Lục Hạo Nghiên nói xong vẫn thấy cô gái nhỏ chưa tỉnh dậy, ngắm nghía nhan sắc của Nguyệt Dao, miệng hắn vô thức cười ra, không còn cái thứ cảm xúc tiêu cực nãy nữa, không hiểu sao mỗi làn nhìn Nguyệt Dao là ba cái sự bóng tối củ cảm xúc đều xua tan.
Tay cô vẫn nắm chặt lấy hắn không buông, nắm hồi lâu cũng chảy mồ hôi, cả bàn tay của hai người đều ướt vì mồ hôi, nhưng vẫn không hề buông ra.
Hắn mỉm cười, khẽ cúi người xuống, khoảng cách gần như vậy, hắn lại có thể ngắm nghía dung nhan từ góc độ này.
Hắn hôn nhẹ lên trán cô, đó là cái hôn an ủi, cái hôn thúc giục "vợ ơi, dậy đi".
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, hai mắt cô khẽ mở ra, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó ngồi dậy.
Đây là bệnh viện.
Dưới chân vẫn truyền lên cơn đau, tê dại chẳng thể cử động, cô xoay người thì một người đàn ông đang dựa vào tường, mắt cúi gầm xuống, hai mắt nhắm lại.
Nhìn thấy người đàn ông đó, cô như được nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng mà hắn ngủ ở tư thế này trông cũng đẹp quá đi.
Ngón tay của Thẩm Nguyệt Dao khẽ chạm lên mi mắt anh, cô cứ mỉm cười mãi, đột nhiên tay cô bị nắm bởi tay của Lục Hạo Nghiên, Nguyệt Dao giật mình, Lục Hạo Nghiên mở mắt, âm giọng trầm thấp vang lên bên tai cô:
- Em đang đánh thức anh đấy, nguyên chiều và đêm hôm qua anh không thể ngủ vì em đấy!
Anh và em? Lục Hạo Nghiên đổi cách xưng hô từ lúc nào thế?
Nguyệt Dao ngẩn người, hai mắt mở to nhìn lấy người đàn ông trước mắt mình, nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn thì bị hắn dùng lực đè cô xuống, hai tay cô bị ấn xuống giường bệnh.
- Anh! anh làm gì thế? Đây là bệnh viện!
- Bệnh viện thì sao? Anh khóa chặt cửa rồi, không ai vào đây được đâu.
- Nơi đây chỉ dành riêng cho hai chúng ta mà thôi.
Hắn vừa nói vừa hôn khắp cổ cô, kì lạ là cô không thể kháng cự, ngược lại khiến bản thân cô kích thích hơn, trong một chút phút giây nhột nhạt, cô bất chợt hoàng hồn, rồi nhanh chóng đẩy người Hạo Nghiên ra.
- Tôi! tôi đang bị thương đấy!!!
- Ồ, vậy nếu như em không bị thương thì chấp nhận làm việc này với anh sao?
Giọng nói khiêu khích của hắn khiến cô phải đỏ mặt, chột dạ rồi quay mặt đi, che giấu cái xấu hổ tuyệt vọng này.
- Dáng vẻ của em khi chu môi cũng dễ thương đấy chứ.
Lục Hạo Nghiên mỉm cười, sau đó quay lưng, ôn tồn nói:
- Được rồi, anh mua đồ ăn cho em.
Lục Hạo Nghiên từ lúc nào lại nhẹ nhàng đến thế!
Cảm thấy chồng mình có chút khác lạ, cô đưa tay lên cằm suy nghĩ, không biết trong mơ cô đã làm gì với hắn nhưng với vẻ điệu nhẹ nhàng lại khiến cô nhen nhóm một chút lo âu khó tả.
Một lát sau, hắn bước vào cùng hộp đồ ăn, đưa lên trước mặt cô, cô bất lực nhìn hợp đồ ăn.
Không thể có cách nào đưa đồ ăn lịch sự sao?
- Tôi không đói.
Ngay khi lời nói cô vừa dứt thì chiếc bụng phản chủ kêu lên tiếng "ọc ọc", âm thanh này khiến cô xấu hổ vội ôm mặt mình lại.
- Quả nhiên lời nói luôn đi ngược lại với thân thể và lí trí.
- Anh!
Thẩm Nguyệt Dao giựt lấy hộp đồ ăn trên tay hắn, rồi ăn ngấu nghiến, như được bỏ đói lâu ngày vậy, sáng cô bị mấy tên khốn bắt đi, mãi tới chiều tối mới cứu được, sáng ra mới tỉnh trong bệnh viện, nói vậy là nguyên ngày hôm qua chiếc bụng đáng thương của cô đã không đầy đủ rồi.
Nguyệt Dao ăn nhanh đến nổi nghẹn cả cổ, ho sặc sụa, hắn tiến đến chỗ cô, vỗ nhẹ lưng cô.
Hành động của hắn quá thay đổi khiến cô vô cùng không quen.
- Lục Hạo Nghiên, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
- Sao là sao?
Lục Hạo Nghiên vẫn giữ nụ cười của mình trên môi nhưng phút chốc cũng tắt hẳn đi, bởi hắn biết mình cũng không nên diễn kịch làm gì nữa.
Sắc mặt hắn đã thay đổi hoàn toàn, khẽ nâng cằm cô lên, nghiêm túc nói:
- Chỉ cần em cho anh biết ai là người đã bắt cóc em, tổn thương em, hại em, tôi sẽ cho người đó bay màu.
Đây là điều khiến cho người đàn ông này trở nên dịu dàng đến vậy sao? Hắn muốn trả thù cho cô?
- Không cần đâu, mọi chuyện đã qua rồi!
- Nói!
- Lục Hạo Nghiên, tôi sợ đôi bàn tay anh chạm vào những thứ dơ bẩn ấy, tốt nhất là không nên, dù sao tôi cũng bình an, rồi đừng để bản thân mình như vậy, nếu anh đi tù tôi sẽ sống sao đây?
Nguyệt Dao cũng chẳng biết mình vừa nói những gì, nhưng cô vừa nói lại vừa ôm hắn, vỗ về hắn như một đứa trẻ lên ba.
Hai tay hắn cũng ôm chằm lấy cô, tay hắn vuốt nhẹ mái tóc, nói:
- Không sao, mọi chuyện đều có anh lo rồi, bọn chúng ăn miếng thì bắt buộc phải trả miếng, em không nói anh sẽ tự điều tra.
- Lục Hạo Nghiên!
Hắn nói xong định xoay người rời đi nhưng bị cô ngăn lại, cảm giác trong lòng rất rối ren, không hiểu vì sao lại như vậy, vui có mà buồn cũng có, thật khó trả cho thể loại cảm xúc này.
Hắn quay đầu dường như đang nghe câu trả lời từ cô, cô mím chặt môi:
- Là Hạn Sâm và cô người yêu của nó.
Tôi chỉ biết vậy thôi, nghe hắn nói là gì mà đối thủ ấy.
Lục Hạo Nghiên gật đầu, hóa ra thằng đó lại chơi trò bẩn thỉu như vậy, đã vậy lại còn biết điểm yếu của Hạo Nghiên, thật khó tưởng tượng nhưng giờ Hạn Sâm phải trả giá rồi.
- Được, em nghỉ ngơi đi, chiều anh vào tiếp.
Để lại một câu nói, Lục Hạo Nghiên tức tốc rời đi, với tình hình này e là tên khốn Hạn Sâm đó cũng biết được kết cục như thế nào rồi.
Nguyệt Dao ngồi thơ thẩn trệ giường bệnh, nghĩ lại những hành động dịu dàng lúc nãy, rồi trước đây, Lục Hạo Nghiên đã cứu cô, tim cô bất giác đập thình thịch, khóe môi chợt nở nụ cười.
Đây là dấu hiệu của yêu sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...