Lâm Hạo còn chẳng nhận ra ý mỉa mai của Lâm An.
Anh ta còn cho rằng bản thân đoán đúng , đang định lên tiếng thì thấy cô gái trước mặt từ từ tháo kính xuống , cả người liền khựng lại .
Sau chiếc kính thời thượng quá cỡ là khuôn mặt xinh đẹp nhưng đối với anh ta lại là ám ảnh kinh sợ .
Lâm Hạo tái xanh mặt , cả người như bị ấn nút dừng lại , hơi thở dồn dập , ánh mắt sợ hãi như gặp ma khiến Lâm An nhìn mà khẽ cười .
Sao anh ta có thể quên khuôn mặt đầy máu ám mình mỗi đêm chứ ? Cứ mỗi lần anh ta nhắm mắt lại , khuôn mặt cậu nhóc giống cô đến tám chín phần lại hiện ra khóc lóc không ngừng trách móc , nguyền rủa anh ta chết đi .
Lâm Hạo kinh hãi tột độ , giọng run rẩy :
" Không ....không phải đâu...cậu ta chết rồi mà ..."
Tiếng gào thảm thiết của Lâm Vũ đã thu hút sự chú ý của cảnh sát bên ngoài , ngay lập tức hai viên cảnh sát liền đẩy cửa đi vào , vội vàng hỏi :
" Thanh tra Doãn , có chuyện gì vậy ?"
Anh chàng Sở Hoan liếc nhìn vẻ mặt hoảng sợ đến tái xanh cả mặt của Lâm Hạo rồi lại quay qua nhìn Lâm An cau mày khó hiểu .
Thông qua camera trong phòng , anh ta thấy Lâm Hạo vừa nhìn thấy mặt đội trưởng liền kích động hoảng loạn , hai tay ôm đầu không ngừng kêu gào .
Mặt của đội trưởng có vấn đề sao ?
Anh ta không nghĩ ra lý do vì sao thái độ của Lâm Hạo lại thấy đổi nhanh như vậy.
Lúc Sở Hoan tiến hành phỏng vấn thì cậu ấm này ngậm chặt miệng không nói lời nào vậy mà khi vừa nhìn thấy đội trưởng Doãn lại kích động và hoảng sợ , miệng còn không ngừng lẩm bẩm .
Lâm An không trả lời câu hỏi của viên cảnh sát Sở Hoan , cô ghim chặt mắt vào người Lâm Hạo , cả người toả ra sát khí bức người khiến anh ta cũng bất giác rùng mình .
Thanh tra Doãn trong lời đồn thật đáng sợ .
Lâm An không nán lại lâu , mấy giây sau khi viên cảnh sát bước vào cô liền đứng dậy rời đi trước sự ngơ ngác của Sở Hoan .
Từ lúc Lâm An vào phòng thẩm vấn , cô chỉ im lặng không nói lời nào nhưng cũng đủ khiến Lâm Hạo tái xanh mặt.
Nhìn phản ứng của anh ta , cô càng chắc chắn cái chết của Lâm Vũ có sự góp mặt của anh ta.
Bởi kẻ có tật thì mới giật mình .
Trên đường lớn, chiếc Maybach hoà mình vào dòng xe cộ từ từ lăn bánh .
Trong xe im ắng lạ thường làm Triệu Hoằng đang lái xe cũng thấy lạnh sống lưng .
Bà chủ nhỏ đang không vui , nói đúng hơn là tâm trạng không tốt .
Từ lúc rời khỏi Cục cảnh sát cả người cô đã toả ra sát khí đáng sợ , dù vẻ mặt cô trông vẫn bình tĩnh như thường nhưng anh ta đã đi theo cô mấy năm , sao có thể không nhìn ra sự u ám trong mắt cô .
Lâm An trầm ngâm dựa đầu vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trái tim cô đang rất khó chịu.
Mỗi khi nhớ đến Lâm Vũ.
Cô thấy hối hận và áy náy vô cùng
Lâm Vũ là em trai sinh đôi của cô , cả hai giống nhau đến tám chín phần nên thường bị nhận nhầm , chỉ có cha mẹ biết rõ ai là An , ai là Vũ .
Mười ba năm trước , sau khi Lâm An bị đưa ra nước ngoài , Lâm Vũ ở Lâm gia bị đối xử như kẻ ở đợ , nhất là Lâm Hạo.
Anh ta luôn tìm cách trêu chọc và bắt nạt cậu nhóc ốm yếu không biết cách phản kháng và coi đó là thú vui.
Lâm Diệu Quang dù biết nhưng cũng làm lơ , ông ta chẳng buồn bận tâm đến một thằng nhóc ốm yếu chẳng được tích sự gì .
Sự khinh thường và bắt nạt ngày càng quá đáng đã dẫn đến bi kịch.
Lâm Vũ không thể chịu nổi những lời nói chế giễu của Lâm Hạo , nhất là khi anh ta nhắc đến cái chết của bố mẹ , cậu liền đứng dậy phản kháng , cả hai xảy ra xô xát.
Lâm Vũ thừa thời cơ Lâm Hạo không phòng bị liền đấm mạnh vào mặt anh ta , sức lực không lớn nhưng cũng đủ khiến Lâm Hạo tức giận.
Anh ta thẳng tay đẩy Lâm Vũ lăn xuống cầu thang từ tầng hai , đến khi bàng hoàng nhận ra thì trước mắt chỉ thấy màu đỏ chói cùng mùi máu tanh .
Đến khi Lâm An nhận được tin , vội vàng về nước ngay trong đêm nhưng cũng không thể nhìn mặt em trai lần cuối .
Cũng như ngày 23/9 bầu trời đổ mưa dữ dội , nghĩa trang vắng bóng chẳng thấy ai , chỉ có một cô bé đứng trước bia mộ giữa trời mưa khóc lớn , cô ngồi bệt xuống nền bùn đất bẩn , bàn tay không ngừng vuốt ve cái tên " Lâm Vũ " trên bia mộ , khóc không thành tiếng .
Một đứa trẻ mới 12 tuổi mới mất bố mẹ cách đây không lâu thì giờ lại phải đưa tiễn người em trai mà cô luôn yêu thương.
Cay đắng hơn cả là cô biết tất cả đều không phải tai nạn ngoài ý muốn nhưng bản thân lại quá nhỏ bé chẳng thể làm được gì .
Cô hận Lâm Hạo , hận những gì hắn làm với em trai cô.
Giá như khi đó cô có đủ năng lực để đưa cả Lâm Vũ rời đi thì em trai cô đã không phải chịu tủi thân như vậy .
Khoé mắt cô hơi đỏ lên , bàn tay cũng vô thức nắm chặt khiến móng tay đâm mạnh vào tạo thành hình lưỡi liềm đo đỏ .
Lâm An khẽ thở dài , cô nhắm mắt lấy lại bình tĩnh , ánh mắt cũng trở lại như bình thường.
Triệu Hoằng vừa lái xe vừa quan sát phía sau , thấy không khí trong xe đã bớt u ám , anh ta thầm thở phào ngẫm nghĩ mấy giây rồi mới lên tiếng .
" Cô Lâm , đã cướp thành công lô hàng ở bến cảng Ninh Ba "
" Ừ "
Cô hờ hững trả lời , nhìn xuống những vết lưỡi liềm đo đỏ , xoa nhẹ vài cái rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa hay xe chạy qua nhánh đường rẽ thẳng đến CLB Tân Vinh , Lâm An liền nói :
" Đến CLB Tân Vinh "
Hơn mười phút sau , Maybach dừng trước cửa CLB Tân Vinh.
Thấy có khách , lại còn đi xe sang , bảo vệ nhanh chóng tiến đến mở cửa .
Một thân ảnh màu trắng bước khiến ai cũng trầm trồ , ngay cả gã bảo vệ cũng đứng hình trước khuôn mặt khả ái của cô .
Lâm An không quan tâm , trực tiếp đi vào , cô bước thẳng đến thang máy để lên khu Vip .
Cô vừa dừng bước thì thang máy cũng vừa lên đến nơi .
Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra , hai bóng dáng cao lớn , một đen , một xanh đập vào mắt .
" Ô "
Chu Hi Thành thấy người phía trước là em gái hôm trước liền hô lên ngạc nhiên.
Dạo này tần suất đụng mặt em gái này hơi nhiều .
Theo tiếng hô của anh ta , Bạc Tử Sâm đang bận gọi điện thoại cũng đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp bên ngoài .
Lâm An chẳng buồn bận tậm đến Chu Hi Thành , ánh mắt dán chặt lên người anh , vô cùng thưởng thức.
Anh vận vest chỉnh tề , khoác áo dạ dài , giày da bóng loáng , gương mặt điển trai , cả người toát ra hoocmon nam tính quyến rũ chết người.
Cô nhìn đến ngẩn người , quên cả đi vào thang máy , mãi đến khi Chu Hi Thành nhắc mới đi vào ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...