Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
May là tôi liều mạng che mặt mới có thể giữ lại khuôn mặt anh tuấn, loạn đả một hồi, mỗi lần xuống tay đều hạ toàn bộ khí lực, đánh cho tôi thất điên bát đảo.
Tôi được dân làng kéo ra từ bên dưới thi thể, rắn từng con từng con bị đập thành thịt nát, có vài con trốn được không biết đã bò đi đâu, tôi cũng không quản được nhiều như vậy.
Trong hỗn loạn tôi được kéo ra, mang đến một chỗ, đổ nước lạnh lên đầu. Tôi ngẩng đầu nhìn, chỗ này giống như một từ đường, thôn làng nơi này rất nhỏ, chỗ này chắc là nơi tụ tập của đàn ông con trai vào ban ngày, xung quanh tất cả đều là băng ghế và bài vị.
Tôi sờ sờ mặt, một đao kia chắc chỉ chém vào rắn, trên mặt không sao, chỉ là đầy vết máu đã kết vảy.
Rắn không cắn tôi, thực sự là kỳ tích, lúc hỗn loạn tôi cũng mờ mịt nhận ra những con rắn này không muốn tôi chết, chỉ là muốn chui vào trong cơ thể tôi mà thôi.
Ngồi dậy liền thấy thi thể Báo Tát đang nằm song song với tôi trên bàn vuông giống như bàn đặt xác, tôi lập tức nhảy xuống, thầm nghĩ cái quái gì vậy?
Đi đầu là một người trung niên, thôn làng như thế này người trẻ tuổi đều ra ngoài làm việc, có người cỡ trung niên còn ở lại thôn cũng không dễ dàng gì, người này bị tàn tật một chút, hỏi tôi đây là chuyện gì, tại sao lại ôm một tử thi, lại còn cả người đầy rắn.
Tôi không thấy được Tiểu Mãn Ca không khỏi có chút bận tâm, không biết đã chạy trốn hay đã bị độc chết rồi, ở loại thôn làng như này mà bị độc chết phỏng chừng sẽ bị lột da nấu lẩu mất.
Nhìn những người nông dân nửa đêm bị đánh thức, vừa hút thuốc vừa ngáp, tôi thực sự vừa cảm kích vừa phiền muộn, thầm nghĩa bịa chuyện thế nào bây giờ.
Chuyện này mà nói thật thì quá quỷ dị, không thể làm gì khác hơn là giả vờ không phản ứng kịp, hỏi xin điếu thuốc để câu giờ.
Hít hai hơi thuốc liền thấy Xa Tổng cũng được đưa đến, Tiểu Mãn Ca lảo đảo theo vào, nó dẫn bọn họ đi tìm anh ta.
Trên người Xa Tổng tất cả đều là vết thương, lại bất tỉnh, không giống với tôi, tất cả những vết sưng đỏ trên người chưa kịp ứ lại thì trực tiếp bị đập thành bánh bao, nhưng Xa Tổng bị Báo Tát kéo, va đụng trong rừng trúc. Tôi đi qua kiểm tra, kinh nghiệm bị thương nhiều năm giúp tôi phát hiện Xa Tổng không có vết thương nào đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ anh ta đã tỉnh, nhưng không biết vì sao, cả người run rẩy, con ngươi trợn to, giống như bị choáng. Con chó cũng không sao, nó đi vào từ đường, nằm xuống ngay cạnh cửa.
Tôi thấy trong miệng và trên quần áo Xa Tổng đầy dịch nôn, lập tức có dự cảm xấu, bóp mở miệng hắn, trong nháy mắt thấy trong họng hắn, một đôi mắt rắn rúc sâu vào trong thực quản.
Tôi lảo đảo lui về sau vài bước, đầu óc ong ong, thầm nghĩ hỏng bét, tôi đã biết sẽ có loại kết quả này.
Nếu là những vật khác thì tôi đã trực tiếp rót nước sôi cho bỏng chết luôn rồi, thứ bên trong vẫn còn sống, dù tôi có đưa Xa Tổng đến bệnh viện thì cũng chẳng có cách gì tốt.
"Có...có rượu không?" Tôi hỏi ông bác, ông bác khó hiểu nhìn tôi. Nếu không phải là trên người tôi không có mùi rượu, nhất định là ông ấy sẽ nghĩ tôi đã uống say. Tôi thấy vết thương của Báo Tát, bỗng nhiên lại nghĩ ra lý do: "Chúng tôi bắt rắn làm thuốc, dùng thổ pháo, cướp cò nổ chết chính mình. Tôi cõng anh ta đi, kết quả là rắn lọt ra khỏi giỏ."
"Rắn lông đen kia còn có thể làm thuốc?" Ông bác kia tin ngay lập tức, "Chữa bệnh gì?"
"Trị..." thật là làm khó tôi, loài vật này thường dùng trị đủ loại chứng bệnh hỗn tạp, ở đây người già nhiều, tôi tùy tiện nói cái gì cũng có khả năng nơi này có ông bác nào đó vừa lúc mắc bệnh, dùng cái loại rắn này ngâm thuốc, uống vào mà chết tôi chỉ có thể niệm A Di Đà Phật.
Phải là bệnh gì đặc biệt kỳ quái, tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Trị chứng rùa bò, trong thành phố bị rất nhiều, bỗng nhiên chỉ có thể bò như rùa, là bệnh tâm thần."
Ông bác cảm thấy rất thú vị, còn có bệnh như vậy, mấy ông bác đều cười. Tôi tiếp tục hỏi rượu, cuối cùng cũng được cho hai bình rượu Ngân Xuyên lâu năm, đổ ồng ộc vào họng Xa Tổng.
Còn gì trong bụng cũng đã sớm bị Xa Tổng nôn ra hết, phản xạ nôn mửa của cơ trong họng cũng thất bại, đổ vào một bình rượu, tốc độ nhanh như vậy, dù có là vật sống cũng có thể bị tôi giết chết, sau đó tôi bảo bọn họ lùi ra phía sau.
Xa Tổng run rẩy năm sáu phút, bỗng nhiên cả bao tử sôi lên, sau đó bật người lên, đang nằm trên bàn bỗng nhảy dựng lên đến nửa thước.
Mấy người kia muốn đi tới đè anh ta lại, tôi liền ngăn cản, sau đó Xa Tổng lại trở mình ngã từ trên bàn xuống, co quắp trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, rượu trắng chảy thốc ra ngoài, sau đó họng cuộn lên, một con rắn đen nhào ra từ trong miệng.
Dân làng đều sợ ngây người, tôi nhấc băng ghế bên cạnh đập loạn xuống con rắn. Trong mùi rượu, mùi thối và dịch vị, con rắn này bị tôi đánh cho máu thịt văng tung toé.
Cả người tôi đầy mồ hôi, ngực vừa nhẹ nhõm một chút, bỗng nhiên dân làng ở phía sau kinh hô một trận, tôi quay đầu lại liền thấy thi thể Báo Tát lại một lần nữa ngồi dậy.
Cái đầu hoàn toàn không thể dựng thẳng, vẫn ngoẹo xuống lại vẫn có thể chuyển động, con ngươi vẩn đục nhìn tôi.
Sau đó hắn uốn éo cực kỳ quỷ dị, tôi cho là hắn có thể đứng lên, kết quả hắn vừa vặn vẹo bò đến cạnh bàn liền trực tiếp ngã lăn vào cục gạch trên mặt đất.
Cảnh tượng khiến tôi sởn gai ốc trong cuộc đời này chỉ vừa xuất hiện, nửa người trên của Báo Tát đã dựng thẳng lên, nửa người dưới vẫn lết trên mặt đất,
thân trên xuất hiện một độ cong quỷ dị, giống như một con rắn hổ mang đang banh thân trên ra, chuẩn bị công kích.
Vấn đề chính là đây là người, loại động tác này trừ phi người này đã gãy vụn toàn bộ khớp xương mới có thể làm được, con ngươi đục ngầu và cái đầu treo trên cổ làm người ta kinh khiếp.
"Trá thi!" Rốt cục có người la hoảng lên, tôi cắn răng nhặt lên một bên băng ghế, đi tới đập xuống một nhát.
Báo Tát bị tôi đánh văng sang một bên, không hề quan tâm, lại chậm rãi đứng lên, lần thứ hai trườn đến chỗ tôi.
Nói thật là nếu không phải người chết thì bộ dạng giãy dụa của thứ này thực sự khôi hài, tuy nhiên lại là một người chết da tróc thịt bong, thực sự làm người ta cười không nổi.
Không ai dám đi tới, dũng khí của dân làng khi xông tới đánh giúp tôi khi nãy cũng mất tiêu, tôi hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng đi tới điên cuồng đập xuống, đập trái đập phải, đập ngang, đập vào đầu, đầu Báo Tát bị đập nát, con ngươi cũng văng ra, lại chậm rãi đứng lên như cũ.
Tôi bắt đầu luống cuống, gọi to Tiểu Mãn Ca lại phát hiện Tiểu Mãn Ca đang co quăp ở đằng kia, giống như là độc rắn đang phát tác.
Thứ kia cũng không mất công tìm kiếm, thẳng tắp vặn vẹo trườn tới chỗ tôi, tôi bị dồn vào góc phòng, liếc sang một bên thấy có một cây xẻng sắt, vừa giơ lên, Xa Tổng ở bên kia rốt cục cũng tỉnh. Hắn xoay người đứng lên, phun ra một câu: "Mẹ nó vẫn còn", sau đó bắt đầu tiếp tục nôn mửa.
Hắn đã hoàn toàn không còn bất kỳ thứ gì để nôn ra nữa, đó là tôi tưởng thế, kết quả hắn bắt đầu phun ra lượng lớn trứng rắn, và một thứ kỳ quái, giống như một chiếc nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...