Sabata Saga Other Sides




Cạch

“Hãy đi lối bên trái nào.”

Sau khi gói gém lại mớ nấm trong cái tủi vải đựng thịt rồi xách trái trứng Kobold, tôi thả con dao xuống đất. Khoảng khắc nó rơi với mũi dao chỉ về lối bên trái, tôi quyết định chọn đi hướng đó. Bởi giờ có hai đường đi nhưng vì không biết chắc đi đường nên tôi quyết định “quăng xí ngầu”.

“Ta mới khen ngươi được vài giây xong giờ phán một câu thiếu não rồi à!?” Sabata cằn nhằn tôi ngay lập tức.

“Um… vậy tôi nên làm gì?” tôi do dự khi gã hiệp sĩ có vẻ phản đối ý tưởng nhất thời của tôi.

“Thăm dò trước cả hai đường trước khi đưa ra lựa chọn đi đường nào trước.”gã hiệp sĩ tiếp tục giải thích.” Không nên quyết định vội vàng mà thiếu thông tin đầy đủ thì rất dễ mắc sai lầm!”

Dựa theo tình hình thì tôi có thể thấy lời khuyên đó rất hợp tình hợp lý. Bởi tôi đã mắc bẫy hai lần, ba lần tổng cộng bị phục kích bởi cái đám Kobold nên việc bị n+1 lần nữa là hoàn toàn có thể xảy ra nếu tôi không cẩn thận bằng maximum effort (nỗ lực tối đa).

“Vậy nhờ chú tiếp vậy.” tôi nghe theo ý tưởng của Sabata.

“Cứ để đó cho ta.” gã hiệp sĩ ưỡn ngực tràn đầy tự tin. “Và để thỏa mong muốn của ngươi, ta sẽ đi kiểm tra lối đi bên trái trước.”

“Thế có cần đồ nghề gì không?” tôi nghiêng đầu hỏi.

“Đốt cái này lên là sẽ ổn.”

Linh hồn đó đưa ra một cây que củi xem ra là lấy ở cái căn phòng nhặt được trái trứng Kobold. Tôi đặt phần lưỡi đang phát điện của con dao bếp lên đầu củi, chỉ mất vài giây để nó bắt lửa rồi sáng lên thành đuốc. Xem chừng Sabata muốn để tôi lại với vũ khí trong tay và quan sát được xung quanh nên mới dùng đuốc thay thế con dao bếp phát điện này.

“Được rồi, giờ ngươi ngồi đợi ngay cạnh lối vào là được.” Sabata căn dặn.” Bởi đằng nào ta cũng chẳng cách ngươi xa quá 3m nên quay trở lại cũng lẹ thôi.”

“Ok.”

Tôi gật đầu rồi đi tới bức tường ngay cạnh lối đi phía bên trái mà ngồi đợi. Bởi chỉ đi kiểm tra phạm vi có mỗi 3m thôi nên cũng sẽ chẳng mất nhiều thời gian nỗi. Dẫu vậy, tôi ngồi đợi đủ lâu để cái ánh sáng từ con dao phát điện đã tắt và xung quanh tôi đen như mực!

“Produce Lightning!”

Ngay lập tức tôi niệm thần chú để lượi dao phát điện trở lại và thắp sáng xung quanh. Bởi xung quanh đây không có nguồn sáng nào trong khi lũ Kobold thì nhìn đêm rất rõ. Vì lý do này, mất nguồn sáng sẽ là điểm chí mạng của tôi trong cái hang này!

“Ta để ngươi đợi lâu à?” Sabata đột ngột chọt vai tôi.

“Ack!” bị giật mình, tôi liền lao người ra phía trước rồi nhìn gã hiệp sĩ đang trồi ra từ bức tường.” Chú đi gì lâu thế!?”

“Ta cần kiểm tra và phân tích vài thứ.” linh hồn hiệp sĩ đó nói tiếp.” Giờ thì sang kiểm tra lối đi còn lại thôi.”

“Uhm…” tôi trả lời một cách do dự, song chưa rõ Sabata rốt cuộc đã làm cái gì mà lại mất thời gian đến thế?

--- Vài phút sau tại hành lang giữa hai lối đi---

“Sao rồi?” tôi hỏi ý kiến của gã hiệp sĩ làm trinh sát viên.

“Lối đi bên trái lẫn phải đều có dấu chân Kobold, thế nhưng lối bên trái có mấy dấu chân Kobold nhỏ hơn.” Sabata đưa ra những gì tìm thấy được. “ Hướng bên phải thì hình như có gió thổi, xem chừng nó dẫn đến lối ra.”

“Ra vậy…”

Tôi xoa cằm suy nghĩ giây lát thông qua phân tích của gã hiệp sĩ để nghĩ đến lựa chọn khả thi cũng như hợp lý nhất.

“Vậy ngươi tính chọn đường nào?” Sabata bắt đầu hỏi tôi.

“Hm… bên trái thì sao?” tôi nói ngay lập tức.

“… Ta có thể hỏi vì sao không?” thay vì phản bác tôi gay gắt thì linh hồn hiệp sĩ lại đưa ra câu hỏi.

“Bởi như chú nói thì cũng không còn nhiều Kobold, vì lẽ đó nên có khi tận dụng lúc chúng đang suy yếu đi thế này mà đi sâu hơn tìm kiếm thì có thể sẽ tìm ra được gì đó.”tôi đưa ra lời giải thích của mình. “Thêm nữa, thì nếu lũ đầu rồng này nếu giống rồng thật sự thì có khi chúng sẽ tích trữ mấy thứ có giá trị nào đó.”

“Hmhmhm, máu mạo hiểm cho tới một lần nữa chịu xài cái đầu, tốt lắm!” gã hiệp sĩ cười khúc khích tỏ vẻ ưng ý.

“Bởi tôi tin tưởng khả năng của chú nên mới dám nghĩ đến lựa chọn này.”tôi cười nhẹ mà nói.

“Rất tốt khi ngươi đã tin tưởng và nắm rõ khả năng của ta đến thế.” Sabata chỉ hướng về lối đi bên trái.” Hãy cùng đi khai phá cái hang này nào!”

Tôi tiến đến lối đi phía bên trai với linh hồn hiệp sĩ đi trước, dù lo lắng song lần này một sự tò mò cũng tràn ngập trong lòng ngực tôi.

“Cơ mà như vậy không phải hồi nãy tôi đã chọn rút thăm đúng rồi sao?”tôi hỏi Sabata với giọng có chút bông đùa.

“Chơi bốc thăm là vận may, éo phải là dùng não.” linh hồn hiệp nói với giọng cáu hơn, như thể nó không bao giờ là ý tưởng hay.

--- Lối đi bên trái---

“Sát bên mép phải của phòng có tên Kobold đang núp với vũ khí.” Sabata lơ lửng một quãng trước tôi cùng cây đuốc trong tay để thám thính rồi báo cáo tôi.

“Vậy còn kẻ địch nào xung quanh nữa không?” tôi hỏi dò xét.

“Phía cuối căn phòng là 5 con Kobold non đang ôm trứng rồi ẩn nấp sau một cái rương khá là lớn, xung quanh phòng thì kha khá đồng tiền vàng.”


“Hm… chú thăm dò mà chúng không phản ứng gì cả sao?” tôi thắc mắc sao nghe đám quái vật đó có vẻ bị động trong khi gã hiệp sĩ mới vừa đi vào.

“Hm… có khi do ta vô hình trong mắt chúng, như cách Stand hoạt động hoặc mắt trần không thể thấy linh hồn.”

Sabata đưa ra giả thuyết xem chừng hợp lý phần nào. Do Kobold trùm đầu tỏ ra rất ngạc nhiên và không tài nào hiểu nổi chuyện gì xảy ra khi bị gã hiệp sĩ tấn công. Thêm nữa, với đám Kobold đã bẫy tôi vào lưới cũng liên tục ném đá vào gã đầy giáp như Sabata thay vì đổi vị trí để ném vào kẻ không manh giáp và đang vùng vẫy trong lưới như tôi. Dù lũ Kobold không thật sự quá thông minh nhưng chúng không phải ngu đần. Việc chúng tạo ra cái tổ đầy bẫy thế này, biết cách đi săn, biết cất giữ kho báu, trồng nắm trong đây, tất cả đã minh chứng cho khả năng đám quái vật đầu rồng này. Vì lẽ đó, cách giải thích cho hành động thiếu sáng suốt của chúng là vì không nhìn thấy được gã linh hồn hiệp sĩ này!

“Xem ra một lần nữa may mắn lại mỉm cười với tôi…” tôi mừng khi biết được người cộng sự của mình lại có nhiều lợi thế và sức mạnh đến nhường nào.

“Hmhmhm, ta biết ngươi hân hoan nhường nào nhưng đừng quên việc trước mắt vẫn còn.”

Sabata cười đầy tự hào song không quên nhắc nhở tôi. Khi nghĩ đến việc cả ổ Kobold này đã bị bọn tôi đồ sát chỉ còn vài con non và một con trưởng thành, thật sự nó hơi khiến tôi bứt rứt phần nào. Bởi theo gốc nhìn của chúng thì tôi không khác gì kẻ ác ở đây. Tôi chiến đấu tới lúc này vì mục đích sống sót chứ không phải thảm sát bọn chúng.

“Hãy vô hiệu hóa vũ khí kẻ thù trước.”tôi nói sau khi đưa ra quyết định.

“Đã hiểu.”

Linh hồn hiệp sĩ chấp nhận nhận yêu cầu. Giây tiếp theo, tôi tiến bước vào căn phòng đó, Sabata nhanh tay tước đoạt con dao cũng như ná ném đá trong tay con Kobold ẩn nấp bên cạnh lối vào căn phòng.

Rầm

“---!”

Không chỉ dừng ở đó, Sabata dùng vóc dáng và thể lực vượt trội của mình ủi con quái vật lùn tịt đó vào tường song không gây tổn hại gì lớn. Kobold đó la hét và vùng vẫy liên tục nhưng không thể làm gì. Tôi nhìn vào nó với ánh mắt trông thù địch nhất có thể rồi gật đầu nhẹ ra hiệu cho người cộng sự của mình bẻ gãy con dao. Dù không rõ trông mắt con quái vật thấy gì cũng như nó đang la hét chi, thế nhưng tôi có thể thấy rõ sự sợ hãi áp đảo trên khuôn mặt đầy vảy của nó.

“Thả nó ra nào.” Tôi nói và ra hiệu cho Sabata.

“Được.”

Gã hiệp sĩ đáp rồi thả con Kobold đang run sợ ra. Sinh vật đó vội chạy tới phía sau cái rương và như che đậy, xem chừng nó đang muốn bảo vệ 5 con non.

“Giờ làm gì tiếp nào, cộng sự?” linh hồn hiệp sĩ ấy hỏi ý kiến tôi một lần nữa.

“Kiểm tra thứ bên trong cái rương trước rồi tính tiếp.”

Tôi ra hiệu tiếp và rồi linh hồn hiệp sĩ đó cho tay xuyên vào trong rương trước để chạm mà cảm nhận bên trong nó. Bởi lũ Kobold này rất khoái đặt bẫy nên việc chúng cài thứ gì bên trong là rất có thể.

“Có gì bên trong không?” tôi hỏi.

“Một thứ gì đó lớn, động đậy, thân đốt trong đây, rõ ràng là sinh vật.” Sabata cảm nhận thông qua bàn tay mà mô tả lại.

“Bóp nát nó đi.”

Tôi yêu cầu Sabata chọn phương án an toàn. Gã hiệp sĩ nhanh chóng bóp thứ bên trong cái rương liên tục bằng toàn bộ sức lực.

Lạch cạch Lạch cạch

Cái rương rung chuyển nhẹ giây lát, Sabata lặp đi lập lại hành động đó mấy hồi cho tới khi không còn thứ gì trong đó di chuyển nữa. Khi đảm bảo đã an toàn giết thứ không rõ bên trong, gã hiệp sĩ liền nhấc cả cái rương rồi mở nắp ra. Từ trong rương, khá nhiều đồng tiền vàng và đá quý rơi ra, tất nhiên trong số đó là vài con rết dài hơn nửa mét. May mắn thay chúng để đã nát bét và không còn cử động nên chẳng còn nguy hiểm gì.


//


“Thế nào, kể cả khi ngươi không định giết chúng nhưng chúng vẫn sẽ giết ngươi khi có cơ hội đấy.” Sabata nói sau khi đặt cái rương trống xuống đất xuống đất bèn lườm sang con Kobold lớn với 5 con non ôm trứng phía sau. ”Vẫn tha cho chúng chứ?”

Trước câu hỏi của người đồng đội, tôi nhìn sang đám đầu rồng đó. Bọn chúng nhìn bằng đôi mắt chầm chầm, những con non run rẩy sợ hãi trong khi tay ôm trái trứng xem chừng là những đứa em của chúng. Có vẻ rất là đáng sợ khi phải chứng kiến thế lực vô hình mạnh như Sabata bẻ gãy dao, đè vào từng, nhấc nguyên cái rương với đám rết đã bị bóp chết. Thật sự như gã hiệp sĩ nhắc để khuyên tôi cẩn thận, bởi dù tôi không có ý định giết chúng thì không gì đảm bảo chúng cũng sẽ làm thế.

“Đây là quyết tâm của tôi.”

Tôi đặt trái trứng Kobold trong tay xuống đất rồi hốt một mớ vàng và đá quý vào trong rương. Tất nhiên tôi sẽ không lấy quá nhiều vì bản thân tôi sẽ không thể kéo nổi nên chỉ nhét vừa đủ số xu vàng và đá quý cho nó đủ nặng tầm 20kg rồi tôi cho túi thịt nướng vào trên cùng rồi mới đóng rương lại. Mặc dù có thể nhờ Sabata xách theo nhưng như thế thì tôi sẽ không đảm bảo sự an toàn bản thân được. Tôi rời khỏi căn phòng trong khi kéo lê cái rương, tất nhiên không ngừng quăng ánh nhìn đầy đe dọa về phía chung như một lời cảnh cáo.

“Một sự lựa chẳng sáng suốt lắm nhỉ.” Sabata đưa ra nhận xét.

“Tôi biết.” bất chấp lời nhận xét đó tôi vẫn đi với cái rương sau lưng mình. “Nếu tôi diệt chủng hết chúng thì chẳng phải như thế tôi còn tàn ác hơn kẻ phản diện như Thanos sao?”

“Với một hiệp sĩ hay nhà mưu lược thì đó là lựa chọn ngu ngốc khi quay lưng cũng như chùn bước trước kẻ thù.” linh hồn hiệp sĩ lơ lửng bên cạnh tôi rồi nắm một bên tay cầm của chiếc rương lên để phụ tôi. “Thế nhưng, làm một đấng nam nhi kiên định và vẫn giữ lòng trắc ẩn cũng là điều đáng tuyên dương.”

Tôi cười khì, dẫu lựa chọn của tôi có vẻ ngây thơ đến nhường nào thì đó là ranh giới cũng như điều quyết định bởi chính tôi. Là lòng nhân từ hay hèn nhát, là anh dũng hay ngu ngốc, tôi sẽ giữ vững niềm tin cũng như lý tưởng của mình.

--- ---

Mất chỉ vài phút, tôi đã cảm nhận được ngọn gió thổi, sau vài bước đi thì tôi đã thấy được ánh sáng chói chang của mặt trời. Dẫu tôi chỉ mới ở trong cái hang động này cùng lắm là nửa ngày nhưng cảm giác như nó đã trôi qua nhiều ngày trời. Thế nhưng cảm giác u ám và mệt mỏi của tôi đã được ánh mặt xoa diệu, như thể đã thoát khỏi một giấc mơ tồi tệ.

“Đã bao lâu rồi tôi mới thấy biết ơn mặt trời thế này nhỉ?” tôi nói bâng quơ vì chẳng kìm được niềm vui nhỏ nhoi này trong lòng.

“Có lẽ sau khi hết mùa đông?” Sabata trả lời một cách khá thiết thực. “Lúc đó có mặt trời phát thì ấm phải biết.”

“Hahah, cái này thì chuẩn.” tôi cười thành tiếng.

Cùng người đồng đội thoát được một cái hang đầy thử thách, sống sót sau khi chiến đấu lũ quái vật rồi trở ra cùng với chiến lợi phẩm. Trải nghiệm này làm tôi nhớ tới những trò game RPG như Skyrim hoặc The Legend of Zelda, tất nhiên trong game thì rất là vui nhưng tự mình làm thì thật sự không tốt cho tim và thần kinh của tôi chút nào.

“Chào buổi sáng, quý ngài đi lạc.”

“…”


Tôi ngớ người ra khi thấy cô gái gặp được hai ngày trước, cô gái có sức mạnh như gorilla đã đi chung với người đàn ông pháp sư đáng sợ! Cơ mà tôi đang không rõ cô ta đang ngồi ở đây làm gì với trong tay cầm hòn đá và bên cạnh là mớ đá đủ màu với hình thù kia thế!?

“Um… chào…” tôi nói nhưng vì lo lắng mà chẳng thể thốt ra một cách rõ ràng, bởi tôi chưa biết mình nên nói gì.

“Thật tốt khi thấy ngài vẫn sống sót thoát khỏi hang Kobold.” cô gái đó đứng dậy mà cúi chào tôi một cách nhã nhặn song biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không đổi.

“Good morning, are you fair lady or a gorgeous sun? (chào buổi sáng, cô là môt tiểu thư xinh đẹp hay một mặt trời rực rỡ thế)”

Sabata chưa gì đã nói lời chào đậm tiếng Anh rồi lở lửng đến mà hôn tay không cầm hòn đá cô gái đó một cách lịch thiệp. Cô gái đó nghiêng đầu không hiểu gì cho tới hơi ngó nghiêng xung quanh thay vì trả lời gã hiệp sĩ, xem chừng cô ta không thấy linh hồn tên sát gái này.

“Ah… đây là cái giá cho sức mạnh của ta sao… dù mỹ nhân đang đứng trước mặt những tiếng nói của ta lại không chạm được đến nàng.”

Sabata than thở trong sự nỗi buồn như thể sắp khóc tới nơi. Trên hết thảy, dựa trên phản ứng của cô gái đó xem ra việc linh hồn hiệp sĩ này vô hình và thậm chí là không thể nghe được, xem chừng cần những điều kiện nhất định để có thể nghe lẫn thấy được.

“Dù gì đi nữa, tôi muốn chúc mừng việc anh đã vượt qua được thử thách này, quý ngài đi lạc.”

Cô gái đó nói lời chúc mừng đột ngột khiến tôi không kịp hiểu ý cô ta là sao. Thử thách nào vậy chứ?

“Tôi là robot mã số 353 được tạo ra bởi Dr Alex, anh có thể gọi tôi là Eve.” Cô ấy tự giới thiệu bản thân rồi tiến lại gần tôi mà bắt tay.

“Uh…tôi L.H.An… nhưng cô cứ gọi tôi là Han…” tôi tự giới thiệu bản thân để đáp lại. “Rốt cuộc… thử thách mà cô nói đến là sao?”

“Xin hãy đi theo tôi.”

Eve quay lại nhanh chóng gom mớ đá đủ màu vào trong một cái túi da với họa tiết kỳ lạ rồi dẫn đường tôi đi



Eve tuy hơi kỳ lạ nhưng thế éo nào lại là robot!? Cô ấy được tạo ra bởi gã đàn ông biến con dao bếp của mình phóng ra điện sao!? Cái nơi hoang tàn thế này mà vẫn còn tiến sĩ cho tới robot thì quá dị thường! Thêm nữa dựa trên con Kobold trùm đầu cho tới con dao bếp trong tay tôi lúc này, thậm chí là sự hiện diện của Sabata thì rốt cuộc cái nơi này có thế lực siêu nhiên nào đang hiện diện tại nơi này vậy!?

“Gặp được mỹ nhân sau một chuyến đi gian khổ cứ như tìm được ốc đảo sau khi băng qua sa mạc vậy. Sướng nhất ngươi rồi nhé, cộng sự.”Sabata dùng cùi chỏ thục nhẹ bên hông tôi.

“Éo ngờ nổi chú thuộc dạng dại gái đến thế…”tôi nói thì thầm để chỉ đủ lớn Sabata nghe được.

“Ta là ngươi ~.” Linh hồn hiệp sĩ nói với giọng bông đùa.

“Hell no… (éo)” tôi cúi gằm mặt mà lẩm bẩm.

Sabata nói sự thật trong tình huống này khiến câu nói của tôi tự tát vào chính mình. Đây là lần đầu tiên tôi muốn chối bỏ cái sự thật cay đắng ấy nhưng đáng tiếc thì gã hiệp sĩ này là hiện thân linh hồn của tôi. Thêm nữa thì một sự thật rằng nếu tôi vượt qua được hết mọi lý do không dám tán tỉnh Eve thì có khi tôi sẽ làm điều tương tự gã hiệp sĩ này…

“Master Alex, tôi đến báo cho ngài tin vui.”

Eve đột ngột dừng lại và cất tiếng. Phía trước tôi chỉ thấy một cái vòm xanh lục chắc đường kính chắc tầm 6m, trước cách cô gái robot đó nói thì chắc bên trong có người…

“Hah, xem kẻ ngươi đem theo thì ta đoán được tin tốt là gì rồi.”

Người đàn ông mặc đồ kỳ lạ bước ra từ cái vòm xanh lục không hề có lối đi nào như thể đi xuyên qua! Tôi không thể quên được cái gương mặt và giọng nói đã trở thành nỗi sợ khắc sâu trong tôi vài ngày trước, thế nhưng cùng lúc đó anh ta cũng là người đã cứu tôi. Người đàn ông được gọi là Alex đó, một kẻ ném bom suýt nữa đã cho tôi đi đời trong đống gạch đá nhưng đồng thời đã biến con dao bếp trong tay tôi thành thứ vũ khí chỉ có trong mơ mới có. Sự hiện diện của anh ta khiến tôi cảm thấy rối loạn trong tâm trí, tôi nên coi anh ta là vị cứu tinh hay tên khủng bố?

“Ch-chào…” tôi nói với giọng run rẩy.

“Chúc mừng, ngươi được tốt nghiệp khỏi việc làm kẻ ăn xin bị thịt vô dụng rồi.” Alex đi lại và vỗ vai tôi cùng nụ cười như kẻ đứng trên. “Mừng lên đi, từ giờ người sẽ là một kẻ tầm thường.”

“Xin tự giới thiệu, ta là tiến sĩ Alex Cleverwork, một Artisan (nghệ nhân).” Alex đặt tay trước ngực khi tự giới thiệu rồi chìa tay về phía tôi. “Còn ngươi là?”

“…L.H.An, sinh viên học khóa cử nhân quản lý ẩm thực, anh có thể gọi tôi là Han…” tôi hơi lo lắng song vẫn ráng giới thiệu bình thường nhất có thể rồi bắt tay.

“Well, để thưởng cho một kẻ mới tốt nghiệp đến tầng lớp tầm thường, ta sẽ trao cho ngươi vào món quà nhỏ này.”

Alex lấy trong cái túi da ra một bộ đồ trông khá sành điệu cùng chiếc áo khoác kiểu cách lạ mắt, làm tôi liên tưởng những bộ độ thuộc Age of Discovery (Thời Đại Khám Phá). Bên cạnh đó, anh ta đưa tôi một thứ trông giống ống nghiệm chứa màu lục sáng là lạ.

“Bộ đồ trông thú vị, còn ông thuốc thì trông thật đáng ngờ!” Sabata nghía món quà của Alex đó mà bình luận. Do hiện đang đứng quá gần Alex nên tôi không dám mở miệng mà thì thầm với hiệp sĩ cộng sự đang lơ lửng bên cạnh.



“Thay cái mớ giẻ lau trên người ngươi rồi tiêm liều thuốc đó hẵng nói chuyện với ta tiếp.”

Alex yêu cầu trong khi chỉ tay vào cái bộ đồ rách rưới của tôi. Tình trạng bộ đồ này vốn là kết quả từ việc Sabata cứu tôi khỏi việc bị slime bám lên người. Tôi cầm bộ đồ rồi lặng lẽ gật đầu sau đó liếc ngang liếc dọc xung quanh tìm chỗ nào phù hợp thể thay đồ.

“Sao không thay tại đây luôn cho lẹ?” Alex nhíu mày hỏi.

“Uh… tôi đâu thể vứt liêm sĩ sang một bên rồi thay đồ khi có phụ nữ ở đây…” tôi trả lời khi biết tại đây có sự hiện diện của Eve.

“Haiz, kẻ tầm thường thì suy nghĩ cũng tầm thường có khác.” anh ta thở dài rồi nói tiếp.”Thời gian của ta là tiền bạc đấy, đi mà thay lẹ đi, kẻ tầm thường.”

Nhìn khuôn mặt chẳng mấy hài lòng của Alex khiến tôi toát mồ hôi lạnh, tôi bèn bỏ lại chiếc rương của mình rồi cầm bộ đồ cùng ống nghiệm phóng nhanh tới một căn nhà đã bị sụp đổ cách đó không xa.




“Hmph, đúng là một gã phù thủy hống hách.” Sabata khoanh tay mà lẩm bẩm. ”Hắn mà vênh váo quá trớn thì ta sẽ cho hắn một đấm!”

“Đâu thể thế được…”tôi nói với giọng do dự.”Dù sao anh ta cũng không phải người xấu và đã giúp tôi mà.”

“Tùy ý ngươi nghĩ thôi.”

Linh hồn hiệp sĩ nói song song giọng chẳng hề ưng ý. Có lẽ cũng không sai vì sâu thẩm trong tôi vẫn đầy ngờ vực cũng như lo sợ Alex. Tôi không biết tí gì về anh ta, thêm nữa cách hành sự không mấy thân thiện và như kẻ đứng trên đó khiên tôi sợ phải lâm vào cảnh bị bán đứng hoặc lợi dụng. Dẫu vậy, anh ta cũng mang hiểu biết cho tới có sức mạnh ngoài tầm của tôi, có thể nói là phao cứu sinh duy nhất lúc này mà tôi có thể tìm được.

--- Một lúc sau ---



“Ngươi làm gì lâu thế?” Alex nhìn tôi trở lại với bộ đồ mới song vẫn phàn nàn. “Mà ngươi chưa tiêm thuốc à?”

“Nhưng mà… thứ này là gì vậy?”

Tôi rùng mình khi không hiểu sao anh ta lại cần tôi dùng ống nghiệm kỳ quái này đến thế. Cơ mà cái này là ống tiêm chích sao? Nhìn nó chẳng giống tẹo nào cả!

“Đừng có bắt cộng sự của ta làm mấy trò mờ ám, phù thủy!” Sabata lên tiếng đe dọa Alex, mặc kệ cho việc đối phương có biết được sự hiện diện hay không.

“Haiz, cả ngươi lẫn con punch ghost (ma đấm) của bản thân coi bộ cần dạy dỗ lại một chút.”Artisan đó nhíu mày rồi búng tay. “Giúp kẻ ngu xuẩn tầm thường này đi, Eve.”

“Đã rõ.”

Eve gật đầu rồi đột ngột đi tiếng đến sau lừng rồi giữ chặt cả hai tay tôi chỉ bằng một tay!

“E-Eve!?” tôi hốt hoảng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

“Hãy đứng yên đó nào, Mr Han.”

Cô gái robot đó nói vợi giọng vô cảm khiến tôi càng hãi hùng hơn. Không chỉ dừng lại ở đó, Eve cầm lấy ống nghiệm kỳ quá rồi đâm nó vào phía bên trái cổ tôi!

“AAAAAAAAH!” cơn đau từ mũi kim quá lớn dâm xuyên qua da thịt, cái nóng như acid tràn vào từ đầu kim và lan tỏa dần khắp bên trong tôi.

“HAN!”

Sabata thấy tôi gặp nguy liền xông đến kéo tay đang cầm ống tiêm của Eve khỏi tôi. Thế nhưng gã hiệp sĩ chợt phải toát cả mồ hôi lạnh sau khi đã dùng toàn bộ sức lực hai cánh tay nhưng không thể làm lay chuyển được bàn tay thiếu nữ robot mảnh mai kia!

“AAAAAAAH!”

“THẢ RA!”

Nghe tiếng la của tôi, Sabata như thể bị cơn đau truyền sang càng mất bình tĩnh hơn. Gã hiệp sĩ ấy khép chặt bàn tay tạo thành cú chặt và nhắm vào bên hông cổ của Eve.

Bộp

“Thuộc hạ ta đang chăm sóc cho mà ngươi chẳng biết ơn gì, một punch ghost vô học.” Alex nói với giọng khinh bỉ.

“Ugh!?” Sabata khựng lại mà vùng vãy.”Hắn thấy mình sao!?”

Người đàn ông Artisan đó đã nhanh chóng tóm cánh tay của linh hồn hiệp sĩ lại. Cách anh ta nói cho tới phản ứng rõ ràng là hoàn toàn thấy rõ Sabata, thậm chí còn gọi là ma nữa! Mọi thứ không chỉ có thế, dù linh hồn hiệp sĩ mạnh đến mức dễ dàng đấm vỡ được cả đá vậy mà lại không thể làm gì khi bị Alex giữ chặt cổ tay. Tôi bắt không tài nào hiểu nỗi, rốt cuộc Artisan là thứ quái gì mà khỏe tới mức hơn cả một hiệp sĩ thế!?

“Đã tiêm xong.” Eve lên tiếng rồi thả tay tôi ra.

“Agh… ugh…”

Tôi co giật liên tục, khắp người tê dại cùng cơn đau liên tục dẫn truyền qua các sợi cơ trên người. Vầng trán thì vã mồ hôi hột, hơi thở thì bị nín chặt để chịu đựng cơn đau này! Cảm giác lúc này của tôi đau đớn như bị mắc bệnh hay trúng độc vậy!

“Rốt cuộc… cái ống nghiệm này chứa thuốc gì vậy!?” Sabata hỏi Alex với sự tức giận tột cùng.

“Nó là thứ ban cho ngươi một chút sức mạnh của ma thuật, là tấm vé để ngươi thoát khỏi cái kiếp vô năng.”Alex thả tay Sabata ra rồi cười nhếch mép khi nhìn tôi như thể đang thưởng thức sự đau khổ mà tôi đang bị giày vò.

“Ma thuật…?” tôi tròn mắt như con ếch mà nhìn.

“Với ngươi ma thuật là gì nào?” Alex đột ngột lôi ra một cái ghế từ trong túi rồi ngồi trước mặt tôi.

“Um… một phép màu, một điều kỳ diệu?” tôi ráng suy nghĩ trong chốc lát mà trả lời, bởi nó quá đột ngột nên lý trí tôi vô cùng mơ hồ.

“Đúng như cách kẻ tầm thường suy nghĩ.”anh ta nhún vai kèm tiếng thở dài.

“Uh… quyền năng của thần linh hay thực thể siêu nhiên?”tôi vội nghĩ tới thứ liên quan hơn mà trả lời.

“Đó là cách mấy tu sĩ hay mấy kẻ dùng ma thuật thần thánh nghĩ.”Alex gác một bên chân rồi nói tiếp.” Eve, đi sơ chế mớ quăng đá quý trong lúc ta giáo huấn tên tân binh tầm thường này.”

“Đã rõ.”

Eve gật đầu rồi lại dốc ngược cái túi hoa văn là lạ đổ ra mớ đá đủ loại màu sắc lúc trước rồi gõ mạnh bằng tay. Trong lúc đó, Alex lượm một viên quặng đ quý lên rồi gõ nó bằng búa nhỏ để làm vỡ các phần đá sỏi và làm sạch viên đá quý thô. Sau những phát búa gõ, ánh sáng hòn đá ngày càng lớn hơn và bắt đầu ra tiếng nhạc rồi thậm chí là hình ảnh như vũ trụ.

“Ma thuật, khả năng thêu dệt Raw Magic (ma thuật thô) - sự cấu thành vạn vật và năng lượng, được ví là Fabric Of Reality (sợi vải thực tại). Những kẻ thêu dệt được Raw Magic thay vì dùng chúng trực tiếp được là spellcaster (người dùng thần chú/thuật sĩ).”

Alex bắt đầu giảng giải cho tôi về tính chất của ma thuật tồn tại ở này.

“Ma thuật được biết với các học giả về ma thuật thần bí là The Art ( Nghệ Thuật), với những kẻ dùng ma thuật thần thánh thì gọi nó là The Power (Sức Mạnh). Tùy cách thức ngươi nhận được cũng như dùng ma thuật mà ngươi sẽ có phân loại spellcaster khác nhau.”anh ta nói trong khi tay vẫn gõ búa vào quặng đá quý, hình ảnh tùy viên đá hiện ra một bên hình người giống phù thủy với vây quanh vì sao còn một bên là tu sĩ với thực thể to lớn phía trên.

“Vậy thứ thuốc này…”tôi rên rỉ hỏi

“Ngươi nên biết ơn khi ta đã trao cho ngươi cơ hội chạm được ngưỡng đầu tiên của ma thuật, hỗi kẻ tầm thường.”Alex nhếch mép mà cười tôi như thể khinh thường.”Cơ thể vô năng của ngươi quá kém chất lượng nên khi tiếp xúc ma thuật nó khó dung nạp được, thậm chí chẳng khác gì bị trúng độc.”

“Ugh…” tôi vẫn không kìm nỗi cơn đau mà rên rỉ, chỉ vì tôi kém cỏi nên mới phải chịu khổ sở thế này…

“Nồng độ Raw Magic trong ngươi quá thấp nên ta quăng ngươi vào cái thử thách sống sót với lũ Kobold này để trui rèn lại ngươi, cả trong lẫn ngoài, thông qua đó gia tăng sự tương thích với ma thuật nên quá trình đột biến cơ thể ngươi bằng thuốc của ta mới thuận lợi. “người đàn ông đó cười khì như thấy gì đó hài hước. “Nhờ vậy mà ngươi từ một hòn sỏi vô giá trị thành được viên Azurite kèm cõm 10 gold (vàng).”

“Vậy ta chính xác là gì!?” Sabata lên tiếng hỏi.

“Spirit của tên tầm thường đó.”Alex trả lời


“Linh hồn á?”Sabata nghiêng đầu thắc mắc.

“Khi linh hồn hay tinh thần mạnh mẽ của bản thân khi tiếp xúc với Fabric Of Reality sẽ kết tinh thành, xem chừng đó là khả năng nổi trội nhất của ngươi khi đến nơi này.” anh ta liếc mắt nhìn tôi.“Những kẽ điều khiển được Spirit của bản thân và tạo nên hình thái, sức mạnh khác nhau tùy vào chính cái tôi của người dùng. Vì lẽ đó mà những kẻ như ngươi được phân loại là Spirit Weaver (kẻ dệt hồn).”

Dù cơ thể vẫn còn đau đớn song khi lắng nghe những điều đó khiến tôi thầm kinh ngạc. Tôi không bao giờ nghĩ được mình lại có linh hồn đủ mạnh cũng như hiện tượng kỳ lạ ấy có thể xảy đến.

“Thế Artisan như ngươi là thứ gì?” Sabata tiếp tục thắc mắc.

“Là kẻ dùng ma thuật thần bí bằng trí tuệ của mình nhưng không chuyên sâu như Wizard (thầy phù thủy), thay vào đó chuyên ngành của ta là tạo nên những Magic Tool (công cụ ma thuật).” Alex ngưng búa giây lát rồi chỉ vào Eve.” Như con bé này, con dao bếp của ngươi và hiệu ứng hình ảnh với âm thanh nãy giờ ngươi thấy từ hòn đá là những khả năng của Artisan.”

Khi nhìn những thành phẩm mà Alex tạo ra, tôi chợt hiểu ra khả năng của anh ta có thể nói gần giống Iron Man nhưng theo phong cách Doctor Strange hơn. Lúc này đây, tôi không cảm thấy thắc mắc vì sao Eve lại khỏe tới mức phi lý hay việc anh ta thấy rõ Sabata cũng như đủ sức giữ Spirit lại.

“Cơ mà ngươi tính nằm ra đất bao lâu thế?”

Anh mắt của Artisan đó đột nhiên trở nên nghiêm nghị nhìn thẳng vào tôi. Vì sợ hãi trước ánh nhìn đó mà tôi vội ngội dậy, khi đó tôi cũng nhận ra cơn đau khắp cơ thể đã thuyên giảm và thân thể đã nhẹ nhàng hơn. Cùng lúc đó, tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó nóng nóng bên trong người mình, cảm giác rất mơ hồ nhưng không hề khó chịu. Một cảm giác là lạ, ngứa ngứa xuất hiện trước ngực cũng như hơi nóng tỏa nhiều từ đó. Tôi khẽ mở nút cổ áo và thấy một hình xăm in hằng ngay giữa ngực!

“Hmph, nếu cộng sự của ta mà có mệnh hệ gì thì ta quyết liều cái mạng này với ngươi luôn đấy, phù thủy!” Sabata thấy tôi mà nhẹ nhõm giây lát rồi quay sang Alex.

“Hah, một Spirit cũng cứng phết, xem chừng nó còn thành thực hơn ngươi đấy, kẻ tầm thường.” Alex cười phì một tiếng.

“Vết xăm này… nó liên quan gì đến ma thuật vậy?” tôi bối rối khi nhìn vết xăm trước ngực rồi hỏi.

Alex không nói gì mà lấy trong túi ra một tờ giấy ghi đủ một danh sách gồm những thứ với tiêu đề là ma thuật. Một trang có dòng đầu khi level 0 spell (thần chú cấp độ 0) và trang dòng đầu là level 1 spell, một trang đều có ghi danh sách đầy đủ từng tên gọi cho tới cách spell hoạt động.

“Giờ cơ thể ngươi đã ổn định rồi, giờ thì chọn một spell trong mỗi trang đi.”

“ Tôi có thể học được spell sao?” sự hồi hộp tràn ngập khiến đôi tay tôi run nhẹ, bởi cảm giác chính bản thân mình làm được thứ tưởng chừng chỉ trong giả tưởng sắp thành hiện thực.

