https://.youtube.com/watch?v=nFqIXL1-u6A&feature=emb_title
“Con người… từ thế giới khác!?” Thokk ngạc nhiên lên tiếng.
“Hm… có thứ đó ở chỗ bọn Orc phe địch này nữa sao?” Arcath xoa cằm suy nghĩ. “Tự giới thiệu đi tên kia!”
Kobold Sorcerer đó lên tiếng yêu cầu. Dẫu vậy, gã Orc bị mê hoặc chỉ nghiêng đầu gãi tai. Có lẽ hắn không nghe được tiếng Draconic nên mới phản ứng như vậy.
[Hãy tự giới thiệu bản thân và nói cho bọn ta biết về thủ lĩnh của bọn ngươi đi.] tôi dùng thần giao cách cảm ra lệnh cho tên Orc.
“Tôi, Igurg, chiến binh của làng Muzgonk.” Tên Orc tự xưng là Igurg lên tiếng. “Thủ lĩnh của làng chúng tôi là Imsh The Brute (tàn bạo), Warchief của làng Muzgonk.”
“Imsh… ta vẫn nhớ như in cái tên đáng nguyền rủa ấy…” Thokk lẩm bẩm với giọng kìm nén sự tức giận.
“Làng Muzgonk của bọn tôi đã đánh chiếm không ít làng của những kẻ ngoại lai cho tới những làng Orc yếu đuối hơn. Tất cả là nhờ sự dẫn dắ của Imsh The Brute hùng mạnh.” Igurg nói với khuôn mặt tràn đầy sự tự tin.
“Gr…vậy đúng là các ngươi là những kẻ đã tấn công làng Olzug 10 năm trước!”
Thokk nắm chặt cây chùy trong tay mà bước đến đầy phẫn nộ. Song tôi đưa tay lên ngăn chiến binh đó tấn công tên Orc tù nhân.
[Hãy để hắn nói xong đã.] tôi lên tiếng can thiệp.
“…Vâng.” Gã chiến binh đồng minh ấy lặng lẽ lui bước dù trong lòng không vui.
“Dẫu rằng mọi thứ đều rất bình thường, thế nhưng tất cả đã thay đổi từ 15 năm trước.”Igurg thở dài và nói giọng điệu chán nản. “Ngày đó, Warchief của bọn tôi đã bị hóa điên và trở thành một sinh vật quỷ dữ được biết là Tanarukk. Ngài ấy thậm chí sẵn sàng tàn sát những kẻ chống đối. Vì lẽ đó, dân số làng Muzgonk đã giảm xuống chỉ còn chừng chưa tới một phần bốn ngày xưa.”
Nghe tên Orc đó kể chuyện hồi xưa của cái làng Muzgonk nguy hiểm này mà khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Cái làng tới hơn 300 tên Orc… rốt cuộc cái làng gì mà đông khiếp thế!? Đúng là cái đám Orc này đã dông mà còn nguy hiểm thật. Thật may là chúng đã tan rã bớt, chứ tới vài trăm tên thì chắc sẽ tốn rất nhiều thời gian và nhiều công sức để mình hạ hết!
“Vậy… ngươi còn lời trăn trối gì không?” Thokk gõ nhẹ cây chùy vào lòng bàn tay mà hỏi đầy đe dọa.
[Bình tĩnh, Thokk The Mace.]
Tôi ra lệnh cho gã Barbarian đồng minh nóng nảy. Xem chừng nỗi căm hận cho cái chết của Warchief đời trước đã khiến cả người cẩn trọng như Thokk cũng mất khôn. Trong cái rủi có cái may, nhờ đó mà gã chiến binh này không sợ Tanarukk và vẫn đủ lý trí nghe lệnh tôi.
[Nói rõ về tù nhân của các ngươi.] Tôi ra lệnh cho Igurg.
“Phải rồi, bọn tôi vô tình đã bắt được vài tên con người ăn mặc khác lạ xuất hiện quanh đây. Theo những gì Imsh nói thì đây là những kẻ đến từ thế giới khác.” Igurg xoa cằm nói tiếp.”Hiện tại làng Muzgonk đang phân vân không biết nên làm thịt l ũ con người này hay dùng chúng làm nô lệ kiêm luôn hỗ trợ gia tăng dân số của làng.”
Nghe vậy, tôi càng quan ngại hơn cái mục đích đáng sợ của của đám Orc này. Xem chừng phải khẩn trương trước khi có ai đó bị thịt hoặc bị hấp diêm bởi đám Orc này!
[Câu hỏi cuối, ngươi trung thành với tên Tanarukk hay thần linh của Orc?] tôi hỏi điều cuối trước khi đưa ra quyết định cuối cùng nên làm gì tên Orc này.
“Tôi chỉ trung thành với ngài Imsh The Brute, không phải một tên đã sa ngã vào tay quỷ dữ.” Igurg trả lời không chút do dự.
“Hmph, vậy thì chúc mừng, ngươi đã nhận được sự từ bi của ngài Gruumsh.”Thokk nói với giọng điệu có phần mỉa mai rồi chỉ tay vào tôi.”Hãy trung thành với ngài ấy nếu ngươi không muốn chung số phận với tên Tanarukk khốn kiếp kia.”
“Khoan, ngươi nói gì cơ!?” Igurg tròn mắt nhìn từ Thokk sang tôi.
[Như Thokk nói đấy.] tôi trả lời sự đồng tình với nhận định của Thokk.
“Sao cơ!? Ngài thật sự là The One-Eye God (vị thần một mắt) đó sao!?” Igurg nói với tôi trong khi hàm mở toang biểu thị sự kinh ngạc.
[Ngươi hãy giải thích cho Iro và Arcath cuộc trò chuyện nãy giờ đi.]
“Rõ.”
Tôi dặn Thokk rồi sau đó đi ra một khoảng đất. Tôi dùng Mold Earth để bắt đầu đào hố trong lúc cả nhóm đang đối thoại với nhau để tận dụng thời gian.
“Mold Earth…”
Tôi lẩm bẩm niệm spell, tay chỉ xuống đất điều khiển hướng cục đất được đào lên trong khi đầu bắt đầu suy nghĩ một kế hoạch cụ thể. 80 tên Orc chưa bao gồm tên Tanarukk đồng nghĩa mỗi người phải xử lý ít nhất 20 tên Orc… Tạo một cái bẫy để hạ được số lượng lớn như thể là một thử thách không nhỏ. Mặc dù Charm Ray sẽ giúp tôi lôi kéo được một khảng quân đội cho mình, nhưng đồng nghĩa với nó là tôi cần phải kết thúc trận chiến này trong một giờ… Mặt khác, tôi có thể bỏ qua chiến đấu mà tập trung dùng Charm Ray thường xuyển để điều khiển đám Orc phe địch cho chúng tự đấu đá lẫn nhau. Dẫu đó cũng là cách tiện lợi và hay nhất, nhưng từ những sự việc từ lúc lần đầu đụng độ Kobold cho tới đối đầu Vr’tark thì tôi không dám tin tưởng 100% kế hoạch của mình.
“Lại ngờ vực bản thân nữa à?” Sabata hiện ra bên cạnh tôi và hỏi.
“Lần này là 4 đấu 80 đấy,” tôi lẩm bẩm.”phải có một kế hoạch chi tiết, thiết thực, và phải bao hàm cả trường hợp khi kế hoạch chệch khỏi dự tính…”
“Well, vậy thì thay vì sợ kế hoạch thất bại thì hãy vạch ra kế hoạch khi thành công lẫn thất bại.” Sabata lại đưa ra lời khuyên.”Hãy nhớ, the ability to destroy a planet is insignificant next to the power of The Force (khả năng để hủy diệt một hành tinh không là gì khi đứng cạnh quyền năng của Thần Lực).”
//
“Đó là nếu chúng ta là Jedi hoặc Sith kia!” tôi phản bác ngay lập tức.” Thế nhưng chú nói đúng, nếu nghi ngờ thì tốt nhất là tìm giải pháp cho nó hơn là cứ hoài nghi.”
“Heheh, phải thế chứ, cộng sự của ta ~.”
Sabata khoanh hai tay lại mà cười đầy tự hào. Có lẽ hiện tại tôi vẫn sẽ tiếp tục kế hoạch lúc này, chuẩn bị bẫy đề phòng cũng như lẻn vào căn cứ địch để mê hoặc chúng đấu đá lẫn nhau. Thêm nữa, để chắc ăn thì tôi sẽ cho những thuộc hạ của mình chuẩn bị một cuộc đột kích sau khi dụ được phe địch vào bẫy để chiếm ưu thế khi mở cuộc giao tranh tổng. Đấy là kế hoạch tốt nhất hiện giờ mà tôi có thể nghĩ ra được và hy vọng nó sẽ thuận lợi. Tôi phải thực hiện tất cả những việc này trước khi trời tối khiến tôi trở nên mệt mỏi và không duy trì dùng Charm Ray được.
--- Vài giờ sau tại khu vực Sandhurst Club---
“Hm? Sao nhiều người đi đâu mất rồi vậy?” Một Orc đang đi tuần xung quanh mà nhìn dáo dác khi ánh mặt trời đang khuất dần.
“Mày nói giờ tao mới để ý… họ đi săn rồi chăng?” tên Orc khác gãi đầu hỏi. “Tụi đó đi săn thì đi sao đông và lúc trời tối dần thế này?”
Vút vút
“Huh, mũi tên!?”
Hai tên Orc thấy hai mũi tên bay đến cắm vào thân cây bên cạnh và trên đất. Hai gã chiến binh vai u thịt bắp đó hướng mắt về phía nơi mũi tên bay đến mà thấy kẻ lạ mặt đang giương cung. Kẻ đã bắn tên ấy không ai khác là một thiếu nữ người báo với mái tóc trắng.
“BÁO ĐỘNG, CÓ MỘT Ả DEMIHUMAN (á nhân) ĐỘT NHẬP!”
Một tên Orc rống lên trong khi tên còn lại cầm cây lao ném vềp hía kẻ địch. Cây lao cắm thẳng vào bức tường thay vì trúng vào mục tiêu của nó.
Vút
“AGH! Ả bắn trúng tao rồi!”
Tên Orc rống lên khi tên trúng vào hông. Hắn vừa tỏ vẻ đau đớn nhưng cũng trông trở nên giận dữ hơn. Gã chiến binh đó rút mũi tên ra cái rụp rồi lao tới hòng dùng rìu chẻ đôi kẻ thù.
Rầm
“Đứng lại!”
Nữ Demihuman giống báo ấy nhanh chóng né cây rìu cắm sâu vào bức tường của tòa nhà cũ kỹ. Cô ta nhanh chóng cúi người thấp rồi chạy nhanh bằng cả bốn chi thoát khỏi hai tên Orc.
“Bám theo ả ta mau! Chắc chắn ả có đồng bọn!”
“Nô lệ!”
“Thịt!”
Những tên Orc khác chứng kiến đồng bọn hắn cho tới gương mặt lạ lướt qua mà lần lượt tay cầm rìu cầm lao thi nhau rượt theo. Từ 5 rồi đến 10 Orc cứ thế thi nhau rượt mục tiêu, không bận tâm gì việc rời khỏi khu vực của chúng. Cảnh tượng đám chiến binh Orc vai u thịt bắp chạy nhanh như mấy vận đông viên mà lại không bắt kịp nữ Demihuman kia nhìn cứ như cách người nguyên thủy Persistence hunting (kiểu săn bên bỉ). Với đám Orc tự tin sức mạnh cơ bắp nên chúng chẳng ngán gì chạy cho tới khi con mồi kiệt sức để bắt.
“Nhắm kỹ vào tụi bây, ả chẳng thể nào thoát nổi khỏi chúng ta đâu-“
Xoạt
“AAAAAGH!”
Lần lượt từng tên Orc đột ngột ngà xuống một cái hố chúng không thấy trước đó. Vô số cây lao gỗ xuyên qua người những tên chiến binh điên cuồng to lớn đó!
“Cái quái gì thế này!?”
“Kẻ nào dám đặt bẫy bọn ta thế!?”
“Mẹ kiếp!!!”
Trong lúc 10 tên chiến binh chật vật trước hố bẫy, chúng ngước lên và thấy một sinh vật giống như con người đang nhìn chúng. Một thứ giống người nhưng hai con ngươi sáng lên bên tím bên vàng. Khung cảnh xung quanh không quá tối tăm dưới đôi mắt nhìn xuyên màn đêm loại Orc. Thế nhưng, thứ hình người màu trắng đen lại chỉ hai con mắt nhìn thấy rõ màu sắc khiến chúng không tránh khỏi sự bối rối.
“Ngươi là ai!?”
“Hãy xưng tên đi kẻ lạ mặt!”
“GRAAAH!”
Những tên Orc bị đả thương bởi cọc bẫy đều nói với lớn giọng. Ấy vậy, những tiếng nói đó có phần lo sợ lẫn tò mò hơn là phẫn nộ và đau đớn trước sinh vật lạ kia.
[Ta hỏi ngươi,] Âm thanh tựa như vang lên trong đầu lũ Orc cất lên.[Các ngươi là bầy tôi của Demon và kẻ sa ngã, hay các ngươi ẫn còn trung thành với The One-Eye God của các ngươi?]
--- Vài phút sau---
[Iro ổn chứ?] tôi hỏi han người đã nhận chỉ thị làm mồi nhử.
“Tôi ổn, có thể sống sót qua cả một con rồng thì tôi không sợ với những tên Orc này.” Nữ Barbarian báo đó trả lời một cách tự tin.
[Miss Iro cứng cỏi bên trong tấm thân mảnh khảnh xin đẹp ấy.] Sabata nhận xét. [Chả bù Greater Deity nào đó chỉ đứng diễn sâu với lén bắt cóc lén dân làng người ta.]
[Giờ chú muốn cà khịa tui đến thế à!?]
Nghe cái lời của tên Spirit hiệp sĩ này cà khịa công sức tôi lăn lộn nãy giờ tới độ trời sụp tối để bắt bám theo, bắt cóc rồi mê hoặc từng tên Orc. Tất cả nỗ lực chỉ để hy vọng kế hoạch sẽ thành công trót lọt và khả năng phe đồng mình sống sót cao hơn. Thế mà thay vì nói lời khen nào thì Sabata chỉ lo châm chọc thì đúng là dễ sôi máu!
“Han hay thật, có thể khiến ngần này Orc chịu nghe lời.” Iro trầm trồ mà nhìn chừng 21 trong số 30 tên Orc tôi bắt về được.
“Dù có dùng Charm Person nhưng có thể làm tới ngần này trong thời gian ngắn thì đúng là quá phi thường!” Arcath ấn tượng mạnh trước những gì mà đôi mắt ma thuật của tôi làm được.
[Well, ít nhất quân số đám đó còn hơn 50, giảm còn gần một nửa…]
Tôi thở dài mà nói. Trong 30 tên thì hết 9 tên mà tôi đã thất bại buộc phải thủ tiêu hoặc chúng chết khi ngã xuống hố bẫy. Thật sự dù muốn hay không thì tình cảnh tôi không khác gì Metal Gear Solid 5 (bánh kim rắn) chút nào. Lén lút vào căn cứ địch rồi bắt cóc người của chúng để gia tăng lực lượng đồng minh. Thêm việc giờ tôi là lãnh đạo cái băng nhóm này khiến tôi không khác Snake (rắn) là bao.
[Ta đoán các ngươi đều đã mệt sau một ngày dài rồi nhể.] Tôi lên tiếng nói với 21 tên Orc đang bị mê hoặc. [Hãy tận hưởng những thứ này như lòng từ bi của ta dành cho những chiến binh trung thành nào.]
Tôi dùng năng lực của đôi mắt Beholder mà tạo ra đồ ăn. Chưa đầy một phút, vô số miếng thịt lợn nướng và khoai tây với cà rốt được ướp muối tiêu xuất hiện như mọc từ dưới đất lên. Không chỉ thế, vô số chiếc cốc làm từ một nửa vỏ trái dừa chất đầy nước trái cây với mật ong đặt xung quanh mớ đồ ăn nhìn không khác gì một bữa tiệc. Do đây là để nạp lại năng lượng cho những thuộc hạ của tôi ở trạng thái tốt nhất trước khi chiến đấu, thành thử ra tôi không tạo đồ cồn để chúng không say xỉn.
“Mớ thức ăn này từ đâu xuất hiện thế!?”
“Phép thuật ư!?”
“Wow, chúng thơm phức và ngon lành nữa!”
“Đồ uống mát lạnh và ngọt liệm, đồ ăn đầy hươnng vị!”
Những tên Orc đó thi nhau chộp lấy đồ ăn và nước uống mà tận hưởng sau vài giây kinh ngạc và tò mò. Chúng cười đùa trong khi tán dương hương vị những thứ tôi tạo ra.
“Các ngươi đã thấy thế nào trước phép màu của thần Gruumsh One-Eye vĩ đại?” Thokk lên tiếng hỏi toàn bộ những tên Orc tham gia bữa tiệc tôi chuẩn bị.
“Tuyệt vời!”
“Đúng là phước lành của The One-Eye God!”
“Chúa tể Gruumsh vĩ đại muôn năm!”
“Ngợi khen Gruumsh One-Eye hùng mạnh và toàn năng!”
Câu hỏi của Thokk đã được đáp lại bằng những lời ngợi khen ngợi tôi không ngớt. Dù rằng có lẽ đám Orc này nhớ trật lất hết về vị thần thật sự của chúng.
“Vậy hãy dùng chính sức mình để đáp lại phước lành của ngài ấy đi, nếu các ngươi còn xem bản thân mình là một chiến binh Orc!”
“YAAAAAH!”
Thokk phát biểu một tràng và được những khán giả của mình hò reo đồng tình. Có lẽ lời nói của kẻ dù khác phe nhưng cùng chung một tộc có sức thuyết phục và dễ dồng cảm hơn.
[Cả 3 muốn dùng gì nào?] Tôi hỏi ý kiến từ những đồng đội của mình.
“Oho, ngài Gruumsh rộng lượng thế?” Arcath ngạc nhiên cũng như mừng rỡ.
“Burger và nước trái cây!” Iro ngay lập tức lên tiếng. Cô nàng Barbarian ấy nói với đôi mắt sáng lên cũng như cả đuôi dựng thẳng lên cứ làm tôi liên tưởng một chú mèo khi đến giờ ăn.
“Vậy… ngài cứ chọn món gì mà giới thiệu!” gã Sorcerer Kobold cười khúc khích mà nói một cách phấn khích.
“Bất kỳ món gì ăn được thì tôi không từ chối.” Thokk như chẳng mảy may quan tâm.
Ngay lập tức, tôi tạo ra một cái burger thịt bò hai tầng cho Iro, một miếng thịt rồng chiên lớn cho Arcath, một con gà nướng tẩm muối tiêu và mật ong cho Thokk. Tôi tạo ra ba cốc sữa mật ong to ngang một chai nước nửa lít cho cả ba người họ. Còn phần bản thân, tôi tạo một cốc chocolate milkshake và một tô mì ramen.
[Burger cho Iro, thịt rồng cho Arcath, và gà nguyên con là phần Thokk.] Tôi nói với cả ba người họ. [Cứ tự nhiên dùng với sữa mật ong đi, nếu muốn thêm ta sẽ làm.]
“Cảm ơn!” Iro nhanh chóng chộp lấy cái bánh burger mà ăn một cách thích thú với đuôi nằm êm dưới đất cùng đôi tai đung đưa.
“Thật khó mà ngưng bất ngờ khả năng của chúa tể Gruumsh…”Arcath cắn một miếng thịt rồng mọng nước mà nhận xét.“Theo như tôi học từ cha, thậm chí có là spell level 3 như Create Food And Water (tạo thức ăn và nước uống) thì chúng không thể nào tràn đầy hương vị như thế này được! Chưa kể là việc thay đổi số lượng nữa!”
“Han tuyệt lắm, phải không?” Iro nói một cách phấn khích mà vô tình nói ra tên thật của tôi trước.
“Han, ai cơ?” Sorcerer Kobold đó thắc mắc trước cái tên không hề biết đến.
“À… ý tôi là chúa tể Gruumsh!” cô nàng Barbarian báo đó vội đính chính.
“Hmmm sao ngài cất công tạo một món ăn ngon thế này dù rằng tôi không dự tính yêu cầu cao gì?” Thokk sau khi cắn một miếng thịt và uống một ngụm sữa mật ong mà thắc mắc hỏi tôi.
[Bữa ăn ngon miệng trước khi đối mặt tử chiến sẽ giúp ngươi thỏa mãn và ít nuối tiếc hơn nhỡ có tạch.] Sabata giải thích trong khi tôi đang tập trung chuyên môn ăn ramen. [Thêm nữa, nó sẽ động viên ngươi mong muốn sống sót trở về để tận hưởng món này lần nữa.]
“Ra là vậy…” Barbarian Orc thâm niên đó nhắm mắt lại như thể đang chiêm nghiệm giây lát.”Ngài suy nghĩ thật thấu đáo.”
[Ngươi hiểu thì tốt.] Spirit hiệp sĩ cảm thấy ung ý mà trả lời.
“Tôi hy vọng sẽ được thưởng thức một cốc rượu quý từ ngài đấy.” Người đàn ông Barbarian cầm cái đùi gà chỉ về phía tôi mà mỉm cười.
[Tất nhiên rồi, ráng mà sống sót chiến thắng đấy. Ngươi sẽ không chỉ nhận một cốc mà là cả một chầu luôn đấy]
Sabata đáp trước lời hứa hẹn đó. Tôi cũng mừng thầm khi Thokk đã bớt ngờ vực tôi so với lúc đầu. Hy vọng ấn tượng tốt của Barbarian Orc này về tôi vẫn sẽ ổn định như thế này chí ít tới khi hết nhiệm vụ hạ gục Tanarukk.
“Rượu là gì thế?” Iro nghe thế mà hỏi trong khi đang uống cốc sữa mật ong.” Mà món Ha- ý tôi là chúa tể Gruumsh đang ăn là gì thế?”
“Một thứ nước làm từ trái cây có mùi nồng và giúp ngươi sảng khoái vô cùng khi uống nó.” Thokk trả lời bằng cách đưa ra những lời giải thích về rượu.”Có điều không phải kẻ nào cũng thích mùi đắng của nó hoặc cơn đau đầu sau khi bị xỉn.”
“Well, bọn ta thì không thích cái thứ đó đâu. Uống nó xong oải chết mồ, đã thế đầu óc chẳng tỉnh táo nổi!” Arcath bĩu môi chê bai rượu, như một cách mà Kobold có thể lực (cons) kém đối mặt với đồ uống có cồn.
“Nghe… thật tò mò.” Iro uống cốc sữa mật ong và đang liếp mép dính đầy sữa.
[Tiện thể thì món này gọi là ramen, một dạng bột trộn lại hình thành sợi ăn chung với nước hầm, thịt và rau củ đi kèm.] Tôi đưa ra lời giải thích đơn giản về món đang ăn và chỉ nói duy nhất Iro nghe được. [Iro thích thì lần sau tôi chuẩn bị cho.]
“Tôi rất trông đợi nó đấy!” Cô nàng báo ngoe nguẩy đuôi trước lời hứa hẹn đó
“…Phải rồi!”
Một ý tưởng bất giác xuất hiện trong đầu khi tôi đang húp tô nước dùng . Một kế hoạch để giúp tôi có thể dễ dàng chinh phục được cuộc chiến này với ít rủi ro nhất!