Từ Chiết Giang về Thượng Hải cũng mất kha khá thời gian , giờ đã là rạng sáng.
Lâm An ngồi trên ghế đưa tay day day trán , mặt lộ vẻ mệt mỏi , dưới mắt cũng xuất hiện vệt đen mờ mờ.
Cô dựa đầu vào ghế , nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới xuất phát tới Bắc Kinh thì tiếng cửa bị đạp văng làm cô giật mình , vội ngửa đầu dậy .
Trần Tĩnh hung hăng đạp văng cửa , chân còn đang giơ lên , mắt đảo quanh phòng tìm kiếm.
Đến khi nhìn thấy bóng hình nhỏ bé đang cau mày ngơ mặt nhìn ra cửa thì anh ta mới hạ chân xuống.
Anh ta bực bội ném điếu thuốc trên miệng xuống đất giẫm bẹp , vừa đi vào vừa càu nhàu :
" sao cô không nghe máy ?"
Không phải Trần Tĩnh lo cho cô mà là vì Nhiên Nhiên yêu dấu của anh ta không liên lạc được với cô , sợ cô gặp chuyện nên bảo anh ta ghé qua xác nhận chút.
Mặc dù cô vẫn thường thế nhưng vợ nói thì phải nghe , anh ta đành mò đến.
Ai ngờ vừa ra khỏi thang máy đã thấy vệ sĩ ngã gục trước cửa , tưởng cô gặp chuyện mới vội xông vào.
Chứ anh ta hơi đâu mà lo cho cô , anh ta không ưa cô là đằng khác .
Lâm An nhìn Trần Tĩnh đang đi vào mà không khỏi tức giận.
Đến giờ tim cô vẫn còn đập " bình bịch " đây.
Chắc không kịp đợi Trương Mẫn Lan ra tay cô đã chết vì bị yếu tim rồi .
Cô đưa tay lên vuốt vuốt như trấn an trái tim bé nhỏ đang đập loạn , lườm Trần Tĩnh.
Cô quay qua quay lại tìm điện thoại , mãi mới thấy nó nằm ở khe ghế.
Lâm An cầm lên , vuốt màn hình mấy lần nhưng nó không lên.
Lúc gọi cho tiểu Thất còn có 1% , đoán chắc là hết pin rồi.
Cô tiện tay ném điện thoại xuống ghế , thở dài mệt mỏi nói :
" hết pin "
" cô đừng dùng điện thoại nữa "
Người bình thường luôn như hình với bóng với điện thoại còn cô thì hết để quên , vỡ rồi hết pin.
Rốt cuộc điện thoại có tác dụng gì với cô vậy ? Nghe cái lý do của Lâm An mà Trần Tĩnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán .
Trần Tĩnh rút điếu thuốc ra định hút thì nhận được ánh mắt như đao lao đến đành cất gọn vào túi , thuốc lá ảnh hưởng đến đầu óc.
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt có phần cau có , gác chân lên bàn nói :
" Nhiên Nhiên gọi cho cô đấy , gọi lại đi "
Anh ta không quan tâm vì sao vệ sĩ bên ngoài bị đánh gục bởi Lâm An lăn lộn ở thế giới ngầm mấy năm rồi , chuốc thù oán vào người cũng lạ.
Anh ta chỉ cần giữ cái mạng cho cô vì Nhiên Nhiên bảo thôi .
" chị ấy gọi làm gì ?"
" sao tôi biết được "
Lâm An lại dựa người vào ghế , đưa tay lên xoa xoa cổ , hỏi ngược lại :
" anh là người yêu chị ấy mà không biết à ?"
"không...!chuyện phụ nữ với nhau tôi sao biết được "
Suýt nữa Trần Tĩnh buộc miệng nói là không biết , may mà kịp thời phản ứng.
Nếu không chưa đến nửa ngày Nhiên Nhiên biết được thì coi như toang .
Con cáo già này đang gài anh ta đây mà ? Cô đang ghim chuyện ban nãy , đúng là nhỏ nhen hết chỗ nói .
Lâm An mệt mỏi mở mắt , đưa tay trái lên nhìn đồng hồ , còn hơn một tiếng nữa .
Trần Tĩnh để ý thấy động tác xem đồng hồ của cô , đoán chắc lát nữa tới Bắc Kinh bèn nói :
" tôi đi cùng cô "
" ừ "
Lâm An uể oải vứt lại một câu rồi đi vào phòng ngủ bù.
Thời A Thất là thuộc hạ của Trần Tĩnh nên anh ta biết cũng bình thường .
Mặt trời còn chưa ló hẳn , một chiếc máy bay tư nhân cất cánh rời đi , địa điểm đến là Bắc Kinh .
Tầm trưa , Lâm An cùng Trần Tĩnh xuống máy bay , bên ngoài đã có xe đợi sẵn.
Vừa thấy bà chủ nhỏ cùng lão đại đi đến , A Thuận liền gập người cung kính chào rồi mở cửa xe cho Lâm An vào .
Chiếc xe chống đạn lao vút trên đường tới ngoại thành , dừng trước cửa một toà nhà cao tầng , bên ngoài còn có hai người áo đen cao to đứng canh ,
Lâm An bước ra từ cửa sau , cô tháo chiếc kính râm xuống , đi vào.
Nhân viên ngoài cửa vừa nhìn thấy Trần Tĩnh liền cúi đầu chào rồi dẫn anh cùng cô gái xinh đẹp phía sau đi vào
Bề ngoài ngụy trang là một công ty môi giới tên An Nhiên nhưng sâu bên dưới là căn cứ của tổ lính đánh thuê.
Thang máy nhanh chóng di chuyển xuống tầng hầm , ngoài cửa đã có tiểu Thất đổi sẵn .
Cậu ta thấy Lâm An bước ra liền cười cười định đùa xíu mà Trần Tĩnh xen ngang.
Anh ta đá chân Thời A Thất một cái rõ đau , hỏi :
" người đâu rồi ?"
" aizzz....bên này "
Tiểu Thất nhịn cơn đau ở chân dẫn hai người đến một căn phòng có gương một chiều.
Người bên ngoài có thể nhìn vào trong nhưng người bên trong thì không thể nhìn ra bên ngoài .
Lâm An khoanh tay nhìn người đàn bà đang không ngừng run rẩy ngồi bên trong , mái tóc bà ta dài che gần hết mắt , đầu chợt nảy ra một ý nghĩ mới mẻ.
Hai mắt cô loé lên đầy mưu mô làm tiểu Thất và Trần Tĩnh đứng nhìn bỗng cảm thấy thương cho kẻ bị cô nhắm đến .
Lâm An đẩy cửa bước , bắt đầu moi thông tin nào ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...