Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt


Thẩm Nguyệt Dao vừa vỗ nhẹ lưng hắn vừa an ủi, Lục Hạo Nghiên vùi đầu vào ngực cô, cô tưởng hắn khóc nên cũng mặc kệ hắn, thôi thì dù sao hắn cũng đang trải qua tình trạng khó xử này.
Nhưng nhanh chóng cô cảm thấy mọi chuyện không đúng cho lắm.

Cứ tưởng Lục Hạo Nghiên an phận mà ngồi im nhưng không hắn lại tham lam hít lấy hít hà mùi hương trên cơ thể cô.
- Anh làm cái gì vậy hả?
- Cơ thể em thơm lắm! Sao lại thơm thế này vậy?
Vừa nói hắn vừa hôn lấy từ trên má xuống cổ cô, Nguyệt Dao ra sức giãy giụa, khó chịu nói:
- Nơi đây là công ty muốn gì thì về nhà mà làm!
Cô đẩy hắn ra, sau đó rời đi để lại hắn vẫn còn đang ngơ ngác, lát sau miệng hắn cũng nhếch lên, giọng nói nhỏ phát ra:
- Nếu em muốn thì anh sẽ chiều.
...
- Nơi đây là Diêm gia?
- Vâng, đây là Diêm gia! Theo như địa chỉ là đúng rồi ạ!
Lục Hạo Nghiên nhìn xung quanh một lượt, cũng khá khang trang nhưng có điều nó lại hơi u ám, dường như trong căn biệt thự lớn này rất ít người sinh sống.
Nguyệt Dao cũng từ trong xe bước ra, cả người mệt nhoài, tay chân đều bủn rủn, bụng cô lại cồn cào, cổ họng như sắp muốn nôn mửa nhưng lại chẳng thể.


Cô trách mắng chồng mình:
- Cái tên này biết em dị ứng điều hòa lại còn bật.
- Xin lỗi thiếu phu nhân, là do sơ suất của tôi!
Lục Hạo Nghiên dìu lấy cô, dồn ánh mắt khó chịu về trợ lý Trương, quay sang cô thì gương mặt lại thay đổi 180°, ân cần:
- Nếu em không khỏe thì ngồi đây nghỉ, anh vào trong một mình là được.
- Không được! Em đã hứa với anh là đi cùng anh cho anh bớt sợ, bớt lo âu, hồi hộp rồi mà?
Thẩm Nguyệt Dao vờ như mình khỏe, nhìn vào ánh mắt kiên định của cô hắn chỉ cảm thấy bật cười, nhìn thấy đối phương như vậy, cô cũng khó hiểu, nhưng chỉ thầm chửi mắng hắn.
Đồ không biết thương hoa tiếc ngọc nhà anh.
Cô quay sang Trương Dựt An:
- Có vẻ như cô bạn gái của anh đợi hơi lâu rồi á.

Còn không nhanh đến điểm hẹn là cô ấy giận đấy!!!
Trương Dựt An khá bất ngờ, nhưng cũng nhanh cúi đầu cảm ơn, rồi chào tạm biệt hai người nhanh chóng rời đi.

Cô nhìn trước không gian căn biệt thự của Diêm gia rồi thở hắt một hơi.
- Phù.

Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
- Anh không biết anh là người hồi hộp, hay là em nữa.
- Em mặc kệ.
Cô nắm lấy cánh tay hắn, rồi kéo vào bên trong.

Đứng trước chiếc cửa lớn, cô nhẹ nhàng bấm chuông cửa.

Cánh cửa lớn mở ra, một người đàn bà đứng trước mắt họ, lịch sự hỏi:
- Cho hỏi hai cô cậu cần gì?
Thẩm Nguyệt Dao nhìn sang hắn, hắn cũng liếc nhìn cô, hiểu ý liền đáp:
- Bọn con...bọn con cần tìm ông bà họ Diêm ạ!

- Mời cô cậu vào.
Hai người nhìn nhau rồi cũng nghe theo, cùng bước vào trong.

Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi đang ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, trên tay cầm tờ báo, tay còn lại đôi lúc cầm tách trà mà nhâm nhi.
Ngồi cách đó không xa là một người đàn bà cũng trạc tuổi người kia đang dọn dẹp một cách say mê.
- Diêm phu nhân, việc này để tôi! Có khách đến ạ.
- Diêm lão gia, có người cần gặp ạ!
Nghe nói vậy hành động của hai người dừng lại, người được gọi là Diêm phu nhân nhanh chóng lên tiếng:
- Bà mau xuống bếp làm ít bánh trái đem lên mời hai vị khách trẻ tuổi này.
Nói xong người giúp việc lập tức cúi đầu rồi chạy nhanh xuống bếp, người kia được gọi là Diêm lão gia cũng lịch sự chào hỏi:.
- Mời hai cô cậu ngồi xuống.
Theo như hồ sơ đây có lẽ là Diêm Bá Duy và Du Hạnh Dung, Thẩm Nguyệt Dao vẫn nhìn đăm đăm vào hai người bọn họ, trước giờ cô thấy bà Hạ Châu mẹ chồng nuôi của cô là đẹp nhất thì Lục Hạo Nghiên có thể sở hữu gen mẹ mà ra, giờ lại được chính thất gặp cha mẹ ruột của chồng mình cũng như là cha mẹ chồng thật sự của cô, Diêm phu nhân và Diêm lão gia còn đẹp hơn thế nữa, tuy nhan sắc đã phai mờ theo thời gian nhưng cũng không làm phai mờ hoàn toàn nét đẹp ấy.
Lục Hạo Nghiên chính là người con trai may mắn nhất khi sở hữu một ông bố bà mẹ xinh đẹp đến như vậy.
- Cậu này nhìn sao vẫn thấy quen, không biết ông bà già này đã gặp cậu bao giờ chưa?
Du Hạnh Dung nheo mắt nhìn, đúng thật là trông khá quen.
- Trên thương trường chúng ta đã từng gặp nhau rồi ạ.
- Cậu là Lục Hạo Nghiên? Chủ tịch của tập đoàn Lục thị?
Diêm Bá Duy cũng lên tiếng, vẻ mặt bộc lộ sự vui mừng, nhìn hai người này có vẻ rất hòa đồng, thế tại sao trong căn biệt thự rộng lớn thế này lại rất ít người làm việc, đến cả lúc mới bước chân vào đây Diêm phu nhân còn tự tay làm việc kia nữa mà.
Lục Hạo Nghiên với gương mặt bình tĩnh như bao khi, nhẹ nhàng gật đầu, Diêm lão gia lại nói tiếp:
- Thế có chuyện gì mà phải khiến Lục tổng đến nơi hẻo lánh, ít người qua lại như Diêm gia chúng tôi làm gì?

Hắn liếc sang cô, cô cũng gật đầu hiểu ý, liền lấy ra bộ hồ sơ dày đặc đặt lên trên bàn, nói:
- Con là Thẩm Nguyệt Dao, là vợ của Lục Hạo Nghiên, là con dâu của hai bác, và chồng con chính là đứa con trai bị cho là mất tích bao nhiêu năm qua mà hai bác vẫn đang tìm kiếm trong vô vọng.
Nghe đến đó, hai ông bà Diêm gia như sét đánh ngang tai, bà Du Hạnh Dung vội xua tay phủ nhận:
- Cô gái à...à không Lục thiếu phu nhân...cô nói gì vậy? Chuyện này không thể nào được.
- Đó là sự thật mẹ à.
Lục Hạo Nghiên nắm và giữ chặt tay cô, dường như hắn đã đoán trước được mọi sự việc sẽ xảy đến với hắn, nên cho dù muốn hay là không muốn hắn vãn sẵn sàng đối mặt.
- Hạo Nghiên...Lục Hạo Nghiên...Diêm Hạo Nghiên...
Diêm lão gia lẩm nhẩm cái tên này, lát sau mới nói:
- Quả thật trước đây con trai tôi giống với tên cậu nhưng khác họ, tôi nghĩ rằng hai cô cậu có nhầm lẫn gì rồi.
- Là con sao? Hạo Nghiên?
Lúc này bà Hạnh Dung cùng với những giọt nước mắt lăn xuống, nhìn lấy người trước mắt mình, bà ấy đã đọc hết rồi, hắn đã ghi lại toàn bộ mọi chuyện thay vì là nói.

Có điều hắn không ngờ rằng mọi thứ khác so với dự đoán của hắn hoàn toàn.
Cảm xúc vỡ òa của một người mẹ sau bao nhiêu năm không gặp được con mình, không cùng con mình lớn lên, không thể chăm sóc nuôi dạy nó, rất nhanh đã tiền lại gần hắn, Thẩm Nguyệt Dao cũng nới lỏng tay hắn rồi nhường phần chỗ của mình cho bà.
- Diêm Hạo Nghiên, niềm hi vọng của mẹ là có ngày con sẽ trở về và điều đó đã trở thành sự thật rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận