Sa Hải 4 Full




Edit: P.NLR

Beta: Thanh Phong Ngân Nguyệt


"Nói như vậy." Xa Tổng nói: "Hiện tại chúng ta nhất định phải phân công một chút, nếu như không có chiến thuật, hai chúng ta đi vào bụi cỏ hoặc sau khi vào rừng, mấy canh giờ tiếp theo, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Long Vương thường chỉ tấn công một lần, Tiểu Mãn Ca mặc dù có sức uy hiếp rất mạnh, thế nhưng Long Vương có khả năng hoạt động mạnh mẽ hơn chó mới có khả năng ẩn núp trong đất, có thể leo lên cây, còn có thể bay được một đoạn ngắn nữa, vì thế Tiểu Mãn Ca Tại nơi thông thoáng như thế này có khả năng phòng thủ nhưng cũng không thể bảo vệ được mạng sống của chúng ta."

Tiểu Mãn Ca chắc là tên của con chó đen bự này, khi nghe thấy tên mình, nó ngẩng đầu lên nhìn Xa Tổng, ngáp một cái. Tôi liền thấy khó chịu, con chó này khi không lộ ra hàm răng thì có nhìn như thế nào đi chăng nữa cũng thấy cực kỳ ngu si, chó lưng đen không phải đều có cái mặt dài như mặt sói sao, con chó này trông hệt như Bàn Tử say rượu vậy.


Cùng nhau hợp tác chiến đấu với chó là việc tôi chưa từng trải qua, nhưng lúc này tôi tin tưởng Xa Tổng. Vì vậy liền hỏi hắn phải làm sao.

Xa Tổng đem con "Xa Thiếu" ôm vào trong lồng ngực, kiểm tra vết thương của nó, tiểu cẩu bị thương rất nặng, nhưng hình như vẫn còn có thể chịu đựng được, động vật có thân thể nhỏ nhất định phải linh hoạt, vì thân thể thiếu đi độ dày, một khi bị cắn thì nhất định là vết thương trí mạng. Con tiểu cẩu này đánh nhau như vậy mà chỉ bị cắn rách lưng, chứng tỏ rằng kinh nghiệm thực chiến của nó rất phong phú đến mức không thể nào phong phú hơn. Sức chiến đấu của nó đã đạt tới cực hạn của cơ thể.

Xa Tổng đặt Xa Thiếu vào trong túi áo, bảo rằng: " Đầu tiên phải tập hợp sức chiến đấu, những con chó khác không biết đã xảy ra chuyện gì, ở đây chỉ còn duy nhất một con, nhưng đêm nay chúng ta cần nghỉ dưỡng sức, tối thiểu cần có bốn con chó thì chúng ta mới có khả năng ngủ được, bằng không chỉ có Tiểu Mãn Ca thì không đủ." Hắn chỉ vào sườn núi phía trên: " Long Vương nhất định phải đi ra khỏi hốc núi để phục kích, chúng ta phải làm theo cách ngược lại, đi lên đỉnh núi. Sau đó xử lý vết thương ở trên đó, gọi lũ chó về tới."

Xa Tổng cảm thấy những con chó chắc chắn bị long vương dùng kế tách ra, Tiểu Mãn Ca là con chó ổn định nhất, cho dù sư tử tới, nó chết trận cũng sẽ chết trận ở nơi chủ nhân muốn nó trông coi. Những con chó khác dễ bị động vật thông minh hơn đánh lừa.

"Thì ra loài chó cũng có cao phú soái." Tôi tự nhủ, tôi và Xa Tổng tự dìu nhau, liền hướng đỉnh núi leo lên.


cao phú soái: cao, giàu, đẹp trai ^O^ từ ngữ mạng, nghĩa như lời.- theo baike,baidu, ý chỉ thành phần xuất sắc chẳng hạn.

Nghỉ ngơi một hồi, chúng tôi mới có thể phát hiện ra mình thương nặng đến mức nào, lưng tôi bị cắn nát, còn may là hàm răng của chúng nhỏ nên không hình thành vết thương lớn, loài vật này nếu như đi săn những con mồi lớn, nhất định là sử dụng phương pháp này làm cho con mồi mất máu quá nhiều, sau đó vào lúc con mồi suy yếu nhất liền phát động một đòn trí mạng.

Cũng may chỗ này cách đỉnh núi cũng không xa, chúng tôi lảo đảo đi lên cũng tới được đỉnh núi, đỉnh núi hoàn toàn trọc lốc, chỉ có mấy cây linh tinh mọc ra từ khe nứt của tảng đá, Tiểu Mãn Ca trước tiên xông tới đánh hơi loạn xạ, dường như không phát hiện cái gì. Chúng tôi mới vừa đi tới, ngồi xuống một tảng đá lớn dưới khe. Xa Tổng bắt đầu thổi còi không ngừng để gọi chó.

Trong lúc này, chúng tôi dùng quần áo của mình xé thành từng mảnh, băng chặt những vết thương tương đối nghiêm trọng. Sau khi chúng tôi xử lý tất cả ổn thỏa, vẫn không hề có con chó nào trở lại.

Sắc mặt Xa Tổng đã trắng bệch, nửa ngày không thốt nên lời, tôi đại khái cũng đã đoán được kết quả này. Những con chó khác có lẽ đã chết hết rồi.


Long vương sử dụng phương thức như vậy, hiển nhiên đã sớm biết được dự định của Xa Tổng, lúc trước khi tôi gặp phải con long chất cái ở chỗ này, trên người nó chỉ có một con long chất nhỏ, chứng tỏ rằng khi đó Long Vương đã sắp xếp. Một nhóm chín con long chất có thể giết chết bốn nhóm hai mươi con chó, đối với chúng mà nói đã giống như 300 dũng sĩ Sparta.

Bước đầu tiên đã thất bại khiến cho Xa Tổng rất mất tinh thần, dưới thung lũng cây cối dựng thẳng đứng, ra khỏi thung lũng tất cả đều là rừng cây. Đây cơ hồ là trạng thái vô kế khả thi. Tôi liền hỏi Xa Tổng, thủ đoạn tấn công chủ yếu của long vương là gì. Chúng ta có thể làm tốt công tác phòng ngự, nơi này có cỏ, có cây, cùng lắm thì lão tử thi triển năng lực làm đồ thủ công tiểu hoàng đế, làm một bộ giáp mộc, long vương có mạnh hơn nữa, dưới hệ thống bộ binh phòng thủ cũng không có tác dụng lớn.

Xa Tổng chậm rãi nói: " Tôi chưa nói với cậu sao, da lông và hàm răng của Long Vương, đều có kịch độc. Cậu chỉ cần đụng tới một chút thôi thì cũng xong đời, ông nội cậu nuôi chó để đối phó với Long Vương, từ nhỏ đã cho ăn một loại thuốc Đông y, do đó bọn chúng không có vấn đề gì. Người không giống chó, ăn cái loại thuốc Đông y này không thể sống tới bây giờ. Chuyện cho tới lúc này, chỉ có một cách." Hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, " Có lẽ bây giờ không phải lúc, thế nhưng bây giờ tôi đem con chó này giao cho cậu, con chó này từ nhỏ đã được ngửi mùi của cậu, chẳng qua là chưa nghe theo mệnh lệnh của cậu lần nào, cũng không biết cậu là chủ nhân của nó, cậu và nó cần phải sống với nhau thật tốt." Hắn đưa cho tôi một cái còi chó đặc biệt, "Có cái còi chó này mang theo, nó sẽ đi theo cậu. Cậu và nó đi về phía sau núi, quay trở lại đường chính, nhớ kỹ tốc độ phải thật nhanh, tôi và con tôi sẽ chờ long vương ở chỗ này."

"Anh nói cứ như tôi là loại không có nghĩa khí vậy" Tôi nói: " Tôi biết đạo nghĩa cơ bản nhất, hơn nữa anh là người quen của ông nội tôi, tôi sẽ không bỏ anh lại."

"Đừng có diễn sướt mướt như trên ti vi nữa, đi đi. Ai cũng sẽ không trách cậu. Hai người chúng ta đều có cơ hội bình đẳng như nhau, có lẽ long vương còn giết cậu trước." Xa Tổng nói: " Long vương rất thông minh, nó thấy tôi ở chỗ này không di động, mà cậu lại rời đi, nó biết sợ có bẫy mà do dự, cho nên không chừng nó sẽ đi tấn công cậu trước."

Tôi biết rằng Xa Tổng ở đây lúc nào cũng có nguy hiểm hơn tôi rất nhiều lần, thế nhưng lời hắn nói không phải là không có lý, những lúc phải lựa chọn như thế này tôi không phải là lần đầu tiên gặp phải, Trước đây có Bàn Tử, Phan Tử và Muộn Du Bình, cho dù tôi có tùy tiện lựa chọn một cách không hay, thì họ cũng luôn có cách để giúp tôi ổn định lại. Hôm nay phải quyết đoán chứ không thể than thở cầu cứu.


Đương nhiên, tôi tự biết mình cũng không còn như trước, thay vì ở lại chỗ này diễn phim Mỹ, không bằng nghĩ biện pháp thật tốt. Bằng không cứ thật thà làm theo phương pháp của Xa Tổng là tốt nhất.

Dù sao thì hồ ly cũng vẫn không thông minh bằng con người, nhất là những người như tôi, nếu thực sự muốn hại người, e rằng ngay cả một lý do cũng tìm không được. Tôi nhìn dưới đáy thung lũng, dường như mặt trời sắp lên, trên trời có một mảng màu trắng mờ ảo. Tôi bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, một lần trải qua trước đây làm tôi nảy ra linh cảm.

"Như vậy thật quá thụ động, chúng ta là người, mãi mãi có hình dạng con người." Tôi nói: " Chúng ta phải bố trí một cái bẫy".

"Chẳng có ích lợi gì, thứ này so với người còn tinh khôn hơn, hơn nữa lại cực kỳ có kiên trì."

"Đó chính là mắc bệnh đa nghi rất nặng, hơn nữa thứ này dù sao cũng không phải là người, không biết cái gì gọi là thực hư kết hợp." Tôi nói :" Bất quá chúng ta không thể ở lại đây, phải trở lại lối ra ở chỗ cửa sắt, anh chịu khó một chút, giúp tôi đem con long mẫu kia đào lên, ông đây muốn mượn một vài thứ trên người nó để dùng một chút."

Nói rồi tôi đỡ Xa Tổng dậy, liền hướng tới đó, tốc độ phải thật nhanh, chờ đến khi mặt trời lên đến, sự tình thật sự khó làm. Lúc ánh sáng mờ mờ thế này là thời điểm tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận