Tống Giai Giai nói một hồi lại gắp thức ăn vào bát cô: “Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, mau ăn đi.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy đôi đũa: “Ừ.”
Lão Bạch thấy Tưởng Viễn Chu xuống liền tiến lên: “Tưởng tiên sinh.”
Anh không nói lời nào, đi tới bên thân xe. Lão Bạch giúp anh mở cửa xe, nhưng anh không ngồi vào mà chỉ đứng dựa vào thân xe: “Cho tôi điếu thuốc.”
Lão Bạch vội lấy bào thuốc lá ra, rút một điều đưa cho Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông đặt điếu thuốc vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía nhà họ Tống.
“Cô Hứa không chịu cùng ngài trở về sao?”
“Tôi vẫn chưa vào.”
Lão Bạch đứng bên cạnh anh, hai thân hình cao lớn đứng sóng vai nhau. Thời tiết vẫn còn hơi lành lạnh, Tưởng Viễn Chu siết chặt vạt áo trước người: “Từ nay về sau nhất định cô ấy sẽ có một khoảng cách đối với dì nhỏ.”
“Điều này cũng là lẽ đương nhiên.”
“Phải.” Tưởng Viễn Chu vẫn nhìn về hướng đó.
“Chỉ là bây giờ đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ.”
“Tưởng tiên sinh, bên nhà họ Lăng ngài dự tính thế nào?”
“Trong chuyện này tôi chỉ quan tâm nhất là thái độ của Tình Thâm, tình cảm giữa chúng tôi vẫn tốt là được. Về phần người khác, tôi không quan tâm.” Tưởng Viễn Chu khẳng định.
Lão Bạch biết trong lòng anh phiền muộn, huống hồ có một số việc muốn gấp cũng không gấp được, chỉ có thể đi nước nào tính bước đó.
Hứa Tình Thâm miễn cưỡng ăn vài thứ, Tống Giai Giai định cầm lấy cái chén của cô: “Để mình bới thêm cơm cho cậu?”
“Không cần, mình nó rồi.”
Tống Giai Giai ngồi xuống: “Vậy cậu định như thế nào? Trở lại đây hay vẫn quay về bên kia?”
“Quay về Cửu Long Thương, mình sẽ không né tránh nữa.”
“Vậy thì được rồi.” Tống Giai Giai chống tay bên má.
“Tình Thâm, mình biết trong lòng cậu rất khó chịu. Chuyện này cũng giống như mình ăn phải một con ruồi vậy, dù có kinh tởm cỡ nào thì cậu cũng đã ăn và nuốt vào bụng rồi, nó cũng sẽ qua thôi, có đúng hay không?”
Hứa Tình Thâm dở khóc dở cười với cách lập luận này: “Có ai so sánh kiểu như cậu không?”
“Vốn là vậy mà. Hơn nữa không phải chỉ mình cậu nuốt phải ruồi, còn có Tưởng Viễn Chu. Cậu thử hỏi anh ta xem cảm giác ăn một con ruồi nó như thế nào?”
Hứa Tình Thâm đứng dậy giúp Tống Giai Giai dọn dẹp bàn ăn. Tống Giai Giai thấy thế vội đè cổ tay cô lại: “Không cần cậu giúp đâu, bây giờ là lúc nào rồi? Mau trở về đi, không được khóc nữa đấy.”
Lúc xuống lầu, Hứa Tình Thâm không nghĩ tới Tưởng Viễn Chu vẫn còn đợi cô ở đó. Tống Giai Giai đi bên cạnh cô, vừa nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, cô liền huých vào khuỷu tay Hứa Tình Thâm.
“Thật tốt, không cần đón xe giúp cô, mau trở về đi thôi.”
Tống Giai Giai chào hỏi Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông chỉ lãnh đạm gật đầu một cái. Cô không biết cuộc nói chuyện giữa mình và Hứa Tình Thâm đã bị Tưởng Viễn Chu nghe được. Hứa Tình Thâm tạm biệt Tống Giai Giai rồi ngồi vào bên trong xe.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi tiểu khu nhà Tống Giai Giai.
Trở lại Cửu Long Thương, Tưởng Tùy Vân đã ở đấy. Thấy hai người bước vào, bà vội vàng đứng dậy: “Tình Thâm, Viễn Chu.”
“Dì nhỏ?”
Tối hôm qua lúc Tưởng Viễn Chu đưa bà về, anh đã nói sau này bà đừng mất công mỗi ngày đều đến Cửu Long Thương nữa. Không biết bà đã đợi ở đây bao lâu, Tưởng Viễn Chu nhíu chặt chân mày: “Sao dì không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Suốt ngày dì chẳng có gì để làm, cũng cảm thấy khó chịu.” Tưởng Tùy Vân nhìn về phía Hứa Tình Thâm. Cô chỉ nhàn nhạt nói: “Em lên lầu trước, em đã ăn cơm rồi, không cần đợi em.”
Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía cầu thang. Tưởng Tùy Vân muốn gọi cô lại, Tưởng Viễn Chu liền kéo tay bà: “Cứ mặc cô ấy.”
“Tình Thâm bị làm sao vậy?” Trong lòng Tưởng Tùy Vân cũng đã có suy đoán của mình, bà do dự nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Có phải… có phải nó đã biết chuyện?”
“Phải.”
Sắc mặt Tưởng Tùy Vân trắng bệch: “Vậy nhất định nó rất hận dì.”
“Tình Thâm không phải là người như thế.”
Tưởng Tùy Vân nhìn về phía cầu thang, rồi lắc đầu: “Là lỗi của dì. Dì không có gì giải thích với nó, nhưng thái độ của nó như vậy…”
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ lên vai bà.
“Bắt đầu từ ngày mai dì đừng chạy tới chạy lui nữa, phải giữ gìn sức khỏe.”
“Được.”
Trên đường trở về, tài xế ngồi bên cạnh quay lại nhìn Cửu Long Thương một chút, sau đó nói với Tưởng Tùy Vân: “Cô Tưởng, người đâu cần tự làm khổ mình, mỗi ngày tới đây thì được ích gì? Hứa Tình Thâm cũng không biết điều, dám tỏ thái độ với người như vậy.”
“Cô ấy không tranh cãi to tiếng với tôi đã là tốt lắm rồi.”
“Nhưng dù sao dựa vào thân phận của người, cô ta làm sao có thể…”
Tưởng Tùy Vân tỏ ý không vui: “Mọi chuyện thế nào trong lòng tôi rõ ràng hơn ai hết, không cần người khác phải dạy tôi phải làm gì. Tình Thâm đã nhiều lần cứu mạng tôi, tôi không có gì để báo đáp lại còn hại người ta thành như vậy…”
Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Tưởng Tùy Vân, hành hạ bà không ngừng nghỉ. Mỗi đêm bà đều không tài nào chợp mắt được, không biết phải làm sao để bù đắp lỗi lầm của mình. Điều duy nhất bà có thể nghĩ tới là mỗi ngày đều đến Cửu Long Thương, sắp xếp chu toàn cho hai đứa ăn, uống, đi lại.
“Người làm như vậy trong lòng thấy dễ chịu hơn sao?”
Tưởng Tùy Vân lắc đầu: “Còn không phải là báo ứng của tôi sao?”
“Người đừng nói như vậy.”
Chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước. Trước mặt có một chiếc xe khác, tài xế liếc nhìn, ấn còi vài tiếng. Lăng Thời Ngâm ngồi ở bên trong xe, người đàn ông ngồi đằng trước nói: “Tiểu thư, hình như là xe nhà họ Tưởng.”
Tài xế nói xong, ấn còi đáp lại.
Phía trước, Tưởng Tùy Vân ngồi ở bên trong xe. Xe nhà họ Lăng tiến gần lại, Lăng Thời Ngâm nhìn kĩ người bên torng, liền hô lên: “Dừng xe!”
Tài xế liền phanh lại. Tưởng Tùy Vân nghe thấy tiếng phanh xe, ghiêng đầu nhìn ra ngoài.
“Dì nhỏ, đúng là dì.” Lăng Thời Ngâm nhô đầu ra, chào hỏi.
Tưởng Tùy Vân không hề có thái độ thân thiết với cô ta như trước đây nữa. Bà liếc nhìn Lăng Thời Ngâm một cái, sau đó lại nhìn thẳng về phía trước.
Lăng Thời Ngâm cũng không ngờ bà lại tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy: “Dì nhỏ, người làm sao thế?”
“Không sao cả, tôi chỉ nóng lòng muốn trở về nhà.”
Tài xế ở phía sau nhấn còi inh ỏi. Tưởng Tùy Vân nói: “Mau lái xe đi.”
“Dì nhỏ, lúc trước người đâu có đối với con như vậy. Dì vừa từ đâu trở về sao?”
Tưởng Tùy Vân bình tĩnh nhìn về phía cô bé đối diện: “Chỉ là hiện giờ tôi mới nhìn rõ thủ đoạn của cô Lăng cũng không phải tầm thường.”
Lăng Thời Ngâm biến sắc, tài xế nhịn không được lên tiếng nhắc nhở : “Tiểu thư, chúng ta dừng xe ở đây sẽ gây cản trở giao thông…”
“Dì nhỏ, nếu là vì chuyện đêm đó, con cũng là người bị hại. Người đừng quên, việc này nếu như không có sự tham gia của dì, cũng không thể thành được!” Lăng Thời Ngâm quay sang nói với tài xế: “Lái xe.”
Lồng ngực Tưởng Tùy Vân phập phồng vài cái, bà giận đến nói không ra lời. Người giúp việc đi theo bên bà liền lầy một ly nước đưa sang: “Người uống chút nước đi, sao lại tức giận như vậy?”
Đây là người thường ngày thân cận với bà nhất, nhưng Tưởng Tùy Vân vẫn không để đối phương biết về sự việc kia.
Lăng Thời Ngâm vẫn còn là một cô gái trẻ, nhưng đêm đó lại dám một mình đi vào phòng một người đàn ông. Thế mà trước đó cô ta lại dám gọi cho Tưởng Tùy Vân phân minh là mình chỉ xem Tưởng Viễn Chu là anh trai, chuyện đám hỏi cô ta cũng không đồng ý. Lúc này Tưởng Tùy Vân mới thấm thía một điều: những người bên cạnh bà không ai là đơn giản cả.
Đèn chuyển sang màu đỏ, tốc độ xe chậm lại. Tưởng Tùy Vân dựa vào cửa sổ xe. Tay trái bà đặt trên đùi, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hứa Tình Thâm lên lầu, chuẩn bị tắm rửa. Tưởng Viễn Chu ở dưới lầu ăn xong cơm tối thì trở vào phòng ngủ. Mở cửa phòng ra, anh không thấy bóng dáng của Hứa Tình Thâm đâu.
Bên trong phòng thay quần áo có tiếng nhạc êm dịu truyền đến. Tưởng Viễn Chu bước về hướng đó, Hứa Tình Thâm đang đứng trước tủ quần áo rộng lớn, lẩm nhẩm hát theo.
“Trước cửa tái sinh xin ước nguyện
Tốt nhất kiếp sau đừng gặp lại”
Giọng cô rất nhỏ. Hứa Tình Thâm cũng không biết Phương Thành ở đâu nghe được bài hát này, cô chỉ là biết đến thông qua những ca từ anh viết trong di thư. Lần đầu tiên cô nghe, cô đã khóc.
Tiếng hát truyền tới tai Tưởng Viễn Chu, trong đó còn có đoạn “xấu xa nhất chính là lời hứa”. Người đàn ông đứng tựa ở cửa, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc phức tạp.
Hứa Tình Thâm đang sắp xếp lại quần áo và đồ dùng hàng ngày. Lúc đầu Tưởng Viễn Chu cũng không cảm thấy có điểm nào kì lạ, chỉ là bài hát cứ lặp đi lặp lại, ca từ của nó như từng mũi dao nhọn liên tiếp khắc vào lòng anh. Lúc này anh mới cảm thấy có gì đó không đúng. Tưởng Viễn Chu bước nhanh về phía trước.
“Em định dọn đi sao?”
Hứa Tình Thâm sửa sang lại quần áo của mình, cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Người đàn ông kéo tay cô qua: “Em nói rõ đi, rốt cuộc trong lòng em đang nghĩ gì?”
“Em không có nghĩ gì hết. Chỉ là sắp sang mùa mới rồi, em phải dọn dẹp lại tù quần áo.”
Tưởng Viễn Chu giật lấy chiếc áo len trong tay cô: “Những ngày này em muốn làm loạn thế nào cũng được, muốn nổi nóng với anh cũng được, nhưng anh tuyệt đối không để em rời khỏi Cửu Long Thương, một đêm cũng không được.”
“Anh nói vậy có phải cũng quá bá đạo rồi không?”
“Đây là bước đi kh1 khăn nhất của hai chúng ta, anh sợ em quyết định bước đi rồi sẽ không muốn trở lại nữa. Vì thế anh tuyệt đối không cho em cơ hội đó.”
Hứa Tình Thâm nghiêng người qua, thò tay vào trong tủ quần áo lôi hết quần áo thường ngày và đồ dùng rồi ném ra ngoài, trong lòng cô cũng đồng thời dâng lên một ngọn lửa phẫn nộ: “Vậy bên nhà họ Lăng kia anh tính thế nào?”
“Cho đến giờ anh vẫn không thèm nghĩ tới họ. Những suy tính của bọn họ mãi mãi không có cửa trở thành hiện thực!”
Hứa Tình Thâm há hốc mồm, không nói lại được. Cô cầm lấy điện thoại của mình rồi bước nhanh khỏi phòng thay quần áo.
Trở lại phòng ngủ, Hứa Tình Thâm nằm dài lên giường, kéo chăn trùm kín người. Mắt thấy Tưởng Viễn Chu đang tiến về phía cô, cô liền quay lưng lại: “Đi tắm rồi ngủ đi.”
Mặc dù Tống Giai Giai nói chuyện không biết giữ ý tứ nhưng có một câu cô ấy lại nói không hề sai. Chuyện này hoàn toàn giống như ăn phải một con ruồi, cô không chết được, nhưng nhất định phải tiêu hóa nó. Mặc dù cảm thấy vô cùng ghê tởm nhưng ít nhất cho đến lúc này, Hứa Tình Thâm cũng không muốn rời khỏi đây.
Sáng hôm sau khi Hứa Tình Thâm thức dậy thì Tưởng Viễn Chu đã rời khỏi Cửu Long Thương.
Ăn xong điểm tâm, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp lên lầu thì Tưởng Tùy Vân đã tới rồi. Bà mang theo một một túi lớn chứa đầy đồ bên trong. Tưởng Tùy Vân thay dép xong thì Hứa Tình Thâm cũng đẩy ghế đứng dậy. Tưởng Tùy Vân thấy thế liền bước nhanh tới chỗ cô.
“Tình Thâm, nghe nói hôm nay con được nghỉ phép, thật tốt quá.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn sang người giúp việc bên cạnh, đối phương gãi đầu: “Sáng sớm cô Tưởng đã gọi đến, tôi thuận miệng nói cô ấy biết.”
Tưởng Tùy Vân nói: “Hôm nay dì mang hải sản đến, còn có rau xanh và trứng gà do bên nhà tự nuôi trồng đấy.”
“Hôm nay Tưởng Viễn Chu không có ở đây.”
Đối với sự nhiệt tình của Tưởng Tùy Vân, Hứa Tình Thâm chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy. Tóm lại trong lòng cô vẫn rất khó chịu, không muốn ở cùng một chỗ với Tửng Tùy Vân như vậy.
Tưởng Tùy Vân giật mình, sau đó nói: “Viễn Chu không ở nhà cũng không sao. Hôm nay không phải con được nghỉ ở nhà đó à?”
“Lát nữa tôi cũng ra ngoài rồi.” Hứa Tình Thâm cúi đầu nói.
“Con muốn ra ngoài?”
“Ừ, tôi định đi mua sắm.”
Tưởng Tùy Vân nghe vậy, sắc mặt trở nên rạng rỡ hơn hẳn: “Hay quá, lâu rồi dì cũng chưa đi mua sắm gì, dì đi với con nhé.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Không cần, tôi có hẹn với bạn rồi.”
“Cô Tưởng, trong người cô không được khỏe, đừng tùy tiện ra ngoài.” Người giúp việc ở bên cạnh khuyên bà. “Người muốn mua gì cứ nói với ngài Tưởng là được rồi, bảo người ta mang tới không tốt hơn sao?”
“Cô thì biết cái gì? Lúc nào các người cũng nói tôi phải ở nhà, tôi chỉ muốn ra ngoài một chút thôi.”
Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bà một cái. Thế nhưng cô vẫn quyết định đứng dậy đi lên lầu.
Lát sau, Hứa Tình Thâm thay quần áo xong rồi xuống lầu. Tài xế đã chuẩn bị sẵn đợi cô bên ngoài. Tưởng Tùy Vân ở lại Cửu Long Thương một mình cũng cảm thấy buồn chán. Bà đứng dậy vội đuổi theo ra ngoài: “Tình Thâm, chúng ta đi cùng một xe đi, cứ bảo tài xế đưa con tới chỗ mua sắm trước.”
“Cô Tưởng muốn đi đâu?”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười: “Tùy tiện đi loanh quanh thôi.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy cũng không cự tuyệt nữa. Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân ngồi cạnh nhau ở băng ghế phía sau.
Bên trong xe bật một bản nhạc trữ tình. Tưởng Tùy Vân muốn tìm cơ hội nói chuyện với Hứa Tình Thâm nhưng thái độ của cô vẫn luôn thờ ơ, lạnh nhạt. Tưởng Tùy Vân đành im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hứa Tình Thâm vô tình liếc mắt qua thấy tay của Tưởng Tùy Vân ngày càng gầy guộc, xanh xao hơn. Các đốt ngón tay chỉ còn da bọc xương.
Người giúp việc ngồi phía trước, nghiêng người ra sau nói: “Cô Tưởng, sức khỏe của cô… Nếu bỗng nhiên trở bệnh nặng thì phải làm sao đây?”
“Sao cô cứ nói những chuyện không may vậy?”
“Mấy ngày qua cô luôn thấy không được khỏe mà…”
Hứa Tình Thâm nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người. Tưởng Tùy Vân vội cắt đứt lời của đối phương: “Nếu cô sợ đi cùng tôi gặp chuyện phiền phức thì cứ ngồi đợi ở trong xe đi.”
Cả tài xế lẫn Hứa Tình Thâm không ai muốn chen vào lời nào. Chiếc xe chạy chậm dần rồi đỗ lại bên đường .
“Cô Hứa, đến rồi.”
“Được.” Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, đồng thời quay đầu lại nhìn Tưởng Tùy Vân: “Cô Tưởng, cô muốn đi đâu?”
“Dì định đi dạo.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống đùi bà. Dôi chân kia cũng gầy guộc đến khiến người ta phải xót xa. Cuối cùng cô cũng mềm lòng: “Bên trong trung tâm thương mại này cái gì cũng có. Nếu không… cô đi mua sắm cùng tôi nhé.”
Tưởng Tùy Vân nghe thế liền mừng rỡ. Người giúp việc ngồi phái trước nghe nhanh chóng đẩy cửa xe ra: “Vậy thì hay quá, có bác sĩ Hứa đi cùng tôi cũng yên tâm hơn.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách. Thật ra cô không hề muốn đi mua sắm gì hết. Tinh thần của Tưởng Tùy Vân trở nên phấn chấn hơn, nhìn qua không thấy có điều gì khác thường.
“Tình Thâm, dì thấy con cũng không có nhiều quần áo, mặc đi mặc lại cũng chỉ có mấy bộ này?”
“Không cần.” Hứa Tình Thâm làm gì có tâm tư. “Quần áo của tôi cũng không ít, chỉ là tôi ngại lôi ra, bình thường đi làm cứ tiện tay thì vơ lấy.”
“Còn giày dép thì sao?”
“Cũng có.”
Tưởng Tùy Vân biết là cô vẫn giữ khoảng cách với mình. Sau khi sự việc kia xảy ra, Hứa Tình Thâm làm sao có thể lại thân thiết với bà như lúc đầu? Mọi người cùng lên tới tầng hai, người giúp việc chỉ tay về phía trước: “Cô Tưởng, qua đó ngồi nghỉ một chút nhé?”
“Được.” Tưởng Tùy Vân đi dạo một lúc cũng bắt đầu cảm thấy mệt.
Hứa Tình Thâm đi mua mấy ly nước trái cây, sau đó cũng ngồi xuống. Tưởng Tùy Vân quay sang nói với người bên cạnh: “Tôi thấy hơi nhạt miệng, hình như dưới lầu có bán điểm tâm phải không?”
“Phải, vậy tôi đi mua ngay.”
Hứa Tình Thâm thấy người kia rời khỏi, cô siết chặt ly nước trái cây trong tay, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Tình Thâm.”
Cuối cùng Tưởng Tùy Vân cũng có cơ hội nói chuyện riêng với cô, bà vội vàng mở miệng: “Dì biết trong lòng con oán trách dì, cũng biết con và Viễn Chu đều khó chịu, dì…”
“Quên đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.” Hứa Tình Thâm nắm chặt tay lại thành quyền.
Tưởng Tùy Vân nghe vậy, bà gật đầu rồi đặt tay lên mu bàn tay Hứa Tình Thâm: “Lúc con gọi dì một tiếng “dì nhỏ”, dì thực sự rất cảm động. Tình Thâm, dù sao con cũng phải tin tưởng dì, dì một lòng muốn thành toàn cho con và Viễn Chu, thế nhưng…”
Những lời Hứa Tình Thâm nghe kiểu gì cũng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Nếu quả thật Tưởng Tùy Vân mong muốn như vậy thì bà đã không tiếp tay cho người khác hãm hại cô và Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm rút tay về đặt trên đùi mình: “Người đừng nói như vậy, hiện giờ điều cô Tưởng cần quan tâm chính là sức khỏe của mình. Chuyện của tôi và Viễn Chu không cần cô Tưởng bận tâm đâu.”
“Tình Thâm, con trách dì cũng được, hận dì cũng không sao. Quan trọng là dì không biết bước kế tiếp hai nhà Tưởng, Lăng định làm gì. Nhưng dì có thể đảm bảo mình sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy nữa. Con cho dì một cơ hội được không? Dì thật lòng yêu thương con, muốn bù đắp cho con những năm tháng thiếu vắng tình thương của mẹ…”
Hai vai Hứa Tình Thâm run lênn, cô có chút kích động: “Cô Tưởng!”
Tưởng Tùy Vân giật mình, những lời vừa định nói ra đành phải nuốt trở vào. Hứa Tình Thâm bình tĩnh lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói:”Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, tình thương của mẹ không ai có thể bù đắp được cho tôi đâu. Cô Tưởng không cần tự trách mình, tôi biết cô cũng chỉ là bất đắc dĩ. Tôi thật sự không sao, cô Tưởng cứ yên tâm đi.”
Tưởng Tùy Vân kinh ngạc nhìn cô, tựa như bà vừa chịu một đả kích lớn.
Không lâu sau thì người giúp việc đã quay lại mang theo ít bánh ngọt. Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tưởng Tùy Vân, đối phương không khỏi hốt hoảng: “Cô Tưởng, người làm sao vậy?”
Tưởng Tùy Vân rũ mi mắt xuống, mệt mỏi nhận lấy gói bánh trong tay người giúp việc: “Không có việc gì.”
Đối phương quay sang trừng mắt với Hứa Tình Thâm.
Bánh ngọt mua rồi Tưởng Tùy Vân cũng không động tới. Một lúc sau, bà đứng dậy nói: “Đi dạo thêm chút nữa rồi trở về nhà ăn cơm.”
“Được.” Hứa Tình Thâm đồng ý, đi theo phía sau Tưởng Tùy Vân.
Đến một cửa hàng bán đồ nữ, Tưởng Tùy Vân đi vào, nhân viên bên trong quầy liền nhiệt tình chào hỏi.
Tưởng Tùy Vân đi tới, bảo Tình Thâm đến đứng cạnh bà. Bà chăm chú nhìn vào bên trong quầy. Nhân viên bán hàng hỏi: “Có cần tôi tư vấn giúp cô không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn xung quanh, Tưởng Tùy Vân chỉ vào một món trong tủ kính: “Lấy cái này cho tôi xem.”
“Vâng.” Nhân viên lấy món đồ ra. “Cô thật là tinh mắt, chiếc đồng hồ này kiểu dáng thật tinh tế, là hàng mới về hôm nay.”
Tưởng Tùy Vân kéo tay Hứa Tình Thâm qua: “Thử xem.”
Cô vội vàng muốn rút tay về: “Không cần đâu, tôi không mua.”
Nhân viên muốn đeo chiếc đồng hồ lên tay cho Hứa Tình Thâm nhưng cô từ chối: “Tôi có đồng hồ đeo tay rồi, không cần mua nữa.”
“Cứ thử xem, cổ tay con mảnh khảnh đeo kiểu này nhất định rất đẹp. Hơn nữa phụ nữ ra ngoài nên đeo một món trang sức đẳng cấp. Đưa tay cho dì, đeo thử xem được không?”
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, vẫn lắc đầu: “Thật sự không cần.”
Nhân viên cầm chiếc đồng hồ trên tay, dần mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là có thử hay không?”
“Thử.” Tưởng Tùy Vân nhìn Hứa Tình Thâm: “Nếu không phải hôm nay tay dì đã gầy guộc đến khó coi thì dì nhất định sẽ mua nó.”
Bà kéo tay Hứa Tình Thâm qua, nhân viên cửa hàng thấy thế liền phối hợp đeo chiếc đồng hồ vào tay Hứa Tình Thâm.
“Rất đẹp, hai người nhìn thử đi.”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười: “Tình Thâm, con có thích không?”
“Không thích.”
“Từ lúc con và Viễn Chu yêu nhau đến giờ dì còn chưa có món quà nào để tặng con. Con yên tâm, chiếc đồng hồ này cũng không đắt.”
Hứa Tình Thâm tháo chiếc đồng hồ xuống: “Thực sự không cần, chúng ta đi thôi.”
Tưởng Tùy Vân nhìn chiếc đồng hồ kia, có vẻ luyến tiếc. Người giúp việc bên cạnh thấy vậy tưởng là bà còn muốn mua gì đó, nên tranh thủ xoay người đi toilet.
Lúc trở lại, Hứa Tình Thâm đang đứng ở bên ngoài, Tưởng Tùy Vân vẫn còn ở bên trong cửa hàng kia. Người giúp việc thấy Tưởng Tùy Vân đi theo nhân viên đến quầy tính tiền. Bà đi tới chỗ Tưởng Tùy Vân: “Người không thích cái lúc nãy à?”
“Tôi thích cái này hơn.” Tưởng Tùy Vân rút chi phiếu ra để thanh toán.
Người giúp việc chăm chú nhìn món trang sức được gói lại, cất vào hộp. Kiểu dáng không khác nhau là mấy, chỉ là trên mặt chiếc đồng hồ này có khảm thêm một vòng đá lấp lánh. Vừa nhìn thấy giá thì đối phương không khỏi giật mình, đến hơn bốn vạn tệ.
Cái lúc nãy bà nhớ là hơn tám ngàn, bà nghiêng đầu nhìn bóng dáng người phụ nữ đang đứng đợi ngoài cửa kia. Lúc nãy còn giả vờ không thích, ra là muốn đòi cái mắc hơn.
Thanh toán xong, Tưởng Tùy Vân xách theo chiếc túi đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm thấy bà liền tiến lên phía trước nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho tài xế, xe đang đợi sẵn ngay dưới lầu. Chúng ta trở về đi.”
“Được.”
Trở lại Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu đã về rồi. Hứa Tình Thâm vừa vào nhà liền lên lầu ngay. Tưởng Viễn Chu kéo một chiếc ghế ra để Tưởng Tùy Vân ngồi xuống.
“Dì nhỏ, sao dì cũng ra ngoài?”
“Đi ra ngoài dạo một chút cho khuây khỏe, cứ ở lì trong nhà mới sinh bệnh đó.”
“Dì vừa mua gì sao?”
“Mua cho Tình Thâm một chiếc đồng hồ đeo tay.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn món đồ trên bàn: “Dì mua cho cô ấy?”
“Đúng vậy, con giúp ta đưa cho nó đi.” Tưởng Tùy Vân nói xong thì vội vàng đứng dậy: “Dì có mang ít hải sản tới, không biết người giúp việc có sơ chế chưa.”
“Dì nhỏ —— “
Tưởng Viễn Chu gọi bà nhưng Tưởng Tùy Vân đã bước nhanh vào nhà bếp. Người đàn ông đứng dậy, nói với người bên cạnh: “Sức khỏe của dì không đực tốt, các người lại để dì ấy tùy tiện đi ra ngoài.”
“Tôi không ngăn được cô Tưởng. Vừa rồi sắc mặt người rất kém nhưng vẫn muốn đi một vòng trung tâm thương mại, tìm mua một món quà cho cô Hứa.”
Tưởng Viễn Chu biết rõ do trong lòng Tưởng Tùy Vân thấy áy náy: “Dì nhỏ muốn mua thì cứ tùy vậy.”
“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng cái cô Hứa kia thật không biết điều. Cô ấy cũng không thèm quan tâm đến sức khỏe của cô Tưởng.”
Người đàn ông nghe thế, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Có ý gì?”
“Nếu không phải thấy cô Tưởng quá cực nhọc, tôi cũng không định nói ra đâu. Lúc đầu cô Tưởng chọn một chiếc đồng hồ có giá hơn tám ngàn, cô Hứa cứ bảo đã có rồi nên nhất quyết không chịu đeo thử, đến nỗi người bán hàng cũng phải nhăn mặt. Về sau không ngờ cô Tưởng lại phải mua một chiếc khác có giá đến hơn bốn vạn.”
Đối phương rất bất mãn, đè thấp giọng nói tiếp: “Mấy ngày nay cô Hứa luôn mặt nặng mày nhẹ với cô Tưởng, không lúc nào chịu cười lấy một cái. Tôi không biết có phải cô Hứa cố tình như vậy là muốn bức chết cô Tưởng không.”
“Cô nói bậy bạ gì đó!” Tưởng Viễn Chu đập mạnh lên mặt bàn, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Người kia bị dọa đến giật mình, vội che hai tai, rụt vai lại. Tưởng Viễn Chu cầm lấy túi giấy rồi sải bước nhanh lên lầu hai.
Bước vào phòng ngủ, anh thấy Hứa Tình Thâm đang xếp lại chăn đệm ở trên giường. Tưởng Viễn Chu đi tới, thân hình cao lớn nặng nề ngồi xuống giường: “Đồ của em để quên này.”
Hứa Tình Thâm nhìn một cái, Tưởng Viễn Chu đưa chiếc túi tới trước mặt cô: “Dì nhỏ bảo đưa cho em.”
Cô kiên trì không muốn nhận, Tưởng Tùy Vân cũng kiên trì muốn đưa.
Con người đúng là…
Trong lòng Hứa Tình Thâm không khỏi cảm thấy bi ai. Tưởng Tùy Vân cứ kiên trì như vậy là vì muốn trong lòng được nhẹ nhàng hơn phải không? Bà nghĩ nếu Hứa Tình Thâm chịu nhận quà của bà nghĩa là cô sẽ tha thứ cho bà phải không?
Thật ra Tưởng Tùy Vân đối với cô rất tốt, khiến cô rất cảm động. Hơn ai hết, Hứa Tình Thâm là một người rất yếu đuối, không hề mạnh mẽ như những gì cô cố thể hiện ra bên ngoài, trong lòng cô luôn có rất nhiều điều để lo lắng và sợ hãi. Và kể từ bây giờ cô không dám đặt niềm tin vào ai nữa rồi.
Chung quy Tưởng Tùy Vân cũng không phải dì ruột của cô. Nếu như có một ngày cô và Tưởng Viễn Chu chia tay, vậy thì giữa cô và bà ấy cũng không còn chút quan hệ nào.
Trong lòng Hứa Tình Thâm đặc biệt hiểu rõ trên đời này không ai tự nhiên lại đối tốt với một người nào đó, cho dù có thì cũng chỉ xảy ra giữa những người thân. Mà cô lại không phải người một nhà với những người này nên năm lần bảy lượt bị họ ức hiếp.
Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, không chút do dự tiếp nhận cái hộp trong tay Tưởng Viễn Chu, sau đó bỏ vào trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Cứ đưa đẩy qua lại cũng không hay, nếu như cô nhận lấy có thể khiến Tưởng Tùy Vân bớt sốt ruột cứ lo nghĩ cách bù đắp này nọ thì cô cứ nhận vậy.
Tưởng Viễn Chu vốn nghĩ rằng cô sẽ không nhận, anh nhìn chằm chằm một bên sườn mặt cô: “Em cũng không thèm nhìn đến sao?”
Không phải nhân viên ở cửa hàng đã đeo thử cho cô rồi à?
Hứa Tình Thâm gật đầu: “Không cần, em đã nhìn trước đó rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...