Khoan đã...bà nói cháu dâu nghĩa là sao ạ?
Bà lão mỉm cười định nói tiếp thì Lục Hạo Nghiên đã đến chỗ hai hai người đang đứng, nắm lấy tay cô:
- Là bà nội của anh, cũng như bà nội của em.
- Bà nội?
Thẩm Nguyệt Dao không hiểu gì, vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn bà lão rồi nhìn sang Lục Hạo Nghiên, thấy cô như vậy, bà lão chỉ mỉm cười, chỉ trách thằng cháu của mình:
- Thằng cháu lì này, đã không cho bà tham dự đám cưới, bây giờ lại muốn bà không ở cạnh cháu dâu, con giữ vợ quá chặt đấy.
Lục Hạo Nghiên phì cười:
- Bà ạ, không phải bà bận ngao du sao? Cháu nỡ lòng nào để bà hoãn du lịch của mình đến dự đám cưới cháu chứ? Với lại bọn con cũng cưới khá lâu rồi ạ.
Bà lão ấy là bà nội của Lục Hạo Nghiên, mọi người hay gọi bà Lục lão phu nhân, bà thích du lịch đây đó, nhưng vẫn thích cô cháu dâu của mình hơn, tên thật là Tô Hoa Linh.
Lục lão phu nhân bày ra vẻ mặt thất vọng:
- Xí, lão già ta đây thật bất hạnh, thằng cháu lì lợm đã không an ủi thì thôi còn bày đặt giả vờ quan tâm lão già này.
Cháu dâu, nó có làm gì cháu, cứ nói bà, bà cho nó bay thẳng sang Châu Đại Đương luôn.
Thẩm Nguyệt Dao cười trừ, bà ấy vui tính quá, người nhà Lục Hạo Nghiên ai ai cũng vui tính, khiến cô vừa vui vừa buồn cười.
Cũng chẳng hiểu vì sao lại có loại cảm xúc xáo trộn như thế nữa.
Lục Hạo Nghiên nhìn sang cô, ôn hòa đáp:
- Hiện tại bọn con đang hẹn hò sau cưới nếu bà muốn có cháu cố nội sớm thì hãy để bọn con có không gian riêng tư ạ.
Nghe đến hai chữ "cháu cố" là mắt của bà sáng trưng hẳn lên, gật đầu lia lịa, quay lưng sang định rời đi, bà ấy nói thêm:
- Chỉ là nói chuyện một chút thôi, cháu dâu cố lên.
Lời động viên của bà cũng chẳng giúp cô là mấy, cô cười trừ.
Bà làm sao biết được khi ở trên giường cô đã vất vả như thế nào.
Có lẽ chỉ giúp cho tinh thần cô được thoải mái hơn thôi cũng nên.
Thẩm Nguyệt Dao đánh vào tay hắn, không nói gì chỉ bước đi nhanh hơn.
Hắn cũng hiểu rằng mình đã làm cho cô vợ nhỏ này hờn dỗi nữa rồi.
Hắn lắc đầu ngao ngán, nhưng cũng đành theo chân cô bước đi.
- Bảo bối, em sao thế? Dỗi à?
- Anh hỏi cái gì có con, rồi không gian riêng tư? Aiya, tôi chưa sẵn sàng đâu đấy.
Lục Hạo Nghiên phì cười, hắn chỉ nói thế cho lão phu nhân không làm phiền hai người trong khoảng thời gian như thế này, ai ngờ đâu cô vợ nhỏ lại tưởng thật.
Hắn khoác tay mình qua vai cô, đưa cả người cô vào sát người mình, tay còn lại cốc đầu cô một cái.
- Ngốc ạ, anh nói vậy chỉ để bà nội không làm phiền hai đứa thôi, nhưng mà em chưa sẵn sàng làm mẹ thật sao?
Nguyệt Dao mím chặt môi, đôi mắt cô nheo lại, hai tay ôm lấy eo của hắn:
- Thế anh sẵn sàng làm cha chưa?
Mặt hắn sáng rợi, ghé sát vào tai, nói nhỏ:
- Nếu em muốn.
- Bỏ ra, nổi da gà quá!!
- Lạnh lắm, ôm cho ấm.
Tuy đã là vợ chồng nhưng họ vẫn giống như đôi tình nhân, lúc đầu không chấp nhận lẫn nhau, nhưng có lẽ hai người cũng dần chấp nhận đối phương.
Bản thân Thẩm Nguyệt Dao cũng đã quen dần với cuộc sống này, hoen nữa cái hợp đồng hôn nhân đó cô vốn dĩ đã không còn quan tâm đến nữa.
- Thẩm Nguyệt Dao, hôm nay cô làm tôi thối mặt trước mặt bao nhiêu người, để xem cô hạnh phúc tới khi nào, bởi lẽ hạnh phúc ấy vốn dĩ thuộc về tôi.
Hà Yên đứng đó, đứng nhìn bóng lưng của cặp vợ chồng tay trong tay, ôm ấp nhau đầy tình tứ lãng mạng.
Trên khuôn mặt vẫn hiện lên hai chữ ghen tị đến rõ nét.
Tính ra Hà Yên đến đây là vì Lục Hạo Nghiên, nhưng hắn lại không hề nhìn cô một cái.
Vì cái thời tiết buốt giá nhưng cô vẫn cố mặc mát mẻ để có thể thu hút được sự chú ý của hắn, nhưng đổi lại được gì, chỉ là những ánh mắt xem cô như con điên hay ánh mắt thèm thuồng của mấy gã đàn ông ngoài kia mà thôi.
Hắn không để ý đến cô luôn sao? Là vì con đàn bà bên cạnh hắn? Bây giờ, một suy nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu cô, đó là diệt trừ cô vợ xinh đó trước rồi chinh phục trái tim của Lục Hạo Nghiên sau.
Trời lúc này đã ngã dần về tối, vẻ mang của vùng đất lãng mạn cũng bắt đầu lãng mạn hơn, Paris đẹp nhất về đêm.
Đêm nay họ quyết định du kịch tháp Eiffel, là biểu tượng của nước Pháp, hay còn gọi là "kinh đô ánh sáng".
Với kế hoạch du lịch như vậy, Thẩm Nguyệt Dao thấy có chút thú vị, nhưng khi nghe đến tham quan tháp Eiffel, sắc mặt cô bỗng thay đổi.
Lục Hạo Nghiên lúc nãy vẫn đang chuẩn bị lấy bộ cánh mới cho mình rồi vào tắm nhưng đã bị cô kéo lại, cô bày ra làm nũng:
- Nếu như tham quan như thế, ta có thể đi tầng một của tháp thôi có được không?
Thấy vẻ điệu nũng nịu của cô, cộng thêm sự rén sợ của cô, hắn cũng chỉ cười nhưng không nói gì, bởi hắn định tham quan hết cả ba tầng chỉ một tầng sao đủ vui được.
Đem bộ quần áo của mình tiến thẳng vào phòng tắm.
Thẩm Nguyệt Dao thấy tình hình không ổn, cô không thể nghĩ ra cách gì được, làm sao đây, cô thích tham quan nhưng chỉ tầng một thôi đã đủ rồi, cô muốn khuyên hắn, nhưng hắn lại không nói gì, giờ đầu óc lại rối ren thế này.
Đứng trước dòng người qua lại ở chân tháp, cô đưa mắt nhìn lên cao, cảm thấy choáng váng nhưng không thể nói được, cô rón rén đi theo sau lưng hắn.
Nhìn dòng người xếp hàng dài mua vé, vẻ mặt Nguyệt Dao hớn hở nói:
- Nhiều người xếp hàng thế này, thôi thì ta về nhé? Chứ đợi lâu lắm.
Lục Hạo Nghiên lấy trong túi áo mình hai chiếc vé, thản nhiên đáp:
- Có rồi, khỏi cần xếp.
- Anh có nó ở đâu thế?
- Em quên anh là gì rồi sao?
Cũng phải hắn là ai chứ? Là chủ tịch của tập đoàn Lục thị cơ mà, nên mấy cái này dễ như trở bàn tay hắn thôi.
Nguyệt Dao cười trừ, thôi thì dù sao cũng là tham quan thôi mà, chỉ ở tầng một của tháp thôi.
Nhưng hiện thực lại vả vào mặt cô, hắn đưa cô lên đến tầng ba.
Đó được xem là tầng cao của tháp, cao khoảng 115m, được lắp các ô kính trong suốt ở dưới sàn, có thể ngắm nhìn khung cảnh bên dưới chân của mình.
Nhìn xuống bên dưới đôi chân cô run rẩy không thôi, Lục Hạo Nghiên cảm thấy lạ, nên hỏi cô, Nguyệt Dao không trả lời, bởi vì cái nỗi sợ đang xâm chiếm cô.
Chân Hạo Nghiên định bước tiếp thì đã bị tay cô kéo lại, Lục Hạo Nghiên phì cười, hắn hỏi han rất nhiều, bỗng cô nhảy thẳng lên người hắn, hai chân cô kẹp lại eo hắn, mặt kề sát vào ngực hắn:
- Không đi đâu, tôi sợ lắm.
- Em sợ độ cao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...