Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt


Suy nghĩ một hồi lâu chẳng nghĩ ra kế sách gì đáp trả, không lẽ cô phải miễn cưỡng đồng ý vậy sao?
Vậy tại sao anh lại chọn đối tượng là tôi mà không phải là người khác?
- Vì cô đặc biệt!
Chỉ với bốn chữ ngắn gọn mà khiến còn lầm tưởng hắn thích cô từ khi còn nói chuyện qua mạng.

Ai dè đâu mọi việc phải xảy ra như vậy, cô cũng chẳng biết bản thân có thích hắn hay không, nhưng chỉ biết bây giờ cô đang hận hắn thấu xương tận tủy.
Nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn cứ chần chừ, hắn không chịu được liền cau có, quăng nhẹ điếu thuốc xuồng nền xe, hai tay hắn ôm lấy bả vai cô, rồi từ từ đưa tay lên nhẹ nhàng xoay đầu cô lại, kê sát đầu mình lại, ngay khi hai chóp mũi của hai người vừa chạm nhau hắn mới dừng lại.
Vì hành động này của hắn làm cho cô khá đỗi bất ngờ, chẳng biết làm gì thêm nữa, hai má cô đỏ ửng khi thấy người đàn ông đang từ từ tiến sát gần vào cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, đến khi chóp mũi hai người chạm vào thì hắn mới dừng tiến tiếp, cô cũng chợt bừng tỉnh hẳn.
Lần đâu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy khiến tim cô đập liên hồi không thôi.
Sở dị hắn dừng lại là vì cơn tỉnh táo đập nát vào mặt hắn, nếu như nó không đủ tỉnh táo, bị cơn bực tức làm đến nổi mê mẩn thì sẽ làm ra mấy hành động giở quái này.
Hắn phải thật tỉnh táo để bản thú đàn ông không chiếm lừa nữa.
- Nếu cô không trả lời nhanh tôi không chắc là cầm cự được lâu đâu!
Cầm cự gì chứ?

Hắn bị điên sao?
Nhẩm vài chữ "cầm cự" thì đầu cô liền nhảy số, vì là một tác giả viết truyện ngôn tình, dăm ba cái này thì sao làm khó được cô.

Nhưng ý của hắn là muốn làm nhục cô tại đây hay sao?
Nụ cười nãy vẫn nghĩ ra được hàm ý ẩn khuất hắn nói, nhưng lại tắt hẳn đi vì vế sau của câu hàm ý này.
- Này...anh...mà làm bậy tôi....
- Cô định làm gì? Trong khi xung quanh là vệ sĩ của tôi?
- Đấm c.h.ế.t anh!
- Cô gan?
- Sao không dám, tôi có thể đấm c.h.ế.t anh, sau đó họ có thể đấm c.h.ế.t tôi cũng được.
Bị lời nói của cô làm cho tức giận, Lục Hạo Nghiên không nói gì, hắn ngồi thẳng lên trên đùi cô, lần này cô đã tỉnh táo hơn hẳn, định giãy giụa nhưng hắn đã dùng lực đè cô xuống, khiến toàn cơ thể cô bất động.

Ngay giây sau đó, hắn tiến sát vào thật nhanh hôn lấy cô.
Nụ hôn bao nhiêu năm gìn giữ cuối cùng đã bị hắn đánh cắp.
Hắn chính là nụ hôn đầu của cô.
Thân thể cô không khỏi run lên bồi hồi, trái tim cũng theo đó mà đập loạn xạ, trán cô ướt đẫm cả mồ hôi, hai mắt cô tròn xoe nhìn lấy người đàn ông đang hôn mạnh bạo vào đôi môi nhỏ xinh của mình.
Biết sao giờ, đây là lần đầu tiên cô được trai hôn nên có chút giật mình hoảng loạn.
Khóe môi của hắn khẽ động đậy, cũng chẳng biết bản thân vì sao môi cô cũng động đậy theo, không lẽ đây là phản xạ khi hôn sao?
Sau đó Lục Hạo Nghiên cũng dần buông chiếc môi cô ra, còn li.ế.m láp lại, dường như hắn vẫn đang cảm nhận nụ hôn vô tri khi nãy.
- Khá ngọt...
Ngọt?
Ý hắn là nụ hôn này ngọt cơ á?
Thẩm Nguyệt Dao là một tác giả cũng hay viết về cảnh hôn cho nhân vật, và cũng hay diễn tả theo độ ngọt của nụ hôn, nhưng với cô nụ hôn đầu này nó chả ngọt một tí nào.
Lục Hạo Nghiên cảm nhận được cũng khá đấy.

Cô bị cưỡng hôn cho đến ngơ ngác, cả người run lên bần bật, thấy cô gái nhỏ vẫn đang hoang mang, chưa hề trả lời.

Hắn đắc ý:
- Nếu còn cố chấp từ chối, e là bản tính cầm thú sẽ không chịu nổi!
Một vị tổng tài nổi tiếng như hắn lại có thể ăn nói vô liêm sỉ như vậy được.
Thốt ra lời nói như thế vẫn đắc ý cũng chịu thật rồi.
Nếu như Thẩm Nguyệt Dao từ chối lần nữa e là bản thân sẽ bị làm nhục ngay tại đây, hèn gì đám vệ sĩ của hắn lại quay mặt đi.
Không thể để bản thân bị như vậy, đành phải miễn cưỡng như vậy sao?
Suy nghĩ một hồi chả giải quyết được gì, dù không muốn nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
Nhìn phản ứng gật đầu đồng ý của cô tiểu thư nhỏ khiến hắn vô cùng sung sướng trong lòng, lấy ra trong túi áo mình cây bút đưa nó cho cô.
Túi áo như túi thần kì của Doraemon, gì cũng bỏ vào được.
Cầm lấy cây bút, tay cô hơi run, nhẹ nhàng đặt bút xuống mặt giấy, rồi kí tên mình lên.
Chính cái đặt bút kí tên đã đưa cô sang một trang giấy mới.
Liệu cuộc đời Thẩm Nguyệt Dao có yên bình thuận lợi hay không?
....
Đến tối, Thẩm Nguyệt Dao được hắn dẫn về ra mắt.
Khung cảnh vinh thự của Lục gia rất đẹp, rất rộng, rất nguy nga, trông không khác gì một cung điện hoàng gia lớn.
Nó còn bự còn rộng hơn cả vinh thự của Thẩm gia nữa.

Được trang bị các loại thiết bị hiện đại nhất, nên có thể nói vinh thự của hắn sáng nhất, hiện đại nhất trong cái thành phố phồn hoa này.
Cô bước đi từng bước nặng nề đầy chậm chạp, không khí xung quanh đầu cô là một màu u tối, ảm đạm đến sầu người.
Đây không phải là điều mà cô muốn.
Nhìn thấy cô như vậy, sắc mặt Lục Hạo Nghiên lại cau có, chạy lại nắm tay và kéo cô đi thật nhanh.

Đến trước cửa, lúc này tim cô mới đập nhanh hơn, cảm xúc bất ổn xen lẫn sợ sệt hoang mang tột độ.
Thứ chờ đợi sau cánh cửa ấy chính là cha mẹ của Lục Hạo Nghiên, khí chất ôn nhu, tao nhã, toát lên vẻ quý phái, quyền lực.
Khí chất này y hệt như Lục Hạo Nghiên.

Gen nhà này đỉnh thật sự.
Như bao người bạn trai khác, hắn nhẹ nhàng tiến vào trước, chào hỏi rất lịch sự và tôn trọng.
- Thưa cha mẹ, đây là bạn gái của con, Thẩm Nguyệt Dao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận