.
“Tưởng tiên sinh, thuận theo tự nhiên thôi.”
“Cậu nói, làm sao có thể thuận theo tự nhiên chứ?”
Thực ra Lão Bạch muốn khuyên anh buông tay, dù sao thì đã hơn một năm rồi, anh đã chẳng quan tâm tới Hứa Tình Thâm, dù trong lòng có nhiều hoài niệm hành hạ anh nhiều như thế nào đi chăng nữa, chẳng phải là anh đã vượt qua được như vậy rồi sao?
“Cô Hứa là phụ nữ, lúc đó lại không có bệnh viện nào chấp nhận cô ấy, hơn nữa gia đình cô ấy...”
“Cho nên, cô ấy có thể thích người khác trong vòng hai tháng sao?”
Lão Bạch biết, Tưởng Viễn Chu bỗng chốc lao vào ngõ cụt.
“Chính ngài cũng đã nói, kết hôn, cũng có thể không liên quan đến tình yêu.”
Trong đầu Tưởng Viễn Chu có một dây thần kinh bỗng nhiên căng ra, đau đến nỗi trước mắt anh mơ hồ biến thành màu đen.
“Nếu không có khả năng nữa, còn không bằng không gặp lại sẽ tốt hơn.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng con người có duyên phận, chỉ nói vài ba câu là có thể phủi sạch tất cả sao?” Lão Bạch ngước mắt lên nhìn anh. “Nếu như hôm nay ngài không gặp cô Hứa, Duệ Duệ sẽ ra sao?”
Tưởng Viễn Chu mím chặt môi, đúng vậy, nếu như hôm nay không có Hứa Tình Thâm, con của anh sẽ ra sao?
Lão Bạch không muốn nhìn thấy Tưởng Viễn Chu tiếp tục đắm chìm trong bầu không khí như vậy, anh muốn nói lảng sang chuyện khác: “Tưởng tiên sinh...”
Nhưng Tưởng Viễn Chu đã ngắt lời anh: “Lúc cô ấy nhìn thấy tôi, bình tĩnh tới nỗi khiến tôi thấy khó có thể tin nổi.”
Lão Bạch không nói xen vào, Tưởng Viễn Chu hoàn toàn tơi vào thế giới của riêng mình, Lão Bạch thấy, dường như anh tự ngược đãi bản thân mình, tự cấu xé vết thương của mình, đây không phải là tự ngược, vậy sẽ là gì?
Nhưng Tưởng Viễn Chu lại cảm thấy cơn đau đớn đó chưa đủ sâu, anh xòe tay ra, đặt lên tờ giấy kia, sau đó năm ngón tay bóp chặt lại, nhìn nó trở nên nhăn nhúm.
“Lúc cô ấy cứu Duệ Duệ, giống như khi cô ấy ở trong phòng phẫu thuật trước đây, hết sức tập trung, không nhìn thấy những người khác nữa, nhưng tôi không tin, trong ánh mắt của cô ấy không có tôi.”
Lão Bạch không biết Tưởng Viễn Chu vướng mắc chuyện gì, vướng mắc chuyện Hứa Tình Thâm không nhìn thấy anh sao? Vậy khẳng định là chuyện không thể nào, nếu như Hứa Tình Thâm cứu Duệ Duệ, làm sao có thể không phát hiện ra Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm?
Như vậy...
Lão Bạch nghĩ vậy, bỗng nhiên hiểu được, Tưởng Viễn Chu vừa đề cập đến chuyện lúc Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh... Anh khổ sở, thực ra là vì Hứa Tình Thâm đối với anh làm như không thấy.
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa nhìn thấy ngài, chắc là hận ngài.”
Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng về phía Lão Bạch, Lão Bạch tiếp tục nói: “Cô ấy bị đuổi khỏi Tinh Cảng, lại bị ép phải trở về nhà họ Hứa, cuối cùng phải đi làm đại diện y dược, phương diện này đòi hỏi phải khéo léo cực khổ, chúng ta không được biết. Nhưng nếu như cô ấy không hận ngài, cũng không đến mức trong vòng hai tháng đã kết hôn với người khác. Nói cho cùng, cô Hứa cũng là một người trọng tình cảm.”
Tưởng Viễn Chu không nói chuyện, Lão Bạch thấy anh như vậy, rốt cuộc là không đành lòng, nhưng nhát dao cuối cùng anh vẫn phải hạ xuống.
“Nói cho cùng, ngài cũng hận cô ấy, trong chuyện cô Tưởng, nhất định là ngài hận cô ấy.”
Tưởng Viễn Chu dựa về phía sau, trong lòng bàn tay vẫn còn siết chặt tờ giấy kia, anh mở nó ra, sau đó xé tan thành từng mảnh nhỏ.
“Tưởng tiên sinh, nếu cô Hứa lựa chọn cách buông bỏ, ngài cũng có thể buông xuống được rồi.”
Lời này không hợp lý cho lắm, bởi vì lúc đó, rõ ràng là Tưởng Viễn Chu bỏ rơi Hứa Tình Thâm trước, nhưng hơn một năm qua, Lão Bạch biết rõ, Hứa Tình Thâm không có tin tức, Tưởng Viễn Chu cũng vùi mình trong đau khổ không sao thoát ra được.
“Cốc cốc!” Ngoài cửa, một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Tưởng Viễn Chu không nói một lời, Lão Bạch nhìn anh.
“Ba ba, ba ba...”
Tưởng Viễn Chu khẽ hất cằm, ý bảo Lão Bạch đi mở cửa.
Ngoài cửa, Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ, cô ta dè dặt nhìn vào bên trong.
“Bàn xong chuyện rồi sao?”
Lão Bạch khẽ lắc đầu, đồng thời né sang một bên cho Lăng Thời Ngâm đi vào.
Lăng Thời Ngâm đặt Duệ Duệ xuống đất, cô ta ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ sau lưng Duệ Duệ, nói: “Đi tìm ba ba thôi.”
Duệ Duệ lắc lư đi về phía trước, đến trước bàn làm việc, còn vài bước nữa, nó nhào qua, ôm lấy chân của Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông không nhấc cậu nhóc lên như mọi ngày, anh yên lặng nhìn Duệ Duệ chằm chằm, Lăng Thời Ngâm đi tới cạnh hai người.
“Vốn đang chơi vui vẻ ở trong sân, bỗng nhiên gọi đòi ba ba.”
Duệ Duệ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh, Tưởng Viễn Chu đứng lên.
“Tôi có chút mệt mỏi, cô cứ dẫn nó ra ngoài chơi trước đi.” Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm hướng về phía Lão Bạch hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
“Có thể tối hôm qua không ngủ ngon.” Lão Bạch đáp lại, sau đó cũng đi theo.
Kỳ thực Lăng Thời Ngâm không cần hỏi cũng đã biết, từ lúc gặp Hứa Tình Thâm ở trên máy bay hôm qua, Tưởng Viễn Chu càng trở nên bất thường.
---
Còn đối với Hứa Tình Thâm, gần đây lại vô cùng thuận lợi.
Lúc phỏng vấn bác sĩ gia đình, đối phương là một phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, cũng không hỏi tới chuyện lúc trước của Hứa Tình Thâm. Bà cũng có một bác sĩ đã lớn tuổi, bình thường vẫn phụ trách điều trị cho bà. Nhưng bởi vì tuổi tác đã cao, không muốn chạy tới chạy lui, người phụ nữ trung niên đành phải tìm thêm một bác sĩ bên cạnh.
Người phụ nữ trung niên này là một bà góa giàu có, con trai độc nhất trong nhà vẫn không thể chèo lái được sự nghiệp do bố để lại, bà chỉ có thể tự mình đi ra ngoài xã giao. Đối với bà mà nói, bà sợ nhất là mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thực ra chuyện trong công ty cũng có người trong nhà giúp một tay, sợ là sợ thỉnh thoảng ra ngoài, đơn giản là bà sợ chết, luôn cảm thấy vừa ra đến bên ngoài, sẽ mắc đủ các loại bệnh.
Tuy rằng Hứa Tình Thâm nghĩ bà có chút chuyện bé xé ra to như vậy, nhưng cũng hiểu, hơn nữa, người ta không quan tâm tới số tiền này, tại sao cô không kiếm chứ?
Bà bác sĩ bên cạnh cũng hỏi cô không ít thứ, cuối cùng mới chọn cô. Thật ra công việc cũng thoải mái, kỳ thực cũng có rất nhiều khi cùng đi ăn, đi chơi, làm tóc.... Còn đối với Hứa Tình Thâm mà nói, tuy rằng không thể trở lại bàn mổ, nhưng có thể quay lại làm bác sĩ một lần nữa đã là chuyện không thể tốt hơn.
Nếu như Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh trở về Đông Thành, nhất định phải tới thăm nhà.
Mặc dù Phó Kinh Sênh có nhiều yêu cầu đối với điều kiện vệ sinh và vô vàn thứ khác, vô cùng kén chọn, nhưng trước đó cũng tới nhà họ Hứa với Hứa Tình Thâm một lần. Cô lo lắng đề phòng, không ngờ Phó Kinh Sênh vẫn chưa biểu hiện ra sự bất thường, thậm chí không hề tỏ ra khó chịu, phải nói, sự nhẫn nại không hề nhỏ nha.
Đi tới bên trong tiểu khu nhà họ Hứa, Hứa Minh Xuyên đã chờ ở đó, thấy hai người từ trên xe bước xuống, cậu bước nhanh về phía trước để bế Lâm Lâm.
“Ai dà bảo bối, cậu bế nào.”
Hứa Tình Thâm cười cười: “Rất nặng, sắp không bế nổi sao?”
“Chị, chị coi thường em..” Hứa Minh Xuyên nhìn sang Phó Kinh Sênh bên cạnh.
“Anh rể.”
Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó cùng Hứa Tình Thâm lên lầu.
Đi vào phòng khách nhà họ Hứa, Hứa Tình Thâm thấy Hứa Vượng khom người đưa lưng về phía cửa.
“Ba.”
Hứa Vượng ngồi dậy, cười ha hả nói: “Tới rồi, mau, mau vào.”
Phó Kinh Sênh đặt đồ xuống bên cạnh, thấy trên bàn trà bày đĩa hoa quả và hạt dưa, tiếng xào rau bên trong phòng bếp vừa nghe đã thấy náo nhiệt. Hứa Vượng đón lấy Lâm Lâm ngồi chơi ở bên cạnh, Hứa Minh Xuyên quay sang nói với Phó Kinh Sênh: “Anh rể, tới phòng xem em chơi game đi.”
“Chơi gì mà chơi.” Hứa Vượng quát. “Chị ngươi và tỷ phu thật vất vả nhiều một chuyến.”
“Ai da, một lúc thôi mà, oẳn tù tì thì tốt rồi.”
Phó Kinh Sênh nhìn Hứa Tình Thâm.
“Anh đi xem nó.”
“Ừ, được.”
Hai người đi vào căn phòng của Hứa Minh Xuyên, Triệu Phương Hoa mới nghe được động tĩnh, mở cửa phòng bếp thò đầu ra: “Tình Thâm tới à.”
“Phải, mẹ, muốn con giúp sao?”
“Không cần không cần, con ngồi đi, ba con cứ nhắc mãi là lâu rồi không thấy mấy đứa...”
Từ sau lần đầu tiên Hứa Tình Thâm đưa Phó Kinh Sênh tới nhà họ Hứa, thái độ của Triệu Phương Hoa đối với cô cũng thay đổi không ít, cũng nói bóng nói gió hỏi qua tình hình của Phó Kinh Sênh, còn nói muốn tới nhà bọn họ chơi, Hứa Tình Thâm nghe xong, cũng giả vờ ngây ngốc, cũng không đáp ứng.
Hứa Vượng ôm cháu ngoại, yêu thích không buông tay. Hứa Tình Thâm ngồi một lúc, đứng dậy đi tới phòng của Hứa Minh Xuyên, muốn nhìn xem một chút hai người chơi thế nào.
Cô đi tới cửa, thấy Hứa Minh Xuyên đang kịch liệt chiến đấu, Phó Kinh Sênh đứng bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực, cũng không lâu sau, Hứa Minh Xuyên bắt đầu gào lên: “A a a a, cứu mạng, anh rể!”
Phó Kinh Sênh không hề bối rối chút nào, đầu tiên là khom lưng tựa tay trên thành ghế, sau đó dang hai cánh tay ra, giống như là ôm Hứa Minh Xuyên ở trong lòng.
“Tay cầm như này.”
Hứa Minh Xuyên ngoan ngoãn nhường con chuột, Hứa Tình Thâm nhìn bóng lưng Phó Kinh Sênh, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh, nếu Minh Xuyên và Phó Kinh Sênh ở cùng một chỗ, ai mới có thể là vai nữ tính kia chứ?
Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, bỗng nổi da gà, cô đưa tay xoa cánh tay bên kia, sau đó đi vào.
Phó Kinh Sênh vừa ra tay, đương nhiên là có thể làm được, Hứa Minh Xuyên vui vẻ vỗ tay, quay đầu lại nói với Phó Kinh Sênh: “Anh rể, yêu anh chết mất.”
Hứa Tình Thâm cảm nhận được một hơi lạnh thổi qua, nhìn lại Phó Kinh Sênh, thật ra anh không có phản ứng kỳ quái nào. Bọn họ ăn xong cơm trưa ở nhà họ Hứa, sau đó đến buổi chiều, lúc ba bốn giờ mới đưa Lâm Lâm về.
Vừa đến nhà, Hứa Tình Thâm liền thu xếp lo cơm tối, Phó Kinh Sênh thì đưa Lâm Lâm lên lầu chơi.
Lúc ăn cơm tối, hai người ngồi chung một chỗ, Hứa Tình Thâm cắn đũa, dáng vẻ giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Phó Kinh Sênh đang ăn cơm, lơ đãng ngẩng đầu, thấy Hứa Tình Thâm cắn chặt chiếc đũa đang nhìn anh chằm chằm.
“Dáng vẻ khi ăn cơm của anh, em chưa từng thấy qua?”
“Không phải...” Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người lên. “Em đang lo lắng một việc.”
“Chuyện gì?” Phó Kinh Sênh thờ ơ hỏi, anh thấy, nếu cô nói tới những chuyện kia, có thể chuyện gì khó khăn không thể giải quyết?
Hứa Tình Thâm cân nhắc mãi, không biết nên nói như thế nào.
Phó Kinh Sênh múc chén canh, môi mỏng để sát vào miệng bát, anh nhìn cô, Hứa Tình Thâm đánh bạo nói: “Không phải anh thích em trai em đó chứ?”
“Ừ?” Phó Kinh Sênh uống một ngụm canh, sau đó gật đầu: “Anh đương nhiên thích cậu ta.”
Cái này thì xong rồi.
Trong lòng Hứa Tình Thâm bỗng lộp bộp, các nhà họ Hứa chỉ có một cậu ấm cúng cơm, ngộ nhỡ bị Phó Kinh Sênh bẻ cong thì làm sao bây giờ?
“Không được, không được... “ Hứa Tình Thâm sốt ruột cuống quýt nói: “Minh Xuyên không được.”
“Thế nào lại không được?” Phó Kinh Sênh hiếu kỳ hỏi.
Hứa Tình Thâm cố nghĩ, muốn tìm một từ hợp lý nhất, cô gãi đầu một cái. “Minh Xuyên từ nhỏ đến lớn, đều đặc biệt, đặc biệt thích gái đẹp.”
“Đó không phải là bình thường sao?”
“Cho nên...” Hứa Tình Thâm lại cắn đầu đũa. “Nhất định nó không là món ăn của anh.”
Ánh mắt cô trợn tròn, rất sợ thương tổn tới tự tôn của Phó Kinh Sênh, người đàn ông uống canh xong, mới phản ứng kịp ý tứ của cô, anh bỏ bát lên trên bàn.
“Em, em là sợ anh... Cái kia em trai em?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm ửng hồng: “Tuy rằng bình thường em trai em hay bộp chộp như vậy, nhưng vừa nhìn thấy mỹ nữ, nó sẽ hận không thể nhào tới đó.”
“Em trai em biết em nói về nó như vậy không?”
Nào có quan tâm được nhiều như vậy, vì mầm mống của nhà họ Hứa, Hứa Tình Thâm phải bất chấp thôi.
“Em nói sự thật thôi mà.”
“Yên tâm đi, anh sẽ không nhìn trúng em trai em đâu.”
“Thực sao?”
“Cưới chị gái, còn có thể chiếm lấy em trai sao? Anh sợ sẽ khiến cho hai người trở thành tình địch.”
Hứa Tình Thâm nghe lời này, sao lại cảm thấy kỳ quái nhỉ? Nhưng mà Phó Kinh Sênh nói như vậy rồi, Hứa Tình Thâm cũng coi như yên tâm.
Người đàn ông lấy chiếc khăn ăn bên cạnh, khẽ lau khóe miệng, Hứa Tình Thâm lại nhìn anh.
“Lúc em và Lâm Lâm tới, em thấy anh cũng không có thời giờ ra ngoài làm việc riêng, kỳ thực nếu anh muốn có bạn trai...”
Ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ ấn bên tai, lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Anh, anh có thể có cuộc sống của riêng mình.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như hẹn hò hay gì đó.”
Khóe miệng Phó Kinh Sênh căng ra, cố nín cười, anh đưa tay đặt lên đầu vai Hứa Tình Thâm, cô mặc trang phục mỏng, hơi ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới trong cơ thể cô. Bàn tay Phó Kinh Sênh vuốt ve, Hứa Tình Thâm nhìn về phía anh, có chút không được tự nhiên. Phó Kinh Sênh cười: “Xấu hổ như thế làm gì? Không phải là anh thích đàn ông sao? Trong lòng em, có đúng là luôn coi anh như chị gái hay không?”
Không hề, dù sao nhìn Phó Kinh Sênh manly, anh tuấn cao ráo như thế, nếu chính anh không nói những lời này, chẳng khi nào Hứa Tình Thâm nghĩ tới phương diện kia của anh như thế.
Hứa Tình Thâm sờ sờ gáy, đáp: “Không có, làm sao em có thể coi anh như chị gái chứ?”
Cánh tay người đàn ông di chuyển hướng về phía bả vai cô, rất nhanh, vòng tay ôm lấy Hứa Tình Thâm.
“Em đừng quên, anh là chồng em.”
“Phải, không quên được.” Hứa Tình Thâm nhìn anh, dù sao thì Phó Kinh Sênh cũng không có hứng thú với phụ nữ, cho nên một chút cô cũng không sợ.
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, ánh mắt liếc nhìn cô đầy sâu xa, sau đó nở nụ cười.
---
Cửu Long Thương.
Lão Bạch đi vào theo Tưởng Viễn Chu, từ sau khi Cửu Long Thương có Duệ Duệ, không khí náo nhiệt hơn rất nhiều, có thể đây cũng động lực duy nhất giúp Tưởng Viễn Chu vượt qua?
Anh đi vào trong nhà, hỏi một người giúp việc: “Duệ Duệ đâu?”
“Tưởng phu nhân ăn cơm xong liền dẫn cậu chủ nhỏ đi, bảo là muốn quay về nhà.”
Tưởng Viễn Chu dừng bước, sắc mặt rất khó coi: “Cô ta nói muốn dẫn Duệ Duệ đi, các người để cô ta đưa đi?”
Người giúp việc vừa nghe những lời này, cũng biết là không xong rồi, nhưng mấy người làm như cô nào ngăn được chuyện như vậy chứ?
“Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân không phải là người ngoài, là mẹ đẻ của cậu chủ nhỏ...”
Tưởng Viễn Chu lên lầu, Lão Bạch theo anh đi vào thư phòng.
Người đàn ông cũng không có chuyện gì phải xử lý, anh nhìn đồng hồ.
“Tôi muốn tới nhà họ Lăng.”
“Tưởng tiên sinh, dù sao cô Lăng cũng là mẹ, cô ấy đưa Duệ Duệ về nhà, đây cũng không phải là chuyện bất thường.”
Tưởng Viễn Chu không nghe lời Lão Bạch, mà đi thẳng ra ngoài.
Xe đi tới thẳng tới nhà họ Lăng, quản gia nhà họ Lăng thấy anh, vui vẻ tiến lên chào hỏi: “Tưởng tiên sinh, ngài đã tới.”
Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bước vào trong, ông Lăng ngồi ở sô pha, thấy anh cũng có chút giật mình.
“Viễn Chu?”
“Lăng Thời Ngâm đâu?”
“Thời Ngâm và Duệ Duệ ở trên lầu, để ta bảo quản gia lên gọi...”
Ông Lăng còn chưa dứt lời, Tưởng Viễn Chu đã bước thẳng về phía cầu thang, đi tới lầu hai, Tưởng Viễn Chu cũng không biết căn phòng của Lăng Thời Ngâmở đâu, anh bước về phía trước, cho tới khi bên trong một phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện.
Tưởng Viễn Chu đến gần, bên trong truyền ra một giọng phụ nữ: “Thời Ngâm, con cứ tiếp tục như vậy sao?”
“Dì cả, chuyện của con mọi người cũng đừng quan tâm, được không?”
“Làm sao có thể không quan tâm?” Bà Lăng nói với giọng không vui.
“Con xem một chút đi, con đã mang Duệ Duệ tới cho nhà họ Tưởng, nhưng đến nay bọn họ vẫn không tuân thủ hứa hẹn, đây coi là có ý gì chứ? Muốn có con trai, nhưng không muốn mẹ nó phải không?”
“Hiếm khi con đưa Duệ Duệ về chơi, có thể nói chuyện vui vẻ với con hay không?” Lăng Thời Ngâm muốn nói lảng sang chuyện khác.
“Còn vui vẻ được sao?” Bà Lăng hỏi ngược lại. “Thực sự không được, con đưa Duệ Duệ về đi, cho dù là mất mặt, chúng ta cũng nhận.”
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, từ chối không chút do dự: “Không được.”
“Vì sao?”
“Duệ Duệ là con của Viễn Chu, không ai có thể bác bỏ điều đó, nếu con ôm nó về nhà họ Lăng, Viễn Chu sẽ ra sao?”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà con còn lo lắng cho nó?”
Lăng Thời Ngâm nhìn về phía Duệ Duệ đang ở ngủ trên giường.
“Mẹ, hơn một năm qua, Viễn Chu sống cũng không tốt lắm, thời gian vui vẻ rất ít, con không thể để anh ấy họa vô đơn chí.”
“Vậy con nói nó cho con một danh phận đi! Con không phải con gái của gia đình bình thường, con là thiên kim của nhà họ Lăng chúng ta, con nhìn lại con bây giờ đi...”
Đối mặt với mẹ đang tràn đầy căm phẫn, Lăng Thời Ngâm cũng chỉ có thể an ủi: “Mẹ, chuyện lúc ban đầu, nhà họ Lăng và nhà họ Tưởng đều sai, coi như là con chuộc tội, sớm muộn gì cũng có ngày anh ấy chấp nhận con.”
Bà Lăng đưa tay chỉ thẳng vào con gái, tức giận nghiến răng:
“Nếu nói như vậy, con cũng là người bị hại! Hơn nữa, có sai nhiều hơn nữa, cũng không phải là Tưởng Viễn Chu có con trai rồi hay sao? Duệ Duệ đáng yêu như vậy, chẳng lẽ nó không thích?”
“Mẹ, đừng nói Viễn Chu như thế nữa.”
“Con còn bao che cho nó!”
“Anh ấy là ba ruột của con trai con, con không che chở, còn có thể che chở ai?”
Dì cả của Lăng Thời Ngâm nghe thế, khẽ thở dài: “Thời Ngâm, chúng ta đều là vì muốn tốt cho con thôi. Nhìn con trông càng đau lòng hơn, bao nhiêu người hỏi mẹ con, hỏi con và Tưởng Viễn Chu đã kết hôn chưa. Rất nhiều lời khó nghe, là con không nghe thấy mà thôi...”
“Con biết...” Lăng Thời Ngâm đưa tay áp vào má.”Cũng có người mắng chửi con, nói con vô liêm sỉ, nói con không biết xấu hổ, nhưng mỗi lần như vậy con đều tự nhủ, những chuyện này chẳng là gì cả, họ không phải người thân của con, nên sẽ không hiểu cho con.”
“Vậy con bị chửi, Tưởng Viễn Chu có biết không?”
“Anh ấy không cần biết...” Lăng Thời Ngâm khẽ lắc đầu. “Mẹ, con chỉ muốn sống với con trai của con, những thiệt thòi tủi thân đều không đáng nghĩ tới...”
Tưởng Viễn Chu đứng ở bên ngoài, nghe thấy Lăng Thời Ngâm tiếp tục nói: “Chờ sau khi Duệ Duệ lớn lên, nó sẽ hiểu chuyện, một gia đình không thể thiếu ba hoặc mẹ, con không muốn con trai con không hạnh phúc so với người khác, con không chịu nổi.”
Tưởng Viễn Chu đẩy cửa phòng ra, bà Lăng nghe thấy tiếng động ở cửa, vội vàng im lặng, Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu nhìn, vội vàng đưa tay lau viền mắt.
Người đàn ông bước nhanh tới, bà Lăng đang ngồi trên mép giường đứng lên: “Viễn Chu, con đã đến rồi.”
Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, Lăng Thời Ngâm nhìn sang Duệ Duệ nằm trên giường.
“Mới vừa ngủ không lâu, cứ để nó ngủ đi.”
“Đúng vậy, Viễn Chu, con đã ăn cơm tối chưa? Ta sẽ nói quản gia đi chuẩn bị, vừa lúc, sau khi ăn cơm tối xong Duệ Duệ cũng tỉnh.”
Bà Lăng mỉm cười dịu dàng, giống như oán giận khi nãy không hề nhằm vào Tưởng Viễn Chu. Chỉ có điều người đàn ông không hề quan tâm tới những lời này, anh cúi người, cẩn thận ôm con lên, sắc mặt bà Lăng bỗng nhiên thay đổi: “Làm gì vậy?”
“Ăn cơm nhà họ Lăng? Tôi sợ bên trong thả thuốc.”
Sắc mặt tất cả mấy người trong phòng trở nên khó coi, Lăng Thời Ngâm cầm lấy áo choàng và túi bên cạnh lên, cô ta đi lên trước, khoác lên người Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chuôm chặt con bước nhanh đi ra ngoài, Lăng Thời Ngâm nhìn hai người: “Mẹ, dì cả, chúng con đi.”
Tưởng Viễn Chu đi tới dưới lầu, ông Lăng đứng ở cửa cầu thang.
“Muốn về ngay sao? Ta đã dặn nhà bếp...”
Tưởng Viễn Chu đi qua phòng khách, bóng dáng cao lớn đi tới cửa, ông Lăng căng thẳng, đáy mắt lộ ra vẻ tức giận, ông ta giơ tay chỉ về phía bóng lưng Tưởng Viễn Chu.
“Ba, xin lỗi, bọn con đi trước.” Lăng Thời Ngâm nói xong, bước nhanh đuổi theo.
Ông Lăng tức giận gầm lên: “Các người còn có phép tắc gì hay không!”
Xe đang chờ Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài, người đàn ông ngồi vào bên trong xe, tài xế cũng không đóng cửa xe lại, Tưởng Viễn Chu cất giọng: “Lái xe!”
Tài xế thấy thế, vội vàng đóng cửa lại, sau đó ngồi vào ghế lái.
Lăng Thời Ngâm đi tới bên cạnh xe, ngón tay khẽ gõ ở trên cửa sổ xe.
“Viễn Chu, anh đừng nóng giận, em đưa Duệ Duệ tới chỉ vì ba mẹ em nhớ nó.”
Hai tay tài xế nắm chặt tay lái không dám lộn xộn, cũng không biết đây là muốn anh lái xe, hay là muốn mở cửa. Duệ Duệ trong lòng anh tỉnh, bỗng nhiên khóc lớn, hai tay xoa mắt, trong miệng mơ mơ hồ hồ gọi: “Mẹ, mẹ -- “
“Duệ Duệ đừng khóc, mẹ ở đây.” Lăng Thời Ngâm nói xong, kéo cửa xe ra, cô ta nhìn qua gò má Tưởng Viễn Chu, chỉ thấy khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, giống như một tảng băng. Lăng Thời Ngâm đóng cửa xe lại, tài xế thấy thế, bật người phát động động cơ.
Lăng Thời Ngâm nhìn anh, nói: “Viễn Chu, cho dù anh không tới, em sẽ đưa Duệ Duệ về nhanh thôi.”
Tưởng Viễn Chu đặt cậu nhóc ở trên đùi, Duệ Duệ giang hai tay đòi mẹ bế, Lăng Thời Ngâm không để ý anh nữa, đưa tay đón lấy Duệ Duệ.
“Kỳ thực bây giờ thấy anh lo lắng cho Duệ Duệ như thế, em rất vui vẻ, thực sự, lúc em mới đưa Duệ Duệ trở về Đông Thành, em biết... Anh cũng không yêu thích nó.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cậu nhóc bên cạnh, quả thực, lúc Lăng Thời Ngâm đưa Duệ Duệ trở lại, Tưởng Viễn Chu chỉ muốn có nó ở bên cạnh, nhưng khi vừa nhìn thấy Duệ Duệ, anh bỗng cảm thấy bài xích nó.
Rất nhiều chuyện buộc anh phải nhớ lại, anh và Hứa Tình Thâm tan vỡ, cái chết của dì nhỏ, cùng cảnh tượng anh trói Hứa Tình Thâm ở trước cửa nhà tang lễ, cũng bởi vì sự xuất hiện đứa bé này mà nhớ lại. Anh cố gắng đóng vai trò một ông bố tiếp nhận nó, nhưng Tưởng Viễn Chu phát hiện ra, điều này rất khó khăn.
Anh biết Duệ Duệ là con của anh, nhưng chỉ cần nhìn thấy nó, không biết vì sao, anh lại nhớ tới Hứa Tình Thâm. Thậm chí Tưởng Viễn Chu còn nghĩ tới, nếu như không có một đêm sai lầm kia, có thể anh đã kết hôn với Hứa Tình Thâm rồi hay không, đồng thời cũng có một đứa bé đáng yêu khiến ai cũng thích? Anh có thể khẳng định, nếu như tất cả suy nghĩ đó là thật, anh sẽ yêu thương đứa con đó, hơn Duệ Duệ gấp mười gấp trăm lần.
---
Lúc Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của tổng giám đốc Mẫn, đã chạng vạng năm giờ. Cơm tối đã chuẩn bị đầy đủ, cũng vừa lúc cho Lâm Lâm ăn xong, lúc Hứa Tình Thâm ra cửa, Lâm Lâm đang nằm sấp trước ghế sa lon, ngoan ngoãn ở cùng Phó Kinh Sênh đang đọc sách. Hứa Tình Thâm cười cười, cầm túi ra khỏi cửa.
Đi tới nhà họ Mẫn, tổng giám đốc Mẫn vẫn còn đang thay quần áo, Hứa Tình Thâm đợi một lát, lúc ra cửa, bảo mẫu đưa một hộp thuốc cho cô, để cho cô mang theo đề phòng.
Hai người ngồi trên xe, tổng giám đốc Mẫn tươi cười trìu mến, cũng có thể coi như là một người dễ gần.
“Trước kia cô chưa tằng làm bác sĩ gia đình sao?” Người phụ nữ ý bảo tài xế lái xe. “Giống như người khác ra ngoài đều có bảo vệ đi theo ấy, cô Hứa, cô cũng là vệ sĩ của tôi.”
Hứa Tình Thâm cười trả lời: “Phải, đó là vinh hạnh của tôi.”
Xe đi tới một nhà hàng rất nhanh, Hứa Tình Thâm xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ Đắc Nguyệt Lâu đập vào mắt.
Trái tim vốn đập bình thường bỗng nhiên đập nhanh hơn, Hứa Tình Thâm đi vào cùng tổng giám đốc Mẫn, nhân viển phục vụ dẫn hai người đi vào bên trong phòng, bên trong có mấy người đã đến. Tổng giám đốc Mẫn chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Hứa Tình Thâm ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ, Hứa Tình Thâm vừa nhìn, chiếc bàn tròn lớn như vậy cũng xấp xỉ số người, chỉ có bên tay phải của cô còn có hai chỗ trống.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mở miệng: “Còn thiếu Tưởng tiên sinh phải không?”
Hứa Tình Thâm giật mình hoảng hốt, ở Đông Thành, tiếng gọi Tưởng tiên sinh là chỉ người đó, Hứa Tình Thâm căng thẳng nắm chặt tay lại, sau đó ngẩng đầu, thấy cửa phòng có người đẩy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...