Thời gian trôi như tên bắn, loáng một cái đã ngần ấy năm đi qua. Nó quá ngắn để thực hiện những ước mơ và kì vọng. Và cũng chưa đủ dài để làm những mất mát và đau thương nguôi ngoai. Thời gian chỉ phủ lên vết thương một lớp bụi mờ, nếu vô tình chạm vào lớp bụi ấy sẽ bị phủi trôi đi và đau đớn ngày xưa vẫn nằm lại đó chưa bao giờ phai nhạt. Cánh đồng lau thủy chung cùng năm tháng vẫn là một màu trắng tinh khôi và yên ả. Điểm nhấn là ngôi nhà nhỏ đã bị thời gian và nắng mưa nhuộm màu, gần đó là tán cây bạch đàn xanh ngắt. Cơn gió đầu mùa mang hơi nóng nhấn chìm cả cánh đồng. Hoàng hôn một màu tím đẫm. Hai cây bạch đàn già cằn cỗi vươn tán lá rộng cả một khoảng cánh đồng và che chở cho cây bạch đàn nhỏ bên cạnh. Từ bảy năm trước, nơi đây đã có thêm một cây xanh và bây giờ nó sinh sôi nảy nở trở nên xanh tốt bạt ngàn. Có thêm một người nữa đã về với cõi vĩnh hằng. Ba đóa hoa hồng bạch được đặt dưới thân của mỗi cây bạch đàn. Chàng trai có mái tóc nâu trầm lặng lẽ quỳ xuống tấm thảm được dệt bằng cỏ lau mềm, bên cạnh anh là hai cô gái xinh đẹp. -Bác Hai, thứ lỗi vì ngày giỗ của bác con không về kịp. Ba mẹ con đều đã ăn năn hối hận với những gì họ gây ra, bây giờ họ đang chịu giày vò bởi những bệnh tật tuổi già. Bác Hai và cô Doanh nếu có linh thiêng hãy chứng cho lòng thành tâm của con và tha thứ cho lỗi lầm của đấng sinh thành. Hưng cúi đầu lạy tạ. Hai cô gái bên cạnh anh cũng đồng loạt cúi người theo. Ở tuổi hai lăm, bằng chính sức lực của mình, Hưng đã khôi phục lại sản nghiệp của nhà họ Lê. Trước đó nhờ sự giúp đỡ không ít của gia đình họ Đường Vũ mà anh đã hoàn thành được di nguyện của bà nội. Điều duy nhất khiến một doanh nhân trẻ tuổi như Hưng dằn vặt chính là cái chết bi thương của người nằm dưới cây bạch đàn nhỏ bên cạnh. Trân chạm nhẹ tay lên thân cây bạch đàn trước mặt cô, những ngón tay thon dài run run sờ vào chữ N được khắc y hệt như trên hai thân cây còn lại. Tốt nghiệp Đại học Sư Phạm, cô tiếp tục học cao hơn và lấy được tấm bằng thạc sĩ anh văn tại Mĩ. Một lần nữa trở lại Việt Nam và quyết định lập gia đình với người mà cô yêu thương. Ai cũng đã trưởng thành và có một cuộc sống riêng ình, sự ra đi của nhiều người trong mùa hè năm ấy đã khiến Trân nhận ra được nhiều điều. Cô hài lòng với những gì mình đã làm. Duy nhất chỉ có lời xin lỗi với Nam mà cô vẫn còn nợ, đến giờ cô học trò nhỏ ấy vẫn chưa được nghe. Vầng dương cuối trời tây mất dạng. Trời tối dần. Cơn gió nhẹ mang hơi mặn của biển thổi vào cánh đồng. Mùa thi đại học năm đó, Hưng đỗ Kinh Tế, theo học một khóa quản trị kinh doanh rồi ra trường lập nghiệp. Uyên theo con đường nghệ thuật, cô đăng kí một trung tâm văn hóa ở Hà Nội và trở thành một diễn viên múa ba lê. Khoảng thời gian dài ấy, Uyên và Hưng chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí có thể đếm trên đầu ngón tay. Uyên không nghĩ rằng sẽ có lúc mình phải rời xa Hưng, anh chàng thanh mai trúc mã đã có hôn ước từ nhỏ với mình. Nhưng bảy năm qua, một mình cô sống ở thủ đô, trải qua bảy mùa đông không có gia đình và tình yêu, Uyên trưởng thành hơn và xinh đẹp diễm lệ hơn rất nhiều. -Chị Trân, Uyên, mình về thôi. -Khánh, về thôi con. -Mẹ ơi, chú xinh đẹp cho con kẹo nè. Mẹ có muốn ăn không? Một cậu nhóc tầm ba, bốn tuổi chạy thật nhanh đến chỗ Trân, giơ ra mấy cái kẹo mà cậu vừa được người là “chú xinh đẹp” ình. Trân đứng dậy nhìn quanh quẩn, không thấy ai ngoài vô vàn những bông lau đua nhau nghiêng ngả theo chiều gió. Cô xoa đầu đứa trẻ kháu khỉnh rồi nắm lấy tay cậu bé bước đi, ba cây bạch đàn rì rào như vẫy chào tạm biệt. Uyên và Hưng đi phía sau, hai người đã giữ khoảng cách với nhau cũng từ mùa hè năm đó. Một mùa hè với biết bao biến cố xảy ra làm đảo lộn cả cuộc đời của rất nhiều người. -Em khỏe chứ? -Em khỏe. Anh sao rồi? Công ty hoạt động tốt không? Những mẩu đối thoại nhỏ chừng vài ba câu hỏi rồi trả lời, Uyên đã thuộc nằm lòng chúng mỗi khi gặp Hưng. Trong thâm tâm cô biết rằng, trái tim của chàng trai này từ lâu đã không thuộc về mình. Và cô cũng đã học được cách chấp nhận điều đó. Uyên không mong ước, cũng chẳng mơ mộng về một hạnh phúc mang tên Hưng nữa, cô đang có một cuộc sống khá yên ổn, mặc dù nó thiếu thốn tình thương của rất nhiều người. -Đang đi vào quỹ đạo. Khi nào em ra Hà Nội? -Chắc là ngày mai, em về thăm ba mẹ với chị Hai rồi bay ra gấp, tuần sau em có buổi diễn không ở lại trong này lâu được. Uyên tự cảm thấy mình đã làm phiền Hưng rất nhiều, cô cứ đeo bám lấy anh thì cuộc sống của cả hai cũng chẳng tốt lên được. Vì thế mà cô đã chọn cách rời xa Hưng, đến một vùng đất mới với những sinh hoạt trái ngược hoàn toàn mảnh đất mà cô sinh ra để tiếp tục cuộc hành trình. Những tưởng khoảng cách sẽ khiến cho tình yêu mười mấy năm dành cho Hưng phai nhạt dần nhưng chỉ cần đứng trước mặt anh thôi, trái tim nhỏ bé của cô lại nồng cháy yêu anh như chưa hề có sự xa cách nào. -Em có vẻ rất bận rộn. Không dành cho anh được một ngày sao? -Anh cũng bận đâu thua kém gì em? Hưng cười, Uyên lại tìm cách trốn tránh anh, trốn tránh cả Sài Gòn thân yêu này. Hà Nội có gì níu chân cô mà lúc nào về đây là cô luôn tìm cách bay ra ngoài ấy nhanh nhất có thể? Hưng từng nghĩ, ngoài anh ra Uyên sẽ không thể yêu thương một chàng trai nào khác, anh biết tình cảm của cô dành ình, nhưng bây giờ có lẽ anh phải rút lại những suy nghĩ ấy. Hà Nội, chắc là có một anh chàng nào đó mang đến cho Uyên hạnh phúc thật sự của tình yêu. -Chị Trân nói anh đưa em về trước. Anh Duy sẽ đến đưa mẹ con chị ấy về sau. Hình như anh ấy có công tác ngoài này. -Em tự về được. Đâu còn nhỏ nữa đâu mà phải nhờ anh đưa về. Chị Hai thật là… -Tiện đường mà. -Anh có nghĩ rằng Nam sẽ tha thứ cho em không? -Cô ấy sẽ làm như vậy. Tha thứ cho tất cả chúng ta. Vì cô ấy luôn là con người nhân hậu và cao thượng. Uyên xoay đầu nhìn lại, cánh đồng lau nhỏ dần trong mắt cô. Thật ra, Uyên rất muốn trở lại Sài Gòn sống với ba mẹ cô và giúp Hưng điều hành công ty của anh như lời mời của nhiều năm trước khi Lê Gia thành lập. Nhưng cô ái ngại khi gặp lại Kỳ, trốn tránh Hưng đã là một chuyện, đối diện với Kỳ còn khó khăn hơn. Nhiều lúc Uyên tự hỏi, Kỳ đã tha thứ cho cô chưa? Nỗi đau mất đi một người thân yêu chắc chắn không dễ dàng nguôi ngoai với tất cả mọi người. -Em không dự đám cưới của Kỳ hả Uyên? Nhắc đến Uyên mới sực nhớ. Trong túi xách của cô, một phong thư màu đỏ còn nằm im lìm. Bảy năm không một lần gặp mặt, không thư từ hay điện thoại gì, vậy mà Kỳ vẫn tìm ra được địa chỉ của Uyên và gởi thiệp mời đám cưới của mình đến cho cô. Uyên khóc không thành tiếng, lễ cưới của Kỳ cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi. -Anh cũng được mời hả? -Ừ. Kỳ nói là anh phải tìm phụ dâu cho cô ấy. Anh nghĩ em hợp với vị trí đó. -Vậy là sao? Em làm phụ dâu. Rồi anh làm phụ rể hả? -Tất nhiên rồi. Uyên ngả người ra sau ghế, điều hòa trong xe khiến cô phần nào thấy thoải mái hơn. Đường về Sài Gòn còn khá dài. Nghe Hưng nói xong là Uyên chẳng buồn cùng anh hàn huyên tiếp. Công sức bấy lâu nay cô trốn chạy, đè nén tình cảm của mình, chỉ một