Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Tưởng Viễn Chu ôm lấy vai Hứa Tình Thâm, muốn đưa cô rời khỏi chỗ này.

Bà Lăng đứng chắn trước mặt hai người: “Viễn Chu, chuyện của con và Thời Ngâm, con định ăn nói với nhà chúng ta thế nào?”

Hai chân Hứa Tình Thâm nặng như đeo chì, bà ta nói như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Bàn tay đang nắm tay Tưởng Viễn Chu run lên, người đàn ông cũng cảm nhận được sự run rẩy ấy. Anh nhìn thẳng bà Lăng.

“Chuyện đó không phải ba con đã nói xong với các người rồi à? Dù sao con cũng không chấp nhận.”

“Con….” Bà Lăng tức giận đến khóe miệng run rẩy: “Lẽ nào con gái của bác không xứng…”

“Mẹ!” Lăng Thời Ngâm hô lớn. Cô ta cố gắng đứng dậy, khập khiễng đi tới bên cạnh mẹ mình: “Mau trở về thôi, bên nhà cậu vẫn còn đang đợi.”

Bà Lăng lần nữa quét mắt về phía Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu ôm cô xoay người rời đi. Bà Lăng tất nhiên không cam lòng.

“Vị tiểu thư này, hẳn là có rất nhiều chuyện cô vẫn chưa biết. Sao cô không thử hỏi lại Tưởng Viễn Chu xem nó đã làm những gì mà con gái chúng tôi phải chịu ủy khuất như vậy.”

Lăng Thời Ngâm vội vàng kéo tay bà: “Mẹ không đi phải không? Tốt lắm, con đi!”

Do chân đau nên bước chân của Lăng Thời Ngâm không được vững vàng. Hứa Tình Thâm nhìn theo bóng lưng khập khiễng của Lăng Thời Ngâm, bà Lăng lo lắng đuổi theo con gái: “Thời Ngâm!”

Hứa Tình Thâm không nhìn nữa, cô cũng vội vội vàng vàng đuổi theo phía sau Tưởng Viễn Chu. Anh đi rất nhanh, dường như ở Đắc Nguyệt Lâu có quỷ ăn thịt người, nếu đi chậm một chút sẽ bị nó tóm được và xơi tái ngay. Nhiều lần Hứa Tình Thâm suýt bị trượt chân nhưng vẫn cố đuổi kịp bước chân anh. Đến bên ngoài, tài xế thấy bọn họ ra tới liền lái xe tới trước cửa nhà hàng. Tưởng Viễn Chu không đợi chiếc xe dừng hẳn mà đã kéo cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào bên trong: “Đi, về nhà.”

Hứa Tình Thâm cũng bị anh ôm vào trong xe. Cô giãy giụa trong ngực anh, đẩy vai anh ra, lui về phía sau. Đối với động tác này của Tưởng Viễn Chu, cô lại không biết phải làm sao đối mặt với anh.

“Em không muốn giả vờ mãi nữa. Tưởng Viễn Chu, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Anh đã phát sinh quan hệ với ai?”

Tưởng Viễn Chu cảm thấy nghẹn ở họng: “Cô ta nói cho em biết?”

“Không có, Lăng Thời Ngâm chí hỏi em về tình trạng sức khỏe của dì nhỏ. Thế nhưng phản ứng của anh…” Hứa Tình Thâm không cách nào nói tiếp nữa, cô nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu. “Chính anh đã nói cho em biết! Nếu không tại sao anh năm lần bảy lượt ngăn kkông cho em đến nhà họ Tưởng?”

Người đàn ông nghe vậy liền muốn kéo tay Hứa Tình Thâm qua, cô lại giận dữ giằng ra: “Buông! Anh buông ra!”

Tưởng Viễn Chu và cô giằng co trong xe. Khó khăn lắm Hứa Tình Thâm mới có thể ngồi vững vàng, ra sức đẩy anh ra.

“Anh đã ngủ với cô ta?”

Sắc mặt người đàn ông căng thẳng, trông cực kỳ khó coi. Tài xế nhanh chóng khởi động xe. Hứa Tình Thâm mệt mỏi bỏ tay xuống: “Anh đã ngủ với Lăng Thời Ngâm phải không?”

“Đêm đó anh uống say quá.”

“Sau đó thì sao? Lúc tỉnh lại thì phát hiện Lăng Thời Ngâm đang nằm bên cạnh phải không?” Hứa Tình Thâm không thể không bội phục chính mình, đến lúc này còn tỉnh táo mà phân tích tình huống. “Nếu là như vậy, tại sao anh phải gạt em? Một người đàn ông đã uống đến say khướt còn có khả năng hành sự sao?”

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt chân mày, sắc mặt ủ dột. Hứa Tình Thâm hỏi xong liền hiểu ra một vấn đề khác: “Chỉ là uống say sao? Bên trong rượu có thể đã bị bỏ thuốc không?”

Người đàn ông gác tay lên cửa sổ xe, bàn tay nắm lại thành quả đấm chống trên trán: “Chắc là có. Ba anh vất vả lắm mới tóm được cơ hội này, ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Vậy còn anh, một chút ấn tượng cũng không có sao?” Lời vừa hỏi ra, Hứa Tình Thâm liền cảm thấy tuyệt vọng tràn trề. Cô nhắm chặt hai mắt lại. “Tưởng Viễn Chu, lần đó chúng ta ở nhà hàng, sau đó thiếu chút nữa em bị xe máy đụng phải, anh còn nhớ không?”

Trong đầu Tưởng Viễn Chu không có chút ấn tượng nào với chuyện này: “Lúc nào?”

“Sau khi Phương Thành mất không bao lâu, anh còn đặt em ngồi trên vai, em cố bắt lấy một quả bóng bị mắc trên cây.”

Hứa Tình Thâm không đợi được câu trả lời của Tưởng Viễn Chu. Cô biết, không phải anh không muốn nói mà là anh không tài nào nhớ nổi. Có người tuy uống say nhưg đầu óc vẫn tỉnh táo, cũng có người chỉ mơ hồ nhớ những chuyện đặc biệt đã xảy ra. Nhưng Tưởng Viễn Chu thì sao? Anh hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm đó? Thật ra phần lớn thời gian Lão Bạch đều ở bên cạnh anh, dù cho anh chỉ uống một chút rượu, anh ta cũng đều nơm nớp lo lắng cho anh.

Tưởng Viễn Chu ơi Tưởng Viễn Chu, anh làm việc lúc nào cũng cẩn thận nhưng rốt cuộc vẫn chạy không thoát những phiền phức từ việc say rượu.

“Còn nữa, tại sao Lăng Thời Ngâm phải đến bệnh viện?” Hứa Tình Thâm hỏi tiếp.

“Chủ nhiệm Tra tự mình làm kiểm tra…” Đã đến nước này, Tưởng Viễn Chu cũng không dám giấu diếm nữa.

Hứa Tình Thâm còn có thể ngốc đến nỗi không hiểu ý tứ trong lời của anh sao? Trống ngực bắt đầu vang lên dồn dập, không rõ là đau đớn hay thất vọng. Bên trong xe không khí như bị rút hết đi, khiến cô hít thở không thông, dường như muốn dồn ép cô vào chỗ chết mới thôi.

Cô đập mạnh vào của sổ xe: “Dừng xe lại.”

Tài xế liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, không có sự phân phó của anh, đối phương không dám tùy ý dừng xe lại. Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua, ôm lấy cô: “Em muốn làm gì?”

“Em không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa, em muốn xuống xe.”

“Anh sẽ không để em rời xa anh.” Tưởng Viễn Chu siết chặt vòng tay đang ôm ngang người cô.


Hứa Tình Thâm giơ chân lên, trong lúc giãy dụa đá phải lưng ghế trước mặt: “Buông ra!”

“Không buông!”

Hứa Tình Thâm không phải là đối thủ của Tưởng Viễn Chu. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm dưới chân mình.

“Rượu là do dì nhỏ đưa cho anh phải không? Bọn họ biết anh cảnh giác với tất cả mọi người nên mới để dì ấy đứng ra làm chuyện này.”

Đây cũng chính là nguyên nhân Tưởng Viễn Chu trở nên xa cách với Tưởng Tùy Vân. Người đàn ông cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc: “Phải.”

“Chắc chắn dì nhỏ biết trước kế hoạch của bọn họ, thế mà còn giúp họ.” Hứa Tình Thâm lẩm bẩm một mình, trong mắt không giấu nổi sự khó chịu và thất vọng.