“Cơ thể ngươi và Abberent Dragonmark (dấu ấn rồng lầm lạc) sẽ tự nhiên tiếp thu và ghi nhớ nó thôi.” Alex vẫn gõ búa vào quặng đá quý ung dung căn dặn. ”Hãy lựa chọn kỹ càng, cho chính tương lai của chính ngươi cũng như sự hữu ích cho ta.”

“Có lẽ một cách nào đó thì đây là pha trúng lotto của ngươi nhỉ?” Sabata nhìn mặt tôi mà nhận xét.

“Heheh…” tôi cười ngượng nhẹ khi bị nói trúng tim đen.

Tôi đọc bao quát toàn bộ hai trang giấy. Sau vài phút đọc và nghiền ngẫm, tôi chợt nhận ra sao nó y chang mớ spell trong Dungeon & Dragon đến mức này vậy!? Từ cái tên cho tới những thông tin như trường phái, thời gian niệm, phạm vi, thành phần, thời gian hiệu lực, class (lớp/phân loại) dùng được, thậm chí là cả mô tả!

“Cho tôi hỏi...” tôi chầm chậm lên tiếng sau vài phút im lặng.

“Nói đi.” Alex nói trong khi vẫn ung dung ngồi ghế gõ quặng đá quý.

“Sao mớ spell này y chang trò rpg Dungeon & Dragon thế?” tôi hỏi.

“À, câu hỏi khá đúng nhưng ngươi hiểu ngược rồi.” anh ta nhếch mép cười.

“Ngược?” tôi gãi đầu khó hiểu.

“Trò Dungeon & Dragon vốn là dựa trên về mọi thứ thuộc thế giới ta. Gary Gygax và Dave Arneson là kẻ du hành gần giống ngươi nên họ đã biết được chúng và chuyển thành dưới dạng trò chơi tabletop rpg.” Alex nghiêng đầu nói tiếp. “Và nếu ngươi biết rành trò chơi đó thì đỡ tốn thời gian của ta.”

Tôi ngỡ ngàng khi nhận được một pha xoắn não nhẹ. Người sáng tạo trò rpg nổi tiếng này lại là một phượt thủ sang thế giới khác! Đúng là sự thật khó mà tin được nếu tôi không tự mình trải nghiệm những sự việc này. Gác việc đó sang một bên, tôi suy xét để lựa chọn một spell level 0 và spell level 1 mà dễ dùng cho đến tiện ích cho tôi nhiều nhất! Sau một lúc, tôi quyết định chọn spell ra mà bản thân cần thiết nhất với tôi.

Produce Lightning (tạo điện)

Level 0 conjuration (triệu hồi)

Casting Time (thời gian giải phóng): 1 hành động

Range (phạm vi): Self (bản thân)

Components (thành phần): lời nói, thao tác

Duration (thời lượng): 10 phút

Class: Druid (tu sĩ/pháp sư)

Một dòng điện xuất hiện trên tay bạn. Dòng điện sẽ giữ yên trong thời lượng và không gây hai cho bạn hay trang bị của bạn. Dòng điện tỏa ra anh sáng rõ ràng trong bán kính 3m và sáng lập lòe khi xa hơn 3 mét nữa. Spell kết thúc khi bạn hủy bỏ bằng hành động hoặc khi phát động nó lần nữa.

Bạn có thể tấn công bằng tia điện này, mặc dù như thế sẽ kết thúc ma thuật. Khi bạn phát động spell này hoặc dùng một hành động lúc sau, bạn có thể phóng dòng điện về phía một sinh vật cách bạn 10m.

Đây là ma thuật từ con dao Alex đã trao cho tôi, sự tiện dụng cho tới sức mạnh không còn gì để bàn cãi nữa.

Comprehend Languages (thấu hiểu ngôn ngữ)

Level 1 divination (tiên đoán)

Casting Time: 1 hành động

Range: bản thân

Components: thao tác tay, lời nói

Duration: 1 giờ

Classes: Bard (thi sĩ), Sorcerer, Warlock, Wizard (cả 3 đều mang nghĩa pháp sư)

Trong thời lượng, bạn có thể hiểu ý nghĩa bất kỹ ngôn ngữ được nói mà bạn nghe. Bạn cũng hiểu được bất kỳ chữ viết ngôn ngữ nào nhưng phải chạm vào bề mặt mà chữ được viết. Cần 1 phút để đọc một trang chữ viết. Spell này không giải mã được thông diệp bí mật trong một đoạn văn hay glyph (trạm khắc/dấu ấn), loại như dấu ấn thần bí hoặc thứ không thuộc một phần ngôn ngữ viết

Với giới hạn cho tới lựa chọn phù hợp, tôi tin rằng hiểu được ngôn ngữ sẽ rất có ích cho tôi, dù nó có chút bị động trong giao tiếp nhưng nó vẫn giúp tôi tiếp thu tốt thông tin, bởi lẽ tri thức là sức mạnh của con người mà.

“Produce Lightining!”

Ngay khi tôi thử niệm câu thần chú đã dùng suốt hai ngày qua, dòng điện xuất hiện ngay trong lòng bàn tay tôi và phát sáng. Dù cũng chỉ là cùng thứ ma thuật trước đó, thế nhưng cảm giác tự tay tôi làm được khác hoàn toàn biết bao, nó khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Xem ra cách thức Aberrant Dragonmark thật sự dễ hoạt động như tôi mong đợi. Đối với người như Alex thì có lẽ chuyện này không là gì nhưng ở nơi tôi, ai mà chẳng có ước mơ dùng được ma thuật cơ chứ.

https://.youtube.com/watch?v=LhFETREAvhc&t=33s


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui