Bảo bối, em thấy sao?
Thẩm Nguyệt Dao thở hổn hển, gương mặt mệt mỏi, dựa đầu vào lồng ngực hắn, giọng điệu phát ra như mất toàn bộ sức lực:
- Mệt...mệt lắm, lần sau tôi không nên cá với anh nữa.
Bởi vì cuộc cá cược ấy là hắn thắng thế nên cô đành phải chịu phạt, mà cái phạt này hắn đặt ra quá sức chịu đựng của cô, làm ba đến bốn ván liên tiếp, chẳng hề ngừng nghỉ, sức đâu chịu nổi chứ.
Nhưng cô cũng phải khâm phục vì sức hắn quá khỏe.
Hắn mỉm cười dịu dàng, xoa mái tóc đã ướt bởi nước của cô, cẩn thận đưa cô đứng dậy, rồi lau mình lau mẩy cho cô.
Với hành động ôn nhu của hắn, cô mặc cho hắn làm gì thì làm.
Rất nhanh cả thân thể hoàn mỹ của cô đã được sạch sẽ, hắn thật tỉ mỉ, tỉ mỉ hơn cả cô nữa, hắn mặc quần áo vào cho cô, lau thật khô đầu tóc ướt nhèm cho cô, bảo:
- Xong rồi, em nhanh ra ngoài ngồi trước máy sưởi làm ấm cơ thể mình nhé? Để ốm là không được đâu đấy.
Sao tự nhiên lời nói lại dịu dàng đến thế?
Lúc nãy còn vận động khá mạnh, cơ thể đều chảy mồ hôi, chỉ mới vài phút đã lạnh, nên cô cũng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, ngồi trước máy sưởi ấm.
Vài phút sau, Lục Hạo Nghiên cũng ra khỏi, ngồi xuống cạnh cô, tiện tay lấy luôn chiếc chăn trên giường rồi vòng qua người cô.
Hắn ngồi sát vào người cô, chiếc chăn lúc này đã ôm lấy cả cơ thể của hai người.
- Ấm không?
Bởi vì chiếc chăn quấn lấy cơ thể, kèm thêm máy sưởi trước mặt lại còn được hắn ôm lấy nên rất ấm áp, rất dễ chịu, thoải mái.
- Ấm lắm!!
Lời nói cũng bắt đầu nhỏ lại, rồi im bặt, hai mắt cô nhắm lại, đầu dựa vào lồng ngực hắn, mệt mỏi mà thiếp đi.
Hắn cũng mặc cho cô dựa vào người, lưng hắn tựa vào thành giường rồi cũng thiếp dần.
Cứ như vậy, một nam một nữ ôm nhau mà ngủ trong không gian của một căn phòng đầy ấm áp, lãng mạn.
...
- I told you, touch this expensive dress, can you afford it? (Tôi đã nói với bà rồi, chạm vào thứ váy mắc tiền này, bà đền nổi không?)
Trong siêu thị lớn, một cô gái với vóc dáng khá ưa nhìn, ngón tay cô ta liên tục chỉ trỏ vào bà cụ, bà cụ ấy không nói gì, nước mắt bà giàn giụa, ngồi co ro dưới sàn lạnh lẽo, mọi người xung quanh đều lớn tiếng can ngăn, nhưng chẳng có tác dụng.
- You are too much, no matter what happens, you have to sympathize because people are old women.
(Cô quá đáng lắm rồi đấy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì người ta cũng là người già mà.)
- Right about that!! She didn't do it on purpose.(Đúng rồi đấy bà ấy cũng đâu cố ý đâu.)
- ...
Xung quanh là tiếng xì xào, bàn tán, có những người muốn lại đỡ bà cụ nhưng vẫn bị cô ta chửi rủa vào mặt.
- Thật đúng là không biết mất mặt mà!!!
Giọng nói ấy là của Thẩm Nguyệt Dao, cô cùng Lục Hạo Nghiên đi dạo quanh đây, sẵn tiện vào siêu thị nơi đây tham quan, lại gặp ra tình trạng không mong muốn này, vì tức quá nên cô lao thẳng vào đám đông, giải quyết cái mâu thuẫn này.
Chỉ vì quá bực bội nên cô nói thẳng tiếng mẹ đẻ của mình, mọi người xung quanh không hiểu cô nói gì, nhưng tất cả trong số họ đều vẫn hiểu được những hàm ý mà cô nói ra.
Cô gái mà gây rối trật tự công cộng và không tôn trọng người già là Hà Yên.
Chỉ với một cái nhìn mà Lục Hạo Nghiên đã có thể nhận ra được Hà Yên, là cô gái mà bấy lâu nay hắn vẫn đang điều tra.
Cô ta lại xuất hiện ở đây trong thời gian hắn cùng với vợ hẹn hò.
Nếu là trùng hợp cũng không đến mức như thế.
Hắn nghĩ ra cái gì đó, sau đó lấy điện thoại trong túi quần mình, nhanh chân ra ngoài siêu thị.
Ở trong đây, Thẩm Nguyệt Dao tiến vào đám người này, tiến dần rồi ngồi xuống bên cạnh bà lão.
Vuốt nhẹ vai bà, rồi nói:
- Ma'am, are you okay? ( Bà ạ, bà có sao không ạ?)
Bà lão thấy cô liền đáp:
- Nói bình thường đi cháu, bà cũng là người Trung mà.
Bà không sao, chỉ là vô tình đi rồi chạm trúng vào cô này, thế mà cô ta lại nổi trận ầm ầm.
Thẩm Nguyệt Dao khá ngạc nhiên bởi bà lão này là người Trung Hoa, nhưng cũng nhanh chóng gạt bỏ sang, ngước lên nhìn Hà Yên, lớn tiếng:
- Hà Yên, cô đúng là quá đáng mà, bà ấy chỉ là vô tình chạm vào thôi, chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cô cũng làm ầm lên, cô có thấy bản thân đang phức tạp hóa vấn đề quá không vậy? Chỉ có mấy đứa não tàn mới làm ra những điều thế này thôi.
Chẳng hạn như đến công ty chồng tôi, làm ầm cả lên, rồi ăn vạ.
Bị chạm trúng tim đen, cô bày ra bộ mặt khó chịu, nhưng lại vô cùng hống hách:
- I don't understand what you're saying, but what you're saying is offending me.
(Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả, nhưng những lời cô đang xúc phạm đến tôi đấy.)
- Offense? Oh, if you don't understand what I'm saying, why do you say you're being insulted when you're insulting others? (Xúc phạm? Nếu như cô hiểu những gì tôi nói vậy tại sao cô lại hiểu là mình đang bị xúc phạm?)
Thẩm Nguyệt Dao đứng dậy, mặt đối mặt với cô ta, nở ra nụ cười hiền dịu, nụ cười của kẻ chiến thắng là đây, việc cãi nhau với người khác là cô rất giỏi.
Huống gì cô còn là tác giả, đối phương lại còn sai, nên mọi câu chữ cô nói đều khiến kẻ bắt nạt ấy không thể nào cãi lại được.
- Oh, and also, she went to my husband's company to fight again, causing order and not going to the ward to be a machine.
( À mà còn nữa, cô đến công ty chồng tôi ăn vạ, gây rối trật tự công cộng, chưa đưa lên phường là may rồi đó.)
Hà Yên biết bản thân mình chẳng làm được gì, theo như cô được biết cô gái trước mắt mình là vợ của Lục tổng, ban nãy cô ta nói tiếng Trung còn thôi đi, đằng này lại nói cả tiếng Anh, khiến cho ai nơi đây cũng đều hiểu được, lập tức bọn họ đều dán ánh mắt chán ghét, kì thị nhìn Hà Yên.
- Cô là Thẩm Nguyệt Dao?
- Bà đây đấy, có chuyện gì sao?
Hà Yên ghen tức trong lòng, đáng lẽ vị trí thiếu phu nhân họ Lục là cô mới phải.
Cô nghiến răng, đứng bất động tại chỗ, cứ trợn mắt lên nhìn Nguyệt Dao.
Thẩm Nguyệt Dao cười nhếch, cô biết bản thân đấu miệng với Hà Yên đã thẳng, liền quay sang đỡ bà cụ dậy.
- Cảm ơn cháu nhiều, nếu không có cháu thì không biết cô gái này sẽ trách móc bà đến bao giờ nữa.
Thẩm Nguyệt Dao mỉm cười, liên tục vỗ nhẹ lưng bà, cô rất vui bởi vì bữa nay cô đang làm một nữ anh hùng làm chuyện tốt, xóa bỏ cái xấu.
Mọi người xung quanh đều rời đi, cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện đều giải quyết một cách êm đềm.
- Nơi thật, cháu dâu bà tốt quá, gặp cháu hôm nay là bà biết thằng cháu lì lợm đó cũng đã cưới được cô vợ tốt, nay có dịp được gầm cháu dâu với cự ly gần như vậy.
- Khoan đã...bà nói cháu dâu nghĩa là sao ạ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...