Anh đi từ từ thôi, làm như ma đuổi ấy.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cao lớn, hai người xuống xe rồi cũng vào trong.
Giao thừa sắp đến nên tuyết giờ cũng ít rơi dần rồi không còn nữa.
Thẩm Nguyệt Dao nhìn xung quanh một lượt, cô không hiểu vì sao hắn lại đưa cô đi đến đây, cô chớp mắt liên tục vì nghĩ đây là khách sạn, không lẽ hắn định làm gì đó ở đây sao? Quả thật một tuần hắn ăn chay rồi nhưng sắp sang năm mới rồi không lữ là chuyện đó thật sao? Cô khẽ nuốt nước bọt:
- Đến đây làm gì? Không phải...không phải anh nói là đưa em đến một nơi sao? Em cứ tưởng...anh đưa em đến nơi xem rõ pháo bông lắm chứ?
Khóe môi hắn cong lên, hắn biết cô đang nghĩ gì trong đầu, không nói gì trực tiếp kéo cô đi.
Đi lên thang máy mà cảm thấy trong lòng bất an, biết thế cô sẽ ở nhà đón giao thừa cùng cha mẹ mình thì hơn.
- Xem pháo hoa trên này là được nhất, thấy sao? Ổn không?
Nguyệt Dao cười trừ, hóa ra nãy giờ cô nghĩ sai sao, hay là bản thân quá mong muốn điều đó nên thành suy nghĩ lung tung, cô thở dài nhìn hắn rồi cười phá lên.
Hành động này khiến Lục Hạo Nghiên khó hiểu, có chút ngu ngốc, có chút đáng yêu.
- Em ổn không? Sắp sang năm mới anh sợ em...
- Sợ gì?
Cô nắm lấy bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhét vào trong tay hắn một mẩu giấy nhỏ, Hạo Nghiên nhìn lấy nó, rồi ngước mắt nhìn cô, Nguyệt Dao ra tín hiệu hãy mở nó ra, hắn cũng làm theo.
Mở mảnh giấy ra, một dòng chữ nắn nót được hiện ra, nét chữ tuy không đẹp, không hoàn hảo, nhưng lại rất dễ nhìn, dễ đọc, đọc từng dòng trên đó, khóe môi hắn cong lên, lộ nên một nụ cười tươi tắn.
Nhìn vào nụ cười ấy, Thẩm Nguyệt Dao ngẩn người, trông hắn rất đẹp, rất soái.
"Cảm ơn vì đã đến bên em."
Chỉ với bảy chữ khiến lòng hắn nôn nao, hắn ngước lên nhìn cô, tay hai người vẫn nắm lấy nhau, hắn nhào tờ giấy vào lòng bàn tay và giữ chặt nó, tay hắn khẽ giựt nhẹ tay cô, đưa cả người cô lại gần hắn, âm giọng thì thầm vang lên:
- Ừm.
Ừm? Hai mắt cô mở to tròn ra nhìn thẳng vào mắt hắn, Lục Hạo Nghiên bị gì vậy hả? Từ khi mào mà hắn lại lạnh lùng đến thế? Phá tan cái không khí này rồi, Nguyệt Dao khẽ động đậy, nói một cách thất vọng:
- Ừm của anh có ý gì đây chứ? Anh không biết nói mấy câu ngọt ngào để phản hồi lại mảnh giấy đó do em viết sao?
Lục Hạo Nghiên bật cười, một tay hắn đưa lên má cô, khẽ thì thầm:
- Mấy câu ngọt ngào thì anh môi anh không nói được, nhưng nếu nếm thử nó em sẽ cảm nhận nó ngọt hơn khi thốt ra đó.
Thẩm Nguyệt Dao cười mỉm, dồn hết mọi ánh nhìn vào hắn, từ từ đưa môi mình sát lại, rồi môi chạm môi.
Hắn cũng theo phản xạ khi hôn rồi ôm lấy eo cô, chiếc lưỡi nhẹ nhàng đi vào trong, tìm và hưởng thụ mọi ngóc ngách trong đó, độ ngọt tăng dần lên, không biết là cô đang hưởng thụ độ ngọt của hắn hay là hắn hưởng thụ độ ngọt trong khoang miệng của cô nữa, chỉ biết bây giờ trong tâm trí của hai người chỉ toàn là cảm giác tê rần từ đầu lưỡi, độ ngọt ngào của nó mà thôi.
Pháo hoa bắt đầu bắn lên, tạo thành những hình thù bắt mắt, nhìn vào khung cảnh, rất lãng mạn.
Hôn rồi từ từ buông ra, Lục Hạo Nghiên lại thì thầm:
- Không chỉ giao thừa này mà còn giao thừa khác, mãi mãi bên em, giống như bộ truyện "Đem tình yêu ta bay lên" của em vậy, tình yêu hai tay bay lên trời cao, mãi mãi.
- Từ khi nào mà anh lại nói ra mấy lời ngọt như mật vậy?
- Từ em hết đó.
Nguyệt Dao ôm chằm lấy hắn, sau đó cả hai người cùng ngắm pháo hoa, hình ảnh đủ màu ấy được phản chiếu qua mắt họ, trông thật lung linh, thật đẹp.
...
Tết đã hết nhưng xuân vẫn còn, ánh nắng xuân ánh lên qua từng giọt sương long lanh, nó không gay gắt như nắng hè, càng không nhạt nhòa như nắng thu, nó nhẹ nhàng, thuần khiết, xóa đi cái lạnh lẽo, âm u của trời đông, xóa đi cái cũ của năm cũ, xóa đi âu lo muộn phiền mà người người để lại, mang đến một điều mới mẻ, tươi mát, tràn ngập sức sống đến đây.
- Lục Hạo Nghiên, đáng lẽ người hầu, giúp việc phải đi làm lại rồi chứ, sao bữa nay lại không có mặt ai hết vậy?
Nguyệt Dao đang bận bịu trong bếp, hành động rất gấp gáp, bởi vì cô ngủ quên, sáng nay lại có buổi giao lưu với fan truyện của cô, nhưng lại có bệnh mới là não cá vàng, thành ra quên mất chuyện quan trọng sáng nay, cô có thể nấu được, lo được nhưng quá gấp gáp thành ra mới cần đến kẻ hầu trong nhà này.
Lục Hạo Nghiên mang bê thân xác của mình xuống, vài ngọn tóc trên đầu hắn còn có vài giọt nước đọng lại, trên người hắn chỉ quấn mỗi khăn tắm ngay hông mình xuống, bên trên lộ nên một thân hình săn chắc, múi nào ra múi nấy, với làn da trắng mịn, nhẵn nhụi, trông hắn hấp dẫn vô cùng.
Hèn gì bao người con gái, phụ nữ đều vây quanh lấy hắn.
Cô trơ mắt ra mà nhìn hắn, ôi trời tên này mới sáng ra đã tắm rồi sao? Giờ cô mới để ý, nhan sắc của hắn là được trời ban, nhưng cơ bụng là do quá trình luyện tập, sáng ra đã tập thể dục các kiểu hèn gì thân hình lại thu hút như thế này.
Nhìn hắn rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Cảm giác như mình vừa bị ngó lơ, hắn đi lại ôm lấy eo cô, hành động của hắn làm cho cô giật mình, Lục Hạo Nghiên làm nũng như một đứa trẻ:
- Vợ à!
- Aiya, làm em giật cả mình, anh sao mới sáng mà tắm rồi, lại mặc như vậy nữa, mau mau mặc đồ vào đi.
- Vợ à, anh...!anh nhịn từ trước tết đến giờ rồi đấy.
Từ khi nào mà hắn như một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ thế? Đây có phải là hắn không thế? Cô nuốt nước bọt rồi nói:
- Không, anh vào mặc quần áo rồi ra ăn sáng nhé!
- Đừng đánh trống lảng, hay là anh ăn em nhé?
Hắn ôm chặt eo cô hơn, môi hắn bặm lại, rồi méo đi, ôi trời hành.động gì thế này?
- Ngoan nào, lát nữa em còn có buổi giao lưu với fan, ha, đừng để em giận.
- Hay giao lưu thân thể với anh trước rồi giao lưu mặt đối mặt với họ sau?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...