Ô Mạn rút tay lại: “Nói gì thế, tôi không giận đâu.”
“Mạnh miệng.”
“Đừng nói nữa, xe của tôi sắp đến rồi, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện.”
Truy Dã thay đổi sắc mặt: “Tôi không đi.”
Ô Mạn không ngờ anh lại từ chối: “Cậu không muốn tôi đưa hay là...?”
“Tôi không đi bệnh viện, ai đưa cũng không đi.”
“Cậu là trẻ con ba tuổi à?”
Bị nói là trẻ con ba tuổi, anh dứt khoát ngang ngạnh: “Dù sao tôi cũng không đi.”
“Vậy vết bỏng của cậu tính sao?”
“Mua chút thuốc bôi bỏng và i-ốt bôi lên là được rồi.”
“...”
Ô Mạn cạn lời nhưng cô không thể ép buộc Truy Dã đi bệnh viện nên đành phải chiều ý anh, đưa anh về khách sạn.
Trên đường qua hiệu thuốc, tất cả các loại thuốc bôi bỏng cô đều mua mỗi loại một cái.
Truy Dã chỉ vào túi thuốc đầy ắp của cô, mắt cười híp lại: “Chị, lúc nãy chị mua thuốc trông như tổng tài bá đạo.”
“Cảm ơn cậu đã không nói tôi giống nhà giàu mới nổi.”
Xe nhanh chóng đến khách sạn, trong thang máy, Ô Mạn ném túi thuốc lớn cho Truy Dã, anh không thể tin nổi: “Chị không định làm bà chủ không cần đụng tay vào việc gì đấy chứ.”
Ô Mạn trừng mắt nhìn anh: “Tôi mua thuốc rồi, còn muốn tôi bôi cho cậu à?”
“Chẳng lẽ chị không giúp tôi sao?” Truy Dã lạnh lùng nói: “Hóa ra chị không chỉ là tổng tài bá đạo mà còn là cô gái xấu xa.”
“Gọi trợ lý của cậu đến đi!”
“Anh ấy còn ở quán ăn vỉa hè, chờ anh ấy về có khi vết bỏng của tôi đã nghiêm trọng hơn rồi...”
“Vừa nãy ai thà chết cũng không đi bệnh viện?”
“Chuyện đó khác, tôi không thích bệnh viện.”
“Nói không lại cậu.” Ô Mạn mặc kệ anh, bấm nút tầng của mình, Truy Dã ôm túi thuốc đứng ở góc không bấm tầng, đợi cửa thang máy mở ra anh lặng lẽ theo sau Ô Mạn ra ngoài.
Anh ngang nhiên đi theo cô đến trước cửa phòng.
Ô Mạn quay lại, giơ tay ra dấu STOP.
“Nhóc con, cậu mà vào thêm bước nữa là kẻ lưu manh đấy hiểu không?”
Truy Dã không nói gì chỉ lặng lẽ xắn tay áo lên, nửa bên da đã nổi vết bỏng phồng rộp.
Ánh mắt Ô Mạn dừng lại trên vết bỏng đáng thương đó, cổ họng cô chuyển động nhưng vẫn cứng rắn quay mặt đi, đóng cửa ngay trước mặt anh.
Cô thay bộ đồ đang dính chặt vào người mình nhưng hình ảnh vết bỏng vẫn lởn vởn trong đầu.
Sau khi rửa sạch và thay quần áo, Ô Mạn đi qua đi lại vẫn quyết định thử mở cửa thò đầu ra nhìn.
Truy Dã vẫn ôm túi thuốc đứng trước cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ô Mạn không nói gì mặt tối sầm lại, rụt đầu vào nhưng không tiếp tục đóng cửa.
Sau lưng có tiếng động nhẹ rồi tiếng cửa đóng lại, cô không quay đầu mà nói: “Cởi áo ra, nằm xuống ghế sofa.”
“Gấp thế?”
Ô Mạn lạnh lùng: “Thế thì cậu ra ngoài đợi trợ lý của cậu về, đủ chậm chứ?”
Truy Dã ngoan ngoãn im lặng.
Ô Mạn đi vào phòng tắm rửa tay.
Khi trở ra, Truy Dã đã cởi chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng, nằm sấp trên ghế sofa, hai bên xương cánh bướm nổi rõ những vết bỏng phồng rộp.
Phòng chỉ bật đèn đứng bên cạnh ghế sofa, ánh sáng mờ ảo chiếu lên tường, hai bên xương bướm như muốn bay nhưng lại yếu ớt dễ vỡ.
Trên đường, Truy Dã không kêu đau nên cô tưởng vết thương không nghiêm trọng.
Thế nhưng khi cởi ra mới thấy thật kinh khủng.
“...!May là phồng nhỏ, nếu không chắc chắn phải vào bệnh viện.” Ô Mạn cắn môi nói: “Lúc bôi thuốc có thể đau đấy, nếu đau quá thì nói tôi.”
Truy Dã vùi mặt vào cánh tay, giọng ấm ức vang lên: “Được.”
Ô Mạn lấy một ít thuốc bôi, nhẹ nhàng thoa lên vùng da phồng rộp.
Da anh còn ấm, cô cảm thấy đầu ngón tay như sắp bốc cháy.
Không gian yên tĩnh quá mức, Ô Mạn chuyển hướng sự chú ý: “Sao đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đó?”
“Cô ấy nhìn chị từ lúc ăn cơm.”
“...!Tôi thật sự không để ý.”
Anh cười khẩy: “Chị không để ý nhiều thứ thật đấy.”
Cô dừng lại: “Làm cậu đau à?”
“Chút chút.”
Lưng Truy Dã căng thẳng, những đường cong như báo săn hiện tại lại là một con báo gặp nạn chỉ có thể bất lực ẩn nấp vào một chỗ.
Cổ anh ướt mồ hôi, chảy dọc xuống vai như giọt dầu rơi vào bấc đèn cùng với hơi thở bị nén lại khiến Ô Mạn cảm thấy như có lửa đốt trong lòng.
“Hình như hơi nóng.” Cô lẩm bẩm đứng dậy đi chỉnh máy lạnh, Truy Dã quay đầu nhìn cô, cô lại quay về ghế sofa, ánh mắt anh dừng ngay tại đầu gối của cô.
“Đừng động.” Anh đột ngột lên tiếng, đặt tay lên đầu gối cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa vết đỏ, “Chị cũng bị thương, không nhận ra à?”
Ô Mạn cúi xuống gạt tay anh: “Đợi xử lý xong vết thương của cậu, tôi sẽ xử lý của tôi.”
“Nhưng chân của nữ minh tinh sẽ quan trọng hơn.” Truy Dã trực tiếp nắm lấy chân Ô Mạn kéo cô đến bên cạnh anh.
Cô hoàn toàn không kịp phản ứng, đầu óc choáng váng ngã xuống ghế sofa.
Truy Dã vẫn ngồi trên ghế sofa, thân trên trần trụi, thân trên để trần chống tay bao trọn cô dưới thân mình.
Khoảng cách gần nhất, bốn mắt nhìn nhau, mũi chạm vào mũi, thời gian như chiếc băng cát xét cũ kỹ bị mắc kẹt vào khoảnh khắc này.
Chỉ trong một giây khi Ô Mạn bối rối, Truy Dã đã kéo dãn khoảng cách.
Anh nhảy xuống đất nửa ngồi xuống chạm vào đầu gối cô, vươn cánh tay dài lấy thuốc mỡ thoa lên cho cô.
Ô Mạn cắn môi dưới: “Cậu đừng lúc nào cũng xen vào chuyện của người khác.”
Ngón tay Truy Dã dừng lại: “Chị thật sự rất vô tình.”
Ô Mạn sắc mặt trầm xuống, rút chân khỏi tay anh, liếc qua: “Vậy thì tôi sẽ dạy miễn phí cho cậu một bài học, trong giới giải trí không có tình người chỉ có lợi ích mới là thật.”
“Bao gồm cả tình cảm của chị với Úc Gia Trạch sao?”
Không khí đông lại.
“Hình như tôi đã bảo cậu đừng nhắc đến tên Úc Gia Trạch trước mặt tôi rồi mà nhỉ?”
“Tại sao?”
“Cần phải nói rõ ràng đến vậy sao?” Ô Mạn khẽ thở dài, “Bởi vì cậu đã vượt quá giới hạn rồi, nhóc con.”
Truy Dã khẽ “ồ” một tiếng, đứng dậy kéo áo khoác mặc vào, anh cài khuy áo rất vội, vài nút cài thậm chí còn sai vị trí, lộ ra một mảnh cơ bụng nhỏ.
“Vậy cảm ơn tình cảm đồng nghiệp tối nay của chị.”
Anh kéo cửa, không quay đầu mà phất tay nhanh chóng rời đi.
Nhanh đến mức Ô Mạn thậm chí còn chưa kịp nói một câu rằng thuốc mỡ chưa thoa xong.
Cô ngồi đờ trên ghế sofa một lúc, ánh mắt lướt qua thuốc mỡ, cuối cùng cầm lấy điện thoại tìm kiếm tài khoản Weibo của Truy Dã.
Buồn cười là anh luôn đứng đầu hot search nhưng Weibo lại không có một động thái nào, chỉ có một bài tự động gửi vào ngày sinh nhật.
Cô lại mở Baidu nhập hai chữ Truy Dã.
Trang bìa bách khoa toàn thư là bức ảnh tạp chí của anh, chụp vào mùa đông năm ngoái trong tuyết.
Anh mặc áo lông cừu cổ lọ màu trắng, tay áo xắn lên một nửa, ôm vai người tuyết.
Người tuyết bị anh làm nổi bật, trông sống động như thể sinh vật sống.
Ô Mạn tiếp tục kéo xuống thấy nơi sinh của anh, Thanh Linh.
Cô đã từng đến thị trấn này một lần từ rất lâu rồi, trong ký ức cũ kỹ của cô, đó không phải là một nơi tốt đẹp.
Núi non hiểm trở, trên con đường đá lởm chởm luôn có một con chó vàng mệt mỏi nằm ngủ, thời tiết u ám kéo dài, mưa chực rơi nhưng không rơi rất bức bối.
Hoàn toàn trái ngược với tên gọi thanh thoát của nó.
Thật khó tưởng tượng Truy Dã lại sinh ra ở một nơi như thế.
Anh mang một vẻ tràn đầy sức sống và sạch sẽ, hoàn toàn không giống như xuất thân từ mảnh đất ấy.
*
Sau sự việc, Ô Mạn đã báo cảnh sát, cảnh sát bắt được kẻ phạm tội, việc này trôi qua mà không có nguy hiểm gì.
Không tránh khỏi chuyện này cũng truyền đến tai Úc Gia Trạch nhưng anh ta không gọi một cuộc điện thoại nào để thể hiện sự quan tâm.
Ô Mạn cũng không hy vọng anh ta sẽ quan tâm.
Hôm nay chủ yếu là cảnh quay cá nhân của cô, quay đến rất muộn mới xong, cô mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay.
Cô lười biếng nằm ở trong xe bảo mẫu lướt điện thoại.
Úc Gia Trạch vốn im lặng đột nhiên gửi cho cô một vị trí, đó là một nhà hàng trong khách sạn.
“?”
Ô Mạn gửi một dấu hỏi, Úc Gia Trạch giả chết không trả lời.
Cô theo địa chỉ đến phòng ăn, Úc Gia Trạch đang ngồi bên trong, một tay xoa thái dương, một tay lật menu.
Anh ta ngẩng đầu lên, giọng hơi khàn: “Đến rồi à?”
“… Ngài bị cảm lạnh à?”
Anh ta bất đắc dĩ “ừ” một tiếng: “Bị ông già ép vào bệnh viện rồi, nếu không hôm qua đã có thể gặp em.”
Trái tim Ô Mạn hơi thắt lại.
“Bị bệnh thì đừng chạy lung tung.”
“Không còn cách nào.” Úc Gia Trạch kéo cô vào lòng, râu cằm chưa cạo cố tình chà xát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ai bảo bé chim nhỏ của tôi bị thương.”
Ô Mạn nghĩ, Úc Gia Trạch thật sự là một người đàn ông rất đáng ghét.
Luôn hành hạ, trêu chọc, không quan tâm cô, sau đó lại tạo ra những khoảnh khắc ôn nhu đắt giá.
Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao đâu.”
“Nếu lần này không có người trong đoàn phim giúp em chắn, em đã gặp chuyện rồi.” Úc Gia Trạch ngón tay gõ nhẹ trên bàn, “Còn phải cảm ơn diễn viên nhỏ đó.”
Diễn viên trẻ nhất đoạt giải Cành cọ Vàng ở Cannes trong miệng Úc Gia Trạch chỉ là “diễn viên nhỏ”.
“Đáng tiếc là hình như khái niệm về thời gian của cậu ấy không tốt lắm.”
“Ý ngài là gì?”
“Tôi đã hẹn cậu ấy cùng ăn cơm.” Úc Gia Trạch chạm vào mũi cô, “Đây là phần thưởng cho việc cậu ấy đã bảo vệ em.”
Ngoài phòng có người gõ cửa một cái, chưa đợi Úc Gia Trạch và Ô Mạn phản ứng, người đó đã xông vào.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Trên mặt Ô Mạn lộ ra chút hoảng loạn không kịp kiểm soát.
Vừa vặn tránh ánh mắt của Úc Gia Trạch, anh ta không thấy biểu cảm của cô, mỉm cười nói: “Cậu đến muộn.”
“Tìm tôi có việc gì?”
Úc Gia Trạch kéo Ô Mạn vào lòng: “Cậu bảo vệ người của tôi, tất nhiên tôi có món quà muốn tặng cậu.”
Truy Dã kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lười biếng quét qua bàn tay Úc Gia Trạch đang đặt trên vai Ô Mạn.
Anh thờ ơ nói: “Nếu là quà, có người đã tặng tôi rồi.”
Mặt Ô Mạn cứng đờ, trong đầu hiện lên chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng, ghế sofa màu vàng nhạt, lưng trần, cái đêm mập mờ và đầy khói lửa đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...