Chương 13: Chìa khóa dưới tàng cây
Editor: An Nhiên
Lê Thốc tới nhà Tô Vạn, cảm giác như mình đã xuyên qua một không gian khác.
Cánh cửa này cậu rất quen thuộc, vô số lần ra vào, hiện tại dường như cũng chỉ là tiện đường đi qua, tìm Tô Vạn đi chơi. Chỉ là, Tô Vạn còn đang trong bệnh viện, sống chết chưa hay. Chính mục đích tới nơi này cũng hết sức kỳ quái.
Tô Vạn không thể đưa chìa khóa cho cậu, cậu chỉ có thể trèo vào từ tường bên cạnh. Thật ra thì chuyện này cậu đã trải qua rất nhiều lần, trước đây cậu cùng Tô Vạn đến quán net chơi game bình thường cũng trèo tường lúc nửa đêm.Cậu trèo vào, bật đèn trong sân rất thành thạo.
Cây sơn trà ngay phía dưới căn phòng của Tô Vạn, vừa thấy cây sơn trà Lê Thốc liền biết ngay tại sao Tô Vạn lại chọn chỗ đó để chôn, dưới gốc cây sơn trà là đất cát, cậu dùng tay bới vài cái, nhanh chóng đào được thứ bên dưới lên.
Đó là một bình trà, chỉ lớn bằng cái cốc, Lê Thốc mở bình, đổ vật bên trong ra. Đó là một chiếc chìa khóa bằng thép, trên chìa khóa có nhãn dán, bên trên ghi một địa chỉ.
Đây là bưu kiện cuối cùng, bên trong chỉ có một cái chìa khóa? Cậu ngồi xuống đất, bỗng nhiên ý thức được, chiêu này đối phương cũng đã từng dùng với Lương Loan. Xem ra đối phương vô cùng thông thạo mánh khóe này.
Cậu cẩn thận nhìn địa chỉ phía sau cái chìa khóa, mức nguy hiểm của địa chỉ này có thể sánh bằng nơi Lương Loan bắt tìm đến ở Hàng Châu, đó là một địa chỉ trong nội Mông: Khu A Lạp Thiện Minh phía tây vườn hoa thành phố, một phòng khách sạn.
Lê Thốc sờ sờ cằm, suy nghĩ vì sao khi Tô Vạn nhận được cái chìa khóa này lại giấu đi, còn những thứ kỳ quái kia trái lại không giấu.
Tô Vạn là một người có phương thức tư duy rất bình thường, cậu giấu cái chìa khóa này nhất định là có lý do.
Từ bản thân cái chìa khóa không nhìn ra vấn đề gì, lẽ nào Tô Vạn đã tới cái phòng đó. Tên nhóc này có tiền có chứng minh thư, thật ra cũng có khả năng ấy. Bay từ đây chắc phải mất ba ngày cả đi cả về mới đủ.
Lê Thốc lại nhìn cái chìa khóa, thấy mặt sau cái chìa khóa có điểm kỳ lạ, là hình một chiếc dao găm kỳ quái. Cậu xem xét một lúc, phát hiện móc khóa là một thẻ nhớ SD sử dụng cho máy ảnh DSLR.
Lê Thốc ngẩng đầu nhìn cửa sổ, cậu không chờ được đến lúc vào quán net vì vậy trèo cây vào phòng Tô Vạn, mở máy tính của Tô Vạn, cắm thẻ nhớ vào.
Trong đó là một video, Lê Thốc thầm mắng "mẹ nó", mở video lên.
Cậu thấy hình ảnh trong sa mạc, thấy Thẩm Quỳnh còn sống, đang ở cùng bố mẹ, gió trong sa mạc rất lớn, bọn họ đều mặc áo khoác, đứng trong gió mà chỉ về thứ gì đó. Sau đó camera chuyển động đến một hướng khác, cậu nhìn thấy một mỏm núi đá lớn, cao ngất, mọc sừng sững trong sa mạc.
Camera quay lại các góc độ của mỏm đá, vì gió rất to, người cầm máy quay dường như bước đi không vững, liên lục ngã xuống, màn hình bị lay động, quay được rất nhiều hình ảnh những người mặc áo khoác. Cậu nhìn thời gian, đoạn video này dài đến nửa tiếng, sau đó, trong một cảnh quay, cậu nhìn thấy mặt Hoàng Nghiêm.
Cậu chỉ từng nhìn thấy mặt hắn trong ảnh chụp thi thể, lúc này hắn sống sờ sờ, lớn tiếng gào thét trong bão cát. Màn ảnh càng ngày càng mờ, rõ ràng là do bầu trời bị che kín bởi bão cát, ánh sáng bị che khuất hoàn toàn.
Lê Thốc ngồi thẳng dậy, nhìn đồng hồ trên tay, cậu hiểu là trong nửa giờ tiếp theo, hẳn là cậu có thể hiểu được chân tướng của mọi chuyện. Đây chính là lúc trước khi cậu vào sa mạc, khi Hoàng Nghiêm tới đó đã quay lại một đoạn video làm tư liệu. Thi thể đội thám hiểm cậu nhận được, chắc chắn là của những người này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...