Đây là dấu hiệu khi yêu sao?
Thẩm Nguyệt Dao lắc đầu phủ nhận cho những gì mình nghĩ trong lòng, làm sao bản thân lại đi thích một người lúc nắng lúc mưa bất thường cơ chứ.
...
- Lục tổng, đã tóm được.
- Đưa vào đây.
Người đàn ông ung dung chăm chiêu điếu thuốc trên tay mình, làn khói từ miệng hắn bay ra, tạo nên vẻ không khí u ám đến lạ thường.
Rất nhanh hai người vệ sĩ đưa vào một người đến trước mặt hắn.
Hai đầu gối của Hạn Sâm quỳ xuống, hắn không muốn quỳ mà là bị ép, tay bị trói chặt, vẻ mặt giận giữ đầy căm thù nhìn lấy Lục Hạo Nghiên.
- Thằng chó, mày hại tao rồi giờ muốn bắt tao về đây làm gì?
Mặt của Lục Hạo Nghiên vẫn ung dung ngồi đó hưởng thụ điếu thuốc, ngờ như không quan tâm Hạn Sâm nói gì.
- Thằng chó, mày không nghe tao nói gì hả?
- Chửi tôi hơi nhiều nhỉ?
- Mày xứng đáng nhận lời chửi của tao!!!
- Ồ?
Với vẻ điệu ung dung thản nhiên của Lục Hạo Nghiên khiến Hạn Sâm vô cùng tức điên, hắn hận tại sao mình không thể xé nát tên khốn đó ra thành từng trăm mảnh.
Lục Hạo Nghiên bỗng nhiên vứt điếu thuốc xuống nền trong khi nó vẫn còn chưa cháy hết, rồi giẫm nó lên một cách thô bạo, hắn khòm người xuống, nắm lấy cổ áo người đàn ông, tiến về phía gần mặt mình, mặt hai người sát kề nhau, giọng nói như muốn khiêu khích Hạn Sâm hãy ra tay:
- Vậy gi.ết tôi đi, chửi rủa tôi cũng đâu có ích gì?
- Vậy mày cởi trói cho tao đi, tao hứa sẽ tiến mày thật nhẹ nhàng...
Nhưng Hạn Sâm vừa nói xong thì một đã bị giáng ngay một cái bạt tai đau đến thấu xương, làm in hằn rõ mồn một vết tay năm ngón trên má hắn, hắn vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Lục Hạo Nghiên nắm siết chặt cổ áo hắn hơn, lần này có vẻ không còn giữ bình tĩnh được nữa rồi.
- Mày làm gì vợ tao mày cũng biết mà?
- Hừm, con bé tiểu thư họ Thẩm kia sao, cô ta cũng thông minh thật, dám làm ta đây bị thương tại bắp đùi, nếu có lần gặp lại hứa sẽ trả gấp đôi.
- Tao e là mày không gặp lại cô ấy được nữa rồi.
Trán của Hạn Sâm bây giờ đã ướt đẫm mồ hơi và không ngừng tuôn ra xối xả, cả cơ thể hắn run run làm ảnh hưởng đến cả giọng nói, hắn cũng sợ Lục Hạo Nghiên chứ, nhưng vẫn mạnh mồm thế này thì e là cái mạng nhỏ của hắn sẽ khó giữ.
- Lục Hạo Nghiên, tại mày mà suýt chút nữa công ty tao phá sản, mày cướp hết cơm áo gạo tiền của tao..
- Vậy đây là lý do mày hận tao?
- Đúng!!!
- Vậy mày định trả như thế nào? Tên công tử ăn chơi, thô lỗ, làm trò dơ bẩn thì đáng được nhận ba cái thứ xa hoa kia sao? Nằm mơ!!!
- Mày...
Lục Hạo Nghiên vừa nói vừa rút con dao sắc bén trong túi áo mình, nhẹ nhàng lấy khăn lau nó, sau đó dí mặt dao sắc lạnh lên má hắn.
- Tao không biết mày đã làm vợ tao như thế nào, nhưng mày phải trả gấp vạn lần.
Bây giờ Hạn Sâm mới biết sợ thật sự.
Nhưng vẫn cố chấp không dám cúi đầu nhận lỗi xin tha.
- Mày quên là gi.ết người sẽ vào tù đấy.
- Y chang cô người yêu của mày thật, vài ngày trước cô ta còn không biết liêm sỉ vào công ty tôi quấy phá, đúng là chồng nào vợ nấy, trời sinh một cặp.
Nhưng đang tiếc thay kế hoạch lại không như mong muốn.
- Lục Hạo Nghiên, rốt cuộc mày muốn gì?
Khóe môi của Hạo Nghiên mỉm cười:
- Có vẻ tiền rất quan trọng với mày nhỉ?
Hạn Sâm không trả lời, mồ hôi trên người hắn bây giờ ướt sũng cả áo, mặt hắn tái nhợt, cơ thể run lệ bồi hồi.
Lục Hạo Nghiên vẫn thảnh thơi ngồi trên ghế:
- Trương Dựt An!
Trợ lý Trương ở bên ngoài nghe tên mình liền chạy vào, cúi đầu lịch sự:
- Tôi đây, Lục tổng cần gì ạ?
- Phá nát công ty Hạn Sâm cho tôi, trong một ngày khiến công ty hắn phải tan thành mây khói.
- Rõ.
Nói xong, trợ lý Trương nhanh chóng rời đi.
- Lục Hạo Nghiên, mày...
- Đừng nóng nảy, chỉ mới là khởi đầu thôi, tao sẽ khiến mày sống không bằng ch.ết thay cho những hành động mày đã làm.
Hạn Sâm sợ hơn là giận, không ngờ có một ngày hắn sẽ mất hết tất cả trong tay người mà hắn có ý định trả thù.
Dù là vậy, nhưng hắn vẫn không vang lên một tiếng cầu xin.
Lục Hạo Nghiên vốn dĩ muốn hắn ch.ết đi cho xong nhưng "đôi bàn tay của anh không được dính những thứ dơ bẩn", câu nói đó làm đánh thức sự tỉnh táo của hắn hơn, làm ngoi lên kế hoạch của hắn hơn.
Bây giờ Lục Hạo Nghiên đã xác định được con tim này thuộc về ai rồi.
Hắn để lại Hạn Sâm tại nơi đó, sau đó nhanh chân rời đi.
- Lục Hạo Nghiên, ngàn ngàn đời kiếp tao sẽ hận mày.
Hạn Sâm thấy Hạo Nghiên đi liền pháng lên một câu đầy oán hận.
...
Thẩm Nguyệt Dao ngồi trên giường bệnh chán nản, mà ngáp đi ngáp lại nhiều lần, nước mắt do cơn ngáp cũng theo đó chảy xuống.
Ngáp là thế nhưng không thể nào ngủ được.
- Đúng rồi ha, mình phải vào xem thử tác phẩm mình như thế nào rồi.
Nói rồi, cô liền nhanh chóng lấy điện thoại ra, hai mắt cô mở to tròn, rồi lại phải dụi đi dụi lại nhiều lần xem thử có thật sự là mình nhìn nhầm không.
Ngay khi xác định được đó là sự thật, cô bỗng chốc giơ hai tay lên, gương mặt hào hứng, vui mừng khôn xiết.
- Yeah, cuối cùng cũng đến ngày này, tác phẩm của mình được yêu thích rồi, tác phẩm của mình được nổi tiếng rồi...
- Mình được nổi tiếng rồi.
Với niềm vui hơn thế nữa, Nguyệt Dao mặc kệ cái chân đau của mình mà nhảy xuống giường, rồi nhảy nhót quanh căn phòng bệnh, ôi chú thỏ nhỏ vẫn đang nhảy nhót trong hạnh phúc mà không biết được rằng bạn đời của thỏ nhỏ vẫn đang chăm chú nhìn mình nhảy nhót.
- Có vẻ chân em hết rồi nhỉ?
Thẩm Nguyệt Dao dừng lại, ngây ngốc nhìn Lục Hạo Nghiên, sau đó cười lên, chạy lại ôm lấy người hắn, nói:
- Tôi vui quá! Tác phẩm tôi được ưa chuộng rồi!!
- Em là tác giả sao?
- Ừm.
Hắn cũng không ngờ rằng một cô thiên kim tiểu thư lại đi làm tác giả cho một bộ truyện, thật không ngờ.
Có điều Nguyệt Dao vui sướng sao lại ôm người hắn?
- Thẩm Nguyệt Dao, nếu như em không bị đau nữa, lại còn được nhận tin vui thế này, có lẽ hai ta nên hưởng thụ nó một chút được không ?
- Anh ngốc à? Vui của tôi thì một mình tôi hưởng, anh hưởng làm gì?
Bốn chữ "anh hưởng làm gì" như bốn cục đá nặng rơi xuống đầu hắn, cả người như hóa đá chẳng nhúc nhích được, hắn ngơ người nhìn lấy cô vợ nhỏ ôm chằm lấy mình.
Sau khi bừng tỉnh lại, hắn vội cúi người xuống rồi bế cô lên, thả cô xuống giường bệnh.
- Lục Hạo Nghiên, anh điên hả, thả tôi xuống!!!
Nguyệt Dao bồi hồi chẳng biết chuyện gì, cô như đoán được những gì xảy ra kế tiếp nên cố gắng giãy giụa thoát ra.
Nhưng tài nào rời khỏi được chứ, hai tay cô bị ấn chặt xuống giường, cô mím môi:
- Lục Hạo Nghiên, đây...đây là bệnh viện...
- Ừm.
Mà em có cảm thấy mình quá đáng lắm không? Anh cứu em, rồi trả thù cho em, vậy mà em lại hắt hủi anh, ngó lơ anh, nên anh phải trừng phạt em..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...