lời mời làm phụ dâu cùng với anh trong lễ cưới của Kỳ đủ khiến Uyên nhận ra mọi thứ mình làm chẳng hề có kết quả khả quan. Uyên đã từng tin, Hưng chính là tình yêu của riêng cô, với tám màu sinh động mà mỗi gam màu là một niềm hạnh phúc. Cho đến nay cô vẫn muốn tin vào điều đó, rằng Hưng chính là màu thứ tám bị che khuất trên dải cầu vồng chỉ có bảy màu kia. Trên kệ để đĩa CD, Uyên tình cờ nhìn thấy một khung ảnh nhỏ, cô chăm chú nhìn và phát hiện ra đó là ảnh của chính mình. Uyên cầm lấy khung ảnh, len lén nhìn qua Hưng, anh vẫn chăm chú lái xe và không biết là cô đang cầm thứ gì trên tay. Phía sau khung ảnh có đề mấy chữ nhỏ xíu mà căng mắt ra Uyên mới đọc được. “Kem T.U- màu cầu vồng thứ tám”. Hưng từng có một kỉ niệm rất sến với kem, nhưng Uyên lại vô cùng thích món ăn mát lạnh này. Ngày bé ba mẹ Uyên hay gọi cô là bé Kem, cũng vì Hưng không thích cho nên cô đã bắt buộc mọi người không được gọi mình như thế nữa. Kem là món ăn mà Hưng ghét nhất. Uyên ngỡ ngàng khi Hưng đỗ xe trước một quán kem nổi tiếng ở Phan Thiết và mời mình vào đó. -Em từng giận anh vì không chịu tô thêm màu thứ tám cho chiếc cầu vồng trong vở Mĩ Thuật. Nhớ không? Em hỏi là tại sao nó không có tám màu mà chỉ có bảy màu. Anh nghĩ là mình tìm được câu trả lời rồi Uyên à. Màu thứ tám là màu kem. ,Truyện hay nhất, Truyện ngắn cực hay, Truyện cười, Truyện tình yêu Mua quảng cáo [HCM] Áo voan chấm bi tay lửng Xinh xắn với cổ sen tròn, tay áo lửng, thân trước chấm bi trắng dễ thương -34% | 105.000đ [HCM] Dụng cụ tách vỏ trứng 3 trong 1 Gồm: 1 dụng cụ chính +1 phễu đựng lòng đỏ giúp tách rời phần lòng đỏ và lòng trắng dễ dàng -50%|65.000đ Chăn ủ ấm đáng yêu cho bé Chăn ủ có chân ấm áp cho bé, kiểu dáng xinh xắn, dễ thương cho bé -50% | 125.000đ Trang chủ Truyện ngắn Truyện dài tập Ngôn tình Truyện cười Truyện ma Quick and snow show Tâm sự Nov28 Sắc cầu vồng thứ tám – chương 8.1 Truyện dài tập3 ments -Thưa chủ tịch, không liên lạc được với tổng giám đốc. Cô thư kí trẻ tuổi cúi đầu cung kính thưa chuyện với vị chủ tịch đang ngồi trên ghế đối lưng với mình. Cánh tay đưa ra phẩy phẩy ra hiệu cho cô thư kí rằng không cần lo lắng thêm nữa. Chiếc ghế xoay lại đối diện với cô gái trẻ là một phụ nữ trung niên nhưng vẫn giữ được nét quý phái và tao nhã. -Chuyện này cứ để tôi lo. Nếu có ai hỏi thì cô cứ nói là tổng giám đốc xin nghỉ phép để chuẩn bị đám cưới ột người bà con. Vậy nhé! -Dạ tôi biết rồi, thưa chủ tịch. Cô thư kí ra ngoài, cánh cửa khép lại với rất nhiều lo lắng đan xen trên gương mặt của người phụ nữ phúc hậu. Kim Doanh nhờ có một tổng giám đốc điều hành như thế mới có thể vươn rộng ra khắp năm châu bốn bể, thương hiệu Kim Doanh bây giờ vô cùng nổi tiếng. Học tập và làm việc không ngừng nghỉ những bảy năm dài, cũng đã đến lúc để vị giám đốc kia có thời gian thư giãn rồi. -Có liên lạc với con trai anh không? -“Nó bay sang Mĩ rồi. Không nói với bà hả?” -Không. Sắp tới bận bịu lung tung mà đi đâu nữa? Mau lôi cổ nó về đây cho tui. -“Bảy năm rồi Kim à. Bà bóc lột sức lao động của hai ba con tui dữ vậy. Để cho nó đi tìm hạnh phúc của mình nữa chứ?” -Mặc kệ ông. Công ty còn đủ thứ chuyện rắc rối, nó làm tổng giám đốc mà bỏ đi như vậy là sao? Không chấp nhận được. -“Sao không giỏi kêu con trai bà về quản lí, sao lại đổ lên hết trên đầu con trai tui? Tui chịu bà hết nổi rồi” -Lâm, Lâm… Bà Kim quẳng điện thoại xuống bàn, ánh mắt phức tạp không rõ nhìn đi đâu. Bà thừa nhận và cũng đồng tình với ông Lâm, bảy năm qua đã gây áp lực cho Bảo. Mọi thứ lớn nhỏ trong tập đoàn đều đổ hết lên vai anh, còn bà và ông Lâm chỉ đứng sau âm thầm hỗ trợ. Bà muốn đào tạo Bảo thành một con người của thương trường, thành đạt và nắm trong tay quyền lực lớn nhất tập đoàn Kim Doanh. Còn Duy? Đứa con trai mà bà Kim đứt ruột sinh ra và nuôi nấng anh thành người thì sao? Nhắc đến Duy có lẽ mọi chuyện nên quay ngược trở lại bảy năm trước, vào đúng cái ngày Nam chính thức vào phòng phẫu thuật cấy ghép tủy, Duy đã biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Nam. Cũng từ đó đến nay, bà Kim chưa một lần gặp lại anh. Bà biết con trai mình ở đâu, làm gì nhưng lại không ngó ngàng gì đến anh. Không một người mẹ nào như bà, bỏ mặc cả chính con trai ruột của mình. Kim Doanh đáng lẽ ra do Duy và Bảo cùng quản lí giống như bà Kim và ông Lâm, nhưng bà Kim lại đổ hết tâm huyết vào huấn luyện Bảo trở thành một con người như bây giờ. Yêu thương Bảo cũng giống như yêu thương con trai mình. Không ai biết đằng sau lớp vỏ bọc cứng rắn của bà Kim, cũng có lúc bà nhớ và thương Duy vô cùng. Nhưng bà không đủ bao dung để tha thứ cho những gì con trai mình đã gây ra cho Nam. Nhắc đến Nam, đôi mắt của bà Kim ánh lên những đau thương. Cái kế hoạch điên rồ của Duy đã vô tình làm tổn thương Nam, từng bước từng bước một. Ngay cả khi biết cô bị ung thư máu cũng không một lần đến bệnh viện chăm sóc cho cô. Trái tim của Duy có còn đập bình thường nữa hay không? Giây phút mong manh giữa hai bến bờ sinh tử, đứa trẻ ấy vẫn đưa mắt tìm kiếm “anh Duy” của nó nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng tràn trề. Bà Kim nhắm mắt, có chết bà cũng không quên được hình ảnh đau thương của Nam ngày hôm ấy. Chồng bà cứu Nam một mạng nhưng lại vô tình để lại hiểu lầm cho cô. Con trai bà gián tiếp đẩy cô đến với sự tuyệt vọng của cái chết. Còn bà dù biết rõ ràng mọi thứ nhưng lại không thể ngăn cản chúng xảy đến với cô. Gia đình bà, từ lớn đến nhỏ đều có lỗi với Nam. Một lần nữa thở dài. Sự chịu đựng của Bảo đã không còn giới hạn, anh đã vứt bỏ cái ghế tổng giám đốc Kim Doanh, bay sang tận nửa vòng trái đất để tìm kiếm yêu thương. Vậy thì bà cũng không cần phải ngăn cản anh thêm nữa. Cũng đến lúc con trai bà nên quay trở lại với tránh nhiệm mà anh cần gánh vác rồi. ………. Đến với Chicago, Bảo không đặt quá nhiều hi vọng rằng mình sẽ tìm thấy Ngọc ở thành phố đông dân thứ ba của Mĩ này. Bảo đoạt đi sự trong trắng của Ngọc với men say chuếnh choáng trong một đêm dài, khi tỉnh dậy anh chỉ nhận được vài dòng chữ mà cô để lại. Ngọc muốn Bảo chăm sóc Nam thay cô và chúc hai người hạnh phúc. Anh đã làm theo lời cô, nhưng bây giờ Nam đã không cần anh chăm sóc nữa. Và Bảo lại càng không thể không đi tìm Ngọc, cô đã không cho anh cơ hội để đón nhận tình yêu của mình khi mà anh chỉ vừa kịp nhận ra. Bảo luôn đến nhà Ngọc để hỏi thăm tình hình của cô nhưng ba và em trai cô không hé nửa lời. Ngọc đi đâu và làm gì, Bảo không hề biết. Cứ như bảy năm vừa qua cô đã mất tích hoàn toàn nhưng hình bóng cô vẫn hiện hữu đâu đó trong cuộc sống đầy áp lực của anh. Ngọc đi rồi, Duy cũng không liên lạc được, Nam cũng chẳng còn tiếc ở lại. Một mình Bảo gánh gồng công việc lớn nhỏ của Kim Doanh, tấm bằng Sư Phạm tốt nghiệp loại giỏi đã đóng bụi nằm trong tủ kính, anh chẳng đá động đến nó lâu lắm rồi. Cho đến một ngày gần đây, Tòng- em trai của Ngọc nói với Bảo rằng mình sẽ đi Mĩ du học dưới sự bảo lãnh của chị gái và cậu ấy muốn anh cùng đi với mình đến gặp Ngọc. Bảo đã không chần chừ mà vứt bỏ ngay công việc còn dang dở ở công ty, đặt vé may bay đi cùng với Tòng sang Mĩ. Bảy năm, chờ đợi và mong nhớ. Đến lúc Bảo cần tìm lại hạnh phúc mà ngày xưa mình không biết quý trọng rồi. Bảo đã từng hứa với Nam bằng mọi giá nhất định phải mang Ngọc trở về cho nên chuyến đi này anh không thể về một mình. Ngọc đến sân bay đón em trai, Bảo chỉ dám đi phía sau và giữ khoảng cách với chị em Ngọc và Tòng. Anh sợ rằng Ngọc sẽ không chấp nhận được khi nhìn thấy mình ở đây. Cô gái ngày xưa yêu anh so với bây giờ khác nhau nhiều quá. Ngọc cao hơn và không còn mũm mĩm nữa, cô ốm hẳn và xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Nếu không phải Tòng bước đến ôm cô thì chắc chắn Bảo cũng sẽ không thể nhận ra cô gái ấy chính là người anh phải tìm. Bảo đã đến Chicago được hai ngày và anh chỉ dám đứng từ xa nhìn Ngọc. Cô sống cùng một người chị họ và bây giờ có thêm em trai mình. Cô là đầu bếp ở một nhà hàng chuyên phục vụ thức ăn Việt Nam, công việc bắt đầu từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối. Ngày thứ ba, Bảo quyết định sẽ gặp Ngọc sau khi nhận được tin nhắn phải đưa Ngọc về dự đám cưới của Kỳ. Hôm nay, trời Chicago phủ một màu trắng bởi sương mù. Ngọc không đi làm như hai hôm trước, cô đón xe đến một trường tiểu học khá xa nơi cô sống. Bảo cũng đi theo. Và anh đứng chết lặng khi nhìn thấy một bé gái chạy từ bên trong trường ra sà vào vòng tay người con gái ấy. Đứa trẻ gọi cô là mẹ. Cảm giác đau thương dâng lên, tội lỗi một lần nữa dìm Bảo xuống. Anh vẫn lặng lẽ đi sau mẹ con Ngọc, cô đưa đứa trẻ đến một quán kem gần đó. Bảo cẩn thận đi sau hai mẹ con vào bên trong, chọn một chiếc bàn khuất tầm mắt của Ngọc và ngồi xuống đó. Anh quan sát hai mẹ con không sót một chi tiết. Ngọc rất thương yêu đứa trẻ ấy. Có người mẹ nào lại không thương con mình? Bảo thấy Ngọc hạnh phúc với gia đình như vậy, cảm giác tủi thân trỗi dậy giày vò con tim anh, phải mà ngày đó anh nhận ra sớm hơn thì bây giờ đã không phải nuối tiếc nhìn cô như thế này. Bảo tự hỏi mình, chàng trai nào có thể mang lại hạnh phúc cho Ngọc? Chắc chắn không phải một thằng đàn ông tồi bại như anh rồi. Ăn kem xong, Ngọc đưa đứa trẻ tới một hiệu sách và để con ở lại đó đọc truyện, còn mình thì vội vàng đi đâu đó. Bảo không đuổi theo Ngọc, cơ hội của anh mang cô trở lại Việt Nam đã không còn kể từ giây phút nhìn thấy cô mỉm cười hạnh phúc với đứa trẻ đang chăm chú đọc truyện bên trong kia. Đôi mắt của cô nhóc ấy giương lên, cách một tấm cửa kính dày cô nhóc nhìn thấy Bảo đứng bên ngoài. Quyển truyện trên tay cô bé rớt xuống, đôi chân nhỏ bỏ chạy, Bảo mỉm cười chua chát. Chắc cô bé sợ một người lạ cứ nhìn mình chằm chằm, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Bảo xoay người, bước chân trở nên nặng nhọc, anh còn mong sẽ tìm lại Ngọc và hi vọng cô sẽ tha thứ mà chấp nhận cho anh một cơ hội để bù đắp cho cô. Vậy là hết. -BA!!! Có tiếng gọi của trẻ con ở phía sau. Bảo có chút khựng người, anh đã từng mơ ước sẽ có một gia đình ấm áp. Từ sau khi Ngọc bỏ đi, anh đã dằn vặt mình rất nhiều. Nam từng nói anh không được tổn thương Ngọc thêm nữa, vì tình yêu mà cô trao anh rất đáng trân trọng. Bảy năm qua, Bảo đã nhận ra rằng mình cần Ngọc như thế nào. Cần cô làm mẹ của con mình. Cần nghe tiếng trẻ con gọi mình là ba, gọi cô là mẹ. Mơ ước ấy trở nên xa xỉ với Bảo và có lẽ nó chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Bảo bước về phía trước, ngày xưa là anh ngu ngốc không để Ngọc đi cạnh mình, bây giờ thì anh đã vĩnh viễn không còn cơ hội bước cạnh cô. Ngọc đi, Nam cũng đi. Bên cạnh Bảo không còn ai có thể chia sẻ bớt những nhọc nhằn của cuộc sống. Có lẽ đây là cái giá mà anh phải trả sau những gì anh đã gây ra cho Ngọc, anh yêu cô, nhưng tiếc là điều đó đã quá muộn màng. Chicago không có cầu vồng, dù có Ngọc hay không, dải cầu vồng mà Bảo vẽ nên chẳng thể có thêm màu thứ tám. -BA!!! Ba ơi!!! Có một vòng tay nhỏ nhắn run rẩy ôm chặt lấy Bảo. Anh hóa đá đứng chôn chân tại chỗ. Mãi một lúc sau Bảo mới xoay người lại, anh quỳ xuống nhìn cho rõ đứa trẻ vừa ôm và gọi mình là ba. Cô bé có đôi mắt giống hệt như Ngọc, to tròn và đen láy. Mái tóc dài ngang lưng đen tuyền, mắt long lanh nước nhìn chòng chọc vào Bảo. -Con… vừa gọi chú là gì? -Ba! Không phải chú. Cô bé nói tiếng Việt rất rõ ràng. Bảo có chút hoảng loạn. Đứa trẻ này là con gái của Ngọc nhưng tại sao lại gọi anh là ba? Anh xiết chặt đôi cánh tay bé nhỏ, nhìn thật kĩ càng. Hình như có cái gì đó vừa trượt ngang đại não của Bảo. Mắt anh sáng lên, vội vàng hỏi. -Con bao nhiêu tuổi rồi? -Dạ con sáu tuổi. Bảy năm trước. Giữa Ngọc và Bảo đã xảy ra một lần đụng chạm xác thịt, một đêm nồng nhiệt với men say. Có khi nào đứa trẻ này được kết tinh cũng từ đêm ấy? Càng nhìn Bảo càng thấy cô bé có nét giống với mình. Chiếc mũi, hàng lông mày. Và cái ánh nhìn kiên quyết kia nữa. -Con tên gì? -Elena Nguyễn là tên con. Tên Việt Nam của con là Nguyễn Gia Bảo Quỳnh. Một lần nữa Bảo hóa tượng. Đầy đủ cả họ lẫn tên của anh đều nằm trong tên của cô bé. Ngọc chỉ thêm một chữ Quỳnh sau cùng. Con gái anh đây sao? Cô bé đã sáu tuổi, chưa một lần gặp mặt. Vậy phải giải thích như thế nào cho việc cô bé gọi anh là ba đây? -Con nhớ ba nhiều lắm. Ba ở ngoài đẹp trai hơn trong hình nhiều. Quỳnh ôm Bảo, đôi tay nhỏ nhắn của cô bé vòng qua cổ anh ôm thật chặt. Cô bé vẫn thường nhìn thấy mẹ ngồi một mình, ôm quyển album đầy những hình cũ và khóc thút thít. Trong số những tấm ảnh đó, cô bé thấy mẹ hôn lên tấm hình chụp một chàng trai. Người đó chính xác là Bảo, là ba của cô bé và cũng là nguời đang đứng trước mặt cô bé lúc này. Ngọc tới siêu thị mua một ít thức ăn cho bữa tối, vừa quay trở lại hiệu sách đã chứng kiến một cảnh tượng khiến tim cô đau thắt. Con gái sáu tuổi của cô đang ôm một người đàn ông chỉ mới gặp lần đầu và gọi anh là ba. Đại từ nhân xưng mà từ trước tới giờ cô chưa hề dạy cho con mình. Con gái cô chỉ có mẹ và chưa một lần được gọi ba. Ngọc thả rơi túi đồ, hai tay bịt chặt miệng, nép vào một góc bên đường bật khóc. Cô không ngờ sẽ gặp lại Bảo trong hoàn cảnh này. Bé Quỳnh thay cô nhận mặt ba nó. Bây giờ thì cô có muốn chối bỏ quyền làm cha của Bảo cũng không được. Bảy năm ở xứ người, nếu không nhờ người chị họ tốt bụng thì me con cô đã không thể đứng đây ngày hôm nay. Bảy năm, cô không dám trở về quê hương chỉ vì sợ phải đối diện với Bảo, với những yêu thương anh dành cho Nam. Sự ích kỉ của cô đã khiến con gái mình không có ba như bao đứa trẻ cùng tuổi khác. Bảo đến tận Chicago tìm Ngọc và có lẽ anh sẽ không ngờ rằng mình sẽ tìm được cả đứa con thơ mà bấy lâu anh không hề biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này. Bé Quỳnh vẫn ôm Bảo, khó khăn lắm mới nhìn mặt được ba một lần, không dễ dàng để cảm nhận được hơi ấm mà chỉ riêng ba mới có. Cô bé quên luôn việc mẹ mình đang đứng đằng kia. -Ba đến đón mẹ và con phải không? -Đúng rồi. Con đưa ba đến chỗ mẹ được chứ? -Dạ được. Mẹ đang đứng phía sau ba đó. Bé Quỳnh vẫy vẫy tay với Ngọc, Bảo buông cô bé ra xoay người lại đứng thẳng lên. Ngọc đứng trước mặt anh, cô gái mà bấy lâu anh mong nhớ, nước mắt cô chảy dài. Ngay cả giây phút trùng phùng thế này anh vẫn làm cho cô khóc, điều đó càng khiến Bảo thấy có lỗi với cô hơn. Bé Quỳnh nắm tay Bảo lôi anh đi về phía Ngọc bằng sức lực nhỏ bé của mình. Dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay mẹ, đặt vào tay ba, bé Quỳnh mỉm cười rạng rỡ. Từ bây giờ cô bé đã có đầy đủ tình thương của cả ba lẫn mẹ rồi. Nước mắt tương phùng. Cầu vồng hiện ra phía sau màn sương nhưng chẳng ai nhìn thấy. Nó xuất hiện và biến mất nhanh đến mức không để con người chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Bên cạnh màu tím thủy chung là màu hồng hạnh phúc. Màu thứ tám của riêng Bảo và Ngọc. Chicago một chiều sương rơi. Lễ cưới long trọng của Kỳ và Thiên được diễn ra tại nhà thờ Đức Bà. Khách mời hai họ đã ngồi chật kín cả lễ đường, vị cha xứ đứng trên bục chờ tới giờ làm lễ. Thánh đường trang trí nhiều hoa và ruy- băng một màu vàng dạ quang chói lóa theo yêu cầu của cô dâu. Gia đình cô dâu và chú rể ngồi ở đầu hàng ghế của mỗi bên. Dàn nhạc thánh ca bắt đầu xướng lên khúc nhạc chào mừng. Thiên mặc một bộ vest đen có đính bông hoa trên ngực áo, bảy năm để chờ đợi giây phút này với anh thật không dễ dàng một chút nào. Từ cửa chính nhà thờ, ông Nhân dắt tay Kỳ đi từ từ vào trong trước rất nhiều cặp mắt khen ngợi lẫn ngưỡng mộ và ghen tị. Phía sau Kỳ là Uyên, cô đang cầm gấu váy cho cô bạn của mình. Chấp nhận trở thành phụ dâu trong ngày lễ hôm nay tất cả cũng vì Hưng. -Cha xin tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng, hãy sống trọn đời bên nhau và yêu thương che chở cho nhau. Nhân danh cha, con và thánh thần. Trân không kịp chứng kiến giây phút Kỳ nói ba từ “con đồng ý” bởi vì cô phải đi tìm đứa con trai nghịch ngợm của mình. Khánh đang đứng ngẩn tò te với mấy cái kẹo mút trên tay, cậu nhóc nhìn theo bóng ai đó phía xa kia. Trân chạy ra chỗ con trai không quên la lớn. -Khánh, con làm gì ngoài này vậy? Có biết mẹ tìm con mệt lắm không? Đi vô trong, mau lên. -Mẹ. Hôn ước là gì? Trân đứng hình, con trai cô vừa nói cái gì vậy? Hôn ước. Đó là thứ đã đẩy Trân đến với những tội lỗi mù quáng và giờ nó được phát ra bởi cái miệng nhỏ xinh của con trai cô. Khánh chỉ vừa mới bốn tuổi, ai lại dạy một đứa trẻ bốn tuổi nói những từ này? -Con còn nhỏ, từ từ mẹ sẽ giải thích cho con. -Chú xinh đẹp cho con kẹo. Mẹ ăn không? Chú ấy nói con nhận kẹo này là đồng ý trở thành con rể của chú rồi. Chú xinh đẹp sẽ gặp ba mẹ bàn chuyện hôn ước gì đó, con không hiểu nên hỏi mẹ. -Ai cho con mấy cái kẹo này? Bé Khánh giơ bàn tay tròn trịa lên chỉ cho Trân, cô nhìn theo hướng tay, phía xa đó chỉ còn bóng lưng của một người mặc áo vest trắng xa dần. ……….. Lễ cưới của Kỳ và Thiên kết thúc, chẳng có một tuần trăng mật hay tháng trăng mật nào cả. Bởi vì ngay sau khi buổi lễ kết thúc Thiên phải trở lại bệnh viện, bệnh nhân đang cần anh. Một mình Kỳ ngồi lại thánh đường sau khi khách khứa đã về hết, trên người cô vẫn là bộ váy cưới mà trước đây Nam đã muốn cô mặc nó vào ngày hạnh phúc của mình. Ngày vui hôm nay của Thiên và Kỳ đúng như ý nguyện của Nam. Cô có nhìn thấy không? Lễ cưới này chỉ là một thủ tục mà hai bên gia đình bắt buộc phải tổ chức thôi chứ Thiên và Kỳ từ lâu đã ngầm thừa nhận cả hai thuộc về nhau rồi. Kỳ cảm thấy nó khá phiền phức, nhất là bộ váy này, nó không hợp với cô. Kỳ tự hỏi mình, Nam có nhìn thấy cô đang hạnh phúc hay không? Điện thoại Kỳ báo có tin nhắn, cô lột phăng chiếc găng tay trắng ra mở khóa phím. Tin nhắn gởi đến từ một thuê bao lạ. “Su, mày lại khóc đó hả? Cô dâu mà khóc là xấu lắm nha. Biết tao là ai không? Quay lại đằng sau đi”. Theo bản năng Kỳ xoay đầu lại, là Uyên. Cô mỉm cười với Kỳ. Cả hai đã có một đêm tâm sự đầy nước mắt và hối lỗi. Nhìn Kỳ hạnh phúc bên tình yêu của mình, Uyên cũng mừng cho cô. Uyên đứng ở giữa lễ đường, Kỳ ngồi tít ở hàng ghế đầu. Từ phía sau lưng của Uyên, có một người bước ra. Kỳ đứng phắt dậy, thả rơi chiếc điện thoại. Mắt cô mở to, một thoáng sau đã ngập nước. -Mày vẫn mít ướt như hồi đó. -Bạn bè kiểu đó hả? Tụi mày bỏ tao đi hết trơn. Đồ quỷ. Ngọc mỉm cười. Uyên rời Sài Gòn ra Hà Nội lập nghiệp, Ngọc biệt tăm không rõ tung tích những bảy năm mới chịu về. Một mình Kỳ bơ vơ giữa lòng Sài Gòn, cô đã muốn chìm theo những cô đơn lạc lõng ấy. Không có Uyên, không có Ngọc, cũng không có Nam . -Đừng khóc nữa. Tụi tao về hết rồi mà. Mày không cô đơn nữa đâu. -Huhu. Muốn đi là đi. Không nói cho ai tiếng nào. Cái thứ keo kiệt, ích kỉ. Bọn mày đi luôn đi. Huhu. -Thôi mà Su. -Huhu. Tao không chịu đâu. Tuổi thứ hai lăm đến với những cô gái ấy không chút dễ dàng. Ngọc đã làm mẹ, cô tự hào và mãn nguyện khi quyết định sinh ra bé Quỳnh. Uyên hài lòng với sự nghiệp làm diễn viên múa ba lê của mình. Đáng nói nhất là Kỳ, một người nhìn thấy máu là sợ đến mức ngất xỉu lại có thể trở thành một y tá, một lòng phụ giúp cho ông xã. Hẳn Thiên sẽ rất tự hào khi có một cô vợ như Kỳ. -Khục… khục… Có vài tiếng ho vang lên từ cửa thánh đường, nó chặn đứng lại những giọt nước mắt của ba cô gái xinh đẹp. Cũng chặn đứng lại thời gian ngay khoảnh khắc mà ba cô gái ấy ngẩng mặt nhìn xem chủ nhân của tiếng đằng hắng kia là ai. Một người mặc vest trắng có đính một bông hoa màu hồng trên túi áo như những chàng trai đến nhà thờ dự lễ hôm nay. -Hình như tôi vừa phá hỏng không gian tâm tình của các quý cô phải không? Kỳ và Ngọc mừng rỡ. Uyên vẫn còn đứng khựng lại. -Múp, Su,… Uyên. Nước mắt lại lăn. Tuôn đều như không có một chút kìm nén nào. Cả ba cô gái chạy đến ôm chầm lấy người đứng ở cửa lễ đường, một vòng tay dang rộng đón chào họ. Yêu thương có quay về kịp lúc? Giá mà thời gian có thể trở lại ở tuổi mười tám đầy mộng mơ kia. Họ sẽ có thể thân thiết với nhau hơn thì hiểu lầm và tội lỗi sẽ không ập đến như cơn đại hồng thủy nghiệt ngã. Biết bao mùa hè qua đi nhưng chẳng ai có thể quên được mùa hè định mệnh năm học lớp mười hai ấy. …………….. Buổi họp lớp 12A7. Không hề đông đủ như quân số của lớp ngày đó. Mỗi năm một lần nhưng cứ qua một năm là tổng quân số đi họp lớp lại giảm. Phần vì công việc, phần vì gia đình. Chưa năm nào kể từ sau khi tốt nghiệp mà 12A7 tập họp đầy đủ. Năm nay cũng chẳng ngoại lệ gì. Nhưng cũng có điều đặc biệt. Thầy Giang và cô Tân- trợ lí Đoàn thanh niên vẫn là cặp đôi năng nổ nhất, năm nào thầy cô cũng có mặt góp vui theo lời mời của Hưng. Kế đó là thầy Lập và cô Diệu, hai thầy cô này tuy bề ngoài vẫn lườm nguýt nhau nhưng bên trong thì tình chàng ý thiếp rõ ràng. Buổi họp lớp bắt đầu từ bảy giờ tối tại nhà hàng của Âu Mỹ Lệ, thành viên tổ Hai ngày đó. Bốn thầy cô giáo kia đã an tọa từ đầu, thầy cô rất đúng giờ giấc, chẳng bù cho các học trò cưng của mình. Lệ là chủ nhà nên chạy ra chạy vô lo phần thức ăn và nước uống. Bảy giờ mười, Hưng và đám bạn trong đội bóng của anh cùng tới một lượt. Khanh còn đưa theo một cô bạn gái rất dễ thương. Cả đội cứ xúm nhau lại chọc ghẹo làm Khanh và cô nàng kia cứ đỏ mặt mãi không thôi. Bảy giờ hai mươi, chị em họ hàng của Lệ, đám bạn tổ Hai kéo nhau vô nhập tiệc. Chủ nhà mang thức ăn ra chiêu đãi và bắt đầu tám chuyện. Bảy giờ rưỡi, Hội bà tám online tổ Tư khua chiêng gõ trống nhà hàng, làm cho Lệ phải chạy ra liếc xéo một hồi lâu với Thơ, hai cô gái này vẫn không thể gác bỏ thù địch ngày xưa mà bắt tay làm hòa. Ngay cả khi đã có gia đình rồi mà vẫn phải chiến đấu tới cùng như thế, mỗi năm có một ngày thôi mà. Bảy giờ bốn lăm, Uyên và Ngọc đẩy cửa bước vào cùng lúc làm cho ai nấy đều phải ngừng hoạt động mà ngẩng mặt lên nhìn. Cũng dễ hiểu thôi, đây là lần đầu Uyên và Ngọc đến họp lớp, lại đi cùng nhau nữa. -Trời ơi, chị Bảy. Lâu quá. Thầy Bảo không cho chị ra đường hay sao mà bây giờ mới thấy chị xuất hiện vậy? Câu chào mở màn của Lam quả nhiên rất có ấn tượng. Lam bây giờ là một nhà thiết kế thời trang, cô yêu hội họa và ước mơ ngày đó trở thành hiện thực rồi. Cùng với cô bạn của mình, Thơ là người mẫu đại diện cho những thiết kế của Lam. Hai cô này luôn đi đôi với nhau như thế. Ngọc ngồi xuống bên cạnh Lam, còn Uyên ngồi cạnh Hưng như một thói quen không thể bỏ được. Chiếc ghế cạnh lớp trưởng nãy giờ cũng chẳng ai dám ngồi vì mỗi lần họp lớp Hưng đều dành riêng chiếc ghế đó cho Uyên. -Anh ấy nói sẽ đến sau. Mọi người cứ tự nhiên đi ha. Em chào thầy cô, lâu quá không gặp. Thầy cô vẫn khỏe chứ ạ? -Rất khỏe. Ngọc xinh nhiều hơn hồi đó nha. -Đây là con bé mập mạp cái hồi xin tôi nghỉ Thể dục đó hả? Trời ơi, không nhận ra luôn đó. Ngọc ngại ngùng cúi đầu. Sai lầm trầm trọng khi nghe lời Uyên tham gia họp lớp. -Á đù. Mấy năm qua mày với thầy Bảo thế nào rồi? -Khi nào kết hôn? -Thật ra thì tụi này… -Lệ, ột chai Vodka đi. Uyên vừa ngồi xuống ghế đã gọi ngay rượu mạnh. Hết thảy mọi con mắt trong bàn quay phắt lại nhìn cô. Văn Thể Mĩ A7 từ bao giờ sống buông thả như vậy? Lệ là bạn thân của Uyên, nhưng mấy năm chơi chung chưa bao giờ thấy Uyên đụng tới một giọt rượu, thời gian có thể thay đổi một con người cơ mà. Hưng nhíu mày nhìn Uyên rót rượu ra ly và chuẩn bị đưa lên miệng. -Đừng có uống, không tốt cho con đâu. Một lần nữa, cả bàn há hốc. Uyên khựng lại quắc mắc nhìn sang Hưng. Con? Đào đâu ra con cho anh? Cái đám hóng chuyện kia vẫn chưa thôi xoi xỉa cái nhìn đầy thắc mắc cho Uyên và Hưng. Tuy những năm tháng phổ thông, hai người luôn là tâm điểm của dư luận nhưng ai cũng biết từ sau khi thi đại học xong, Uyên đã không còn sống ở Sài Gòn nữa. Không lẽ lớp trưởng và lớp phó của họ tình cũ nối lại sao? Sắp có phong bì nữa rồi. -Mọi người đừng có nghe lời Hưng nói bậy. Không có đâu. Haha. -Này, ăn đi. Lệ ột dĩa mực nướng. -Có liền. Nhờ vậy những ánh mắt thèm thuồng kia mới thôi chĩa vào Uyên, Ngọc kịp thời giải vây một lần, hi vọng sẽ không có lần sau. Chuyện còn lại phải để cho Hưng và Uyên tự giải quyết vậy. Hưng vẫn nhìn Uyên, cầm chặt chai rượu không cho cô đụng vào. Anh đưa cho đám bạn Long, Tự, Khanh xử lí. Rồi ghé sát tai Uyên đe dọa. -Em mà dám bỏ trốn như Ngọc bảy năm trước thì biết tay anh. Em không cần anh nhưng anh cần em và con. Uyên cười không thành tiếng. Cũng chính cái đêm sau khi ở Phan Thiết trở về, cô đã chấp nhận theo Hưng về căn hộ của anh chỉ vì cô không mang theo chìa khóa nhà mình. Và chính men rượu một lần nữa dẫn lối cho con người ta rơi vào sa đọa. Sau ngày hôm đó Uyên thường lui tới căn hộ của Hưng để giúp anh nấu nướng, một người đàn ông độc thân sẽ không thể tự chăm sóc cho bản thân mình như phụ nữ. Vì thương anh nên cô mới làm thế, nhưng không ngờ chính điều đó đã khiến anh phát hiện ra bí mật mà cô định âm thầm chôn giấu. Uyên có thai. Và chính cái que thử cô gói không kĩ trước khi vứt vào thùng rác đã bị Hưng nhìn thấy. -Lam, mày với thằng Nghĩa sao rồi? Không định cưới hả? -Cưới rồi đấy thôi. -Hồi nào? Sao không mời tụi tao? -Tụi bây là bạn nó hả? Mắc mớ gì phải mời? Tao đây còn chưa được mời, tụi bây còn lâu mới có vé. Rồi, tự hiểu luôn. Phía bên kia, có một ánh mắt buồn hướng về phía Lam. Cô đang uống dở ly cocktail của mình, chỉ vì ba từ “không hợp nhau” mà tình yêu bảy năm trở thành công cốc. Buồn cười thật. Người ta có thể thích nhau, yêu nhau rồi cưới nhau chỉ mới một, hai năm làm quen, còn tình yêu của Lam đã bảy năm rồi đó. Đời mà, chẳng ai biết trước được điều gì sẽ đến với mình. Tám giờ. Bảo dừng xe trước nhà hàng, khoan thai bước vào với cô con gái của mình khiến ai nấy đều thắc mắc không thôi. Hết nhìn thầy giáo sinh thực tập đến nhìn sang cô bé mặc váy hồng và cuối cùng là dừng lại ở Ngọc. Làm ra vẻ như mình vô tội, Ngọc xe mực nướng ăn ngon lành, không để ý tới hai ba con. Quỳnh nhìn thấy mẹ đang ăn món cô bé thích liền chạy tới níu tay Ngọc. -Mẹ, con cũng muốn ăn. Sốc. Trừ Hưng và Uyên ra thì mọi người ở đây đều đang ở trong trạng thái đó. Ngọc có con gái lớn như thế này rồi ư? Mới có bảy năm không gặp thôi mà. Không lẽ hai người này ăn cơm trước kẻng từ lúc cô còn chưa tốt nghiệp? Mô phật! Lục đục. Cả bàn tìm bóp, tìm túi xách. Lần này chắc có khá nhiều thiệp hồng rồi. Bảo cười tươi như hoa nhắc cái ghế ngồi cạnh bên Ngọc, bế bé Quỳnh ngồi lên đùi mình rồi anh bắt đầu cho bé ăn những món trên bàn. Ra vẻ một người cha thực thụ. Bảo không được nhìn thấy Quỳnh sinh ra và lớn lên như thế nào, một mình Ngọc vất vả nuôi con ở xứ người. Bây giờ cô cần được nghỉ ngơi và chỉ cần yêu thương con là đủ. Công việc và trách nhiệm chăm sóc bé Quỳnh cứ để anh gánh vác thay. -Thầy chỉ em bí quyết đi. Hai người thế nào mà ra được đứa nhỏ này vậy? -Con mấy tuổi rồi bé? -Dạ sáu tuổi. -Giọng con bé dễ thương ghê đó. -Con tên gì? -Dạ Bảo Quỳnh. Bạn bè Ngọc xúm xít khen Quỳnh làm cô bé thẹn thùng. Sinh ra và lớn lên ở đất Mĩ, nhưng từ bây giờ cô bé sẽ trưởng thành ở Việt Nam, quê hương của cả ba và mẹ mình. Ở đây có rất nhiều điều thú vị và lạ lẫm với cô bé. Nhất là người luôn cho cô bé kẹo mút mỗi khi gặp mặt, ba không thích người đó dạy hư cô nên chẳng khi nào trước mặt ba mà cô dám nhận kẹo hết. Tám giờ mười. Cánh cửa nhà hàng lại được đẩy vào. Vị khách tiếp theo là Trân, bên cạnh là bé Khánh và Duy. -Chị Hai, bên này còn ghế. -Sao anh chị tới trễ vậy? -Cũng tại thằng nhóc này, nghịch không chịu nổi. Chuẩn bị từ sớm rồi chứ mà tới giờ lại muốn đi giải quyết. Khánh ngồi trong lòng Trân, chăm chú nhìn Quỳnh đang nhâm nhi cái kẹo mút mà thèm không chịu được. Bảo cúi xuống thủ thỉ bên tai cô bé cái gì đó, rồi cô bé rút trong túi váy ra một cái kẹo đưa cho cậu nhóc. Hai mắt Khánh sáng lên rõ ràng, cậu nhóc đưa tay định lấy kẹo thì Trân không cho. -Cám ơn chị Quỳnh đi rồi mới được nhận. -Cám ơn Quỳnh. Nhất quyết không nói từ “chị”, Khánh bị mẹ nạt nhưng không khóc. Bảo phải khuyên thì cô mới chịu để cậu nhóc ngồi yên ăn kẹo. Quỳnh tủm tỉm cười. Lũ trẻ thời nay tiến bộ hơn nữa rồi. Thầy cô ngồi ghé sát tai nhau tìm ra điểm đáng yêu của hai đứa trẻ. Duy ngồi cạnh Bảo, rót rượu mời anh. -Mày về lúc nào vậy? -Tuần trước. Tao dự hội thảo ở Cần Thơ nên không về kịp đám cưới anh Thiên. -Không định gặp cô Kim hả? Cô nhớ mày lắm đó. -Chưa biết. Mẹ chưa tha thứ cho tao. Về gặp bà ấy chỉ làm cho tức giận tăng thêm thôi. -Con nhìn thấy chú xinh đẹp đó mẹ. Khánh reo lên, mọi người trong bàn nhìn sang chỗ cậu bé. Trân nhíu mày, đây là lần thứ ba con trai cô nhắc đến “chú xinh đẹp”. Đưa Khánh cho Duy bế một lúc, Trân đẩy ghế đi vào nhà vệ sinh, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh. Cô nhìn thấy một cái bóng màu trắng vừa đúng lúc xẹt ngang khi con trai mình vừa thốt lên là nó nhìn thấy “chú xinh đẹp” nào đó. -Thằng bé rất dễ thương. Hệt như ba nó vậy. Trân vịn vào tường để không té ngã, cô vừa bước vô nhà vệ sinh nữ đã nghe giọng nói kia phát lên. Một chút hoảng loạn. Trân cố thở đều nhìn người phía trước, người đó đứng khoanh quay lưng lại với cô và ở bên kia tấm gương nên cô chỉ nhìn thấy từ phía sau. Áo sơ mi trắng, quần jean bụi bặm, giày thể thao dưới chân năng động. Tóc đen ngắn cũn và được vuốt keo dựng đứng không theo một trật tự nào. Tạo hình này khiến Trân nhớ đến một người. -Con trai chị có vẻ thích cháu gái tui. Chúng ta có nên lập ra một hôn ước nho nhỏ không nhỉ? Người phía trước khẽ xoay đầu và bước đến gần Trân. Từ cơ thể của người đó tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, là mùi của cỏ lau. Thanh khiết. Trân mở tròn mắt, cô không nghĩ là kẻ đang đứng trước tầm mắt của mình là một con người, bởi vì khuôn mặt kia giống hệt như Nam . -Chị sao vậy? Trân. Còn nghe tui nói không? Trân run rẩy giơ cánh tay chạm nhẹ lên vai của người kia, bất giác cô rụt tay lại đồng thời lùi hẳn ra sau. Rõ ràng đó là một cơ thể sống. Và đang hươ tay trước mặt cô để kiểm tra xem cô đang bị cái gì dọa cho thất thần đến vậy. Trân khẽ nuốt nước bọt, trên đời này có người giống người đến thế này không? -Cô là con gái đúng không? -Tất nhiên. Nếu không thì sao tui lại vô đây? -Cô… tên gì? -Không lẽ tên của tui mà chị không nhớ hả? Mình đâu có đóng phim, chị cũng đâu có bị mất trí nhớ. Sao lại không biết tui? Trân sốc. Người này là Nam thật ư? Nguyễn Tường Nam mà cô biết đã chết vì ung thư máu cách đây bảy năm rồi. Vậy phải giải thích thế nào với những gì cô thấy lúc này đây? -Chị bị cái gì vậy? Chị với anh Duy đám cưới mà cũng không mời tui. Băng Đại Ca cũng kì thiệt đó. Người gọi Duy là Băng Đại Ca chỉ có thể là… Nam . -Tôi… -A, tui có việc bận rồi. Hôm khác gặp lại chị nhé. À, cái này mang cho con trai chị và bé Quỳnh giúp tui. Có nên gọi người đó là Nam không? Trong khi Trân chưa thể tin được vào mắt mình. Rõ ràng, chính mắt cô đã nhìn thấy Nam được đưa vào hỏa thiêu, tro cốt của Nam được chôn dưới cây bạch đàn nhỏ, bên cạnh ông Lộc và bà Doanh. Hay là có một sự đánh tráo nào đó? Giống như bà nội của Duy? Đến khi Trân định thần trở lại, nhìn xuống chỗ kẹo trên tay mình thì người kia đã không còn trước mặt nữa. Cô vội vàng chạy ra ngoài, mọi người trong bàn tiệc vẫn cười nói rôm rả, dường như không ai nhìn thấy người- giống- Nam như cô cả. Bất an. Nghi vấn. Duy đưa Trân và cậu bé Khánh về nhà khi con trai của Trân buồn ngủ và nằng nặc đòi về. Đỗ xe trước căn hộ cao cấp ở Phú Mỹ Hưng, Duy tháo chìa khóa xe đưa cho Trân, còn anh bế Khánh đang ngủ ngon vào nhà. Đèn thắp sáng trưng bên trong căn hộ xa hoa chứng tỏ trong ấy có người. -Duy. Lúc nãy ở nhà hàng em có gặp một người. Người đó rất giống Nam . Trân mở cánh cổng trắng, để Duy bế Khánh bước vào, anh không quên quay lại nhìn cô đầy thắc mắc. Người giống người, điều này có thể chấp nhận được nhưng anh không cho phép cô nhắc đến người con gái ấy. -Anh có nghĩ là Nam vẫn còn sống không? Bằng cách nào đó mà con bé vẫn đang sống nhưng chúng ta không biết. -Anh chỉ mới về đây tuần trước thôi, ngay cả đám tang của Nam anh còn không dự thì làm gì có quyền mơ mộng đến việc con bé còn sống? Em vô nhà đi, để ba bé Khánh lo. Trao Khánh lại cho Trân, Duy xoay người. Bên trong căn hộ, cánh cửa mở ra, một người đàn ông điển trai bước đến bên cạnh Trân. Chồng của cô cũng là một chàng trai tên Duy. Đó là quyết định đúng đắn của cô khi chọn anh làm chồng, bây giờ cô đã có một gia đình hạnh phúc. -Duy, em chắc chắn Nam còn sống. Anh nên tìm con bé và chuyển lời xin lỗi giúp em. Lần cuối cùng em nhờ vả, xin lỗi Duy. Duy không quay đầu, anh cứ thế mà tản bộ trên vỉa hè khu biệt thự Phú Mỹ Hưng. Duy tin lời Trân nói, anh cũng tin rằng Nam còn sống và đang hít thở với mình cùng một bầu không khí. Giác quan thứ sáu chăng? Bảy năm trước, chính bà Kim là người đã nói với Duy rằng: Nam đã không vượt qua được ca phẫu thuật ghép tủy. Cùng ngày với Duy và Ngọc ra đi, Nam cũng bỏ rơi tất cả mọi người. Duy nhận tin đó khi anh đáp xuống sân bay trở lại Mĩ. Cùng một chuyến bay, cùng một điểm đến với Ngọc. Thành phố mang tên Chicago . Duy không có đủ can đảm, cũng giống như Trân vậy. Anh không dám đối mặt với Nam, ngay cả khi cô đang chiến đấu chống chọi với bệnh tật, cô đang rất cần có sự động viên, anh vẫn không đến gặp mặt cô. Duy chỉ có thể đứng nép một bên cánh cửa phòng, nhìn điện tâm đồ nhấp nhô từng đường lên xuống, minh chứng cho sự sống của Nam vẫn đang diễn ra. Rồi tiếp theo thì sao? Ngay cả lúc biết Nam sẽ không thể vượt qua Duy vẫn không đến nhìn mặt cô lần cuối. Thời gian trôi qua, Chicago cũng chẳng thể là nơi Duy trú chân, một nhiếp ảnh gia, một bác sĩ khoa ngoại, ngay cả người mình yêu thương cũng đành đoạn bỏ rơi. Duy nhớ Nam. Có cái gì đó thôi thúc anh quay trở lại mảnh đất này. Từ đầu đến cuối, anh vẫn là người gây ra lỗi và làm tổn thương Nam. Cho đến trước lúc chết, cô vẫn tìm kiếm hình bóng anh, vậy mà anh lại không ở bên cạnh và trao cho cô niềm tin để tiếp tục chiến đấu. Lê Hoàng Đinh Duy. Một gã đàn ông tồi. Bà Kim đã hét như thế với anh khi bà thông báo rằng Nam đã vĩnh viễn rời bỏ thế gian này. Ân hận. Bảy năm chưa đủ dài để nỗi ân hận giày vò ấy phai nhòa đi trong kí ức của Duy. …………. Duy quyết định trở về, tiếp quản Kim Doanh với Bảo theo lời đề nghị của bạn mình. Ông Lâm và bà Kim đã cao tuổi, họ cần nghỉ ngơi sau tất cả những cố gắng nuôi nấng các con của mình khôn lớn và trưởng thành. Giờ là lúc họ được các con của mình báo đáp công ơn dưỡng dục. Bảo là tổng giám đốc, Duy tất nhiên là phó giám đốc. Còn hai vị trưởng lão vẫn phải đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị. Cơ nghiệp Kim Doanh lớn mạnh, Bảo và Duy không thể nào gánh vác nổi nếu không có ba mẹ của mình. Ông Lâm và bà Kim đã xây một căn biệt thự khá lớn. Họ quyết định sẽ để con cháu của hai nhà Lê và Nguyễn cùng sinh sống trong căn biệt thự ấy. Ngọc và bé Quỳnh cũng dọn đến đó, bà Kim giao cho cô vai trò quản gia. Bởi vì chỉ có cô là người phụ nữ đảm đang duy nhất ở căn nhà to đùng ấy. Duy bắt buộc phải dọn về đó sống để tiện phụng dưỡng mẹ già. Mà bà Kim thì chẳng bao giờ già nổi, bà vẫn còn “teen” lắm. Không ai nhắc đến Nam trước mặt Duy, anh cũng không hề đá động tới người đã khuất ấy. Trong căn biệt thự đó có một phòng dành riêng cho Nam, ở tít trên tầng lầu cao nhất. Ngày Duy dọn đồ đạc về nhà mới, anh đã tò mò về căn phòng không người ở ấy. Bà Kim nhẹ nhàng bảo rằng: đó là nơi dành cho con dâu của bà. Bàn thờ vẫn nghi ngút khói hương mỗi sáng tối. Ba chiếc tủ đứng với ba lư hương. Mỗi lần đi ngang nhà lớn là Duy lại càng dằn vặt mình. Vốn tính anh đã không thích nói chuyện, không thích tâm sự với nhiều người, bây giờ trở về càng im lặng hơn. Căn nhà to đùng trở nên heo hút. -Ngày mai nhà mình có tiệc, bé Quỳnh ngoan không được khóc nhè nghe chưa? Bà Kim ngồi trên ghế so pha vuốt tóc đứa cháu gái. Quỳnh gật đầu ngoan ngoãn, mang bút màu ra tô vẽ gì đó trên bàn. Duy đang uống cà phê bên cạnh, nghe bà Kim nói vậy, không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn lên bàn thờ. Không có tấm di ảnh nào của Nam trên đó. -Ngày mai con không có nhà đâu. Đừng để cơm. -Kệ mấy người chứ, nói tui làm gì? Muốn đi đâu đó thì đi, đâu ai cản. Mấy người lớn xác rồi, có tay có chân tự lo được mà. Bà Kim vẫn thường nói bóng nói gió với Duy như thế. Trong thâm tâm của anh biết rằng bà vẫn chưa chịu tha thứ ình. Ngày Duy ra đi, bà Nam đã khóc hết nước mắt. Cùng lúc con trai và con dâu bỏ mặc mình, bà đã gào lên như điên dại trong điện thoại. Giây phút đó Duy thương mẹ vô cùng nhưng anh không dám quay trở lại mảnh đất đã sinh ra người con gái ấy. -Cô Kim, cô nhìn thử coi có thiếu thứ gì không? Để sáng mai con đi mua thêm. Ngọc ở nhà sau cầm tờ giấy đưa cho bà Kim, Duy đoán là thực phẩm chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai. Bà Kim gật gù một chút rồi chỉ Ngọc chỗ còn thiếu. -Chả cuốn con dùng đu đủ thay cho cà rốt đi Ngọc. Từ nay về sau cũng đừng mua cà rốt nấu ăn, dặn chị giúp việc luôn thể. Mua thêm táo xanh, dâu tây nữa. Ngọc khẽ liếc nhìn Duy, một giây phút nhỏ nhoi ánh mắt hai người chạm nhau. Trong nhà này, chỉ có mỗi mình Nam không ăn được cà rốt. Duy biết rõ điều đó. Không lẽ Bảy năm ở Mĩ, Ngọc cũng không ăn được cà rốt như bạn mình? -Bé Quỳnh có muốn mẹ mua cho cái gì không này? Quỳnh nhưng tô màu, hai mắt sáng lên nhìn Ngọc và bà Kim. Cô bé giơ tay lên múa máy gì đó. -Con muốn kẹo mút. Mẹ với bà đừng cho ba con biết nha. Ba không thích con nhận kẹo của chú xinh đẹp đâu. Duy bỏ lên phòng. Bà Kim ngồi nhìn theo. Ông Lâm và Bảo vừa ở bên ngoài về. Phòng khách quây quần hội tụ đầy đủ. Ánh mắt bà Kim lộ rõ vẻ phức tạp. Duy trở về, bà đã mừng biết nhường nào nhưng vẫn chưa một lần tử tế hỏi thăm anh bảy năm qua sống một mình có vất vả lắm không. Bà làm mẹ mà vô tâm như thế thì có quyền gì trách con trai mình? -Tui nghĩ nên để thằng Duy biết. bảy năm qua nó chịu như vậy là đủ rồi Kim à. Bây giờ gia đình mình chỉ còn thiếu mỗi nó nữa thôi. Ông Lâm ngồi xuống ghế đối diện bà Kim. Bảo cũng gật đầu đồng tình với ba mình. -Bé Quỳnh, con lên phòng kêu chú Duy xuống đây nói chuyện với bà, được không? -Dạ được ạ. Chỉ cần bà nói chú xinh đẹp cho con kẹo mút. Ngay lập tức Bảo trừng mắt làm cho Quỳnh tiu nghỉu nép vào lòng mẹ, cô bé chạy biến lên lầu khi ba mình hằm hằm chuẩn bị xách cán chổi. Bản tính nóng nảy của Bảo vẫn vậy, thảo nào ngày trước anh lại hằn học với Nam như thế. Chắc chỉ có mỗi mình cô mới chịu được tính khí ấy của anh mà thôi. -Chú Duy. Chú mau xuống nói chuyện với bà đi. Nếu không con sẽ không có kẹo đâu. Duy mở cửa phòng, bế bổng Quỳnh đi xuống lầu. Mẹ anh muốn nghiêm túc nói chuyện thì anh cũng sẽ nghiêm túc đón nhận nó, rồi anh sẽ hỏi lại bà những gì mình nghi vấn bấy lâu nay. -Mẹ muốn nói gì với con? -Nghe cho kĩ lời mẹ nói đây. Bảy năm trước, mẹ đã nói dối con là Bơ đã chết. Thật ra con bé còn sống. -Con biết. Sốc. Không chỉ riêng mình bà Kim, ông Lâm, mà đến Bảo và Ngọc cũng phải ngạc nhiên đến sững sờ. Duy phun ra hai chữ “con biết” nhẹ tênh, cứ như là chuyện mọi người giấu anh từ lâu đã chẳng còn là bí mật. Duy ngả người ra sau, nhẹ nhàng kéo Quỳnh ngồi vào trong lòng mình. Nãy giờ cô bé chứng kiến ba mẹ mình ngơ ngác thế kia cũng đủ độ sốc rồi. Nam còn sống. Ngọc chỉ biết điều đó khi Bảo đến tìm cô vài tuần trước mà thôi. Khi nghe tin Nam không qua khỏi từ em trai mình, Ngọc đã khóc rất nhiều. Và chính vì điều đó mà cô càng không thể mang Quỳnh trở lại Việt Nam tìm Bảo, như thế cho dù cô có hạnh phúc với anh cũng chẳng thể nào không dằn vặt lương tâm mình. Nhưng sau khi nghe Bảo tường thuật lại những gì xảy đến với Nam, Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm và ôm lấy anh khóc ròng rã một đêm dài. Vậy mà cái con người vô tâm lạnh lùng ngồi trước mặt cô lúc này lại có thể nhẹ nhàng bình thản mà nói “con biết” như vậy. Duy biết Nam còn sống mà không chút rung động, làm như những gì liên quan đến Nam không hề liên quan tới anh vậy. Ngọc rất muốn nhào tới cấu xé anh cho hả giận. Bạn thân của cô vì ai mà suýt nữa phải mất mạng? Không là cái gã Băng Đại Ca chết tiệt ngồi kia thì là ai vô đây? -Cái chết của Bơ do mẹ thêu dệt nên phải không? Chính xác là vậy. Bà Kim không ngần ngại gật đầu thừa nhận. Chính bà là người đã tung tin Nam không vượt qua ca phẫu thuật ghép tủy nhiều năm trước. Bà đã ép buộc ông Lâm, Bảo, Thiên và Kỳ cùng những người có mặt trong buổi phẫu thuật của Nam phải che giấu toàn bộ mọi chuyện. -Con muốn biết lí do. Bà Kim nhếch môi cười. Vẻ mặt lạnh lùng của Duy chưa bằng một góc của bà lúc này. Vì ai mà bà phải lặn lội từ Mĩ trở về? Khi nghe Trọng nói rằng Duy đang tiến hành công cuộc trả thù Nam, bà đã bỏ tất cả công việc dang dở để về nơi này nhằm chặn đứng sự trả thù ngốc nghếch điên rồ của con trai. Rồi vì ai mà bà phải luôn sống trong dằn vặt mấy năm qua? -Mày còn hỏi lí do nữa hả con? Nếu không phải vì mày thì Bơ đâu có bị dồn tới bước đường cùng đó. Nếu mày không về đây, không thực hiện cái âm mưu trả thù hết sức vô lí đó thì con bé có bị ám ảnh mà bệnh càng lúc càng nặng không? Mày đã làm được gì cho con bé chưa Duy? Thời gian nó nằm viện sao mày không đến thăm nó, ngay cả lúc nó cần mày nhất cũng không thấy cái bản mặt của mày đâu. Mày muốn lí do hả? Được thôi, mẹ nói ày nghe. Tất cả là chủ ý của mẹ đấy con à. Một khi mày biết bé Bơ ra đi thì sự ám ảnh và dằn vặt lương tâm sẽ đeo bám mày cho đến cuối đời. Mẹ muốn mày hiểu cái cảm giác của một kẻ gián tiếp giết người mà mày đã vô tình gán cái mác ấy cho con bé. Bà Kim nói một hơi dài, nói xong thở hổn hển, Ngọc phải rót nước cho bà uống. Duy ngồi im như tượng, đôi mắt màu xanh biển long lanh nước. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà Kim. Kế hoạch của bà thành công vô cùng mĩ mãn. -Mẹ đúng là mẹ của con. Con thành ra thế này mẹ đắc ý lắm phải không? Đúng, con đã hiểu được cái cảm giác mà mẹ vừa nói rồi đó. Ám ảnh, ray rứt và dằn vặt lương tâm. Không đêm nào ngủ mà con không mơ thấy Bơ. Bảy năm qua con sống trong lo sợ, thấp thỏm. Yêu không dám nói yêu. Hận không dám hận. Muốn quay về xin mọi người tha thứ cũng chẳng có tự tin. Một mình con đã phải trải qua cái cảm giác bị nhấn chìm xuống đáy vực sâu của tội lỗi và chịu đựng nó suốt bảy năm. Mẹ có từng hiểu cho con không? Phải mà lúc đầu mẹ nói rõ với con tất cả, tai nạn ngày đó của ba không phải do Bơ mà là do chú thím Ba gây nên thì đâu có chuyện con quay về đây rồi tiếp diễn không biết bao nhiêu đau đớn. Tại ai? Mẹ đổ hết tội lỗi cho con trai mình như vậy sao? Có quá bất công với con không hả mẹ? -Được rồi Duy. Con đừng như vậy nữa. Kim có nỗi khổ riêng của mình mà. Ông Lâm xen vào can ngăn hai mẹ con. Hơn ai hết, ông là người biết rõ tình thương của bà Kim dành cho Duy nó mênh mông bao la như thế nào. Ông cũng là gà trống nuôi con, sẽ hiểu được cái cảm giác đêm đêm thao thức lo lắng cho con cái của mình mà không có một vòng tay nào che chở. Bà Kim là người phụ nữ đầu tiên mà ông khâm phục. Ngay cả vợ mình ông cũng phải xếp sau bà ấy. -Duy ơi. Huhu. Hức. Bà Kim chồm tới ôm lấy đứa con trai tội đồ của mình. Bà nấc lên thành tiếng rõ, con trai bà gầy quá, bảy năm nơi xứ người Duy đã làm những gì, một mình con trai bà đã chịu đựng những vất vả ra sao? Bà đều biết cả. Giày vò chính mình, bắt ép con trai chịu chung sự phẫn nộ của định mệnh, cả hai mẹ con đều phải gánh chịu những đau thương mà mình đã gây ra cho đứa trẻ ấy. -Mẹ ơi. Con xin lỗi. Ngọc chầm chậm lau nước mắt, cô đã không còn mẹ để mà thút thít như vậy nữa. Ba cũng đành đoạn bỏ chị em cô mà đi. Bây giờ cô chỉ còn Bảo và bé Quỳnh, tủi thân bất giác dâng lên. Bảo hiểu cảm giác của Ngọc lúc này, anh cũng đã trải qua hai mươi mấy năm thiếu vắng bóng hình của mẹ. Anh xiết chặt đôi tay của cô, bé Quỳnh biết ý liền chạy qua ôm mẹ. -Việc Bơ còn sống, có những ai biết? -Chỉ có chú, mẹ con, Bảo, Thiên và Kỳ cùng với những bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật cho con bé biết thôi. – Ông Lâm giải thích. -Con hiểu rồi. Vì vậy nên Trân mới bị con nhóc đó dọa cho sợ đến thế. Được rồi. Mẹ lên phòng nghỉ đi. Mẹ khóc ướt hết áo con rồi này. -Con không giận mẹ chứ? -Giận. Con rất giận mẹ. Nhưng nhờ có kế hoạch của mẹ mà con nhận ra được nhiều điều lắm. Bà Kim mỉm cười, lau sạch nước mắt. Cuối cùng thì con trai bà cũng trưởng thành thật rồi. Bà có thể yên tâm mà giao Kim Doanh lại cho Duy tiếp quản và đợi có cháu bồng bế nữa thôi. -Duy, mày định đi đâu vậy? -Tìm lại hạnh phúc của tao. Duy chạy như bay ra khỏi căn biệt thự. Trong đêm tối mịt này anh còn muốn tìm hạnh phúc ư? Ngay cả những người ở đây còn không biết Nam đang cư ngụ nơi nào, Duy tin tưởng mình có thể tìm thấy cô không? -Hi vọng là Bơ chịu tha thứ cho nó. -Bơ là ai vậy ba? Bé Quỳnh ngẩng đầu hỏi. Bảo xoa đầu con gái, cô bé này còn nhiều thứ chưa biết về người cô xấu số của mình. Rồi Bảo sẽ từ từ dạy cô bé, anh sẽ kể cho con gái mình nghe câu chuyện mà ba mẹ nó đã trải qua. -Một người quan trọng đối với gia đình chúng ta con gái ạ. ………… “Tử thần cũng phải sợ Bơ đó. Không dám nhận mạng của Bơ đâu.” “Singapore là một thành phố trên cả tuyệt vời. Cô Kim đã gởi Bơ sang đó tiện cho việc hồi phục sức khỏe.” … “Bệnh viện trả Bơ về rồi. Họ nói sức khỏe của Bơ đã không còn phải đáng lo ngại nữa. Cô Kim không cho Bơ về Việt Nam, cô nói anh Duy không còn ở đó nữa. Một chút hụt hẫng. Har đâu mất rồi nhỉ?” … “Sống ở Sin có nhiều cái thú vị lắm. Har không còn online facebook nữa hả?” … “Thói quen thôi. Bơ lại muốn tâm sự với Har nhiều. Giống như hồi trước vậy. Khi nào thì chúng mình gặp nhau nhỉ?” … “Cũng năm năm rồi. Giờ Bơ có thể bay đi bay về giữa Việt và Sin. Là tiếp viên hàng không đấy. Har có thấy Bơ giỏi không? Ước mơ trở thành hiện thực rồi.” … “Hôm nay về Việt Nam, Bơ nhìn thấy một người quen cũ. Là lớp trưởng của Bơ. Trông cậu ta bảnh hơn trước nhiều. Nghe cô Kim nói một mình cậu ta đã gầy dựng lại tập đoàn Lê Gia. Công nhận giỏi thiệt.” … “Anh Hai nói đã có tin tức của Múp. Ở tít bên Mĩ mới độc. Vậy mà hồi đó Bơ còn không tin nó sẽ đi khỏi cái đất Việt Nam này chứ. Chẳng có gì là không thể.” … “Bảy năm không gặp, chị em nhà Đường Vũ chẳng thay đổi mấy, thậm chí còn có phần xinh đẹp hơn. Chị Trân đã lập gia đình và có một bé trai kháu khỉnh. Nghe anh Hai nói là chị ấy kết hôn với anh Duy. Uyên thì vẫn vậy, hình như cặp đôi Hưng- Uyên đã bị khoảng cách chia lìa rồi. Bơ chẳng vui tí nào. Vì ước nguyện ngày ấy muốn hai người họ thành đôi mà.” … “Hôm nay là đám cưới của chị Su với Tạ Thế. Bộ váy cưới mà chị ấy mặc là do Bơ tự tay chọn, cũng lâu rồi nhưng mặc cũng vừa vặn. Hai người này thì chẳng cần bàn cãi nữa. Họ vốn sinh ra để dành cho nhau mà. Chị Trân cũng tới dự đám cưới cùng con trai, nhưng chẳng thấy Băng Đại Ca đâu cả. Sao anh ấy có thể để chị Trân đi dự lễ cưới một mình nhỉ?” … “Họp lớp. Không năm nào Bơ lại vắng mặt. Chỉ có điều không xuất hiện thôi. Nếu Hưng nhìn thấy Bơ chắc chắn chiếc ghế bên cạnh cậu ta sẽ dành riêng cho Bơ. Mấy năm rồi, Bơ đã tốn công giành giật vị trí ấy cho Uyên, cuối cùng cũng thành công. Thiệt sung sướng quá đi. Chuyến bay vừa rồi lấy đi khá nhiều sức lực. Đầu lại quay như chong chóng. Gặp chị Trân tại nhà vệ sinh, không ngờ người phát giác ra Bơ lại là chị ấy. Có vẻ như gia đình Bơ không nói rõ ràng với mọi người về đám tang ngày đó. Họ vẫn hiểu lầm Bơ đã chết rồi. Cũng có nhiều thứ thú vị.” … “Gặp Hưng và Uyên trong siêu thị, hai người này đang lựa chọn quần áo em bé. Wow, Bơ ngạc nhiên lắm. Đã gặp một lần trong nhà thờ Đức Bà nên có vẻ Uyên không quá bất ngờ khi thấy Bơ xuất hiện. Còn Hưng thì khỏi phải diễn tả, y khuôn với Trân. Ngỡ ngàng quá đỗi.” … “Har vẫn đọc những gì Bơ viết đấy chứ? Hôm nay Bơ chẳng muốn làm gì hết, tinh thần xuống dốc ghê. Vì Bơ đã nhìn thấy anh Duy. Ảnh ốm và cao. Ánh mắt thì vẫn vậy, một màu xanh biển huyền bí. Chắc là tổ ấm nhỏ của ảnh cần thay một số đồ dùng gia đình, chạy đôn chạy đáo khuân vác vận chuyển bàn ghế tùm lum. Trông tếu tếu. Nhưng Bơ chẳng có gan lại gần hỏi chuyện đâu. Sợ thì vẫn sợ. Hồi đó ảnh cứ gọi Bơ là kẻ- sát- nhân, riết bây giờ cũng sợ luôn. Mà chắc gì ảnh còn nhớ Bơ, Har nhỉ?” … “Bơ sốc thật đó. Uyên nói rằng chồng của chị Trân không phải là anh Duy mà cũng là anh Duy. Hơi khó hiểu nhỉ? Thật ra thì Băng Đại Ca không có kết hôn với chị ấy, chồng chị là một chủ trang trại cà phê ở Tây Nguyên, đặc biệt là cũng tên Duy. Vũ Minh Duy. Tên đẹp Har nhỉ? Nhưng mà vẫn còn kém xa Lê Hoàng Đinh Duy. Haha.” … “Ba nói Bơ không được đi rông ngoài đường nữa. Phải dọn về nhà mới. Chẳng muốn tí nào. Vì ở nhà mới có Băng Đại Ca. Anh ấy sẽ sốc đến độ nào nhỉ? Băng Đại Ca đâu có biết Bơ còn sống.” … “Chuồn là thượng sách. Ngày kia có chuyến bay trở lại Sin, chắc ở luôn bên đó. Bơ chẳng dám gặp Băng Đại Ca đâu. Thích từ xa nhìn ảnh hơn. Đẹp trai vô cùng. Cái thói mê trai nhỏ giờ vẫn chưa bỏ được. Hề hề.” … “Chắc Har không biết đâu nhỉ? Bảy năm qua, không một tin nhắn hồi âm cho Bơ. Y như một con khùng tự kỉ viết lảm nhảm cho Har. Bơ nản quá. Điện thoại cũng chẳng liên lạc luôn. Buồn. Bảy năm rồi. Har định im lặng đến khi nào hả? Đợi đến khi Bơ gặp được Har rồi Bơ sẽ vặt trụi lông Har luôn. Chờ đó mà xem.” … “Hôm nay, lại nhìn thấy Băng Đại Ca. Ảnh vội vàng đi vào trụ sở chính tập đoàn Kim Doanh. Wow, đĩnh đạc lắm đó. Chắc chắn có khối cô xếp hàng cho xem. Anh ấy không biết Bơ đứng bên đây đường nhìn mình đâu, Har nhỉ? Ngố quá!” … “Về nước rồi. Ở bên ấy những bảy năm. Chắc mọi người cũng sẽ nói về chuyện Bơ còn sống thôi. Có sốc không nhỉ? Chắc không rồi. Định sẽ tạo bất ngờ mà. Thôi vậy. Ngày kia bay rồi. Chắc đi luôn không trở lại đâu. Nhớ quá!” … “Anh định bao giờ mới đến tìm em? Em nhớ anh lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...