Ô Mạn biết, nếu lúc này thừa nhận mình ở trong xe thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Dù cô thực sự chỉ là một tài xế chăm chỉ, không có chuyện gì xảy ra nhưng điều này đã chạm đến vảy ngược (điểm yếu) của Úc Gia Trạch rồi.
Cô giả vờ tỉnh ngộ nói: “Chuyện chiếc xe đó tôi quên không nói với ngài, tôi cho Hà Tuệ Ngữ mượn rồi.
Xe cô ấy đang sửa.”
“Ồ?” Úc Gia Trạch rất hứng thú hỏi, “Dạo trước mối quan hệ còn căng thẳng, sao bây giờ đột nhiên thân thiết gọi chị xưng em?”
Ô Mạn ngừng lại: “Cô ấy quay phim ở phim trường bên cạnh nên quen hơn chút.”
Ngón tay Úc Gia Trạch nhẹ gõ trên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.
Ô Mạn bóp bóp vai anh: “Xin lỗi mà, tôi không nên cho người khác mượn chiếc xe ngài tặng.”
Úc Gia Trạch cười: “Tôi là người nhỏ mọn vậy sao? Đồ tôi tặng em muốn xử lý thế nào cũng được.”
Hơi thở căng thẳng của Ô Mạn không dễ phát hiện mà thả lỏng ra.
“Tôi đi tẩy trang trước, hôm nay quay rất mệt.”
*
Ô Mạn đến phòng rửa mặt, khóa cửa lại, tìm kiếm trên WeChat, kéo Hà Tuệ Ngữ ra khỏi danh sách đen.
“Có ở đó không?”
Tin nhắn đã gửi đi nhưng bị từ chối.
...!Chết tiệt, cô cũng bị Hà Tuệ Ngữ chặn.
Ô Mạn bất đắc dĩ gửi cho Truy Dã một tin nhắn.
“Cậu bảo Hà Tuệ Ngữ kéo tôi ra khỏi danh sách đen, có việc gấp!”
Truy Dã không hỏi nhiều, gửi cho cô một biểu tượng OK.
Biểu tượng cảm xúc đó còn là hình chú chó Truy Dã tự chế.
Một lúc sau Hà Tuệ Ngữ gửi lại một dấu hỏi.
“Úc Gia Trạch thấy xe của tôi, tôi nói vì xe của cô đi sửa nên cho cô mượn.
Anh ta có thể sẽ tìm cô xác minh, giúp tôi một chút, coi như tiền xe đêm qua.”
“Vậy là cô không báo trước với anh ta?”
“...!Cô nghĩ sao?”
“Không phải, rốt cuộc ba người các cô có chuyện gì?” Đối phương đang gõ, tiếp theo lại gửi một tin, “Tôi giúp cô che đậy, ít nhất cũng phải hiểu rõ chứ.”
Ô Mạn ngẩn ngơ nhìn bàn phím gõ, gõ ra một dòng chữ.
"Tôi chỉ đến đón cậu ấy vì muốn trả lại ân tình mà Truy Dã đã giúp đỡ tôi."
"Cô và cậu ấy thực sự không có gì?"
"Không có.
Rốt cuộc cô có giúp hay không?"
"Giúp." Đối phương hiện đang nhập tin nhắn, ngay sau đó gửi thêm một dòng nữa, "Nhưng tôi không giúp vì cô, tôi chỉ không muốn Truy Dã bị cô làm liên lụy."
Ô Mạn nhìn dòng tin nhắn này luôn cảm thấy mình vừa nắm được một thông tin quan trọng.
Lời đồn không phải lúc nào cũng vô căn cứ, Hà Tuệ Ngữ dường như...!thích Truy Dã.
Sau khi tẩy trang xong, cô nghe thấy Úc Gia Trạch gọi mình xuống nhà ăn khuya.
Nghe đến hai từ "ăn khuya", Ô Mạn thực sự cảm thấy run sợ.
Cô cứng nhắc bước xuống lầu, nhìn thấy bát "salad nhẹ".
Cô biết rằng Úc Gia Trạch vẫn chưa xoá bỏ nghi ngờ trong lòng, anh ta cảm thấy không vui, vì vậy muốn kéo cô cùng không vui.
"Tôi vừa tự làm, em thử xem?"
Anh ta gắp một miếng, giả vờ định đút cho Ô Mạn.
Bát salad đó ngoài những lá rau khô khốc còn lại toàn là các loại ớt mà Úc Gia Trạch ưa thích.
Ớt bọ cạp, ớt chỉ thiên, ớt ma, ớt tử thần...!Anh ta đã lục tung kho dự trữ trong biệt thự rồi đem trộn lẫn với nhau, thêm cả sốt cà chua.
Không hề phóng đại, thực sự ăn vào sẽ phải nhập viện.
Úc Gia Trạch "a" lên ra hiệu cho Ô Mạn há miệng.
Ô Mạn hít sâu một hơi, nuốt trọn muỗng ớt lớn đó.
Trong chốc lát, ngọn lửa bùng cháy dọc theo thực quản, thiêu đốt hết ngũ tạng lục phủ, món ăn cay nhất mà cô từng thử ở khách sạn so với bát "salad" này chỉ là trò khởi động, không đáng một phần mười.
Ô Mạn thực sự cảm thấy dạ dày mình bị đốt cháy.
Úc Gia Trạch còn cho rằng một miếng không đủ, nhét thêm miếng thứ hai.
Miệng cô biến thành ngọn núi lửa, mỗi lần nhai là một lần tỏa ra hơi nóng, hàng triệu chiếc quạt lá chuối cũng không thể dập tắt.
Dạ dày và ruột cô bị hơi nóng này thổi bạt tạo thành nút thắt phức tạp nhất thế giới.
Ô Mạn ôm bụng, cổ chân run rẩy, yếu ớt kêu lên: "Nước, nước..."
Úc Gia Trạch với ánh mắt đầy thương xót đưa cốc nước tới gần môi cô.
Cô đã bị cay đến mức hồn lìa khỏi xác, nắm lấy cốc nước như nắm lấy chiếc phao cứu mạng, uống ừng ực một ngụm, ngón tay bất chợt run rẩy, cốc nước rơi xuống vỡ tan.
Đó là cốc nước vừa được đun sôi.
Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, Ô Mạn mơ hồ cảm nhận được Úc Gia Trạch bế cô lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
"Tốt nhất là em không nên nói dối tôi."
*
Ô Mạn tỉnh lại trong phòng ngủ của biệt thự, ban công đang mở, một buổi sáng chưa có mặt trời.
Bên cạnh cô đang truyền dịch, sắp hết rồi.
Nhưng cảm giác bỏng rát trong họng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Cô thử lên tiếng, chỉ là một trận ho khan.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng động, Úc Gia Trạch đẩy cửa bước vào, mang theo một bát thuốc, mùi thuốc đông y khó chịu tràn ngập cả phòng.
Thấy anh ta bước vào, ngón tay Ô Mạn co rúm lại dưới chăn.
Anh ta đặt bát thuốc lên đầu giường: "Đi theo tôi lâu vậy vẫn không chịu được cay."
Mức độ cay đó có phải là không chịu được cay không? Hay là anh tự mình thử xem?
Ô Mạn thầm oán nhưng vì cảm thấy có lỗi trước nên không dám nói gì.
"Viêm dạ dày cấp tính chứ không phải câm đâu, sao em không nói gì?"
Ô Mạn khàn giọng: "Tôi đau họng."
Úc Gia Trạch thở dài: "Không biết phải làm sao với em nữa, trước hết uống thuốc đi."
Anh ta múc muỗng thuốc đen sì định đút cho cô uống.
Ô Mạn vô thức nghiêng đầu, phản ứng nhanh hơn ý thức, lông mày đã nhíu lại.
Úc Gia Trạch thấy cô khó chịu mới cười thành tiếng.
"Sao vẫn sợ đắng như vậy."
"Chỉ là viêm dạ dày thôi, có cần uống thuốc đông y không?"
