Chương 20: Mẩu tin Edit: Fang Qing Beta: June
-o0o-
Long Sáo chỉ mất 15 phút để tuột xuống đáy, một phần là vì tốc độ của Báo Tát rất nhanh, hơn nữa gã ta lại hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của Long Sáo. Song đối với ông chủ như tôi, Báo Tát lại dịu dàng hơn nhiều, để xuống tới nơi mất gần 20 phút, cũng không móc trang bị gì lên người tôi.
Kéo dài thêm 5 phút, ánh sáng trên đỉnh đầu chỉ còn lại một khe hở bé tí tẹo, tôi bèn bật đèn pin lên. Ở đây chỉ có thể mua được loại đèn LED thông thường kiểu này. Cũng may là chiếu sáng đủ rộng, cũng đầy đủ tiện nghi. Tôi gần như đã gom toàn bộ đèn pin trong tất cả các quầy tạp hóa của vùng này.
Xi-măng trên vách có rất nhiều chỗ đã nổi đốm mốc, thậm chí nhiều chỗ còn mọc cả nấm sợi, càng đi sâu xuống thì càng nhiều hơn, tôi còn nhìn thấy vô số nơi bị nứt ra, lộ cả những thanh thép rỉ bên trong.
Đi thẳng tới đáy, ở chỗ này, vách xi măng đã gần như bị toàn bộ những loại nấm sợi đủ màu che phủ, xem ra nơi đây khá phù hợp với điều kiện sinh trưởng của nấm.
Dưới đất là những bãi bùn trộn lẫn với xi măng và nhiều cây cối khô héo, kích cỡ của chúng cực kỳ lớn, ngoại trừ bốn phía đã được xử lý của tháp xi măng ra, những nơi còn lại toàn là cây cối khô héo, tất cả đều biến thành nơi ký sinh của nấm, nhiều hạt màu nâu gì đó tựa tựa như linh chi, bị rất nhiều cây nấm màu sắc dính lên,những nhánh cây lớn vặn vẹo trong đêm, khiến người ta có cảm giác tổng thể chỗ này chẳng khác gì một bộ hài cốt.
Những chỗ khô ráo ở đáy đều toàn là nấm sợi, còn lại đều là bùn lầy và mùi nước tiểu. Long Sáo đang nằm ngay trong một bãi bùn lầy, lúc gã xuống dưới trên người chẳng có lấy một thiết bị điện nào, đến nơi đũng quần gã cũng còn vươn vấn thứ mùi nước tiểu khai khai.
Đồng cảm chung quy vẫn nảy sinh với kẻ yếu, tôi nhận ra tình trạng của gã, nhưng bấy giờ tôi đã có thể kiểm nén việc giúp đỡ những người như vậy.
Đối với kẻ yếu mà nói, giúp họ cũng có khi khiến họ càng thêm yếu, trong xã hội này, những người không hiểu được nghề nghiệp của mình sẽ bị đào thải, song đôi khi đó cũng là một việc may mắn, vì bạn có thể đi tìm những việc chân chính phù hợp với mình, mà giúp đỡ kẻ yếu, khiến những kẻ vốn không am hiểu về ngề nghiệp của bản thân như bọn họ lại được đưa lên một vị trí quá cao, thường thì sẽ làm cho họ chết không có chỗ chôn.
Tôi châm một điếu thuốc, hút một hơi để áp đi mùi khai, một đầu dây thừng bị túm lên, người xuống tiếp theo có lẽ là Xa Tổng.
Tôi rút thanh chủy thủ ra, sau đó đi vòng quanh tháp xi măng một vòng, liền nhìn thấy một cái cửa sắt bự, chỗ mở cửa cao gần nửa người, có một tay cầm để vặn, dùng để thả thang trên vách xi măng xuống.
Ngoài ra không còn cái cửa nào khác nữa.
Khe núi bị che khuất có kích thước rất lớn, tôi dùng đèn pin chiếu chiếu xung quanh, không nhìn thấy con đường đất nằm trên lưng chừng sườn núi trong truyền thuyết kia
Tôi không rõ lắm con đường này cuối cùng tại sao lại biến mất, thế nhưng hiện tại tôi không muốn nghĩ ngợi quá nhiều về nó nữa, tôi vặn tay cầm, giữ cho thang hạ xuống, sau đó chậm rãi bò lên trên.
Cái cửa này sử dụng khóa chết, tôi đạp mấy đá, nó liền bị đạp bung ra. Cửa đóng bằng sắt, cho nên trong hoàn cảnh này toàn bộ mớ sắt đó đều gỉ thành cặn bả.
Tiến vào bên trong, toàn bộ đều đã bị mục hết, có một cái cần trục tháp đã rỉ sét, vô số dây kéo thòng xuống từ đỉnh, cần trục tháp có nhiều tầng, mỗi tầng đều có nền tảng, tôi nhìn thấy rất nhiều cục lớn nhỏ khác nhau trên bàn đá, đặt ở trước mặt mình.
Bên dưới nữa là một cái giếng sâu, đồng thời gần đó là một cái cần cẩu có hộp dùng để nâng người lên xuống. Đương nhiên cũng đã rỉ hết rồi, tôi tuyệt đối sẽ không dùng thử nó.
Cái giếng sâu không thấy đáy, nhìn màu sắc than đá ở trong mà suy đoán, có lẽ đây là bề mặt của một mỏ than, cái cần trục tháp này hẳn là dùng để đào móc và vận chuyển luôn thế. Trong cái tháp xi măng này nhất định có một đường giao thông để vận than.
Xa Tổng bước chậm lại, kêu tôi mấy tiếng, tôi chớp đèn pin để gã tìm mình. Gã đi tới cạnh tôi, liền hoảng sợ thốt lên: "Ông chủ, đây đâu phải cái mộ."
Không ai có thể tưởng tượng được trong mỏ than lại xây dựng cổ mộ cả, Xa Tổng là kẻ không dễ bị lừa, tôi gật đầu, giả vờ như đang nhận sai, nói: "Xem ra tôi nghĩ sai rồi, nhưng mà dưới này chắc chắn có cái gì đó. Chúng ta cứ tiếp tục đi."
Sau khi nói xong câu đó, tôi bỗng dưng phát hiện, mình đã làm cái chuyện mà bản thân ghét người khác làm với mình nhất.
Nhưng giờ tôi có thể nói gì được đây?
Xa Tổng dẫm lên một cái khung sắt nào đó, khiến nó gãy ra rồi rơi vào động sâu. "Không thể đi xuống được" Gã nói: "Cũng không thể cứ tay không mà xuống được."
Tôi nhìn bốn phía, nói với gã: "Kêu Long Sáo lại đây, trên đỉnh đầu chúng ta có rất nhiều thanh thép ngang, mấy thứ này sẽ không bị ăn mòn quá nhiều, bởi vì lớp gỉ sẽ biến thành màng bảo vệ cho lớp thiết bên trong. Cái mỏ dưới giếng này càng xuống thì càng hẹp, cho nên, chúng ta cắt những thanh ngang này, cây đâu tiên cắt khoảng hai mươi mét, cây thứ hay thì 25 mét, những cái thang ngang đan chéo nhau này khi đưa xuống chắc chắn sẽ bị giữ trong lớp quặng, căn cứ vào đường kính khác nhau mà cố định chắc dưới đó, như thế chúng ta chỉ cần sử dụng sợi dây thừng này, từ từ từ từ đi xuống, tuyết đối khả thi."
"Cậu nhìn vầy mà cũng ác phết, việc này trái với lẽ thường, cậu không sợ sẽ xuất hiện phản ứng dây chuyền hay sao?"
"Không sợ." Tôi nói: "Yên tâm, tiền cho các anh không thiếu đồng đâu."
Xa Tổng ngẩng đầu nhìn chỗ tôi nói kia, gật đầu: "Đúng là dân kiến trúc có khác." Nói xong vòng ra ngoài gọi Long Sáo.
Tôi hút thuốc, nhìn gã Báo Tát vừa mới bò tới nơi, quay sang nói với gã: "Tìm một chỗ sạch sẽ để ra ngoài, nơi này nhất định có rắn, chú ý mấy vũng nước, chuẩn bị kỹ đường lui cho chúng ta. Rồi đưa tôi một đoạn dây thừng."
Báo Tát quăng qua cho tôi một đoạn dây thừng, tôi cột nó vào một cái bàn xi măng dùng để làm việc, lại trói chặt mình lên một phần thanh thép trên cột, sau đó lấy ra một điếu thuốc.
Tôi cần yên tĩnh, một môi trường hoàn toàn yên tĩnh, đồng thời cũng phải bình ổn tâm tình, chứ không dựa vào năng lực của tôi thì chẳng làm nên trò trống gì được. Tôi lấy ra một cái ống tiêm, bên trong đã có sẵn thuốc an thần.
Tôi tiêm cho mình xong xuôi, sau đó chậm rãi thở ra một cái, chờ tim và mạch của mình đã ổn định, lại bóc một ít tro bụi trên mặt đất, chậm rãi rắc vào trong làn khói.
Tôi đốt thuốc lá, mùi ẩm mốc lẫn với mùi khói, nếu là bình thường, thứ mùi này sẽ khiến tôi buồn nôn chết được. Song hiện tại tâm tình của tôi lại cực bình thản.
Tôi nhắm mắt lại, thầm nhủ trong lòng, mong là có thể cảm giác được thứ mình muốn.
Cháng váng và mệt mỏi đi kèm với sự yên lặng, vô số những mẩu tin, cực kỳ mơ hồ, nhỏ đến mực không thể phân biệt được, giống như ma túy vậy, vô số bóng hình lướt qua trước mặt tôi, tôi nhìn thấy một cái bóng trong số đó, dường như đã từng biết, dáng vẻ hết sức quen thuộc. Tôi biết đó là ảo giác, song lại khiến tôi có phần lạnh cả người.
Trong ảo giác kia, tôi không ngừng kêu người đó ngừng lại, người đó xoay người nhìn thằng vào tôi, mọi thứ trước mặt liền biến mất.
Tôi ho sặc sụa, biết chắc sớm hay muộn gì cũng sẽ bị bệnh ho dị ứng, nhưng khi ho lại không nhịn được mà cười.
Không ngoài dự đoán, chỉ cần những nơi có loại rắn này, thì đều là nơi Muộn Du Bình đã từng xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...