Chương 8: Phạm sai lầm
Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
Beta: Phong Thanh Dương
Tôi nói rõ kế hoạch của mình rồi cáo từ đi về nghỉ, thực ra tôi hy vọng có thể đến nơi xảy ra tai nạn năm đó để quan sát. Năm đó Lâm Kỳ Trung còn là một thằng nhóc, sức quan sát của anh ta khi đó không thể so sánh với tôi, tôi có thể nhìn ra một số manh mối bị che giấu tài tình. Tuy nhiên tôi không nói ra yêu cầu này, vốn dĩ tôi nghĩ Lâm Kỳ Trung mới là người tôi cần tìm hiểu, bà cụ chưa hẳn có thể tìm lại chỗ đó. Thứ hai, tôi có cảm giác chuyện này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Trong lòng tôi còn có một mối nghi ngờ lớn hơn mà tôi không để lộ ra, tôi áp chế mối nghi ngờ đó, khi nghe bà cụ kể chuyện tôi không hề suy nghĩ đến nó. Đến khi ra khỏi cửa đi xuống lầu, tôi thấy bạn học tôi và Lâm Kỳ Trung đang đứng hút thuốc trước hàng quà vặt.
Tôi đi tới, thấy Lâm Kỳ Trung nhìn vào mắt tôi, mối nghi ngờ kia lại càng thêm rõ ràng.
Cảm giác này không có cách nào miêu tả bằng câu chữ, từ rất nhiều chi tiết, từ ánh mắt và thân thể của anh ta, trạng thái cảm xúc của anh ta, còn có thân thể và ánh mắt, trạng thái cảm xúc của bà mẹ, vô số chi tiết làm tôi cảm thấy có sự khác thường.
Lúc đi, bạn tôi ngồi trên xe hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi hỏi ngược lại: "Cậu có cảm thấy Lâm Kỳ Trung kia và mẹ anh ta, bầu không khí giữa họ và những chi tiết nhỏ mày mắt, không giống hai mẹ con?"
(mày mắt: lông mày và ánh mắt)
Bạn học tôi nghe xong, sắc mặt hơi trắng bệch ra, hỏi: "Cậu có ý gì?"
Tôi lắc đầu không nói tiếp, dù sao đây cũng chỉ là một cảm giác, bạn tôi quay đầu đi, cố gắng hồi tưởng lại bầu không khí và chi tiết mày mắt giữa họ.
Cậu ta là một người tinh tế tỉ mỉ, tôi thấy cậu ta bắt đầu dần dần hiểu ra ý của tôi, Sau đó cậu ta cứng đờ quay lại hỏi tôi: "Ý cậu là, trạng thái giữa hai người họ càng giống như một đôi vợ chồng mà không phải mẹ con?"
Tất cả biểu hiện giữa bọn họ đã rất giống hai mẹ con, nhưng nếu bọn họ ở chung một phòng, anh sẽ cảm giác được loại cảm xúc và áp lực đó, hai bên đều chán ghét và căm thù ngang nhau. Giữa mẹ con không có sự căm thù ngang bằng, sự căm thù của người mẹ đối với đứa con khác hoàn toàn so với sự căm thù của đứa con đối với người mẹ. Nhưng hai người bọn họ, sức ép này đúng là áp lên cả hai người. Rất giống như một đôi vợ chồng đã không còn tình cảm.
Không phải nói bọn họ loạn luân, mà thực sự là quan hệ vợ chồng.
Loại cảm giác này đạt tới đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy Lâm Kỳ Trung ở hàng quà vặt.
Câu chuyện bà cụ kể cho tôi, đoán chừng là có thể tin, tôi rất có khả năng phân biệt lời nói dối, bây giờ muốn nói dối trước mặt tôi cần kỹ xảo cực kỳ cao siêu, còn cần một nhân cách dị dạng, bởi vì khi người ta đang nói dối, rất nhiều điều luôn cứng nhắc không thay đổi, chỉ có người nhân cách dị dạng, bản thân cũng không thể phát hiện mình đang nói dối mới có thể giấu diếm được tôi.
Nhưng quan hệ với Lâm Kỳ Trung bà cụ không hề đề cập đến, chuyện rõ ràng như điều hiển nhiên này nếu đề cập đến sẽ càng làm cho người ta hoài nghi. Tôi không thể hiểu thấu đáo điều bí mật trong đó, bởi vì tuổi tác hai người cách nhau quá xa. Cũng không biết tình trạng quái dị kia có liên quan gì đến chuyện này hay không.
Tôi rút một điếu thuốc, phỏng đoán thời gian, những chuyện bà cụ nói với tôi hôm qua, kết hợp với những suy đoán của tôi vẫn có vài điểm tương đối phù hợp, bỏ qua thời gian chính là nhược điểm dễ mắc phải nhất của con người, tất cả chúng ta đều biết phạm tội trí tuệ hầu như đều xuất hiện sơ hở trong thời gian. Bởi vì con người không có cách nào dùng mắt thường để xác định quy mô của một thứ gì đó vốn đã yếu kém.
Thời gian Noạn Noạn bị tai nạn xe cộ là 13 năm trước, Lâm Kỳ Trung hiện tại khoảng 34 tuổi, năm đó cũng đã 21 tuổi. Nếu anh ta và bà cụ đúng là quan hệ mẹ con, giữa 21 tuổi và 4 tuổi là 17 năm, giả thiết bà cụ sinh Lâm Kỳ Trung năm 14 tuổi, như vậy 34 tuổi sinh Noạn Noạn cũng là miễn cưỡng hợp lý, ở nông thôn cũng là bình thường.
Dường như không hề có kẽ hở.
Bà cụ rất già, không có cách nào để phán đoán tuổi tác, từ 50~120 đều có thể. Tuy nhiên nếu như hai người bọn họ không phải mẹ con, mà là vợ chồng, nếu Lâm Kỳ Trung 21 tuổi cưới một người vợ hơn 30 tuổi, câu chuyện này vẫn hợp lý, 4 năm trước cũng 17 tuổi, phù hợp với tập tục kết hôn sống chết ở nông thôn thời đó.
17 tuổi cưới một người vợ 27, 28 tuổi, nghe thật là hoạt sắc sinh hương, chuyện tốt đẹp ở nhân gian. Tuy nhiên sự chênh lệch tuổi tác này từ từ sẽ hình thành bi kịch. Nhân cách con người không thể tin tưởng được, cho dù là nhà gái, bị tuổi tác đè nén cũng dễ xuất hiện trạng thái tâm lý bệnh hoạn.
Tiếp tục giả thiết bọn họ là vợ chồng, bây giờ là 13 năm sau, Lâm Kỳ Trung 34 tuổi, bà cụ hẳn là gần 50, nếu suy đoán của tôi là chính xác thì bà cụ trong khoảng thời gian này bị lão hoá cực kỳ nhanh. Đây là một loại già yếu bệnh tật, rất có thể cũng liên quan đến tâm trạng lo âu, cũng có thể có nhân tố chúng ta không thể hiểu nổi.
Lâm Kỳ Trung và Noạn Noạn có thể là quan hệ cha con, điều này cũng có thể giải thích được cảm giác của tôi từ tình tiết câu chuyện. Loại chuyện như nhặt than rơi, ở nông thôn đều là việc làm của trẻ con dưới 8 tuổi. Trẻ con tầm mười tuổi trở đi hoàn toàn có thể làm việc nhà nông hoặc làm công cho nhà khác. Mặc kệ có giả thiết Lâm Kỳ Trung giảm đi vài tuổi, nhất định cũng lớn hơn Noạn Noạn rất nhiều, ở nông thôn hẳn là cũng không đi làm việc hiệu suất thấp như đi nhặt than rơi nữa.
Bà cụ có đất, rõ ràng đã có mấy đời ở vùng này, loại quan hệ kỳ quái này không thể thay đổi giữa chừng, rõ ràng là vợ chồng lại mạnh mẽ đổi thanh mẹ con, người trong thôn cũng không phải toàn kẻ ngốc. Về quan hệ này, nhất định còn có ta chi tiết thiếu sót mà tôi không được biết. Trực giác của tôi cho rằng suy đoán này là chính xác, chỉ cần tìm người hỏi thăm là được.
Tuy nhiên khi đó tôi lại quyết định bỏ qua, không quá để ý đến.
Nếu có thái độ theo đuổi đến cùng thì mọi người trên đời này nội tâm luôn luôn có một vài bí mật, một vài ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Cảm giác thăm dò mặt tối trong một con người chính là không buông tha cho người đó, nhưng trên thực tế lại càng là không buông tha cho bản thân mình.
Tối đó bạn tôi mất ngủ, một mực suy nghĩ vấn đề của tôi, tôi thì không tim không phổi mà ngủ ngon lành. Bia và cảm giác no bụng còn có khả năng làm tôi vứt vấn đề cần suy nghĩ ra sau đầu, tôi ngủ rất say. Bởi đã uống rượu nên tôi đoán rằng mình ngáy rất to. Buổi sáng khi tỉnh ngủ tôi phát hiện trên giường mình là đủ loại đồ vật bạn tôi ném xuống từ giường trên.
Khi tôi ra ngoài đánh răng tập thể dục, cậu ta mới bắt dầu ngủ, ngáy còn to hơn cả tôi. Tôi kệ cậu ta ngủ, ra đứng ở vách núi sát biên bên ngoài túc xá của bọn họ - ký túc xá của bọn họ ở trên bãi đất, bên ngoài có một vách núi cao khoảng ba mét, đi xuống là tới sườn dốc- nhìn ra toàn cảnh công trường của bọn họ.
Công trình này rất lớn, toàn bộ sơn thể đều bị san phẳng và xúc thành từng hốc, năng lực cải biến địa mạo của con người hiện tại dã không thể so sánh được với mấy nghìn năm trước. Thư giãn một lúc, tôi lên ô tô lái tới thôn làng của bà cụ, bà cụ sẽ chờ gặp tôi ở đó.
Tôi lên đường một mình, không báo cho bất kỳ ai, đây là sai lầm lớn nhất tôi phạm phải.
_________________
Dạo này hơi bị không có tinh thần làm Sa hải 4, vì nó còn chưa hoàn trên mạng, sợ đến lúc sách xuất bản ra lại khác bản trên mạng nhiều như Tàng Hải Hoa 2 thì mình sẽ có vẻ mặt thế này 囧 cả Sa hải 3 cũng hơi bị lo ngại, sh3 và 4 đều có một số lỗ hổng mà dễ bị sửa đổi khi in thành sách
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...