Úc Gia Trạch quả quyết gật đầu, nửa đùa nửa thật: "Bác sĩ nói nếu không dưỡng dạ dày tốt sẽ có chuyện lớn đấy."
… Không phải là do anh phát điên hành hạ nó sao?
"Uống hết thuốc đi." Úc Gia Trạch chậm rãi lau vết thuốc bên miệng cô, "Không chỉ bát này, đơn thuốc của bác sĩ trong một tháng em phải uống hết."
Nghe vậy, mặt Ô Mạn nhăn nhó.
Úc Gia Trạch quá biết cách tấn công chính xác vào điểm yếu của cô.
"Một tuần được không?"
"Tôi sẽ cho bác sĩ kê cho em thêm một tháng nữa nhé?"
Ô Mạn thở dài, không nhắc đến chuyện này nữa.
Trong góc nhìn của cô thấy Úc Gia Trạch cất chiếc khăn tay, không phải là chiếc khăn đen viền vàng anh ta thường dùng.
Úc Gia Trạch biết rằng vừa rời đi là Ô Mạn sẽ lén đổ thuốc vào thùng rác, nên đã sắp xếp cho Vi Vi phải quay video cô uống thuốc đúng giờ gửi cho anh ta.
Lần này cô không thể trốn được còn kéo theo cả đoàn phim phải chịu đựng mùi thuốc bắc nồng nặc trong khắp trường quay.
Nhớ lại chuyện này không thể không liên quan đến Truy Dã, Ô Mạn cố ý chọn lúc quay cảnh hôn uống hết bát thuốc, quyết phải cho Truy Dã cảm nhận cái vị tuyệt diệu này.
*
Cảnh hôn vẫn được quay trong bối cảnh trống, đây là cảnh Trần Nam muốn vẽ tranh cho Đặng Lệ Chi, trong quá trình đó cậu không thể kiềm lòng được mà hôn cô.
Đây là một cảnh rất cảm động trong kịch bản, là nụ hôn đầu tiên.
Trần Nam là sinh viên mỹ thuật nhưng cậu chưa vẽ được bức chân dung nào tốt cả.
Cho đến đêm nay cậu nhìn thấy Đặng Lệ Chi chân trần bước ra từ phòng, không bật đèn, phòng khách rất tối.
Đặng Lệ Chi khoác trên mình một mái tóc uốn màu đỏ sẫm, trên người mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá, mềm mại mà yếu ớt khiến cậu liên tưởng đến cành liễu vừa lướt qua mặt nước.
Đặng Lệ Chi không đề phòng mà ngước mắt lên, ánh mắt va chạm với Trần Nam, người đang đứng ở ban công luyện vẽ.
Cậu thấy được đôi mắt ửng hồng của cô, cô vừa khóc.
Đặng Lệ Chi thần sắc hoảng loạn, cô không ngờ vào đêm khuya như thế này lại có người thấy mình.
Trần Nam vừa mới chuyển vào không lâu, bình thường cậu luôn tự nhốt mình trong phòng, cô vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được rằng có người khác đang sống trong nhà mình.
Cô thu lại biểu cảm, tỏ ra như không có chuyện gì: “Khuya thế này rồi mà vẫn đang luyện vẽ à? Sao không bật đèn?”
“Tôi đang vẽ nó.” Trần Nam chỉ vào chùm hoa tử đằng đang rủ xuống ở ngoài ban công, “Hoa này trong đêm đẹp hơn ban ngày.”
“Như vậy sẽ hại mắt lắm.” Đặng Lệ Chi kéo lại dây váy trên vai, “Tôi đi ngủ đây, không làm phiền cậu nữa.”
“Chị à.” Trần Nam gọi từ phía sau, “Có thể làm người mẫu cho tôi một lần được không?”
Đặng Lệ Chi ngạc nhiên và không dám tin: “… Vẽ tôi à?”
Trần Nam gật đầu: “Đường nét cơ thể của chị rất đẹp.”
Trong chốc lát đầu óc cô choáng váng.
Chỉ vài phút trước, dưới sự chủ động dụ dỗ của cô chồng cô chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi ngủ ngáy.
Ánh mắt đó không khác gì nhìn một miếng thịt trên bàn.
Cô tự giễu và tỉnh lại: “Cậu đừng đùa tôi nữa.”
“Tôi chưa bao giờ có cảm giác muốn vẽ ai.” Trần Nam nghiêm túc nói: “Chị là người đầu tiên.”
Đặng Lệ Chi im lặng một lúc, cẩn thận hỏi: “… Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Chị ngồi vào đây là được rồi.”
Trần Nam di chuyển một chiếc ghế cũ, đặt trước giá vẽ.
“Tôi có cần thay quần áo không?”
“Không cần, như vậy là rất đẹp rồi.”
Đặng Lệ Chi mím chặt môi, cứng nhắc ngồi xuống.
“Cứ ngồi thế này thôi, không cần tạo dáng gì à?”
Trần Nam trêu đùa: “Chị muốn tạo dáng như cây nhỏ cũng được.”
“...!Thật ngốc quá.”
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cùng bật cười thành tiếng.
Trong đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chì và giấy vẽ chạm vào nhau, trên tầng có người tập kèn harmonica, thổi những giai điệu không hoàn chỉnh, chàng trai vừa vẽ vừa ngân nga theo.
Dưới lầu, đèn đường cũ kỹ là nguồn sáng duy nhất, công suất rất thấp, có con thiêu thân bay lượn dưới đèn, tiếng vo ve bay qua.
Bờ vai cứng nhắc của người phụ nữ dần thư giãn, cả cây tử đằng phía sau cũng lặng lẽ thức giấc.
Khi gần vẽ xong, trời bắt đầu đổ mưa.
Lúc đầu là những giọt rơi lác đác, gió đêm mang lại sự mát mẻ, mưa càng ngày càng dày đặc, tiếng rơi lạo xạo.
Mép giấy vẽ mềm nhũn thành một đống.
Nhưng không ai dừng lại, cậu vẫn chăm chú nhìn cô, cô vẫn cúi đầu ngồi đó, một bên tóc bị mưa nhẹ nhàng làm ướt.
Cuối cùng, cậu ký tên ở góc trái phía dưới rồi nói: “Xong rồi.”
Đặng Lệ Chi đứng dậy xoa xoa phần eo bị tê, nhìn vào bức tranh.
Nét vẽ không phải là quá thành thạo nhưng khiến người ta khó quên.
Trên nền giấy trắng tinh, khóe môi luôn cụp xuống của người phụ nữ tươi sáng hẳn lên.
Cô chống cằm bằng hai tay, nhón chân, yên tĩnh nhưng háo hức nhìn trận mưa xuân.
Những giọt nước trượt xuống xương quai xanh của cô, chảy qua eo xanh ngọc, hóa thành một dòng suối mùa xuân.
Dáng vẻ thiếu nữ thả lỏng như vậy, là thứ mà Đặng Lệ Chi chưa từng có.
Cô cười mỉm lắc đầu: “Đây không phải là tôi.”
Trần Nam quả quyết: “Đây chính là chị trong mắt tôi.”
Đặng Lệ Chi nghe giọng cậu đầy chắc chắn, không khỏi sững sờ.
Hóa ra trong mắt người khác bản thân - đã qua tuổi thanh xuân - vẫn có thể tỏa sáng một lần nữa sao?
Ở góc trái phía dưới của tờ giấy vẽ, nét chữ không đẹp của Trần Nam viết: "Xuân dạ hỉ vũ.*"
“Cơn mưa tốt biết thời điểm, khi xuân mới đến…”
Ô Mạn vô thức thốt ra.
“Ừ, khi xuân mới đến.”
Trần Nam hòa theo câu này.
Ô Mạn cảm thấy trước mắt loáng thoáng, gương mặt Truy Dã tiến lại gần, nước mưa như hòa vào đôi môi mỏng của anh.
Trong đêm tối, tử đằng bị gió thổi nghiêng, thấm ướt một cách lặng lẽ.
Những cánh hoa bay đầy trời, giấu đi nụ hôn này.
*: Đêm xuân mưa vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...