Tưởng Viễn Chu đặt cằm lên đỉnh đầu Hứa Tình Thâm.

“Anh biết em sẽ không chịu nổi cú sốc này nhưng mỗi ngày đều phải gạt em khiến anh càng khó chịu hơn. Tình Thâm, anh chưa từng nghĩ sẽ cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ, Nếu anh là người như vậy thì bọn họ cũng không cần hao tâm tổn trí thế này.”

Những điều này đương nhiên Hứa Tình Thâm hiểu, không cần Tưởng Viễn Chu phải giải thích thêm. Chỉ là cô có thể tiếp nhận nổi hay không? Chuyện này chỉ cần dựa vào lí trí là có thể cho qua sao?

Tài xế tăng tốc, nhanh chóng trở về Cửu Long Thương. Hứa Tình Thâm ngồi yên trong xe không nhúc nhích.

Tưởng Viễn Chu kéo cô xuống xe, sau đó ôm chặt bả vai cô đi về phía trước. Hứa Tình Thâm như một con rối mặc cho anh ôm đi. Người đàn ông cảm nhận được hai vai cô cứng đờ, anh càng lo sợ không dám buông tay ra.

Hai người đi vào trong nhà, Hứa Tình Thâm thẫn thờ không bận tâm đến việc cởi giày ra. Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, để cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Hứa Tình Thâm nhìn anh chuẩn bị giúp cô cởi giày, cô khom lưng đè tay anh lại.

“Em không cần anh làm những việc này cho em.”

“Tưởng tiên sinh và cô Hứa đã trở về.” Người giúp việc vừa thấy bọn họ liền cất tiếng gọi.

Tưởng Tùy Vân vội vội vàng vàng từ trong phòng khách bước ra, sắc mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn tươi cười: “Không phải ra ngoài ăn cơm à? Sao lại về sớm như vậy?”

Tưởng Viễn Chu chào bà: “Dì nhỏ.”

“Ăn no chưa?” Tưởng Tùy Vân hỏi.

Hứa Tình Thâm không lên tiếng. Tưởng Tùy Vân chỉ vào phòng bếp: “Dì có nấu cháo ngô, hai đứa có muốn ăn một chén không?”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm từ chối: “Cảm ơn ý tốt của cô Tưởng.”

Tưởng Tùy Vân nghe vậy sắc mặt liền chuyển sang trắng bệch. Bà bước tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, đặt tay lên vai cô.

“Tình Thâm, con sao thế?”

Hứa Tình Thâm đã biết nguyên nhân vì sao mấy hôm nay ngày nào Tưởng Tùy Vân cũng chạy đến Cửu Long Thương nấu ăn cho cô và Tưởng Viễn Chu. Cô sớm nhận ra chẳng qua là trong lòng Tưởng Tùy Vân cảm thấy áy náy, nhưng nói thế nào cô cũng không thể ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.

Đêm đó, là Tưởng Tùy Vân đã chặn cô ngay ngoài cửa. Nếu như cô vẫn một mực bước vào có phải sẽ nhìn thấy cảnh Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm đang ở cùng nhau hay không?

Thật buồn cười.

Hứa Tình Thâm tìm đủ cách khuyên giải Tưởng Viễn Chu hãy bỏ qua cho dì nhỏ. Nhưng khi đến phiên cô biết được sự thật thì lại không cách nào rộng lượng tha thứ như vậy.

Tưởng Tùy Vân nói rất thích cô, bảo cô gọi bà là dì nhỏ, nói là xem cô như người một nhà. Lúc đó trong lòng Hứa Tình Thâm rất cảm động. Thậm chí có vài lần Tưởng Tùy Vân còn đích thân mang thức ăn qua cho cô. Từ nhỏ Hứa Tình Thâm đã thiếu thốn tình thương của người mẹ, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình như được Tưởng Tùy Vân từ từ bù đắp cho.

Nhưng thực tế thì sao?

Tưởng Tùy Vân một lòng muốn thành toàn cho Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm.

Trong lòng bà tuy là áy náy, nhưng bây giờ áy náy thì ích gì? Khi Tưởng Tùy Vân đồng ý ra tay, bà có nghĩ tới Hứa Tình Thâm cô không?

Hứa Tình Thâm khẽ nhích vai, bàn tay của Tưởng Tùy Vân trượt xuống. Hứa Tình Thâm miễn cưỡng cười: “Không có gì, chỉ là ăn no rồi, không muốn ăn nữa.”

“Dì nhỏ, dì về trước đi.” Tưởng Viễn Chu ôm chặt Hứa Tình Thâm.

Tưởng Tùy Vân đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao: “Vậy sáng mai dì sẽ trở lại.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm thẳng thừng cự tuyệt. “Sức khỏe cô Tưởng không được tốt, cô hãy ở nhà tịnh dưỡng đi.”

Tưởng Tùy Vân nhận ra sự xa cách trong lời nói của Hứa Tình Thâm, bà nhìn sang Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông lên tiếng: “Để con đưa dì về.”

“Được.”


Tưởng Viễn Chu đưa Hứa Tình Thâm lên lầu. Sau khi trở lại phòng ngủ, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay của anh.



Đắc Nguyệt Lâu.

Lăng Thời Ngâm đẩy của phòng bao ra, tiếng huyên náo từ bên trong truyền ra không ngớt. Ông Lăng nhìn thấy cô, thuận miệng hỏi: “Sao đi lâu thế?”

Lăng Thận chăm chú quan sát Lăng Thời Ngâm, thấy trên đùi cô có vết bẩn, mặt anh ta liền chuyển lạnh: “Làm sao vậy, bị ngã à?”

“Không có.” Lăng Thời Ngâm phủi phủi vết bẩn trên chân, ngồi xuống chỗ của mình.

Sắc mặt bà Lăng không được tốt. Đến lúc mọi người dùng cơm xong, ngồi trên xe trở về nhà bà mới mở miệng nói chuyện: “Tại sao lúc nãy turớc mặt Viễn Chu và người phụ nữ kia con không để mẹ nói cho rõ ràng mọi chuyện?”

Lăng Thời Ngâm không nói gì, vết thương ở chân đến giờ vẫn còn đau nhức.

“Cái gì? Các người đã gặp họ?” Ông Lăng hỏi lại.

“Phải, lúc đó tôi thấy Thời Ngâm đang ngồi trên sàn.” Bà Lăng đẩy bả vai Lăng Thời Ngâm một cái.

“Đứa con gái này sao lại yếu đuối như vậy chứ?”

Lăng Thận ngồi ở hàng ghế phía trước, thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào cô gái phía sau. Lăng Thời Ngâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ, Hứa Tình Thâm là người thông minh, lúc nãy mẹ nói như thế là đủ để cô ta hiểu rồi, cần gì phải khăng khăng vạch trần?”

“Viễn Chu cứ che chở cho cô ta như vậy, mẹ đương nhiên phải nói hết mới hả giận.”

“Nói cái gì? Là con đã nói với Tưởng Viễn Chu sẽ không dây dưa cùng anh ấy nữa, sẽ không để chuyện đêm đó làm vướng bận anh ấy. Chí ít, con muốn anh ấy tin như vậy. Còn mẹ, mẹ vì chuyện của con mà bất bình cũng là lẽ thường, nhưng nếu con cùng với mẹ làm loạn thì anh Viễn Chu sẽ nghĩ sao? Thế này là được rồi, trong lòng Hứa Tình Thâm còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra hay sao?”

Bà Lăng nhíu mày, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó. Tuy nhiên trong lòng bà vẫn chưa hết giận: “Chuyện này chúng ta nhất định ra mặt cho con, Thời Ngâm, con sẽ không phải chịu ủy khuất.”

“Muốn ra mặt thế nào?” Lăng Thời Ngâm hỏi lại: “Mọi người muốn ép anh ấy phải cưới con sao? Mẹ, mẹ cho là chuyện này pháp luật can thiệp được sao? Nếu vậy so với con thì có lẽ Hứa Tình Thâm đã sớm gả vào nhà họ Tưởng rồi.”

“Nhưng ít ra nhà họ Lăng chúng ta có quyền thế, họ Hứa kia sao có thể mang ra so sánh.”

“Dù cho mẹ có quyền thế thì sao? Có thể ép Tưởng Viễn Chu được sao?”

Nãy giờ Lăng Thận vẫn chưa lên tiếng, âm trầm nhìn về phía trước.

Bà Lăng tức giận: “Cái gì cũng không được, vậy sao con lại muốn gả vào nhà họ Tưởng?”

“Con tự có dự tính của mình. Thời điểm Tưởng Viễn Chu mở mắt thấy con ở đó, anh ta đã căm thù con đến tận xương tuỷ. Việc đến nước này, con chỉ cố thể cố gắng làm hai việc. Thứ nhất, để anh ấy tin rằng con cũng là người vô tội trong chuyện này. Thứ hai, hiện giờ tuy anh ấy không yêu thương con nhưng cũng sẽ không hận con. Như vậy sau này giữa con với anh ấy mới còn cơ hội.”

Bà Lăng càng nghe càng rối: “Ý của con là lúc này con lại không muốn tranh thủ?”

“Chuyện này cũng là ý muốn của bác Tưởng, con tin ông ấy sẽ lo chu đáo mọi thứ, con chỉ làm những gì mình nên làm thôi.”

“Con cho là với cách này Viễn Chu sẽ chấp nhận con sao?”

Lăng Thời Ngâm không muốn nghe nữa, im lặng nhìn ra ngài cửa sổ. Trong lòng cô hiểu rõ Tưởng Viễn Chu làm sao có thể nghe lời Tưởng Đông Đình mà cưới cô? Trong mắt anh trinh tiết của một cô gái hoàn toàn không có phân lượng nào cả.



Ngày hôm sau.

Buổi trưa, Hứa Tình Thâm đến nhà ăn của bệnh viện. Ăn xong cô đi thẳng ra cổng Tinh Cảng, định gọi cho Tống Giai Giai. Vừa ra đến bên ngoài cô đã thấy một chiếc xe đậu bên đường. Hứa Tình Thâm cũng chỉ lơ đễnh liếc nhìn một cái, định đi vòng qua, không ngờ trên xe đã có người đẩy cửa bước xuống.

“Cô Hứa!”

Hứa Tình Thâm nhìn lại, là quản gia nhà họ Tưởng. Cô đứng tại chỗ, quản gia bước nhanh về phía cô: “Cuối cùng cũng gặp được cô.”

“Tìm tôi có việc gì sao?”

“Cô Hứa, cô xem, ngài Tưởng năm lần bảy lượt ngăn cản chúng tôi. Là như vậy, lão gia muốn gặp cô Hứa.”

Hứa Tình Thâm mỉm cười nhìn quản gia, cô lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ không cần thiết, hơn nữa sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, tôi còn phải vào làm.”


“Không tốn nhiều thời gian của cô Hứa đâu, lão gia cũng đã dặn dò bên bệnh viện rồi.”

“Nếu vậy bảo bác Tưởng cứ hỏi Tưởng Viễn Chu xem, nếu anh ấy đồng ý thì tôi sẽ đi.”

Quản gia hơi khó xử: “Cô Hứa, cô như vậy…”

“Tôi biết bác Tưởng tìm tôi là vì chuyện gì. Ông giúp tôi chuyển lời với ông ấy, nói là tôi đã biết chuyện của Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm rồi, biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn, không cần ông ấy phải nói nữa.”

“Cô Hứa đã biết?” Quản gia không khỏi giật mình, nhưng nhìn phản ứng của Hứa Tình Thâm lại không giống đang nói dối. “Cô chắc chắn ngài Tưởng không giấu diếm cô chuyện gì sao?”

Hứa Tình Thâm mím môi. Vết thương trong lòng một lần nữa bị người ta hung hăng xé toạc ra, nhưng trước mặt người khác cô không cho phép bản thân yếu đuối, cũng không được phép rơi lệ.

“Tại sao phải giấu diếm?” Cô thản nhiên hỏi lại, ánh mắt sắc bén nhìnt hẳng vào quản gia.

“Sau khi say rượu mà phát sinh quan hệ cũng là chuyện thường tình. Ngài Tưởng uống say rồi làm chuyện hồ đồ là việc xảy ra như cơm bữa, tôi cũng đã quen rồi, bác Tưởng không cần lo lắng cho tôi. Hơn nữa, tôi hoàn toàn thoải mái tiếp nhận chuyện này.”

Quản gia há hốc mồm, không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy.

Hứa Tình Thâm nâng cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ: “Tôi phải trở vào đây, tạm biệt.”

Nói xong, cô bước nhanh trở vào Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm cũng không trở về phòng làm việc ngay mà đi vào khu vườn hoa nhỏ. Cô thẫn thờ ngồi lên băng ghế dài. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rót bao nhiêu cũng không thể sưởi ấm cho bóng hình đơn độc của cô. Đôi vai Hứa Tình Thâm run rẩy, những đau đớn trong lòng không ngừng dày xéo, cuối cùng cô bật khóc thành tiếng.

Bức tường thành kiên cố bấy lâu nay đã hoàn toàn vỡ nát. Loại chuyện này làm sao có thể nói quên là quên, nói cho qua là qua?

Người người đều muốn xát muối lên vết thương của cô, người người đều mong chờ xem phản ứng của cô, người người đều muốn cô rời khỏi Tưởng Viễn Chu. Chỉ có nỗi đau của cô mới có thể khiến họ thấy thoải mái sao? Hứa Tình Thâm không hiểu, từ trước đến nay cô luôn hết lòng với họ, cư xử luôn biết chừng mực, nhưng sao hết lần này tới lần khác họ đều muốn dẫm đạp cô?

Thậm chí cô còn có thể hình dung ra thái độ của Tưởng Đông Đình khi nói chuyện với cô. Ông ta nhất định sẽ thông báo cho cô biết hôn ước giữa hai nhà Tưởng, Lăng đã được định, cô không chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Hứa Tình Thâm cúi thấp đầu xuống, cắn chặt răng cố ngăn tiếng nức nở trong miệng. Cô không có một gia thế hiển hách để chống đỡ sau lưng, chính vì vậy bọn họ mới có thể ức hiếp cô.

Tưởng Đông Đình biết một chiêu này không thể ép Tưởng Viễn Chu cưới Lăng Thời Ngâm, nhưng còn cô thì sao? Làm sao cô vượt qua được cửa ải này?

Hứa Tình Thâm gạt đi nước mắt trên mặt, vô tình ngẩng đầu nhìn lên. Trước mắt trở nên mông lung vì ánh nắng gắt, cô nhíu mày cố nhìn rõ phía trước. Chỉ vì người cô yêu là Tưởng Viễn Chu nên con đường này mới khó đi như vậy.

Một lúc sau, Hứa Tình Thâm dần bình tĩnh hơn, cô trở lại phòng làm việc.

Giờ tan việc, Tưởng Viễn Chu gọi nhiều lần nhưng Hứa Tình Thâm đều không nghe máy. Vừa ra khỏi Tinh Cảng, xa xa cô đã trông thấy xe của Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch xuống xe, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang đi trên đường cái, hiển nhiên là không muốn ngồi chung xe với họ.

Anh trở lại bên trong xe: “Tưởng tiên sinh…”

“Theo sau.”

Hứa Tình Thâm đi dọc theo đường cái về phía trước. Xe của Tưởng Viễn Chu chạy chậm theo sau cô. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tống Giai Giai.

Tống Giai Giai lúc này cũng vừa tan tầm: “A lô, Tình Thâm?”

“Giai Giai, cậu đang ở đâu?”

“Sắp về đến nhà.” Tống Giai Giai nhận ra cô có tâm sự.

“Cậu làm sao vậy?”

“Giai Giai, mình định đến nhà cậu.”

“Tốt, cậu mau qua đây! Mình đi mua thức ăn.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm vội ngăn lại.

“Mình chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, vẫn đứng yên ở ven đường một lúc nữa. Khi cô nhấc chân đi được vài bước thì ngừng lại, xoay người vẫn thấy xe của Tưởng Viễn Chu chỉ cách cô hơn mười bước chân. Hứa Tình Thâm bước nhanh về phiếc chiếc xe. Tài xế thấy thế, vội dừng xe lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, Hứa Tình Thâm đi tới bên thân xe : “Đừng đi theo em nữa, em sẽ không đột nhiên biến mất. Em đến nhà Tống Giai Giai.”

“Không được, từ giờ trở đi, chỉ cần ra khỏi bệnh viện, lúc nào anh cũng phải theo sát em.”

Hứa Tình Thâm nghiến răng, mở cửa xe ngồi vào trong: “Tốt lắm, mau đưa em đến chỗ Tống Giai Giai, như vậy yên tâm chưa?”

Lão Bạch dặn dò tài xế. Hứa Tình Thâm nghiêm túc hỏi : “Nếu như em thật sự muốn đi thì anh còn có thể làm gì?”

“Anh không biết, nhưng anh sẽ theo em không rời nửa bước.”

“Tưởng Viễn Chu!” Hứa Tình Thâm nghiêng người qua nhìn thẳng vào anh. Tưởng Viễn Chu đối diện với ánh mắt của cô: “Ba đã gọi cho anh, anh biết quản gia đến tìm em.”

“Vậy sao?” Hứa Tình Thâm mỉm cười châm chọc. “Vậy nhất định ông ấy đã nói chuyện đến mức này mà em còn không chịu rời khỏi anh, nhất định là em có dã tâm lớn hơn, em tiếp cận anh là vì mục đích khác. Phải không?”

“Anh chưa bao giờ để tâm người khác nói gì, chỉ là những lời đối đáp của em với quản gia khiến anh rất vui.”


Viền mắt Hứa Tình Thâm đỏ lên: “Em nói vậy chẳng qua là không muốn tiếp tục dây dưa với ông ấy nữa.”

“Anh mặc kệ em xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng những lời đó từ trong miệng em nói ra được, chứng tỏ em sẽ làm được.”

Hứa Tình Thâm im lặng nhìn anh, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc chiếc xe dừng lại bên ngoài tiểu khu nhà Tống Giai Giai đã thấy cô đang đợi trước cửa.

Thấy Hứa Tình Thâm xuống xe, Tống Giai Giai bước nhanh tới đón: “Tình Thâm.”

Cô vừa định chào Tưởng Viễn Chu thì đã bị Hứa Tình Thâm khoác tay kéo đi ngay. Tống Giai Giai vừa đi vừa nói chuyện: “Mình còn tưởng cậu cãi nhau với anh ta, bây giờ thấy vậy chắc là không phải rồi. Mình cũng yên tâm hơn.”

“Sao cậu biết không phải?”

“Ai cũng thấy anh ta đích thân đưa cậu đến đây nha.”

Người bên ngoài luôn nhìn nhận sự việc đơn giản như vậy. Hứa Tình Thâm bước vào nhà, trên bàn đã bày sẵn một nồi lẩu. Tống Giai Giai kéo Hứa Tình Thâm qua.

“Cũng không biết phải mua gì, ăn lẩu là tiện nhất, nào, vừa ăn vừa nói tiếp.”

Hứa Tình Thâm ngồi xuống, Tống Giai Giai rót nước cho cô: “Tình Thâm, nếu có chuyện gì không vui cứ tâm sự với mình.”

Tống Giai Giai nói xong cũng liền gắp một miếng thịt bò cho vào bát của cô. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, thấy Tống Giai Giai nãy giờ vẫn còn loay hoay chưa xong việc.

“Nè, nấm kim châm mà cậu thích nhất, còn nóng mau ăn đi…”

Hứa Tình Thâm thất thần nhìn bộ dáng hăng hái của cô, chống một tay lên trán. Nước mắt đã không thể tiếp tục kìm nén, chậm rãi lăn dài trên trán. Cô cúi mặt xuống. Tống Giai Giai thấy thế lại càng hoảng sợ: “Tình Thâm?”

Cô vội rút khăn giấy nhét vào tay Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm nhận lấy, lau chùi hai khóe mắt: “Không có việc gì.”

“Tình Thâm, trước giờ mình chưa từng thấy cậu như vậy.” Ngay cả khi cô đơn độc nhất, Tống Giai Giai cũng chưa từng thấy qua bộ dạng thống khổ này của Hứa Tình Thâm.

“Giai Giai, có một số việc… cứ giấu kín trong lòng khiến mình rất khó chịu. Mình không biết phải giải bày cùng ai.”

“Cậu nói đi, mình sẽ lắng nghe.”



Dưới lầu, Tưởng Viễn Chu vẫn đứng yên tại chỗ. Lão Bạch tựa vào thân xe: “Tưởng tiên sinh, hay tôi đưa ngài trở về trước?”

“Không cần, tôi muốn đợi cô ấy cùng trở về Cửu Long Thương.”

Lão Bạch thấy thế cũng không nói thêm gì nữa.

Bên trong phòng ăn nhà họ Tống, nồi lẩu đã sôi sùng sục, bóc khói nghi ngút, thức ăn bên trong không ngừng sôi cuồn cuộn lên. Tống Giai Giai nắm chặt đôi đũa trong tay, cô nhìn Hứa Tình Thâm thật lâu.

Hứa Tình Thâm chống hai tay trên bàn. Sắc mặt Tống Giai Giai cũng trở nên căng thẳng: “Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu vốn không hề phản bội tình cảm của cậu, hơn nữa anh ta là bị người khác hãm hại. Bị tính kế và chủ động là hai việc khác nhau.”

“Mình biết.”

“Lăng Thời Ngâm cũng không phải tốt lành gì, tạm thời không tính tới cô ta. Tình Thâm, bây giờ chuyện cũng đã xảy ra, trốn tránh không phải là cách. Trước mắt cậu chỉ có hai lựa chọn: một là ở lại, hai là ra đi.Nhưng nếu hai người chia tay, cậu chịu nổi sao? Như vậy chính là đúng như ý nguyện của bọn họ rồi!”

Hứa Tình Thâm không nói gì, Tống Giai Giai tiếp tục nói: “Cậu biết anh ta bị hãm hại, cũng hiểu rõ tình cảm mà Tưởng Viễn Chu đối với cậu, giữa hai người chỉ tồn tại một cửa ải này. Quan trọng là cậu có thể chấp nhận được hay không.”

Dưới lầu, Tưởng Viễn Chu đợi đã lâu, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm. Anh nhấc chân chuẩn bị lên lầu.

Một cô gái đột nhiên chạy tới trước mặt anh. Hai người một trước một sau đi tới trước cửa nhà họ Tống. Cô gái rút chìa khóa ra, mở cửa đi vào, sau đó dùng chân đá một cái, cánh cửa đóng sầm lại. Tưởng Viễn Chu khẽ đẩy cánh cửa ra, cửa vẫn chưa khóa.

Anh thấy thấy Hứa Tình Thâm đang ngồi ở bên trong, Tống Giai Giai đang chào hỏi người khách ở trọ kia, sau đó xoay đầu thấy Hứa Tình Thâm vẫn ủ dột như cũ. Những gì cần nói Tống Giai Giai cũng đã nói hết, nhưng vẫn không giúp được Hứa Tình Thâm.

Tống Giai Giai bất mãn nói: “Tình Thâm, cậu tự dằn vặt bản thân cũng không phải là cách! Đàn ông ở ngoài còn thiếu gì, muốn dạng nào mà chẳng có. Cậu xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, sợ không lấy được chồng sao? Còn nữa, chuyện đêm đó Tưởng Viễn Chu bị gài bẫy, dì nhỏ của anh ta không thoát khỏi liên quan. Đúng là lòng người khó đoán mà!”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vào một điểm: “Đúng vậy, xem ra sau này mình khó mà đối đãi thật tình với bà ấy. Nếu nói trong lòng không để tâm thì là giả.”

“Đó cũng là chuyện đương nhiên. Do bọn họ quá đáng mà.”

Tống Giai Giai nói xong, cảm thấy dường như tâm tình Hứa Tình Thâm càng tệ hơn, vội nói tiếp: “Cậu cũng thật là… Cậu nói đi, theo Tưởng Viễn Chu bấy lâu, cậu chưa từng tính toán gì chưa riêng mình sao?”

“Cái gì?”

“Cậu khờ quá!” Tống Giai Giai tức đến nói không nên lời. “Đừng thấy bây giờ tình cảm hai người tốt đẹp như thế thì cậu có thể lơ là. Nếu nhà họ Tưởng kiên quyết không chấp nhận cậu thì sao? Cậu không dành chút tiền phòng thân sao được?”

Hứa Tình Thâm không trả lời, không phải vì cô tán thành với ý kiến này mà là vì cô nghĩ điều đó không cần thiết.

“Cậu xem ba cậu và mẹ kế cậu kìa, họ cũng đã giành cho mình được một phần rồi, cậu cũng phải mau tích cóp sau này mới có đường lui.”

Cánh tay đang chống trên cửa của Tưởng Viễn Chu rũ xuống. Tống Giai Giai thấy cô không yên lòng, liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô: “Cậu thấy mình nói có đúng không?”

“Còn cái người dì nhỏ kia, nếu bà ấy đã làm chuyện này chứng tỏ hoàn toàn không xem cậu là người một nhà. Sau này không cần phải đối xử tốt với bà ta.”

Đầu Hứa Tình Thâm đau như muốn nứt ra, cô gật đầu cho có lệ: “Ừ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui