Sa Mạc Thần Ưng (Đại Địa Phi Ưng)

Mùng một năm mới là một ngày đẹp trời.
Khi đó Tiểu Phương đã đi dạo ngoài đường phố rất lâu. Mắt chàng lúc này cũng đã không còn đỏ, cơn say đêm qua cũng dần dần không còn.
Khi Tiểu Phương tỉnh lại, chàng phát hiện ra mình đang đứng trước một gian hàng bán đồ chơi trẻ con. Trước gian hàng hiện đang có ba đứa trẻ cùng phụ thân của chúng đứng mua đồ chơi.
Nhìn nét hân hoan trên mặt những đứa trẻ và vẻ hài lòng của người phụ thân, Tiểu Phương đột nhiên chợt nghĩ tới mình.
Chàng cũng có hài nhi và cũng sắp làm cha như những người khác.
Sự kinh ngạc đã qua đi, hiện tại chàng đã dần dần cảm thấy việc này vô cùng kỳ diệu. Ngoài việc này ra, những chuyện khác gần như đã trở nên không còn quan trọng.
Chàng cũng bước đến mua một con búp bê bằng đất, mặc y phục màu hồng, có nụ cười tươi như phật Di Lặc.
Chàng quyết định trở về nói với Tô Tô bất luận như thế nào, chàng cũng hết sức chăm sóc nàng và hài nhi của họ.
Trên đường trở về khách điếm, chàng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái mà từ trước đến giờ chàng chưa hề có. Nhưng đợi đến khi chàng về đến phòng, Tô Tô đã không còn ở đây.
Trong phòng vô cùng hỗn loạn. Hũ rượu và các đĩa thức ăn đều đã bị đập vỡ vụn.
Thức ăn vung vãi ra khắp ơi.
Hai tay Tiểu Phương chợt nắm chặt lại.
"Tách" một tiếng, con búp bê bằng đất trong tay chàng cũng đã vỡ vụn.
Hy vọng, lý tưởng, ý chí tất cả đều vỡ nát như con búp bê trong tay chàng.
Hiện giờ Tiểu Phương phải làm thế nào đây?
Đi tìm Lữ Tam? Nhưng biết tìm lão ở đâu?
Mẫu thân của chàng, bằng hữu của chàng, tình nhân của chàng và hài nhi của chàng, tất cả hiện đang ở trong tay Lữ Tam.
Tiểu Phương từ từ ngồi xuống đất, chàng ngồi lên trên những mảnh vụn của chén đĩa. Những mảnh vụn sắc bén cắt sâu vào thịt chàng.
Nhưng chàng hoàn toàn không có cảm giác.
Chàng chỉ cảm thấy hai chân mình mỏi nhừ và dường như vĩnh viễn không bao giờ đứng dậy nổi.
Đúng ngay lúc ấy, chàng nghe thấy câu chúc tết của chủ nhân khách điếm từ bên ngoài cửa sổ chúc vào:
- Niên niên bình an, sự sự như ý!
Tiểu Phương mỉm cười như một người không hồn.
Ngược lại, gã chủ khách điếm không sao cười được khi nhìn thấy tình hình ở bên trong. Gã nói mấy câu an ủi Tiểu Phương, nhưng chàng dường như không hề nghe thấy.
Bởi vì chàng đang tự nói với chính mình:
"Nhất định mình phải bình tĩnh và nhẫn nại".
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, chàng đột nhiên phát giác ra mình đã đang uống rượu, uống một mạch không ngừng.
Chàng biết rõ uống rượu tuyệt đối không thể giải quyết được bất kỳ chuyện gì, cũng như không dẹp bỏ đi được sự thống khổ.
Nhưng nếu tỉnh táo chàng càng thấy đau khổ hơn nhiều, đau khổ đến mức gần như muốn phát điên lên.
*** Khi tỉnh lại, Tiểu Phương phát giác ra mình đang nằm trên giường, một chiếc giường vừa rộng lớn lại vừa mềm mại.
Một thiếu nữ trên người không có một mảnh vải đang nằm cạnh bên chàng. Da thịt nàng mềm mại như tơ tuyết.
Trong lúc vẫn còn chưa tỉnh hẳn rượu cũng là lúc con người khó mà khống chế được dục vọng của mình nhất.
Tiểu Phương cũng là người, cho nên Tiểu Phương cũng không thể khống chế được.
Cuối cùng chàng đã làm những việc mà ngay cả chàng cũng không thể tha thứ cho mình. Thậm chí, ngay cả thiếu nữ kia là ai chàng cũng không biết.
Nhưng chàng vừa mới bắt đầu việc đó chưa được bao lâu, chàng đã bắt đầu nôn mửa.
Đợi đến khi nôn xong, chàng mới nghĩ đến việc hỏi thiếu nữ kia:
- Cô nương là ai? Tại sao lại nằm ngủ chung với ta?
Thiếu nữ kia không hề để ý đến việc chàng nôn mửa, thái độ nàng vẫn dịu dàng ôn tồn:
- Thiếp tên gọi là Văn Tước, chính bằng hữu của chàng kêu thiếp đến đây hầu hạ chàng.
Bằng hữu của chàng?
Hiện giờ chàng còn có bằng hữu sao?
- Vị bằng hữu kia của ta là ai?
- Là Lữ Tam gia!
Tiểu Phương gần như không nhịn được, lại bắt đầu muốn nôn mửa.

Văn Tước lại bắt đầu làm những động tác của mình. Chỉ có một kỹ nữ lão luyện mới có thể làm được những động tác đó.
Văn Tước lại nói tiếp:
- Ở đây là chỗ của thiếp, tùy chàng thích ở bao lâu cũng được. Bằng hữu của chàng đã trả thay cho chàng hết rồi.
Tay ả vẫn tiếp tục động tác của mình:
- Ở đây có rượu Hoa Điêu, Đại Khúc, tùy chàng muốn uống thứ nào ở đây cũng đều có cả. Cho nên chàng tuyệt đối không thể ra đi.
Ở đây có rượu ngon, gái đẹp, tất cả những thứ ở đây đều là những thứ chàng đang cần.
Nếu chàng rời khỏi nơi đây, chàng sẽ không có cách nào có được những thứ này.
Văn Tước cười tiếp:
- Thiếp biết chàng nhất định sẽ không bao giờ ra đi. Lữ Tam gia cũng biết chắc điều này. Cho nên... Không đợi ả nói hết câu, Tiểu Phương đã bật dậy nhảy xuống xông mạnh ra ngoài.
*** Trời nóng bức.
Cái nóng chẳng khác gì đang ở trong hỏa diệm sơn.
Tiểu Phương đang ở trong hỏa diệm sơn. Miệng chàng khô ran, đầu đau như búa bổ, toàn thân bốc mùi hôi thối như cá chết.
Một người như vậy đi đến chỗ nào, có ai hoan nghênh hay không?
Tiểu Phương cũng không biết phải đi đến đâu, chàng chỉ biết có tiến về phía trước mà thôi.
Chàng định mua rượu uống tiếp, nhưng khi vừa mới bước vào trong quán rượu, chàng liền bị người trong quán đuổi ra như một con chó hoang.
Chàng tự nói với mình:
"Họ Phương, ngươi hoàn toàn đã chết, chi bằng chết quách đi cho rồi".
Thế nhưng chàng lại không cam tâm.
Đúng ngay lúc đó, đột nhiên có một cánh tay từ phía sau đưa tới nắm lấy chàng.
Bàn tay kia vô cùng mạnh mẽ.
Tiểu Phương liền quay đầu lại, không khỏi reo lên:
- Triệu Quần!
Người kia không ai khác hơn chính là Triệu Quần.
Tô Tô là người của Triệu Quần, bây giờ Tô Tô đã có hài nhi, mà đứa hài nhi kia lại là của chàng.
Tiểu Phương gần như không chịu nổi định bỏ chạy.
Nhưng Triệu Quần đã kéo chàng lại.
Giọng Triệu Quần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:
- Hôm đó ta bị trúng một đao của bọn chúng, tưởng rằng đã mất mạng. Không ngờ rằng nhát đao kia không giết chết ta. Nhưng đợi đến khi ta quay lại, thì hai người đã không còn ở đấy.
Sau đó Triệu Quần hỏi chàng một câu mà chàng sợ nhất:
- Còn Tô Tô đâu? Tại sao Tô Tô lại không đi cùng với các hạ?
Triệu Quần không chờ Tiểu Phương trả lời nhìn chàng vẻ đồng tình nói:
- Các hạ đã mệt, hơn nữa dường như trong người không được khỏe. Những ngày vừa qua nhất định các hạ đã gặp rất nhiều việc rắc rối?
Điều này Tiểu Phương không thể không thừa nhận.
Triệu Quần lại nói:
- Bất luận là như thế nào, hiện tại những chuyện này cũng đã qua đi. Thật đúng lúc, hôm nay ta có hẹn với một số bằng hữu, trong bọn họ nhất định sẽ có người nhận ra các hạ.
Triệu Quần lại nói thêm:
- Bằng hữu của ta cũng là bằng hữu của các hạ, các hạ nhất định phải đi.
*** Nơi đây là một tiểu trấn nhỏ ở biên thùy, không ngờ Triệu Quần cũng có bằng hữu.
Điều mà càng khiến người ta không nghĩ đến chính là bằng hữu của Triệu Quần toàn là những nhân vật nổi danh trong giang hồ và giao thiệp rộng rãi. Trong số đó có vài người là võ lâm đại hào kiệt danh trấn một phương. Với thân phận của những nhân vật này, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện ở những tiểu trấn nhỏ như vậy. Nhưng hiện tại bọn họ đã đến.
Có phải những người này đến đây để thương lượng việc gì?
Tiểu Phương không cần phải hỏi, Triệu Quần đã dẫn kiến chàng với mọi người:
- Các vị anh hùng hào kiệt chắc đã từng nghe qua, trong giang hồ có một người tên là Tiểu Phương. Vị bằng hữu này chính là Yếu Mạng Lợi Hại.
Triệu Quần dùng tay vỗ nhẹ vai chàng nói:

- Tại hạ có thể đảm bảo với các vị, đây là một hảo bằng hữu.
Mọi người hưởng ứng rất nhiệt liệt, mỗi người đến kính chàng một chung. Tiểu Phương không thể từ chối và cũng không muốn từ chối.
Chàng uốn rất nhiều so với bình thưòng, nhưng vẫn không hề say.
Đột nhiên chàng nghe Triệu Quần nói:
- Bây giờ ta không thể không nói cho các vị biết, vị bằng hữu này là người tốt như thế nào.
Trong lòng Tiểu Phương đột nhiên chùng xuống, bởi vì chàng đã biết Triệu Quần sắp nói ra điều gì.
Triệu Quần chùng giọng nói:
- Bốc Ưng là hảo bằng hữu của vị huynh đài này và tại hạ cũng vậy. Cả hai chúng ta đều đã từng cứu qua vị bằng hữu này. Chúng ta đều rất tín nhiệm vị bằng hữu này, thậm chí còn đem cả vị hôn thê của mình ký thác cho.
Giọng nói Triệu Quần đột nhiên trở nên phẫn nộ và bi thương:
- Nhưng hiện giờ thê tử của tại hạ đã có hài nhi với hắn.
Tiểu Phương lắng nghe Triệu Quần nói mà không hề có chút phản ứng. Giống như chuyện này không hề liên quan gì đến chàng vậy.
Tiểu Phương lại uống rất nhiều, toàn thân chàng đã gần như cứng đơ.
Triệu Quần hỏi chàng:
- Những lời ta nói ra có phải là thật hay không?
- Hoàn toàn thật.
- Các hạ thừa nhận?
- Ta thừa nhận.
Tiểu Phương vẫn nâng ly tiếp tục uống không nghỉ:
- Ta thừa nhận, ta thừa nhận.
Dường như có người đang dùng rượu tưới lên người, lên mặt chàng, nhưng chàng hoàn toàn không có cảm giác.
Nơi họ uống rượu là một tửu lầu rất sang trọng. Ở cái vùng hẻo lánh này mà tìm được một tửu lầu như vầy quả không phải là chuyện dễ.
Tiểu Phương đã say mèm trong tửu lầu, say gục trước mặt Triệu Quần.
Khi chàng tỉnh lại, chàng vẫn còn ở trong tửu lầu. Triệu Quần vẫn ở trước mặt chàng và nhìn chàng bằng cặp mắt lạnh lùng.
Lũ người kia đã giải tán, ngọn nến cũng cháy sắp hết. Sắc mặt Triệu Quần trắng bệch như bầu trời bên ngoài cửa sổ. Hai mắt gã dường như đang nhìn về tận phương xa.
Tiểu Phương đưa mắt nhìn Triệu Quần. Triệu Quần cũng nhìn lại chàng. Trừ hai người họ ra, tuyệt không có ai biết được họ đang nghĩ gì.
Cuối cùng Triệu Quần cũng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:
- Các hạ đang suy nghĩ gì? Phải chăng đang có lời muốn nói cùng ta?
Tiểu Phương đáp gọn:
- Không phải!
Triệu Quần lấy làm ngạc nhiên:
- Không phải?
- Không phải là ta có lời muốn nói, mà chính các hạ có điều muốn nói với ta.
- Vậy à!
- Có một việc đáng lý ra các hạ đã nên nói từ lâu.
Tiểu Phương chợt thấp giọng nói tiếp:
- Các hạ có còn nhớ người y phục trắng, đã từng hát bài bi ca hay không?
Triệu Quần chậm rãi đáp:
- Đương nhiên là ta vẫn còn nhớ.
- Sau khi an táng hắn ta xong, trong khi Tô Tô đang chăm sóc thương thế cho Dương Quang, tại triền núi đó không phải các hạ đã định nói cho ta nghe một bí mật sao?
- Đúng vậy.
- Nhưng các hạ vẫn chưa có nói cho ta biết.

- Ta chưa có nói, ta không hề có cơ hội để nói ra.
Tiểu Phương dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn Triệu Quần. Trải qua một hồi lâu chàng mới hỏi:
- Còn bây giờ thì sao?
- Bây giờ... Triệu Quần còn chưa nói hết câu, Tiểu Phương đã vội cắt ngang:
- Bây giờ thì các hạ đã không cần phải nói ra.
- Tại sao?
- Bởi vì ta đã biết các hạ muốn nói những gì.
Ánh mắt Tiểu Phương không những kỳ quái, mà giọng nói cũng rất kỳ quái:
- Bởi vì hiện giờ ta đã biết các hạ là ai.
Triệu Quần mỉm cười:
- Các hạ biết ta là ai nào?
Nụ cười của Triệu Quần cũng rất kỳ quái:
- Các hạ nói thử xem ta là ai?
Tiểu Phương gằn từng tiếng một:
- Các hạ chính là Lữ Tam.
Triệu Quần lại cười.
Triệu Quần không hề có ý phủ nhận việc này, mà chỉ lên tiếng hỏi lại Tiểu Phương:
- Làm thế nào các hạ biết được ta chính là Lữ Tam.
Triệu Quần hỏi câu này, chẳng khác nào đã thừa nhận mình chính là Lữ Tam. Cho nên gã ta tự nói tiếp:
- Kỳ thật ta đã biết sớm muộn gì các hạ cũng nghĩ đến chuyện này, bởi lẽ các hạ không phải là một người ngu ngốc. Bây giờ chính là lúc các hạ nên biết. Triệu Quần lại nói:
- Không sai, ta chính là Lữ Tam. Tất nhiên ngươi đã biết cái tên Triệu Quần chỉ là giả mà thôi và gương mặt này cũng là giả. Cho nên tuy bây giờ ngươi biết ta là Lữ Tam, nhưng đợi lần sau khi gặp lại Lữ Tam ngươi vẫn không có cách chi nhận ra được.
- Còn có lần sau sao? Lần này chưa phải là lần cuối cùng hay sao?
- Vẫn chưa phải.
- Có phải vì ngươi không muốn cho ta được chết nhanh phải không?
- Đúng vậy!
Lữ Tam mỉm cười:
- Có những lúc cái chết còn dễ chịu hơn sự sống rất nhiều. Chết là đồng nghĩa với hết. Còn sống mới là đau khổ.
Lữ Tam lại nói tiếp:
- Ta tin chắc rằng ngươi nhất định cũng hiểu điều này. Ngươi có biết tại sao ta để Tô Tô lại cho ngươi hay không?
Im lặng thật lâu Lữ Tam tự mình trả lời:
- Bởi vì ngươi đã giết hài nhi của ta, cho nên ta bắt ngươi phải đền bù lại bằng chính huyết nhục của ngươi.
Lữ Tam vẫn tiếp tục nói:
- Ngươi đã hết, thật sự đã hết. Thanh danh trong giang hồ của ngươi đã hết. Mẫu thân của ngươi, bằng hữu của ngươi, nhân tình của ngươi và hài nhi của ngươi, tất cả đều đang nằm trong tay ta. Chỉ cần ta thích là có thể dùng biện pháp đối phó với họ ngay.
Lữ Tam đột nhiên cười lớn:
- Nhưng ngươi tuyệt đối không bao giờ tưởng tượng ra ta sẽ dùng cách gì để đối phó với họ. Cho nên ngươi chỉ có nghĩ ta sẽ dùng cách xấu nhất, tàn nhẫn nhất để đối phó họ, càng nghĩ ngươi sẽ càng thấy đau khổ, nhưng ngươi không muốn nghĩ cũng không được.
Đây là sự thật.
Không ai có thể tự khống chế suy nghĩ của mình. Những việc không đáng suy nghĩ, lại thường hay nghĩ đến.
Lữ Tam lại nói:
- Hiện giờ ta không cần phải giết ngươi, bởi vì hiện tại ngươi sống còn đau khổ hơn nhiều so với cái chết. Nếu như ngươi cho rằng, ngươi vẫn còn sức lực để liều mạng với ta, như vậy là ngươi càng sai lầm hơn.
Tiểu Phương cười nhạt vẻ không tin tưởng.
Lữ Tam thấy vậy nói:
- Ngươi không tin? Thế thì ta phải để ngươi thử xem sao.
Hắn ta lập tức đưa tay vẫy một cái. Từ phía sau tức thì có một người xuất hiện.
Đó là một hắc y nhân vừa thấp vừa nhỏ người. Trong tửu lâu tuyệt đối không có người như vậy. Nhưng Lữ Tam vừa mới vẫy tay một cái, người này lập tức xuất hiện ngay. Ngay cả Tiểu Phương cũng không nhìn thấy người kia từ đâu xuất hiện.
Trong tay hắc y nhân đang cầm một thanh kiếm đã rời vỏ. Kiếm quang sắc lạnh tựa như nước hồ mùa thu, ở giữa có một chỗ sứt mẻ như một con mắt.
"Quỉ Nhãn".
Lữ Tam lấy thanh kiếm ném xuống dưới chân Tiểu Phương nói:
- Đây là kiếm của ngươi, bây giờ ta trả nó lại cho ngươi. Ngươi có thể dùng nó để thí mạng cùng ta.
Tiểu Phương không hề nhúc nhích.
Tại sao Tiểu Phương không nhặt thanh Quỉ Nhãn?

Lữ Tam đang nhìn xuống bàn tay lão.
Tay Lữ Tam vừa sạch vừa khô ráp và mạnh mẽ.
Còn tay Tiểu Phương đang không ngừng phát run lên và các móng tay đã biến thành màu đen.
Bàn tay như vậy có thể nắm được kiếm hay không?
Lữ Tam buông một tiếng thở dài:
- Kỳ thật ta đã biết ngươi sẽ không bao giờ đưa tay ra nhận kiếm. Bởi vì ngay cả ngươi cũng đã biết, chỉ cần đưa tay ta cầm lấy kiếm, thì ngươi nhất định sẽ chết. Hiện tại tuy ngươi sống một cách đau khổ, nhưng đáng tiếc ngươi không bao giờ dám nghĩ đến cái chết. Bởi lẽ chết là sẽ hết, sống tức ít nhiều còn hy vọng.
Vẫn còn hy vọng sao? Một người đã rơi vào tình cảnh như thế này, còn hy vọng gì nữa chứ?
Lữ Tam lại nói:
- Không chừng trong lòng ngươi vẫn còn đang hy vọng, Bốc Ưng và Ban Sát Ba Ná sẽ đến đây cứu ngươi.
Lão lại buông tiếng thở dài:
- Cho dù bọn chúng có thật sự đến cũng vô ích mà thôi.
Lão chợt quay đầu lại nói với gã hắc y:
- Ngươi có thể nói cho hắn ta biết ngươi là ai hay không?
Gương mặt gã hắc y xem ra giống như một con chim, mà đã bị người quay chín.
Gã hắc y đang dùng tia mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Phương.
Một hồi sau hắn ta mới cất giọng:
- Ta không phải là người, mà là một con chim.
Ngừng lại giây lát nhìn sắc mặt Tiểu Phương, gã hắc y bắt đầu nói tiếp:
- Tên của ta là Ma Tước.
Ma Tước vốn không phải là một loài chim đáng sợ.
Nếu như gã hắc y này thật sự là loài chim Ma Tước, thì không có chút gì đáng sợ cả.
Cho dù nhìn hắn giống cái gì và bản thân hắn ta nói mình là cái gì đi nữa, thì hắn ta vẫn là một con người.
Nhưng nếu như một người có tên là Ma Tước, thì người này nhất định phải là người thật đáng sợ.
Trong giang hồ có rất nhiều cao thủ lấy biệt hiệu cho mình từ những loài phi cầm như:
Kim Dực Đại Bằng, Truy Hồn Yến Tử, Ưng Trảo Vương, tất cả đều là những tay cao thủ thượng thặng trong giang hồ.
Nhưng trong số đó kẻ đáng sợ nhất, ngược lại là Ma Tước.
Bởi vì Ma Tước này không phải là một loài chim, mà là một con người. Không những khinh công tuyệt cao, hơn nữa hắn ta còn biết "mổ", mổ mắt và tim gan của con người.
Không phải hắn ta dùng miệng hay là tay của hắn, để "mổ" người khác, mà dùng dùng một thứ ngoại môn vũ khí có tên ngoại Kim Cang trác.
Một người nếu như có thể tự sáng chế ra cho mình một loại vũ khí đặc biệt, thì người này quả là có đầu óc.
Một người nếu như không những có võ công mà còn có đầu óc, thì quả đây là một người vô cùng đáng sợ.
Lữ Tam dùng ánh mắt khen thưởng nhìn Ma Tước hỏi:
- Việc ta giao cho ngươi làm ngươi đã làm xong hay chưa?
Ma Tước đáp gọn:
- Đã xong!
Lữ Tam mỉm cười đi đến bên cửa sổ, rồi quay đầu lại nói với Tiểu Phương:
- Ngươi cũng nên bước qua thử, coi hắn đã thực sự làm xong hay chưa?
Thái độ Lữ Tam cực kỳ nhã nhặn tựa như chủ nhà mời khách dùng cơm.
Hắn ta giao cho Ma Tước làm việc gì?
Bên ngoài cửa sổ chính là con lộ chủ yếu của tiểu trấn vùng biên thùy này. Trên đường có đủ các loại cửa hiệu đủ các loại hàng quán và người đi trên đường.
Một chàng thanh niên đang đứng trước quầy, rao bán hàng cho khách đi đường.
Một lão bà đầu tóc bạc trắn đứng trước quầy hàng thanh niên kia, chuẩn bị mua vài thứ kim chỉ.
Một tiểu cô nương đang đứng phía sau lão bà, đưa mắt nhìn trộm những thứ phấn son bày biện trên quầy.
Còn tên giúp việc bên trong quầy thì đang dán chặt mắt cào những đường cong trên người vị tiểu cô nương.
Bên cạnh quầy bán hàng của chàng thanh niên kia là tiệm bán những thứ phục vụ cho những ngày tết.
Hiện tại đã không còn là tết nguyên đán, cho nên khách hàng rất thưa. Khiến cho chủ quầy đứng ngáp liên tục.
Một lão già bán hoa đang đứng ngã giá với một chàng thanh niên mua hoa.
Chếch về phía bên kia đường một tí là một tiệm bán rượu. Trên tiệm bán rượu có một gã hán tử nằm say mềm ở đấy.
Mấy gã ăn mày nằm lăn ra giữa đường, để cầu xin sự bố thí của người khác.
Một đoàn vũ sư chiêng chống inh ỏi, đang từ xa tiến đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui