Sa Hải 4 Full


Sa hải 4- chương 3

Posted by Phong Thanh Dương

Chương 3: Vấn đề

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương

* * *

Thi thể hiển nhiên được cất giữ rất tốt, có lập án cũng không biết nên để là tội trộm cắp hay là tội vũ nhục thi thể. Sau khi vị giảng viên đi vào, một hồi lâu chưa đi ra. Lúc này một người giúp việc cấp dưới gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa nhìn tên người này liền đau đầu. Đây là người giúp việc tôi sắp xếp riêng cho Bàn Tử, có nhiệm vụ liên lạc. Bàn Tử rốt cục ở trong trạng thái nửa về hưu, tiểu tử này không được rảnh rỗi, nhất định là có ý kiến gì với Bàn Tử.


Nếu như là trước đây nhất định tôi sẽ không nhận, hôm nay mưa thuận gió hoà, tôi cũng không có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, nhớ ra cũng gần một tháng rồi chưa liên lạc với Bàn Tử nên cũng nghe xem anh ta lại muốn làm thiêu thân như thế nào. Vừa nhận máy liền nghe thấy cậu giúp việc ở đầu bên kia khóc lên, nói Bàn gia gửi tới ba cái giấy vay nợ, nói gửi cho hắn ba vạn đồng, đến lúc này mới nửa năm mà trong tay cậu ta đã có mười sáu mười bảy tờ giấy vay nợ, nếu cuối năm mà những tờ giấy vay nợ này không đổi thành tiền mặt, sổ sách năm nay thu vào toàn trứng vịt (số 0) mà lại ăn vào đến hai mươi mấy vạn thì sang năm cậu ta cũng không còn mặt mũi mà tiếp tục làm việc nữa.

Bàn Tử trong khoảng thời gian này chơi bời lêu lổng, thêm không ít tật xấu, cả năm chẳng có gì để hài lòng, bên Quảng Tây tổng thể chẳng biết là cái loại gì, hắn lại chi tiêu phung phí, vừa giúp cha vợ goá của hắn xây nhà mới, vừa xây trường học ở địa phương, xây rạp chiếu phim. Chỗ tài sản ở Bắc Kinh đều nhanh chóng hết sạch, hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì dường như hắn muốn sống nốt quãng đời còn lại ở cái nơi thôn dã đó.

Vì vậy hắn đã nghĩ ra một chiêu rất độc địa, làm một tờ giấy trắng, bên trên vẽ cái gọi là "Minh khí" nhìn như đống shit, ấn một dấu ngón tay liền gọi là phát hành cổ phiếu.

Tôi nói chó má nhà anh cái này kỳ hạn ra sao, hơn nữa đây là cái công ty chó má gì mà phát hành có ba cổ. Cái nhịp độ này của anh là muốn trở thành thương nhân bán lẻ từng phút từng giờ à!

Cái công ty rách nát phát hành ba cổ phiếu sau lại còn tăng lên sáu bảy lần. Tôi không quan tâm chuyện Bàn Tử lấy tiền chỗ tôi, ngày trước thì không nói, gần đây còn dư dả, nhưng mà anh nghèo thì thừa nhận mợ đi, cần gì phải cố sĩ diện, nói cho oai là cá nhân đưa ra thị trường, tôi còn phải giả bộ cảm động đến rơi nước mắt mà cầm cái cổ phiếu thời nguyên thuỷ đó.

Nhớ đến chuyện này tôi lại cáu đến nhảy dựng, Bàn Tử là đồ ngang bướng, khi người ta nổi giận thì căn bản không liên lạc được với hắn, chờ người ta tới cửa tìm hắn, đi hơn mười tiếng đường núi mới đến được nơi mà khí lực để dựng thẳng ngón giữa cũng không có, vừa ngồi xuống hắn liền giới thiệu: Đây là ông chủ Ngô, người tài trợ kiến thiết khu vực biên giới của chúng ta.

Các cô gái người Dao vừa hát vừa bưng cái gọi là rượu nho 80 độ lên, cô nàng chưa uống mà nhìn anh uống, anh không uống nàng sẽ lấy miệng đút cho anh, anh chỉ có thể sảng khoái mà uống vào. Uống xong hai chén liền ói xuống cửa. Mấy ngày kế tiếp anh cũng đừng hòng thanh tĩnh nổi, các loại món ăn thôn quê mỗi bữa sáu món, mười ngày cũng không lặp lại lần nào.

Nơi đó ẩm ướt chướng khí nhiều, người ta ăn cay nhiều làm tôi âm dương đều hỏng, khí huyết không đủ, vừa tiêu chảy vừa nhiệt miệng trường kỳ.

Tôi suy nghĩ, phải làm thế nào lừa hắn đi ra, lừa đến một nơi nghiêm chỉnh mà nói chuyện cho tử tế, vừa an ủi cậu giúp việc, bảo cậu ta mấy ngày tới tôi sẽ trở lại tìm một khách hàng cho cậu ta để cân đối một chút. Cậu ta hỏi tôi tiền Bàn gia mượn có đưa hay không.

Tôi suy nghĩ một chút, đây là giao tình hơn cả sinh mệnh, đừng nói là tôi có thể tìm hắn khởi binh vấn tội, nếu tôi không trả, hắn sẽ tìm đến tôi khởi binh vấn tội, xem chừng phải mang đi nửa trại Dao lên đây, thuận tiện đến Hàng Châu du ngoạn, liên tiếp nào xe nào tới khách sạn nào ăn uống, trước khi đi còn phải mang đặc sản trở về, tôi có giàu hơn nữa cũng không bao trọn được tất cả các khoản đó.

Nhận xong cuộc điện thoại này làm tôi tiêu tan một nửa nhuệ khí, đợi đến khi vị giảng viên kia mang hộp xương cốt tới, hứng thú của tôi bay sạch, chỉ cảm thấy đau cổ.

Hộp đặt trên giấy bìa cứng màu đỏ dùng để bọc sách, nhìn nhãn phía trên thì tất cả đều là kinh Phật, thì ra gia đình này vẫn luôn bị giày vò trong lòng, cũng không biết những kinh sách đó là anh ta xem hay mẹ anh ta xem.


Mở nắp hộp, tôi thấy một bộ xương khô được đặt rất chỉnh tề, tôi ra hiệu"có thể chứ?" với anh ta, anh ta gật đầu. Tôi liền trực tiếp nâng xương sọ lên.

Nhìn qua ba bốn lần, thử gẩy đầu khớp xương, tôi phát hiện hai người kia soi mói nhìn vào, làm tôi rất khó tập trung tư tưởng. Có lẽ cần đến hai ba giờ để quan sát cẩn thận, nhưng tôi lại không thể mang bộ xương này đi.

"Anh có chuyện gì đó giấu tôi." Tôi vừa nhìn, vừa làm bộ lơ đãng nói, quyết định giả thần giả quỷ một phen.

"Cái gì?" Giảng viên kia sửng sốt. Tôi nói: "Anh còn chuyện giấu tôi, bộ xương này có vấn đề, anh rất rõ vấn đề ở đâu nhưng vì sao không nói cho tôi?"

Bạn tôi cũng không hiểu ra sao, nhưng tôi trực tiếp rời đi, vừa đi vừa nói: "Anh nghĩ là chuyện này chỉ vậy là xong à, cho anh biết, tôi đã thấy chuyện tương tự, anh chờ gặp hoạ đi!"

Vị giảng viên này ở trong một ngôi nhà trên thị trấn, một phòng khách một phòng ngủ, khi chúng tôi vào phòng khách nhà anh ta. rất ít đồ đạc, vì thế động tác của tôi cũng rất nhanh, đi hai bước đã đến cạnh cửa, trực tiếp đi ra.

Bạn học tôi bị tôi ngăn cản thì anh ta kéo lại, nghe thấy hai người đối thoại vài câu, sau đó bạn học tôi mới đi ra, hỏi tôi: "Làm sao vậy?"

"Anh ta còn giấu rất nhiều chuyện, chúng ta không giúp gì được."


"Sao cậu biết?"

"Nhìn đầu khớp xương liền biết." Tôi nói, vừa đánh mắt ra hiệu với bạn học, cậu ta lập tức ngầm hiểu. Cậu ta tỏ vẻ khá lúng túng, cậu ta khá cứng nhắc, không thạo diễn đủ loại tính cách như tôi.

Tuy nhiên cậu ta cũng không lật tẩy tôi, đây là ăn ý chúng tôi tạo được khi gian lận trong các kỳ thi, cậu ta ngậm miệng không nói, vỗ vỗ bả vai tôi.

Bởi vì hứng thú của tôi đối với chuyện này cũng chẳng nhiều nên cái sự giả thần giả quỷ này cũng không gây áp lực tâm lý lớn cho tôi, nếu anh ta bị lừa, bắt đầu từ khi tôi đi xuống dưới nhà cho đến sáng ngày hôm sau, có thể anh ta sẽ đến tìm chúng tôi lần nữa, tiếp tục nói sự thật với chúng tôi- nhưng không biết tất cả có phải là sự thật hay không - người nói dối trôi chảy thì lời nói ra cũng trở thành thói quen, cũng có thể là không bao giờ tìm chúng tôi lần nữa.

Hai kết quả đó tôi cũng chẳng quan tâm.

Khi đi xuống lầu, không có tiếng gọi lại nào, tôi đã xác định được vị trí của anh ta trong lòng, chuyện này sẽ không còn liên hệ gì với tôi nữa. Về sau có thể tôi sẽ luôn luôn nhớ tới chuyện này, nhưng có lẽ sẽ không quá quan tâm đến đáp án của vấn đề này nữa.

Ông đây đã luyện thành, không biết thì sao, ông đây liền đi phong hoa tuyết nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận